Tại Cung Minh Quang.
Trong tay Đàm Nguyệt Ly vuốt ve cái chặn giấy Kỳ lân làm bằng ngọc được chạm chổ tinh xảo, có vẻ như suy nghĩ gì đó nhìn Tiêu Cảnh Dương đang đi đi lại lại quanh phòng như dã thú bị nhốt vậy.
Vị đương kim thái tử này thế mà lại có chút ít biểu hiện nhăn nhó khổ sở như hiện giờ, cũng đừng có nói hắn có bộ mặt này cùng với cảnh đi đi lại lại thế này mất hơn nửa canh giờ rồi.
Nhưng Tiêu Cảnh Dương không nói, Đàm Nguyệt Ly lại càng không nên hỏi.
Với tư cách là phụ tá kiêm bạn thân của Thái tử điện hạ như vậy, dĩ nhiên Đàm Nguyệt Ly biết rõ không nên tự mình hỏi. Nếu như mình muốn biết, Tiêu Cảnh Dương tất nhiên là sẽ nói cho hắn biết ngay. Còn nếu như hắn không được biết thì có hỏi cũng không hỏi được chuyện gì cả.
Nhưng mà hôm qua hắn cũng đã đền bù được sinh nhật cho Đàm Tinh Duyệt cùng chơi cờ với nó đến tận nửa đêm rồi. Thằng nhóc Tinh Duyệt này hôm nay xin nghỉ không đi học, nhưng mà hắn thì trời chưa sáng đã phải tới cung Minh Quang để báo cáo tình hình rồi, tinh thần hắn uể oải quá đi!
Ngay lúc Đàm Nguyệt Ly gần như chịu không nổi muốn nhắm mắt ngủ thì hắn rốt cuộc cũng nghe được tiếng Tiêu Cảnh Dương do dự mở miệng nói, “Nguyệt Ly, Tiêu Húc về rồi”
“Ha” Đàm Nguyệt Ly miễn cưỡng động đậy đầu, mãi lâu sau mới đem cái tên Tiêu Húc và Ngũ hoàng tử lên ngang hàng. Hắn lười biếng ngáp một cái, ‘Không phải huynh ấy đi quan ngoại đó sao? Sao nhanh vậy đã về rồi chứ?’
Tiêu Cảnh Dương rặn từng từ một trong kẽ răng nói ra, “Hắn về là đi gặp phụ hoàng, định đem Tiêu Tử Y gả cho Đột Quyết hòa thân đó!”
“Bụp!” Chiếc chặn giấy Kỳ lân bằng ngọc trong tay Đàm Nguyệt Ly rớt xuống mặt bàn, lập tức làm hắn tỉnh ngủ ngay. Tranh thủ thời gian cẩn thận đem chặn giấy cầm lên soi kỹ thấy không bị sứt mẻ gì mới yên lòng. Phù, đây là món bảo bối quý giá chặn án mà Hoàng đế đã ban cho Thái tử tại lễ làm quan đó, nếu mà chẳng may hắn làm vỡ thì hắn chết cũng đền không nổi mà!
“Mặc kệ đi, vỡ thì cũng vỡ rồi” Tiêu Cảnh Dương cau mày lại, không vui nhìn Đàm Nguyệt Ly sau khi nghe được tin này xong thì lại đang lo một cái chặn giấy rơi xuống.
“Không sao không sao, cất kỹ lắm rồi” Đàm Nguyệt Ly đem chiếc chặn giấy đặt cẩn thận, đầu ngón tay không nỡ lại muốn sờ soạng cảm nhận chất ngọc mát rượi kiểu này. Thật tốt quá ha! Không biết mấy ngày nữa hắn mà được cái khối Ngọc Như Ý kia thì có tốt hơn cái này không nhỉ? “Khụ, vừa rồi điện hạ nói đến đâu rồi ạ? A, hòa thân ạ? Hòa thân tốt lắm! Nhưng mà….a, nhưng điều này không thể để cho công chúa Trường Nhạc đi được ạ. Không được, điện hạ người nhất định phải ngăn lại nha”
Đàm Nguyệt Ly thấy càng nói càng hăng, vừa thấy sắc mặt Tiêu Cảnh Dương xầm sì, lại tranh thủ thời gian dò hỏi.
“Hả?” Tiêu Cảnh Dương đang bực bội bỗng thay đổi hẳn, hai tay cắp sau lưng, mắt thâm sâu nhìn Đàm Nguyệt Ly dò xét, đồng thời còn muốn nghe thêm xem hắn nói thế nào nữa.
Đàm Nguyệt Ly biết rõ vị thái tử điện hạ này, tuy nhiên trước mặt Tiêu Tử Y thì rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng không có nghĩa là vị thái tử này cứ mặc người khác muốn nặn ra sao thì nặn. Trước mặt hoàng đế hắn trông như là một đứa con ngoan cực kỳ hiếu thảo, lại là đứa cháu rất ngoan ngoãn nghe lời Hoàng thái hậu, là trò ngoan tôn sư trọng đạo trước mặt Thái phó, nhưng bạn bè kiêm hạ thần trước mặt này…thì cũng không phải là người dễ thân thiết gì. Vì vị trí thái tử cũng không phải dễ mà được ngồi yên ổn trên đó. Một đường hắn đi tới cũng đã gặp không ít chuyện xảy ra hoặc những chuyện không đáng đã xảy ra.
Đàm Nguyệt Ly chấn chỉnh lại đầu óc hỗn loạn, nhìn sắc mặt Tiêu Cảnh Dương, rồi thăm dò nói, “Nguyệt Li không rõ tại sao Ngũ điện hạ lại tích cực thúc đẩy chuyện này, nhưng mà Nguyệt Li dám chắc việc này nhất định không thể được”
“Nói xem” Tiêu Cảnh Dương đi tới ngồi xuống sau chiếc bàn, vươn tay cầm chiếc chặn giấy Kỳ lân bằng ngọc lên, chậm rãi vuốt ve.
Đàm Nguyệt Ly ngồi thẳng người lên, trịnh trọng nói chậm rãi, “Thứ nhất, quan hệ giữa Đột Quyết và triều đình phức tạp vô cùng, hiện giờ kẻ thừa kế Khả Hãn Đột Quyết kia tuy còn rất trẻ nhưng cũng chưa kết hôn, song triều thần hai bên tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà tiến hành thuận lợi trôi chảy đâu. Dù sao thì điều này đã liên luỵ đến ân oán mấy năm nay rồi. Hơn nữa người thừa kế Khả Hãn Đột Quyết kia nghe nói phong cách vô cùng kém cỏi, rất nhiều bộ lạc đều lén coi thường hắn lắm”
“Tiếp tục” Thần sắc trên mặt Tiêu Cảnh Dương vẫn không thay đổi tý nào.
“Thứ hai là…..thông qua ý kiến triều thần, dựa theo tính tình của thánh thượng, cũng tuyệt đối không cho con gái của mình đi hoà thân với dị tộc đâu. Hơn nữa lại là….một công chúa Trường Nhạc được yêu quý nhất” Đàm Nguyệt Ly nói chậm rãi.
Tiêu Cảnh Dương hơi nhếch mép lên khẽ cười. Con gái phụ hoàng ư? Công chúa được yêu nhất sao? Đúng vậy, nếu ai không biết rõ nội tình thì dĩ nhiên sẽ cho là vậy đấy. Nhưng mà hắn đã hiểu rõ những chuyện xảy ra năm đó, và đang đến gần với sự thật, hắn lại càng thấy cả người rét run.
Ngũ đệ của hắn còn không phải nhìn ra là hắn thích Tử Y đó sao? Tại sao lại bỗng dưng tích cực đi tác động hoà thân chứ? Nói đi nói lại cũng có ý là phụ hoàng cũng muốn đẩy Tử Y đi xa đây
Đàm Nguyệt Ly thấy sắc mặt Tiêu Cảnh Dương ngày càng khó coi, lại tiếp tục kiên trì nói tiếp, “Đây cũng là điều thứ ba nhá! Công chúa Trường Nhạc vẫn chưa đến tuổi cập kê mà…”
“Chỉ còn một tháng nữa thôi” Tiêu Cảnh Dương lạnh lùng nói, còn một tháng nữa thì Tiêu Tử Y đã đến tuổi cập kê rồi.
“Hả? A!” Đàm Nguyệt Ly sửng sốt rồi mới phản ứng kịp. Hoá ra là trùng hợp ngẫu nhiên thế ha! Hắn mẫn cảm phát hiện ra tại đây có những chuyện hắn cũng không biết nữa.
Tiêu Cảnh Dương nắm chặt chiếc chặn giấy bằng ngọc trong tay lạnh buốt, luồng khí lạnh này lan tràn thẳng xuống tận đáy lòng.
Đàm Nguyệt Ly ngơ ngác nhìn sắc mặt Tiêu Cảnh Dương hồi lâu, mới nặng nề thở ra một hơi, “Cảnh Dương à, huynh có chuyện gì trong lòng thì nói ra đi” Tuyệt đối là có chuyện rồi, cho dù Tiêu Cảnh Dương không nỡ với muội muội của mình thì cũng không có biểu hiện ra như thế.
Tiêu Cảnh Dương biết rõ lúc Đàm Nguyệt Ly thay đổi cách gọi hắn thì đã khôi phục lại thân phận bạn bè rồi. Nhưng chuyện trong lòng hắn, sao có thể nói ra dễ dàng vậy chứ? Tiêu Cảnh Dương thả từ từ chiếc chặn giấy bằng ngọc xuống, đột nhiên chuyển sang đề tài khác, “Dạo này làm ăn thế nào rồi?”
Đàm Nguyệt Ly thất vọng thở dài, nói thản nhiên, “Yên tâm di, tài chính điện hạ vẫn tiếp tục sinh lời tốt. Ta biết rõ điện hạ không tán thành chuyện ta đem đồ trong nhà trẻ đi phục chế bán ra ngoài…”
“Không sao, cứ tiếp tục cố gắng buôn bán kiếm lời” Tiêu Cảnh Dương trầm giọng nói.
Đàm Nguyệt Ly cả kinh, nhưng lời này là đại diện cho gì đây? Nhưng mà hắn cũng chỉ phụ trách những việt vặt trong tài chính của Tiêu Cảnh Dương thôi, còn những chuyện khác thì cũng không hiểu rõ cho lắm. Lí Vân Thanh và Độc Cô Diệp hai tên khốn kiếp đó căn bản là chẳng nhìn thấy bóng dáng đâu cả, muốn tới hỏi thăm chút cũng chẳng thấy.
“Điện hạ, Trầm công công đến truyền khẩu dụ của hoàng thượng ạ” tiểu thái giám trông coi bên ngoài cất giọng bẩm báo.
Đàm Nguyệt Ly vẫn nghi hoặc mãi, nhưng không hỏi được câu nào đành khom người cáo từ.
Trước khi đi, hắn lơ đãng liếc mắt nhìn qua trong mắt Tiêu Cảnh Dương loé lên một tia sáng quỷ dị mà chưa thấy bao giờ, làm hắn thấy không rét cũng run…
Bình luận
- Chương 321
- Chương 320
- Chương 319
- Chương 318
- Chương 317
- Chương 316
- Chương 315
- Chương 314
- Chương 313
- Chương 312
- Chương 311
- Chương 310
- Chương 309
- Chương 308
- Chương 307
- Chương 306
- Chương 305
- Chương 304
- Chương 303
- Chương 302
- Chương 301
- Chương 300
- Chương 299
- Chương 298
- Chương 297
- Chương 296
- Chương 295
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1