Tiêu Cảnh Dương ngồi xuống bên cạnh nàng, lo lắng hỏi, “Nói bậy, đừng tưởng nhếch miệng lên đã là cười nhé. Muội nói muội không khóc, vậy trên mặt muội đang chảy cái gì thế kia? Là ai bắt nạt muội hả? Nói cho hoàng huynh xem nào!” Tiêu Cảnh Dương đau lòng bảo, đột nhiên trong đầu hiện lên lời Hoàng hậu nói với hắn ngày hôm qua, vội vàng hỏi tiếp, “Chả lẽ là mẫu hậu đã nói cái gì với muội sao?”
“Mẫu hậu ư? Không có đâu, bà tìm muội nói cái gì chứ?” Tiêu Tử Y lắc đầu, lấy tay lau nước mắt trên mặt, có chút khó hiểu hỏi hắn vì sao lại nói thế.
“Không phải là tốt rồi, vậy tại sao muội lại khóc chứ?” Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy chén thuốc bên giường đã hết, đưa tay ra làm trò trêu, “Không phải là ghét uống thuốc nên mới nổi giận ha? Như vậy không được đâu nha!”
Tiêu Tử Y biết Tiêu Cảnh Dương đưa tay ra ôm lấy vai mình, cũng biết hắn không phải dùng ánh mắt của một người anh đối đãi mình. Động tác này của hắn trước kia cũng làm vô số lần rồi, nhưng mà khi đó nàng cũng không biết hắn có tâm ý này với nàng.
Hiện giờ thì khác, nàng đã biết rồi, lại không thể tiếp tục giả vờ hồ đồ tham lam sự ôn nhu của hắn nữa. Họ thật không thể.
Cho dù trước kia nàng có động tâm với hắn nhưng mà đã được nàng khoá chặt trong chiếc hòm tận đáy lòng rồi. Họ thật không thể được, bởi họ là huynh muội, bất kể có phải là huyết thống hay không thì trên danh phận đúng là vậy.
Vì thế dù họ chưa từng có bắt đầu nhưng cũng có nghĩa là không có kết quả gì.
Tiêu Tử Y ngây người một lúc, định dịch người tránh vòm ngực hắn, nhưng đúng lúc có một người vọt qua trước mặt nàng, Tiêu Tử Y mặt không đổi sắc nhìn Nam Cung Sanh đang bưng bát canh gừng hơi nhếch môi lên.
Tiêu Cảnh Dương thấy có người quấy rầy hắn và Tiêu Tử Y thì vô cùng bất mãn, cau mày bảo, “Không ngờ là một tên đầu bếp mà lại tự tiện xông vào tẩm cung của công chúa chứ”
Nam Cung Sanh không kiêu ngạo, không siểm nịnh đứng thẳng nói thản nhiên, “Tại hạ cũng không ngờ thái tử và công chúa lại có quan hệ thân mật đến mức này” Hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào tay Tiêu Cảnh Dương đặt trên vai Tiêu Tử Y, gần như cố kìm mình không xông lên trước tách hai người họ ra.
Tiêu Cảnh Dương càng cau mày hơn, định nói gì đó thì Tiêu Tử Y bên cạnh đã cất tiếng, “Mang bát canh gừng đặt trên bàn là được rồi. Hoàng huynh à, muội mệt lắm rồi, cũng nên để cho muội nghỉ một lát được không?”
Nàng chỉ muốn được yên lặng một chút, không muống gặp người nào cả, nhất là hai người họ.
Nam Cung Sanh tiến lên mấy bước, đặt bát canh gừng trên bàn để Tiêu Tử Y có thể đưa tay ra là lấy được, quan tâm liếc mắt nhìn nàng một cái, lại không được đáp lại. Tiêu Tử Y chỉ cúi gằm mặt nhìn xuống.
Tiêu Cảnh Dương vốn định nói thêm hai câu với Tiêu Tử Y, nhưng vẻ mặt đầy râu xồm của tên đầu bếp này không biết điều, vẫn cứ đứng ở chỗ đó. Thật giống như muốn nhìn hắn đi thì mới yên tâm vậy. Tiêu Cảnh Dương nhìn qua vẻ mặt mệt mỏi của Tiêu Tử Y, vuốt vuốt mái tóc nàng rồi dặn dò nàng nghỉ ngơi, sau đó bất đắc dĩ đứng lên, nhìn thoáng qua tên đầu bếp kia rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Nam Cung Sanh vui vẻ đi theo sau Tiêu Cảnh Dương ra ngoài, nhưng lúc đi ra khỏi điện Vĩnh Ninh một khắc, hắn phát giác ra Tiêu Cảnh Dương đang chắp tay sau lưng đứng ở chỗ hành lang gấp khúc như đang đợi ai vậy.
Nam Cung Sanh quay đầu đã định đi, dù gì thì con đường nào cũng trở lại phòng bếp, không đáng chống đối cùng vˠthái tử gia này. Nhưng đằng sau truyền đến lời làm cho hắn phải dừng bước lại.
“Không ngờ đại danh đỉnh đỉnh công tử Sanh cũng làm được chút điểm tâm không kém gì đầu bếp Lan vị phường ha!” Tiêu Cảnh Dương nghiền ngẫm kỹ rồi nói. Hắn từ trên yến hội nhấm nháp món điểm tâm chưa từng được ăn qua, bỗng đối với vị đầu bếp mà Nam Cung Tranh đề cử lại rất tò mò. Tra kỹ thì mới hay quả nhiên làm hắn kinh ngạc mãi.
Nam Cung Sanh thản nhiên xoay người, cũng chẳng thấy chút kỳ lạ là Tiêu Cảnh Dương lại thăm dò ra lai lịch của hắn có liên quan đến Lan Vị phường. Dù sao thì đối phương vốn là thái tử điện hạ của triều Đại Chu, nếu cả chút năng lực cỏn con ấy mà cũng không có, vậy thì hắn lại cảm thấy lo lắng cho tương lai của triều đình ấy chứ. Nam Cung Sanh thi lễ một cái nói, “Thái tử điện hạ quá khen rồi, Nam Cung chỉ là đem hết mọi khả năng để làm ra chút điểm tâm mà công chúa thích thôi, thật không có ý gì khác”
“Đường đường phải để công tử Sanh phải đi làm chút điểm tâm, Tử Y cũng không tránh khỏi quá mức lạm dụng đi” Tiêu Cảnh Dương nói một hồi mà có dụng ý khác. Lúc trước hắn từng đến cửa bái phỏng nhiều lần, định mời Nam Cung Sanh làm phụ tá cho mình, tiếc là đều bị hắn dùng thân thể không khoẻ cự tuyệt thẳng, thậm chí cả mặt thật cũng chưa từng được thấy qua.
Mà cách đây không lâu, hắn lại chủ động đến cung Trường Nhạc này, điều này lại làm cho Tiêu Cảnh Dương thấy nghi ngờ và buồn bực thêm mười lần. Chả lẽ là làm giáo viên và đầu bếp cho nhà trẻ còn có ý nghĩa hơn là làm phụ tá cho hắn sao? Hay là có người nào đó ở đây làm cho hắn trở nên có ý nghĩa vậy chứ?
Nam Cung Sanh khẽ mỉm cười bảo, “Đừng có nói là lạm dụng quá gì, tại hạ từ trước đến nay đều thích làm việc này, thật ra cũng chẳng có hứng thú gì với một số chuyện đứng đắn cả”
Tiêu Cảnh Dương bị người trước mặt cự tuyệt cũng khó tránh khỏi dao động, song thần sắc hắn không lộ ra chút suy nghĩ gì, chỉ trầm ngâm một lát rồi nói giận dữ, “Người có chí riêng, bổn vương cũng không muốn làm khó người khác. Chỉ là có chút chuyện không được rõ cho lắm, muốn được công tử Sanh các hạ chỉ dạy cho”
“Chỉ dạy thì không dám nhận, xin thái tử điện hạ chỉ dạy cho ạ” Nam Cung Sanh trả lời lễ độ nho nhã. Cho dù bề ngoài trông luộm thuộm nhưng lại làm cho con người ta có cảm giác oai phong đường bệ.
Hai mắt Tiêu Cảnh Dương hiện lên tia sáng, trong miệng nói từ từ, “Không rõ công tử Nam Cung…..có phải nghĩ đến phụ hoàng sẽ gả Tử Y cho một kẻ vô danh tiểu tốt không, và còn hôn ước của ngươi thì sao đây?” Người đàn ông này có cảm tình với Tiêu Tử Y hắn vốn đã sớm nhìn ra, nhưng giờ nhìn ra rồi thì cũng không tính là muộn. Tiêu Cảnh Dương vừa nghĩ tới vừa rồi Tiêu Tử Y trông hồn bay phách lạc, cảm thấy chịu không nổi dâng lên lửa giận. Song nhìn Nam Cung Sanh hờ hững, lời khiển trách hắn đành dừng bên môi, nói vòng vo. Hắn sẽ không để cho hắn ta có bất cứ cơ hội nào để làm tổn thương Tiêu Tử Y của hắn nữa.
Nam Cung Sanh coi như không cười cười bảo, “Điểm ấy không cần nhọc điện hạ quan tâm. Điện hạ hẳn là nên lo lắng xem thu hồi tâm tư trong mắt ngài thế nào mới phải. Ít ra cũng đừng có để cho người khác nhìn mà đoán ra được chứ. Như vậy rất nguy hiểm đó, nhất là người đầu tiên mà ngài định bảo hộ đó”
Hắn biết cho dù ở trong cung Trường Nhạc, cũng không thể nói một cái là hiểu hết được, để tránh tai vách mạch rừng, hắn cũng không muốn vị thái tử điện hạ tôn quý này dây dưa lằng nhằng, vì thế nói xong thì hành lễ ào ào rồi cũng không đợi đối phương có phản ứng gì, lập tức đi dọc theo hướng khác của hành lang gấp khúc tránh xa.
Tiêu Cảnh Dương tinh tế nhấm nuốt từng ý trong lời của Nam Cung Sanh, sắc mặt càng ngày càng sầm xì, ngẩng đầu liếc mắt một cái đã không thấy bóng ai, mới xoay người rời đi
Bình luận
- Chương 321
- Chương 320
- Chương 319
- Chương 318
- Chương 317
- Chương 316
- Chương 315
- Chương 314
- Chương 313
- Chương 312
- Chương 311
- Chương 310
- Chương 309
- Chương 308
- Chương 307
- Chương 306
- Chương 305
- Chương 304
- Chương 303
- Chương 302
- Chương 301
- Chương 300
- Chương 299
- Chương 298
- Chương 297
- Chương 296
- Chương 295
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1