Edit: Chikajo
Beta: A Tử
“Công chúa, chữ ‘cánh cửa’này ngươi lại viết sai rồi, không nên viết như
vậy.” Thái Khổng Minh có nề nếp cải chính. Loại mũ miện hắn dùng để đội cũng
không phải loại đang lưu hành, mà là dùng khăn trùm đầu vấn lên, có dáng vẻ khí
tức thư sinh mười phần.
Nhưng Tiêu Tử Y lại không có tâm trạng để thưởng thức soái ca được phái tới,
mà là đối mặt với một đống chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy Tuyên Thành,
mặt không chút thay đổi.
Có lầm hay không? Bảo nàng bắt chước chữ phồn thể? Chữ phồn thể nàng có thể
xem hiểu, năm đó xem truyện tranh hoặc là phụ đề phim truyền hình đọc một chút
cũng không uổng sức lực, nhưng là cũng không chứng tỏ nàng có thể viết ra chính
xác a!
Huống hồ, nàng biết chữ giản thể còn đi bắt chước cái gì chữ phồn thể a?
Không phải tự tìm tội chịu sao?
Càng giận hơn là Thái Khổng Minh còn lắc đầu giận dữ nói: “Công chúa, thứ
cho hạ quan nói thẳng, ngài viết chữ ngay cả so với hoàng Tôn điện hạ còn
kém hơn.”
“Ba !” Tiêu Tử Y đem bút vỗ lên trên bàn, rốt cuộc nhịn không được. Dựa vào
cái gì nàng phải ở chỗ này chịu tên Thái tam quốc cổ hủ này chỉ trỏ?
“Ngay cả tính nhẫn nại cũng không bằng.” Thái Khổng Minh mặt không đổi sắc
nói.
Tiêu Tử Y nhắm lại hai mắt, thật sự chịu đựng không nổi cái loại chuyện này
phát sinh ở trên người nàng. Rốt cuộc, nàng vì cái gì phải học viết chữ a?
“Cô cô, ngươi viết chữ quá xấu nha.” Tiêu Trạm chẳng biết từ lúc nào
đi vào thư phòng, dẫm lên cái ghế bên cạnh nhướn cổ nhìn quanh, trên khuôn mặt
phấn nộn tất cả đều là vẻ ngoài ý muốn.
Tiêu Tử Y cười trừ, từng chữ từng chữ chậm rãi nói với Tiêu Trạm: “Trạm Nhi,
chữ cô cô không xấu nga! Ngươi không phải cũng thấy qua cô cô dùng than củi
viết chữ sao? Không phải rất xấu có phải không?”
Tiêu Trạm chớp chớp mắt to, gật đầu nói: “Đúng vậy, đã từng thấy qua. Cũng
rất được!”
“Phải không.” Tiêu Tử Y hài lòng nhếch khóe miệng. Quả nhiên vẫn là Trạm Nhi
của nàng đáng yêu nhất.
Tiêu Trạm mắt to vụt sáng hai cái, tiếp tục dùng âm điệu thiên chân
khả ái nói: “Chỉ là lỗi chính tả thiệt nhiều nga!”
“. . . . . .” Tiêu Tử Y tươi cười cứng tại trên mặt, không biết nên
nói cái gì.
Thái Khổng Minh nheo lại hai mắt, nộ kỳ bất tranh thở dài nói: “Công chúa,
ngươi xem, ngay cả hoàng Tôn điện hạ cũng nói như vậy.”
“Ta không có thói quen dùng bút lông viết chữ.” Tiêu Tử Y như là đã giận
dỗi, không nói tiếng nào.
“Hạ quan cũng thế.” Thái Khổng Minh thản nhiên nói, tay cầm lấy than củi
mảnh được chuẩn bị sẵn trên bàn Tiêu Tử Y: “Trong nhà hạ quan trước đây rất
nghèo, chỉ có thể lấy cành cây nhỏ viết chữ lên mặt đất. Cho nên chữ viết bằng
bút lông cũng không được khá lắm. Sau lại có cơ hội vào trường học, chữ hạ quan
viết bằng bút lông bị người cười nhạo rất lâu, cho nên hạ quyết tâm, rốt cục
luyện được một tay chữ tốt. Công chúa, trên đời không có việc gì khó, chỉ
sợ không có ý chí!”
“Cô cô, Thái phu tử ba năm trước đây thi đỗ Trạng Nguyên lang nga! Phụ vương
nói muốn đem người ưu tú nhất phái tới dạy Trạm Nhi a!” Tiêu Trạm ở bên cạnh
nói.
“Nga?” Tiêu Tử Y kéo dài thanh âm, nghi vấn tràn đầy cái chức kia…. Dùng
người ưu tú nhất đến dạy tiểu hài tử biết chữ, thật đúng là có tài nhiều mà lại
dùng vào việc nhỏ.
“Trở thành đế sư là vinh hạnh của hạ quan.” Thái Khổng Minh cung kính nói.
“Đế sư. Vậy cũng không cần đến dạy ta đi?” Tiêu Tử Y nhu nhu huyệt Thái
Dương, chịu không nổi nói.
“Hoàng thượng có chỉ.” Thái Khổng Minh chỉ nói cho nàng bốn chữ như vậy, đơn
giản sáng tỏ, nhưng lại có đủ uy lực.
Tiêu Tử Y ngáp một cái, để cơ thể thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, miễn cưỡng
nói: “Ta không muốn bắt chước chính là không muốn bắt chước.” Rốt cuộc, hoàng
đế nghĩ cái gì vậy? Thời đại này nam nữ cùng phòng không chặt chẽ như vậy sao?
Phái một phu tử còn trẻ như vậy, không sợ bị nàng nhúng chàm sao?
Ách, sai rồi, lặp lại. Chẳng lẽ không sợ nàng bị nhúng chàm sao?
Còn nữa, cho dù nàng học xong chữ phồn thể, chẳng lẽ hoàng đế còn trông cậy
vào nàng giống như mẫu phi của nàng, rinh cái giải Trạng Nguyên trở về? Quả
thực là nhiệm vụ không thể hoàn thành a!
Một bên Tiêu Trạm thấy Tiêu Tử Y nói như vậy, lập tức học theo ngáp một cái,
tựa lưng vào ghế ngồi phía sau, bắt chước khẩu khí Tiêu Tử Y nói:
“Ta không muốn bắt chước chính là không muốn bắt chước.”
Ánh mắt hai đại nhân trong phòng lập tức đều chuyển qua trên người Tiêu
Trạm, sau đó Thái Khổng Minh hơi trách cứ nhìn về phía Tiêu Tử Y, dùng
ánh mắt khiển trách nàng cư nhiên không làm gương tốt cho người chưa trưởng
thành.
Tiêu Tử Y vội vàng ngồi ngay ngắn, nhìn chữ trên bàn quanh co khúc khuỷu
giống như con giun bò qua, lập tức đầu lại đau.
“Cái kia, Thái phu tử. Ngươi đọc sách là vì cái gì?” Tiêu Tử Y chống cằm,
nhìnThái Khổng Minh đứng đối diện, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện xưa vì Trung Hoa
quật khởi mà đọc sách, buồn cười nói: “Trong sách đều có Hoàng Kim Ốc, trong
sách đều có Nhan Như Ngọc. Ngươi không phải là cũng vì vậy chứ?”
Thái Khổng Minh sửng sốt, cúi đầu trầm ngâm hai câu này, hơn nửa ngày cũng
chưa trả lời.
Tiêu Tử Y hối hận cau chặt đôi mi thanh tú, những lời này không phải là chưa
xuất hiện chứ? Bất quá xem bộ dáng Thái Khổng Minh, có vẻ là chưa xuất hiện.
Thái Khổng Minh cẩn thận nhớ lại hắn năm đó liều mạng đọc sách rốt
cuộc là vì cái gì, càng nghĩ cảm xúc càng sâu.”Đọc sách. . . . . . Ta là muốn
thiên hạ sẽ không còn nhiều đứa trẻ bần cùng giống ta.”
Tiêu Tử Y trên mặt lộ ra ngoài ý muốn, tò mò hỏi: “Bình thường mà nói, nếu
chí hướng của ngươi là như vậy, hẳn là nên lập chí trở thành người giàu có nhất
thiên hạ a! Ngươi nhỏ như vậy, không nên nghĩ đến xa thế chứ?” Đứa trẻ bình
thường, chắc là không biết thông qua chính sách thay đổi quốc gia để thực
hiện nguyện vọng này chứ?
Thái Khổng Minh nhìn thoáng qua Tiêu Tử Y, biết nàng chỉ nghe một câu này đã
lý giải được chí hướng của hắn, vui lòng phục tùng nói: “Công chúa quả nhiên là
người đại trí tuệ, năm đó đệ tử là bị người chỉ điểm, mới biết được vào triều
làm quan mới là mục tiêu.”
Tiêu Tử Y nhíu mày, không khẳng định hỏi: “Bản thân mình mà xưng đệ tử?”
Không thể nào? Mới vừa rồi vẫn là mở miệng một tiếng hạ quan, như thế nào
đảo mắt liền biến thành đệ tử rồi?
“Đệ tử nói chuyện với công chúa mới biết bội phục không thôi, tự xưng đệ tử
là đương nhiên.” Thái Khổng Minh ung dung nói.
Tiêu Tử Y cười khổ. Nàng bất quá chỉ là so với hắn nhiều hơn một hơn nghìn
năm tri thức tích lũy, nhảy ra khỏi phạm vi của xã hội phong kiến này để nhìn
nhận vấn đề, cho nên đối với hắn mà nói từng cái quan điểm mới lạ đều đủ
để ngẫm nghĩ một lúc lâu. Điểm ấy thật sự là không đáng để nàng khoe ra, bất
quá, nếu hắn ở trước mặt nàng tự xưng là đệ tử. . . . . .
“Cái này ta không cần cùng ngươi học tập nữa chứ?” Tiêu Tử Y thử hỏi.
“Không được.” Thái Khổng Minh chính nghĩa lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt
nói, “Chính là bởi vì như vậy, đệ tử mới tuyệt đối không thể cho phép ngài ngay
cả chữ cũng viết sai được.”
Choáng váng! Tiêu Tử Y thật sự là không còn gì để nói, nếu sớm biết rằng chạy
không khỏi học tập, nàng liền thà rằng đi chọn bên Tiêu Sách. Có lẽ cái tên La
Thái Phó kia còn có thể thuyết phục được một chút. . . . . .
Phụ hoàng của nàng thật đúng là Lão Hồ Ly a! Cho dù nàng cự tuyệt, cũng sẽ
dùng một phương pháp khác bắt nàng nhận. Vì sao nhất định phải bắt nàng học
bài? Chẳng lẽ còn trông cậy vào nàng giống như mẫu phi nàng đỗ Trạng
Nguyên?
Hay là, phụ hoàng của nàng chỉ là muốn ở trên người nàng tìm kiếm nửa phần
hay một phần bóng dáng mẫu phi nàng? Thật là, nàng mới không cần nha! Vì người
khác mà sống nhàm chán? Nàng vẫn nên nghĩ biện pháp để làm thế nào xuất cung
tốt. Bất quá, thật đúng là luyến tiếc khi tách khỏi Trạm Nhi đáng yêu của nàng.
“Cô cô, Hoàng Kim Ốc này ta hiểu, Nhan Như Ngọc là cái gì?” Tiêu Trạm ở một
bên tò mò xen mồm hỏi.
Tiêu Tử Y nhớ tới Tiêu Trạm mới vừa rồi học khẩu khí của nàng, nói không
chừng bắt chước lời…có thể là một cơ hội tốt làm cho hắn tiếp tục sinh ra hứng
thú với học tập .”Ách. . . . . . Này, nói cách khác, nếu Trạm Nhi đọc sách rất
lợi hại, Tiểu Vân tuyển sẽ càng thêm thích cùng con chơi đùa nga!”
Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Trạm cũng không có dạng hưng phấn giống
Tiêu Tử Y chờ mong, ngược lại càng ảm đạm xuống.
Bình luận
- Chương 321
- Chương 320
- Chương 319
- Chương 318
- Chương 317
- Chương 316
- Chương 315
- Chương 314
- Chương 313
- Chương 312
- Chương 311
- Chương 310
- Chương 309
- Chương 308
- Chương 307
- Chương 306
- Chương 305
- Chương 304
- Chương 303
- Chương 302
- Chương 301
- Chương 300
- Chương 299
- Chương 298
- Chương 297
- Chương 296
- Chương 295
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1