Edit: A Tử
Tiêu Tử Y mở hai mắt ra mới phát hiện bên cạnh ao không biết là từ khi nào lại có đầy người.
Ách, nói cho đúng là có rất nhiều người
quỳ trên mặt đất. Còn người đang đứng chỉ thấy có hoàng đế cùng một nữ
nhân tôn quý lôi kéo Tiêu Trạm đứng cạnh mình.
Tiêu Tử Y linh cảm không ổn, nhưng vẫn
thản nhiên đứng dậy hành lễ. Sau đó liền mở to mắt ngây thơ nhìn bọn họ. Dù sao nàng cũng không thể nói chuyện, cái gì cũng nói không được,
nhưng là bây giờ là tình huống gì a?
Nữ nhân hoa lệ đứng bên cạnh hoàng đế
tuổi khoảng bốn mươi tuổi, dung mạo đoan trang, cử chỉ tao nhã. Đầu búi
tóc chỉ thiên, mặc một bộ quần áo màu hồng và đen, mặt trên có thêu hoa
văn hình chim trĩ, cổ áo có hoa văn trắng đen giao nhau, đường viền ở cổ tay áo cùng đường viền quần áo dùng chỉ hồng tô điểm. Đứng bên cạnh
hoàng đế địa vị cùng khí chất của nàng cho thấy chắc hẳn đây là nhất
quốc chi mẫu.
Vị nữ nhân có quyền thế nhất hậu cung
này kéo bả vai Tiêu Trạm, rồi sau đó sợ hãi nhìn Tiêu Tử Y, trên nét mặt thể hiện đầy vẻ bất an.
“Tử Y, gần đây con có khỏe không?” Hoàng đế dùng giọng ôn nhu hỏi.
Tiêu Tử Y thụ sủng nhược kinh (A Tử: được sủng ái mà lo sợ ) gật đầu, nghĩ nếu không việc không lên điện tam bảo, hoàng đế này hôm nay tới, không chừng vừa có chuyện gì phát sinh.
“Đây là hoàng hậu, con gọi nàng là mẫu
hậu đi.” Hoàng đế thản nhiên giới thiệu nói, “Hoàng hậu, vị này chính là Trường Nhạc công chúa.”
Hoàng hậu khẽ mĩm cười nói: “Hoàng
thượng bận rộn suốt ngày đều lúc nào cũng nhớ công chúa của người, thần
thiếp hôm nay đơn giản là cùng hoàng thượng đi nhìn một chút mà thôi.”
Nàng ở mặt ngoài mặc dù rất bình thản, nhưng trong long thầm ngẫn ra.
Bởi vì ở trong hoàng cung này người có thể gọi nàng là mẫu hậu cũng chỉ
có hoàng tử thứ năm Tiêu Cảnh Dương từ nhỏ mất đi mẫu phi, đây là do
hiền phi khi còn sống có quan hệ than thiết với nàng nên đã trước khi
chết đã cầu xin nàng. Mà Tiêu Tử Y này nàng thậm chí hôm nay mới là lần
đầu tiên nhìn thấy, mà hoàng đế cũng không hỏi ý kiến của nàng, liền nói như vậy. Điều này làm cho hoàng hậu đối với hoàng đế hữu lễ đối đãi
cùng tôn trọng cảm thấy trong lòng hơi hơi khó chịu.
Tiêu Tử Y nghe thấy thanh âm này quen
tai, chính là âm thanh vừa rồi trách nàng không có chăm lo cho Tiêu
Trạm! Nàng ngẩng đầu hướng hoàng hậu thi lễ, mới phát hiện người này căn bản là không có biểu tình gì.
Chẳng lẽ là nàng nghe nhầm?
Lúc này hoàng đế làm cho một đám người
quỳ miễn lễ bình thân, sau đó ngay lập tức chuẩn bị hai ghế bành cùng
các loại trà quả dâng lên.
“Hoàng hậu, Trạm Nhi cũng có sai, nếu
không phải hắn quấn quít lấy Tử Y, làm sao có thể phát sinh loại sự tình này?” Hoàng đế dẫn đầu ngồi xuống, tay đặt lên tay vịn ghế bành, không
chút để ý nói.
Tiêu Tử Y đầu óc hoang mang, chuyện gì
xảy ra vậy? Nơi này nhiều người như vậy nhìn Tiêu Trạm, chẳng lẽ bé lại
rớt xuống hồ đi? Hoàng hậu có phải hay không lại làm cho chuyện nhỏ
thành chuyện lớn rồi?
Nụ cười trên mặt Hoàng hậu biến mất gì
không nén được giận. Chỉ một câu nói như vậy là có thể nhìn thấu lòng
hoàng đế, Tiêu Tử Y này xem ra nếu so với Tiêu Trạm thì quan trọng hơn.
Hay quả thực là chỉ vì mẫu thân cô bé này sao?
Tiêu Trạm cũng nhu thuận chạy nhanh tới lắc lắc tay hoàng hậu nói : “Hoàng nãi nãi, Trạm Nhi chính là muốn lấy
tay đi sờ sờ cá mà thôi, đừng trách cô cô được không?”
Hoàng hậu chớp mắt, che dấu sự bất mãn,
mỉm cười nói: “Không sao, hoàng nãi nãi chỉ là lo lắng Trạm Nhi, nhất
thời thất lễ. Trường Nhạc công chúa dĩ nhiên sẽ không để ý phải không ?” Hoàng hậu vừa nói vừa tao nhã ngồi xuống bên hoàng đế, tay tự nhiên ôm
chặt lấy Tiêu Trạm không buông.
Tiêu Tử Y không thể trả lời, chỉ có thể
ngoan ngoãn cười cười. Còn đang suy nghĩ may mắn nàng bây giờ không thể
nói, vì nàng thật đúng là không muốn gọi nữ nhân này là mẫu hậu. Bởi vì
tuy rằng người trước mắt luôn mĩm cười, nhưng bên trong lại phát ra địch ý rõ ràng.
Hoàng đế ngồi xuống hỏi một chút Tiêu Tử Y về tình hình gần đây, Tiêu Tử Y miệng không thể nói, vì thế Nhược
Trúc đứng ở bên cạnh nàng thay nàng trả lời, tiến thoái hửu lễ. Thật ra
những điều này hoàng đế điều biết vì mỗi ngày đều cho người quan sát và
bẩm báo mọi điều về Tiêu Tử Y cho mình. Tuy rằng Vị Ương Cung chỉ cách
Trường Nhạc cung một hành lang, nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian
đến gặp nàng.
Mỗi khi nhìn thấy nàng và nàng mẫu phi
khuôn mặt giống nhau như đúc thì nhắc nhở việc nữ nhân hắn yêu rời đi là chuyệt thật, nhắc hắn phải bảo hộ một đứa nhỏ không được để xảy ra sai
lầm. Cho nên hắn luôn luôn lảng tránh, chỉ cần biết nàng sống rất tốt,
rất vui vẻ là đủ rồi. Đây cũng là hắn muốn hết sức bồi thường nàng, là
nguyên nhân ban cho nàng Trường Nhạc cung.
Hoàng hậu xem hoàng đế tinh thần không
nhấc lên nổi, liền thay đổi đề tài, ôn nhu nói: “Trạm Nhi, mấy ngày nay ở bên cô cô học được những gì?”
Tiêu Trạm thấy hoàng nãi nãi rốt cục chú ý tới hắn, vui vẻ đem bản phác hoạ trong tay đưa cho nàng, cười nói :
“Hoàng nãi nãi, phác hoạ này vốn là do cô cô làm cho con chuyên dùng để
vẽ tranh “
Hoàng hậu lúc đầu nhìn qua cũng không để ý gì đến bản phác hoạ, mà là để ý tay nhỏ bé Tiêu Trạm dính đầy bụi đất cùng than củi nâu đen không khỏi nhíu nhíu mày.
Tiêu Tử Y cũng không có ý thức được có
gì là không tốt, gần đây Tiêu Trạm học vẽ tranh rất chân thành, nếu như
có thể được người khích lệ, cổ vũ càng nhiều thì đối với thằng bé là
điều tốt nhất.
Hoàng hậu tiếp nhận bản phác hoạ trong
tay Tiêu Trạm, khóe mắt liếc nghiêng nhìn sắc mặt không thay đổi của
hoàng đế, trong lòng lại đắc ý. Nàng hôm nay cố ý cho hoàng đế xem,
chính là muốn cho hoàng đế cảm thấy đứa nhỏ theo ngoài cung này nhận
thức trở về sẽ không biết lễ giáo, không biết đọc sách, chỉ biết dạy hư tiểu hài tử, như thế càng uy hiếp an nguy của hoàng Tôn .
Tiện tay đưa đi đưa lại bản phác hoạ,
hoàng hậu ra vẻ kinh ngạc tán dương nói : “Trạm Nhi, mấy ngày không
thấy, bức tranh của con vẽ có tiến bộ thiệt nhiều.”
Tiêu Trạm ra sức gật gật đầu, còn nghĩ
rằng hoàng nãi nãi rốt cục không hề tức giận mình vẽ tranh rồi, khuôn
mặt nhỏ nhắn hưng phấn tỏa sáng.”Đều là cô cô dạy con!”
Hoàng hậu cầm trong tay bản phác hoạ đưa cho hoàng đế, cười khanh khách nói: “Hoàng thượng, người xem.”
Tiêu Tử Y cảm thấy hoàng hậu cười có
chút giả dối, nhưng nàng cũng không cảm thấy dạy đứa trẻ bốn năm tuổi vẽ tranh có cái gì không đúng. Vì vậy nàng vẫn như cũ đứng một bên ngắm
phong cảnh.
Hoàng thượng cúi đầu xem bản phác hoạ,
sắc mặt tuy rằng bình thường nhưng là ở chung cùng hắn nhiều năm hoàng
hậu vẫn dễ dàng nhận thấy trên vầng trán hắn một tia khó chịu. Hoàng hậu trong lòng thỏa mãn, đêm qua tuy rằng nàng đồng ý cho Tiêu Trạm ngủ lại Trường Nhạc cung, nhưng trong lòng thủy chung không thể nuốt xuống cơn
tức này. Hôm nay sáng sớm liền đề nghị hoàng đế tới nơi này xem tình
hình của Tiêu Trạm.
Sự tình cũng đúng như kế hoạch đã định
của nàng. Hoàng hậu tâm tình thật tốt, nhìn Tiêu Trạm còn cầm trong tay mấy bức tranh, ôn nhu nói: “Trong tay ngươi là cái gì? Đưa hoàng nãi
nãi nhìn một cái.”
Tiêu Trạm vui rạo rực đem tranh vẽ mang lên, cười hì hì nói: “Hoàng nãi nãi, những bức tranh này đều do cô cô cho con.”
Hoàng hậu vừa tiếp nhận những bức tranh tương tự nhau, sắc mặt liền cứng đờ.
Tiêu Tử Y để ý thấy càng cảm thấy không
thể hiểu. Bức tranh liên hoàn nòng nọc nhỏ tìm mẹ ngày hôm qua nàng đưa
cho Tiêu Trạm, thế thì sao nào?
Bình luận
- Chương 321
- Chương 320
- Chương 319
- Chương 318
- Chương 317
- Chương 316
- Chương 315
- Chương 314
- Chương 313
- Chương 312
- Chương 311
- Chương 310
- Chương 309
- Chương 308
- Chương 307
- Chương 306
- Chương 305
- Chương 304
- Chương 303
- Chương 302
- Chương 301
- Chương 300
- Chương 299
- Chương 298
- Chương 297
- Chương 296
- Chương 295
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1