Tiêu Tử Y nghe vậy cứng họng. Nam Cung Tranh bảo nàng ta không biết là đứa bé nào. Nói đùa sao?
Nàng đang định hỏi thì Nam Cung Tranh đã sốt ruột theo sát Phong Uyển Tình vào sau. Tiêu Tử Y không còn cách nào liếc mắt cũng rảo bước tiến lên cửa. Nam Cung Tiêu thì thức thời khép nhanh miệng lại, dù sao thì hôm nay cậu chỉ mong dừng cuộc thi là tốt rồi.
Bước vào phòng khách nhỏ, đập vào mắt là một mùi thuốc Đông y nồng nặc làm Tiêu Tử Y nhíu mày.
Không phải đấy chứ? Đang diễn trò trọn bộ sao?
Chú bé thanh tú kia nhanh tay đưa chiếc khăn lụa cho mỗi người bịt mũi, Phong UYển Tình trước tiên là cướp nhanh che kín mặt mũi.
Tiêu Tử Y cầm chiếc khăn lụa trên tay, mà vẫn không tin. Lần trước nàng tới đây mặc dù chưa đi vào lầu nhỏ này nhưng mà nàng nhìn thấy dù sao cũng chính là Nam Cung Sanh nha!
Giờ thấy thế nào lại là một kẻ gầy gò thế. Tiêu Tử Y bị mùi thuốc đông y xộc vào mũi nồng nặc, nhíu mày ngửi cẩn thận, vị thuốc Đông y cũng không che lấp đi mất mùi rượu vốn có.
Đây mới đúng nha! Tiêu Tử Y và Nam Cung Tranh nhìn nhau cười, rồi không hẹn cùng lấy khăn bịt mũi. Một mùi hương xộc lên thấm vào người làm tinh thần người ta phấn chấn hẳn lên.
Tiêu Tử Y bỗng chốc tỉnh ngộ, tự dưng làm nàng liên tưởng đến một vấn đề khác. Thì phải là vì sao Nam Cung Sanh phải mất nhiều công sức diễn trọn bộ thế chứ? Nói cho cùng đồn nhầm hắn là thiếu niên nhu nhược mà nói chẳng qua là cha hắn nhất thời hư vinh, cho dù bộ dạng của hắn có bị người ngoài nhìn vào là rối bù đi chăng nữa, cũng không bao giờ vứt bỏ hình tượng hắn trong mắt người ta…Dù sao thì hắn chính là lấy tài năng của mình làm cho mình nổi tiếng.
Chả nhẽ trong chuyện này còn có ẩn tình gì đó chăng?
Tiêu Tử Y nghĩ như vậy lại càng nhìn cách bố trí trong lầu nhỏ một cách cẩn thận nhưng thấy thế nào cũng cảm thấy không hề có chỗ thần kỳ nào cả. Trên tường lộ một ra một ít tranh chữ nổi tiếng, bày trong phòng chỉ có một ít bàn ghế bình thường. Mà ngay đến cả người hâm mộ nổi tiếng mà đến là Phong Uyển Tình kia trên mặt cũng dấu không được vẻ thất vọng vô cùng.
Phong Uyển Tình lơ đãng, ôn nhu hỏi, “Ngươi tên là gì?”
Nam Cung Tranh đứng cạnh tròn mắt, rõ ràng là nhìn Phong Uyển Tình không quen cho lắm, chỉ một người tuỳ tùng thôi cũng không tha. Đang định mở miệng chuyển chủ đề thì đột nhiên bị ánh mắt của Tiêu Tử Y đứng cạnh ngăn lại.
Tiêu Tử Y mím môi mỉm cười nhàn nhạt, chỉ bảo Nam Cung Tranh đừng có lo quá. Từ góc độ mà nàng nhìn thì kẻ tuỳ tùng này trông ủ rũ nhưng khoé miệng lại khẽ cong lên trêu tức, xem ra kẻ tuỳ tùng này là nhân vật không đơn giản chút nào.
“Tôi….Tôi gọi là Tịch Dạ, trời chiều tịch, ban đêm dạ” Tịch Dạ sợ hãi ngẩng đầu, vừa lúc để cho Phong Uyển Tình nhìn thấy đôi mắt kinh hãi và làn da trắng nõn kia, sau đó thì lại cúi đầu xuống. Hai tay trắng nõn như ngọc đan chặt vặn xoắn vào nhau.
Phong Uyển Tình càng nhìn càng thấy thích đứa bé tiểu đồng này, đôi mắt đẹp của nàng ta trở nên ngời sáng, vẻ mặt biểu lộ trở nên vô cùng nhu hoà, đôi môi đỏ tươi có chút run run, dường như muốn nói cái gì đó ra.
Tiêu Tử Y tròn mắt nhìn cảnh bi kịch hoặc cũng gần như là bi kịch trâu già gặm cỏ non kia mà kìm không được mỉm cười xen vào, “Tịch Dạ à, Công tử Sanh có đây không? Hôm nay ta muốn mang Tiêu nhi tới cho thi thử một chút, không biết có được không?”
Tịch Dạ vội vàng cảm kích nhìn về phía Tiêu Tử Y cười nói, “Xin công chúa điện hạ đợi…đợi cho một chút. Tịch Dạ đi lên lầu hỏi công tử một chút” Nói xong thì vội vàng chạy lên trên lầu.
Khoé miệng phong Uyển Tình nở nụ cười, trên nét mặt nửa phần không vui đã bay mất, một tay chống má, khuôn mặt nghiêng nghiêng nhìn chằm chằm vào chỗ Tịch Dạ vừa biến mất, cứ như vậy nhìn chằm chằm, đôi mắt hạnh lẫn chút ẩn tình đưa tình, rõ ràng đã đem nhóc tiểu đồng này làm con mồi của mình rồi.
Tiêu Tử Y và Nam Cung Tranh liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy cảnh đối phương trong mắt mà không thể tưởng tượng nổi. Nam Cung Tranh chắc chắn là chưa thấy qua nhân vật nào như vậy, còn Tiêu Tử Y thì kinh ngạc vì ở cổ đại vẫn còn có thể nhìn thấy loại phụ nữ như vậy.
Tịch Dạ nguy quá rồi! Ôi không phải, hiện giờ quan trọng nhất là Tịch Dạ là ai vậy nè?
Nam Cung Tranh và Phong Uyển Tình cùng đưa mắt nhìn về phía thang lầu, nhịn không nổi thầm nghĩ xem nhị ca của mình có ở trên lầu không nữa, Giờ mà nói nhị ca nàng thực xui quá, thế nào mà lại có viên tiểu đồng cùng xui xẻo như vậy chứ.
Chỉ lát sau, từ trên thang lầu có thanh âm truyền xuống, chỉ thấy trong tay Tịch Dạ cầm một cuộn giấy ra giao vào tay Tiêu Tử Y.
Nam Cung Tranh do chăm chú nhìn quá mức mới phát hiện ra chữ trên tờ giấy đúng là của Nam Cung Sanh, cảm thấy không biết nên thở dài hay là làm gì nữa.
Tiêu Tử Y quét mắt liếc đề thi, mỉm cười, tiện tay đưa cho Bội Huyền đứng cạnh bảo nàng ta dẫn Nam Cung Tiêu đến phòng bên làm bài, thời gian hạn định là nửa giờ.
Nam Cung Tranh buồn cười mà nhìn đệ đệ mình khẩn trương đến mức cả tay và chân đều rối loạn đi vào phòng bên, quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy sắc mặt Tiêu Tử Y có chút nghĩ ngợi, “Sao vậy? Đề rất khó hay sao?”
“Ah, không phải, không có gì” Tiêu Tử Y cười yếu ớt nói, vừa nãy tờ giấy biến mất nàng mới phát hiện ra nét mực trên giấy không phải còn mới, chính là điểm lạ đó. Tuy nhiên Tịch Dạ chạy lên trên cứ như là để cho Nam Cung Sanh viết đề vậy, tiếc là nét mực trên giấy đã thể hiện rất rõ, đây có phải nói rõ hay không, Nam Cung Sanh căn bản không có ở đây chăng?
Tiêu Tử Y vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn ra chỗ khác, vừa hay nhìn thấy Phong UYển Tình lặng lặng đưa tay ra nắm chặt lấy tay của Tịch Dạ, mắt nhìn thấy hình như là sắp cầm chặt cổ tay của hắn rồi.
Đúng lúc Nam Cung Tranh nhịn không được định lên tiếng can thiệp, các nàng lại thấy Tịch Dạ cũng lặng lẽ lui nửa bước, cứ như vậy để cho Phong Uyển Tình kia móng tay hồng chỉ vuốt được ống tay áo của hắn mà thôi.
“Nào đến đây ta xem chút..” Phong Uyển Tình lộ ra nụ cười ngọt ngào chết người, định phản kháng lại nàng thì nàng ta nhất định phải cướp bằng được rồi. Nhưng mà hắn lại một mực thẹn thùng cúi đầu, làm cho nàng ta hiện giờ cũng nhìn không thấy được toàn cảnh Tịch Dạ này.
Tịch Dạ cung kính lại lùi về sau một bước, trước khi Phong Uyển Tình mở miệng nói giọng điệu đã bình tĩnh nói trước, “Phong tiểu thư, không phải Tịch Dạ không muốn, mà là…aizz Phong tiểu thư cũng biết công tử chúng ta bị bệnh gì hay sao?”
Phong Uyển Tình nghe mùi hương từ chiếc khăn lụa mê người, dù sốt ruột nhưng vẫn ung dung hỏi, “Bất kể bệnh gì, cứ để cho công tử Sanh và bổn tiểu thư hồi phủ, Lý Thần y nhất định sẽ chữa khỏi cho chàng, tất nhiên ngươi cũng cùng đi ha!”
Tiêu Tử Y thấy Tịch Dạ này cũng đủ sức ứng phó mới kéo Nam Cung Tranh đến trước phòng Nam Cung Tiêu thi, giả vờ nhìn qua cửa sổ xem cậu thi, nhưng thực tế là trốn một chỗ xem cuộc vui, phòng bị gió bão quét tới.
Tịch Dạ đứng cách xa người ác hơn, mười ngón tay càng đan chặt vào nhau, xấu hổ bảo, “Phong tiểu thư à, đây chính là cha của Cố Thần y điều trị không hết bệnh lạ đó nha!”
Phong Uyển Tình hơi sững sờ, chuyện này mặc dù nàng ta cũng có nghe qua nhưng lúc này lại thấy Tịch Dạ nhắc tới cảm giác kìm không nổi hấp tấp hỏi luôn, “Rốt cục là bệnh gì vậy?”
Tịch Dạ nghe Phong Uyển Tình hỏi, hơi nức nở nói, “Bệnh này nhất định sẽ bị lây đó”
“Phụt” Phong Uyển Tình vốn đang lấy khăn lụa che mũi ngăn mùi hương bỗng lập tức rơi bụp xuống đất.
Bình luận
- Chương 321
- Chương 320
- Chương 319
- Chương 318
- Chương 317
- Chương 316
- Chương 315
- Chương 314
- Chương 313
- Chương 312
- Chương 311
- Chương 310
- Chương 309
- Chương 308
- Chương 307
- Chương 306
- Chương 305
- Chương 304
- Chương 303
- Chương 302
- Chương 301
- Chương 300
- Chương 299
- Chương 298
- Chương 297
- Chương 296
- Chương 295
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1