“Vâng. Nhi thần thầm nghĩ cần một mình nàng. Nhi thần đã có Trạm Nhi rồi, tin rằng Tử Y cũng coi bé như con” Tiêu CẢnh Dương nơm nớp nói ra, sợ hoàng đế nổi trận lôi đình một giây sau đó.
“Hừ! Cho dù nàng ấy có coi TRạm Nhi như con của mình chăng nữa, ngươi cứ vậy mà nhận định nàng sẽ gả cho ngươi sao? Nếu mà trong lòng nàng đã có người khác rồi thì sao?” Hoàng đế hừ lạnh nói.
Tiêu Cảnh Dương phảng phất như thấy được hy vọng, hoàng đế đã nói như thế, thì cũng không bác bỏ lời nào, chỗ đó còn có cách lay chuyển lấp chỗ trống được. Tiêu Cảnh Dương nghĩ đến chiếc vòng cổ mảnh trăng lưỡi liềm chướng mắt trên cổ Tiêu Tử Y, miễn cưỡng nói ra, “Có người khác cũng không sợ, năm đó phụ hoàng đối với dì Vân không phải cũng thế hay sao?”
“To gan!” Hoàng đế gầm lên, làm rung cả cửa sổ, “Trẫm vốn biết rõ người sẽ nói vậy mà, vì thế sau này ngươi đừng gặp Tử Y nữa nhé!”
Tiêu Cảnh Dương cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn hoàng đế, “Lời phụ hoàng có ý gì ạ?”
“Hừ! Dù là Tử Y thì cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi. Hơn nữa cũng không phải là đứa lớn lên bên cạnh trẫm, ta tin Vân Nhi chắc chắn đã sớm muốn đưa nàng đi theo rồi” Hoàng đế dùng một tay chống lên bệ cửa sổ, trên mặt biểu hiện vẻ hung ác, “Hiện giờ mẫu hậu ngươi có lẽ cũng đã gặp nàng rồi ha, tính toán thời gian, đoán chừng cũng đã ban thưởng chén rượu độc kia cho nàng rồi, chắc đã uống hết rồi đó”
Tiêu Cảnh Dương như bị sét đánh, cũng không kịp phân tích ngụ ý của Hoàng đế, cố sức đứng lên, vịn chân quỳ mỏi, lảo đảo hướng ra ngoài phòng chạy.
Hoàng đế ngay lúc Tiêu Cảnh Dương chạy ra khỏi phòng cảnh kia, cũng không còn sức lực nào nữa ngã ngồi trước bệ cửa sổ, ho kinh thiên động địa.
“Hoàng thượng!” Thẩm Bảo xông tới trong phòng, sau đó khiếp sợ nhìn máu tươi tràn ra từ năm ngón tay của hoàng đế xuống, bỗng chốc đứng sững sờ.
“Vân Nhi, xem ra trẫm đi gặp nàng trước rồi ha…” Trên mặt Hoàng đế tràn đầy nụ cười, nói nhàn nhạt.
***
Tiêu Tử Y đứng ngây ngốc trong phòng tối như mực, toàn bộ trong phòng chỉ có hai ngọn nến kia lay động, càng lộ ra âm trầm đáng sợ.
“Ngồi xuống đi…” Đã qua một lúc, Hoàng Hậu cũng đã lần xong tràng hạt, đứng dậy.
“Tạ mẫu hậu” Tiêu Tử Y cẩn thận ngồi xuống trước bàn, ánh mắt vẫn không rời chai rượu màu đỏ trên bàn kia. Đây là gì? Sao tự dưng lại ở đây vậy? Hoàng Hậu nương nương muốn mời nàng uống rượu ư? Nhưng mà sao lại chỉ có một ly thôi?
Hoàng Hậu cũng ngồi xuống, gần như đối diện với Tiêu Tử Y, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Tử Y không chớp, nhìn chằm chằm đến nỗi làm cho nàng thấy sợ hãi.
“Mẫu hậu…Không biết hôm nay bảo con đến…” Tiêu Tử Y tâm thần bất định cố mở miệng hỏi, áp suất trong phòng nặng tới mức làm nàng chịu không nổi rồi.
Nhưng hoàng hậu đã trực tiếp cắt ngang lời nàng…, nhàn nhạt mở miệng nói, “Không ngờ, Cảnh Dương lại có thể thích ngươi”
Tiêu Tử Y nghe vậy khẽ giật mình, sau đó vội vàng khoát tay giải thích, “Mẫu hậu. Con và huynh ấy cũng không phải loại quan hệ này…”
“Có phải hay không ta cũng bỏ qua” Hoàng Hậu mặt lạnh te nhìn không ra biểu hiện gì, chỉ nghe được âm thanh lạnh lẽo trong bóng tối chậm rãi nói ra, “Có phải ngươi thích nó hay không cũng không sao, nhưng mà nó lại thích ngươi, đó là cái sai của ngươi”
Tiêu Tử Y chán nản, cái quan niệm kiểu này thật khác nhau mà! Nàng chẳng có cách nào để tranh luận với bà nữa.
“Có khác với luân thường đạo lý, Cảnh Dương thật đúng là chẳng coi trọng thân phận của mình gì cả” Hoàng hậu thở dài nói nhẹ nhàng.
“Vậy huynh ấy…đến cùng có thể gặp chuyện không may không ạ?” Tiêu Tử Y biết rõ thái tử thất đức có quan hệ rất lớn đến chuyện phế bỏ. Thực tế hiện giờ Hoàng đế cũng bị đâm, đủ để cho người có ý chí giả tạo tạo thành sự bất lợi của thái tử với hoàng đế. Như vậy chuyện thất đức và phản nghịch cũng đủ để cho Tiêu Cảnh Dương rớt đài rồi.
Hoàng Hậu trầm mặc một lúc, rồi nhàn nhạt mở miệng nói, “Nó cũng sẽ không có chuyện gì đâu”
“Hô, vậy là tốt rồi” Tiêu Tử Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà sau đó lời của Hoàng Hậu lại làm nàng chết đứng tại chỗ.
“Nhưng mà ngươi thì có đó” Hoàng Hậu bình tĩnh nói tiếp.
“Con ư?” Ánh mắt Tiêu Tử Y nhìn bình rượu trên bàn, sự bất an trong lòng tràn ra. “Con thì có chuyện gì chứ ạ?”
Hoàng Hậu cười khẽ một tiếng, trong phòng tối om lại làm cho người ta thấy sởn gai ốc, “Hoàng đế ban thưởng cho ngươi một ly rượu độc”
“Gì cơ?” Tiêu Tử Y tưởng mình nghe nhầm ngây ngốc hỏi lại.
“Hoàng Thượng ban thưởng cho người một ly rượu độc” Hoàng Hậu kiên nhẫn lặp lại lần nữa, nói thản nhiên, “Chỉ cần Tiêu Tử Y ngươi đã chết, Cảnh Dương cũng sẽ không bị đồn là thất đức nữa. Ừm, chỉ cần nói là ngươi bị trúng tên đi săn gây thương tích, cuối cùng bị thương nặng không cứu được vậy thôi”
Lòng bàn chân Tiêu Tử Y phát lạnh, đã rõ ý trước đây rất lâu chuyện một phi tử đi săn bị trúng tên chết có ý nghĩa ra sao rồi.
“Con muốn gặp phụ hoàng” Tiêu Tử Y kinh ngạc nghe thấy giọng mình lại còn bình tĩnh như thế, “Con muốn chính miệng người nói ra những lời này” Hoàng đế vốn yêu thương nàng như thế, những chuyện….sủng nịch kia, đều là giả dối hết sao? Nàng không tin đâu.
Hai tay Hoàng Hậu vuốt ve lần tràng hạt trong tay, nói khẽ, “Gặp cái gì mà gặp chứ? Ông ấy yêu cầu đó. Là ban thưởng cho Tiêu Tử Y một ly rượu độc giả, sau đó Tiêu Tử Y từ nay về sau vĩnh viễn biến mất trên đời này. Ông ấy đã thay ngươi an bài một thân phận khác để gả cho Cảnh Dương rồi”
“Hả?” Tiêu Tử Y cảm thấy đầu óc mình đơ không kịp nghĩ chuyện phát triển đến mức đó. Hoàng đế làm vậy là ý gì nhỉ?
“Hừ, hắn thật sự sủng ái Cảnh Dương tới mức rõ ràng chẳng để tâm đến luân thường đạo lý gì rồi” Hoàng Hậu hừ khẽ một tiếng, giọng rin rít giữa các kẽ răng, nhưng lại đầy đắc ý.
“Không để ý đến luân thường….” Tiêu Tử Y theo tốc độ phân tích những lời của Hoàng Hậu, chẳng lẽ là….Nàng thật sự là con gái của hoàng đế ư? Chẳng lẽ hoàng đế cũng đã biết rất rõ ràng mọi chuyện, thế mà lại còn đồng ý cho nàng và Tiêu Cảnh Dương ở cùng một chỗ ư? Nhưng nghĩ lại mà xem, cũng không phải là không được. Tiêu Cảnh Dương đã có Trạm Nhi nối dõi rồi, không cần lo lắng tới chuyện người thừa kế nữa, mà cái hắn cần đó là một hoàng hậu tương lai có thể phụ tá cho hắn.
Hoàng Hậuuỗi móng tay đỏ au ra, loạng choạng đi tới chiếc bình rượu đỏ trên bàn kia, hừ khẽ nói, “Nhưng mà Tử Y à, ngươi đừng làm sai nữa. Hoàng đế lén an bài đưa ta một lọ rượu độc giả, nhưng giờ chai trên bàn này lại là rượu thật mà không phải giả được”
Bình luận
- Chương 321
- Chương 320
- Chương 319
- Chương 318
- Chương 317
- Chương 316
- Chương 315
- Chương 314
- Chương 313
- Chương 312
- Chương 311
- Chương 310
- Chương 309
- Chương 308
- Chương 307
- Chương 306
- Chương 305
- Chương 304
- Chương 303
- Chương 302
- Chương 301
- Chương 300
- Chương 299
- Chương 298
- Chương 297
- Chương 296
- Chương 295
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1