Trong phòng im lặng tới vài giây đồng hồ, Tiêu Tử Y và Nam Cung Sanh cùng nhìn mặt nhau.
Một người thì giật mình tại chỗ muốn biết vấn đề này, còn người kia thì lại tâm thần bất định.
Sau đó Tiêu Tử Y bật cười một trận, xoay người một cái ngồi luôn lên đùi Nam Cung Sanh, dùng móng tay búng mạnh vào cằm bóng loáng của Nam Cung Sanh, thú vị hỏi han, “Huynh không yên tâm sao?”
Nam Cung Sanh thành thật gật gật đầu bảo, “Một mặt rất sợ nghe được đáp án ngoài ý muốn, mặt khác lại sợ nàng tức giận”
“Tức giận gì chứ? Tức giận chuyện huynh hoài nghi tuổi của muội sao?’ Tiêu Tử Y cảm thấy người nam nhân này từ sau khi thổ lộ tình cảm với nàng lại càng thêm đáng yêu, định nói gì thì nói, khác hẳn trước đây mặt mũi lúc nào cũng cao thâm khó dò giờ cười nhiều hơn thấy thú vị ghê lắm.
“Nàng lại tức giận sao?” Nam Cung Sanh biết rõ còn cố hỏi. Hắn chỉ cần nhìn thấy cặp mắt loé lên tia hứng thú của nàng thì đã biết rõ đáp án rồi. Hắn cũng không chút yếu thế lấy cả hai tay ôm chặt eo nàng, kéo nàng lại gần hơn chút.
“Đương nhiên là không rồi. Muội rất vui vì huynh hỏi đến vấn đề này, nói rõ là huynh quan tâm tới muội mà!” Tiêu Tử Y cười tươi như hoa, “Nhưng mà muội xin không trả lời trước đâu, mà hỏi huynh trước cơ, huynh bao tuổi rồi?”
“Hai mươi ba” Nam Cung Sanh đáp rất nhanh.
“Ừm, muội đây còn kém huynh hai tuổi đó” Tiêu Tử Y mở to hai mắt, cười khì khì nói ra. Được lắm được lắm, không nói quá lên.
Nhưng Nam Cung Sanh cũng không buông lỏng, mà thần sắc lại nghiêm trọng hơn. Hắn đem nàng kéo vào trong lòng gần hơn, giọng vội vàng hỏi thăm tiếp, “Nàng đã lập gia đình rồi hả?”
Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, bị hắn dùng giọng cứng rắn áp lên làm cho tim đập lỗi nhịp chưa kịp hiểu ý hắn, liếc mắt nói, “Không có mà, ở chỗ đó của chúng ta, con gái 30 tuổi kết hôn là chuyện rất bình thường, còn đại khái bình quân thì khoảng 25 đến 26 tuổi mới kết hôn đó!”
Lúc này Nam Cung Sanh mới thả lỏng người, tuỳ lúc cũng đủ để hắn cảm thấy xấu hổ muốn chui xuống lỗ vậy. Những chuyện này hắn để trong lòng rất lâu rồi, nhưng mỗi khi muốn hỏi thì lại nuốt trở lại. Hắn muốn đợi chính nàng mở miệng nói, điều này lại làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy bất an. Hắn sợ mình không biết quá khứ của nàng tý nào, càng sợ mình có một ngày cứ thế đột nhiên mất đi nàng.
Tiêu Tử Y tách hắn ra chút, đủ để thấy biểu hiện nhỏ của hắn hiện lên trong mắt. Nàng thở dài, nghiêng người hôn lên mặt hắn, đầu rúc vào ngực hắn, cười nhẹ nhàng bảo, ‘Là lỗi của muội, sau này muội sẽ từ từ nói cho huynh biết. Thực ra thì, bởi vì muội thật sự chẳng nói được với người thân nào, thật đó”
Lòng hai người gần nhau đến vậy, tim đã đập trên cả mức bình thường gần như hợp nhất. Nam Cung Sanh lập tức hiểu rõ vì sao Tiêu Tử Y lại để ý đến bọn nhỏ như vậy, hay là lúc nhỏ có một tuổi thơ hoàn mỹ, hoặc là bởi chính nàng không có….
Hai người không ai nói thêm gì nữa, sự kinh hãi và khủng hoảng trong một ngày dần dưới nhiệt độ cơ thể của đối phương đã chậm rãi hoà tan. Mãi cho tới khi có tiếng đập cửa rồi sau đó có người đẩy cửa vào thì Nam Cung Sanh và Tiêu Tử Y chẳng ai muốn tách nhau ra, Tiêu Tử Y càng tựa sát vào ngực Nam Cung Sanh hơn, rồi đành miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lại cửa phòng.
Đàm Nguyệt Li cả kinh quên mất chuyện hắn tới đây để làm gì, bởi thần sắc trên mặt hai người đó tựa như hắn đột nhiên xông vào không đúng lúc vậy, cũng không cảm thấy hành vi xông vào của mình là xấu.
Nè! Hai người các ngươi làm trò gì vậy trước mặt trẻ con thế? Cứ coi như còn đang hôn mê thì cũng không được mà! Đàm Nguyệt Li kháng nghị lặng yên tận đáy lòng, nhưng đến miệng thì lại biến thành một tiếng ho khẽ.
“Chuyện gì vậy?” Tiêu Tử Y thật sự là lười lắm rồi, Nam Cung Sanh tựa như chiếc ghế sofa ngồi thật êm ái quá cơ.
“Khụ! Khụ! Công chúa, Hoàng hậu muốn gặp người. Khụ!” Đàm Nguyệt Li ra sức ho khù khụ, không biết để mắt vào đâu nữa. Cái vị Lan lão bản đáng giận đó, hoá ra lại là dê xồm ha! Xem lát nữa hắn thu thập hắn ta thế nào nhá!
“Đàm Nguyệt Li, cổ họng anh sao thế? Không nhanh nhanh đi cho thái y xem xem thế nào đi, đúng lúc ông ấy cũng chưa ra mà” Tiêu Tử Y ra vẻ khờ dại nói ra. Nàng cũng đâu biết Đàm Nguyệt Li sao lại ho khù khụ vậy, nhưng mà nàng làm những chuỵện này….cần gì phải giấu đầu hở đuôi chứ? Thích làm gì thì làm cái đó thôi mà!
“Công chúa, đừng để Hoàng hậu đợi lâu ạ” Đàm Nguyệt Li thở dài, may là hắn đi tới gọi nàng đấy. Nếu đổi lại là cung nữ Kiều Tinh Tinh bên cạnh Hoàng hậu kia thì chẳng phải chuyện không thể cứu được rồi còn gì?
“Được rồi” Tiêu Tử Y thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng đứng lên từ trong lòng Nam Cung Sanh. Trước khi đi vẫn không quên sờ qua trán Nam Cung Sanh, phát hiện ra hắn đã hết sốt thì vui mừng ười cười.
Đợi sau khi Tiêu Tử Y lại đóng cửa xong, Nam Cung Sanh phủi phủi nếp nhăn trên quần áo, khoé mắt liếc nhìn thấy Đàm Nguỵêt Li vẫn chưa bỏ đi, dứt khoát nói lãnh đạm, “Đàm công tử, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi. Giấu trong lòng khó chịu lắm đó”
Tiêu Tử Y đã dạy cho hắn một chuyện, đó là nếu quan tâm đến người ta thì cứ việc nói ra là tốt nhất. Bất kể là nói lợi hay hại, chỉ cần nói ra, còn tốt hơn nhiều so với để trong lòng.
Đàm Nguyệt Li suy nghĩ chuyện trên mặt Nam Cung Sanh dù bận bịu nhưng vẫn ung dung, mãi sau mới giật giật môi nói, “Ngươi…..”
“Dừng đi, để ta đoán xem nhé, có phải huynh muốn nói, hôm nay ngươi sẽ rất xui xẻo hay không hả?’ Nam Cung Sanh cắt ngang lời Đàm Nguyệt Li….nói rất ranh mãnh. Vết thương của Nam Cung Tiêu đã không còn nghiêm trọng nữa, Tiêu Tử Y cũng thản nhiên nói ra cho hắn biết mọi chuyện, vì thế tâm tình bây giờ của Nam Cung Sanh bắt đầu khôi phục lại như cũ, rất thoải mái.
Đàm Nguyệt Li kìm nén lửa giận trong lòng, lộ ra nụ cười trên mặt bảo, “Lan lão bản nói đúng lắm, hôm nay ngươi sẽ rất xui xẻo đó”
“Hả? Có gì mà xui xẻo chứ nhỉ?’ Nam Cung Sanh đứng dậy dạo bước tới trước mặt Đàm Nguyệt Li, lộ ra nụ cười tươi y như thế nói, “Hay là….chuyện Huyết quang tai ương đây hả?”
Bình luận
- Chương 321
- Chương 320
- Chương 319
- Chương 318
- Chương 317
- Chương 316
- Chương 315
- Chương 314
- Chương 313
- Chương 312
- Chương 311
- Chương 310
- Chương 309
- Chương 308
- Chương 307
- Chương 306
- Chương 305
- Chương 304
- Chương 303
- Chương 302
- Chương 301
- Chương 300
- Chương 299
- Chương 298
- Chương 297
- Chương 296
- Chương 295
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1