Tiêu TRạm cảm thấy thế giới của bé tại một giây này mà sụp đổ hoàn toàn.
Mắt thấy người bạn tốt nhất của bé vì cứu bé mà đã chắn trước mặt bé, một loại gọi là máu bắn tung toé trên mặt bé, ấm áp, ướt át và dần trở nên lạnh buốt.
Bé còn không kịp đỡ được người Nam Cung Tiêu thì đã tuột xuống, hai bé lập tức tách ra, lập tức bé được nhiều thị vệ vây quanh, bé chỉ có thể nhìn xuyên qua khe hở những người này mà bất lực thấy Nam Cung Tiêu nằm trên mặt đất.
Bác nhỏ ơi! Bác nhất định cứu được Nam Cung Tiêu có phải không? Tiêu Trạm định kêu lên thì đã thấy bác nhỏ của bé quỳ gối bên cạnh Nam Cung Tiêu lệ rơi đầy mặt.
Không được! Bé không cho phpé như thế! Bé vẫn còn chưa đợi được tới đại hội thể dục thể thao lần sau để đánh bại cậu ta mà! Bé vẫn còn chưa cao hơn cậu ta mà! Sao thế nào mà cậu ta cứ vậy mà đi như thế chứ?
Tiêu Trạm muốn khóc, muốn kêu lên mà không phát ra âm thanh nào cả, cổ họn như bị đốt cháy vậy, cháy mãi làm mắt bé cay xè.
Bé biết rất rõ tử vong là cái gì, thật sự biết rất rõ.
Có thời điểm bé nuôi vẹt trong lồng thì nó đã nằm cứng ngắc rồi, có người nói cho bé biết nó chết rồi, cũng không thể nói chuyện cùng bé được nữa.
Chết rồi, có phải Nam Cung Tiêu đã chết rồi không hả?
Nhưng không ai có thể trả lời cho bé được.
“Trạm Nhi! TRạm Nhi! Con đừng có doạ ta nha! Trạm Nhi à?” Không biết chìm trong hỗn loạn bao lâu nữa, dường như có ai đang gọi bé vậy? Ôi, hình như là bác nhỏ vậy đó.
Tiêu Trạm mở bừng hai mắt, vừa lúc nhìn thấy bác nhỏ của bé đang cầm khăn tay ướt lau máu trên mặt cho bé, vô ý thức rụt lại.
Bé không muốn lau.
“Trạm Nhi, nghe lời bác đi, đem rửa mặt cho sạch nhé. Chúng ta không sao rồi, đã trở lại nơi trú quân rồi đó” Tiêu Tử Y cất giọng nhẹ nhàng êm ái, ôn nhu.
Tiêu Trạm cứ co người lại, lần thứ nhất không nghe thấy bác nhỏ nói gì.
Tiêu Tử Y nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của bé, lại nhớ tới một khuôn mặt nhỏ tái nhợt chưa rõ sống chết khác ở trong lều, cảm thấy ruột đau từng khúc.
“Bác….bác à, Nam Cung Tiêu….Nó đã chết rồi sao?” Giọng Tiêu Trạm yếu ớt như tơ nhận nghe nỉ non kinh hãi.
“Không sao đâu. Nó sẽ không chết đâu. chỉ bị thương nặng qúa thôi, đang bị hôn mê mà” Tiêu Tử Y cười lớn. Thực tế mọi chuyện cũng không tốt đến vậy. Nam Cung Tiêu bị mũi tên đâm xuyên qua bả vai, tuy Nam Cung Sanh đã quyết định rút mũi tên thật nhanh, đồng thời cũng đã điểm huyệt cầm máu cậu, nhưng máu vẫn chảy quá nhiều. Sau khi họ trở lại nơi trú quân, phát hiện ra do chuyện Hoàng thái tử bị đâm, nên kể cả hoàng đế và Hoàng hậu lẫn mọi người gần như đều đã cùng về đến cường Thượng Lâm. May là Tiêu Cảnh Dương có để lại một đội ngời ngựa bảo vệ Tiêu Trạm, trong đó có một đại phu đi theo, nếu không tính mạng Nam Cung Tiêu thật sự đáng lo ngại.
“Thật vậy sao?’ Tiêu Trạm kéo tay áo Tiêu Tử Y, sợ hãi hỏi han. Bé không tin, Nam Cung Tiêu chảy nhiều máu trước mặt bé như vậy…..
“Đúng, ta cam đoan đó” Tiêu Tử Y trịnh trọng gật gật đầu. “NHư vậy đi, hiện giờ Tiêu Trạm đi theo dì Lan thay quần áo được không? Nếu như Tiêu Nhi tỉnh lại thấy trên người con nhiều máu như vầy thì bị sợ thì phải làm sao đây?”
Tiêu TRạm nghiêng đầu nghe, cuối cùng vẫn quyết định nhảy xuống ghế kéo NHư Lan đi vào lều bên cạnh.
Tiêu Tử Y thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thật không dễ dỗ Độc Cô Huyền đi, rồi nàng mới phát hiện ra Tiêu TRạm bị sợ choáng váng mà không nói được câu nào. Tiêu Tử Y dứng lên, mới phát hiện ra do ngồi xổm lâu quá, cứ động mạnh mà thấy đầu choáng váng, vịn lều đứng lên một lúc, lúc này nàng mới đưa mắt nhìn chung quanh.
Bây giờ nàng đang ở trong cái lều này, Nam Cung Tiêu đang được đại phu cấp cứu. Tuy tình hình không khả quan, nhưng mà đại phu ở lại này lại là Cố Thần Y, vì thế Tiêu Tử Y nhìn hắn mà tự dưng không hiểu sao có cảm giác tin tưởng. còn bên ngoài cái lều này thì có tầng tầng lớp lớp binh sĩ bao bọc, đủ để ứng phó các tình huống khẩn cấp.
Tiêu Tử Y biết rõ hiện giờ nàng lo lắng không phải chuyện này, mà là Nam Cung Sanh đang đứng quay lưng im lặng cách nàng không xa đó. Tuy trên mặt hắn gần như không có biểu hiện gì, nhưng nàng có thể nhìn ra được, sau tấm lưng đó mà tay nắm chặt đến mức các ngón tay trở nên trắng bệch.
Nàng biết rõ, trong tay hắn đang nắm đuôi mũi tên kia, chính là mũi tên làm nam Cung Tiêu bị thương.
Tiêu Tử Y chậm rãi đi tới, đứng trước mặt hắn, nhưng hình như hắn có vẻ không phát hiện ra nàng đến, ánh mắt cứ trôi đi tận đẩu tận đâu vậy.
Cảm thấy đau xót, Tiêu Tử Y duỗi hai tay ra, chủ động dựa voà ngực hắn.
Rốt cuộc Nam Cung Sanh cũng có phản ứng, do dự một lát, rồi vứt bỏ hết mọi nghĩ ngợi, ôm chặt lấy nàng vào lòng.
Tiêu Tử Y thì thào vào lỗ tai hắn an ủi, “Không sao rồi, tất cả mọi chuyện sẽ lại ổn thôi”.
Thân hình Nam Cung Sanh bỗng run rẩy kịch liệt một lúc, hai tay càng ôm chặt thêm. Một lúc sau, giọng hắn đè nén run rẩy truyền tới tai nàng, ‘Ta nói câu đó không phải ý kia…Ít nhất cũng không phải để cho tiêu mà đi…”
“Muội biết rõ, biết rõ huynh không có ý đó mà” Lòng Tiêu Tử Y đau xót, càng ôm chặt hắn hơn. Nàng biết rất rõ ý hắn nói gặp chuyện không may không phải là thời khắc thốt ra câu đó.
“Ta cũng không để ý Tiêu Nhi cũng đang ở cùng một chỗ với Hoàng tôn điện hạ, nếu mà ta biết rõ….” Nam Cung Sanh rốt cuộc không nói được nữa. Cứ coi như hoàng tộc là tối cao vô thượng đi, hắn cho tới tận bây giờ cũng không cảm thấy hoàng tộc quan trọng hơn người nhà của hắn. Nhưng mà Tiêu TRạm chỉ là một đứa trẻ, cũng là một người vô tội. Chẳng lẽ hắn thật hi vọng người bị thương là hắn sao? Nam Cung Sanh cảm thấy cho dù mình có nghĩ vậy thì cũng nói không nên lời.
“Không sao rồi, không phải huynh sai, cũng không phải muội sai, cũng không phải Trạm Nhi sai. Sai đó là kẻ đứng đằng sau chỉ đạo người kia bắn tên thôi” Hiện giờ Tiêu Tử y cũng không muốn nghĩ gì nhiều. Nàng chỉ biết trong lòng hắn đang tự trách điều gì. Nàng biết rõ tất cả đều vô cùng xảo quyệt. Nếu không phải hắn bị triệu tập tới săn bắn, nếu không phải Đàm Nguyệt Li nói mấy câu vớ vẩn với nàng, nếu không phải Hoàng đế đề nghị dẫn Trạm Nhi đi theo, nếu không phải nàng muốn dẫn thêm mấy đứa nhỏ đi theo, nếu không phải Nam Cung Sanh giúp Nam Cung Tiêu chiến thắng đại hội thể dục thể thao….
Nàng biết rõ nàng và hắn đều cùng chịu trách nhiệm, nhưng mà họ cũng không phải muốn Nam Cung Tiêu bị thương như thế. Họ là chưa làm tròn trách nhiệm bảo hộ, nhưng rất khéo là trước khi sự kiện kia xảy ra, con sói này lại xuất hiện rồi mới bị tập kích, lại để cho họ tin rằng nguy hiểm đã qua, làm họ lơi lỏng cảnh giác. NHưng nếu muốn tự trách và hối hận thì nhất định phải tìm được kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này. Dù sao thì đó mới là chuyện quan trọng nhất.
Nam Cung Sanh cũng rất rõ đạo lý này, vì thế trong chớp mắt hắn yếu tớt thì lại lập tức khôi phục bình thường, mượn động tác thân mật này của họ, thì thầm bên tai nàng, “Tin tình báo của chúng ta quá ít, nhưng tình hình hiện giờ cho thấy rõ ràng rất bất lợi với chúng ta. Nếu kẻ địch mà có chiêu cuối thì đơn giảnà hắn sẽ cắt đứt sự liên hệ giữa chúng ta với vườn Thượng Lâm rồi”
Tiêu Tử Y cả kinh, nói vậy thì hiện giờ không phải họ đang ở một mình đó sao? Ngẫm lại cũng có khả năng lắm, thân thể Hoàng đế cuối cùng cũng tựa như quả bom hẹn giờ vậy, Tiêu Cảnh Dương gặp chuyện không biết nặng hay nhẹ, nếu hôm nay là hôn mê bất tỉnh, thì Tiêu SÁch kia không phải là đơn giản lên nắm quyền ư?
Trong vô thức, tự nhiên Tiêu Tử y nghĩ đứng sau màn độc thủ là Tiêu Sách. Dù sao thì hoàng thái tử và Hoàng tôn điện hạ cũng đồng thời hặp chuyện, người được lợi nhất trừ chú ra thì còn ai nữa đây?
Bình luận
- Chương 321
- Chương 320
- Chương 319
- Chương 318
- Chương 317
- Chương 316
- Chương 315
- Chương 314
- Chương 313
- Chương 312
- Chương 311
- Chương 310
- Chương 309
- Chương 308
- Chương 307
- Chương 306
- Chương 305
- Chương 304
- Chương 303
- Chương 302
- Chương 301
- Chương 300
- Chương 299
- Chương 298
- Chương 297
- Chương 296
- Chương 295
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1