Thư đã gắng chịu bao tủi nhục để vượt lên, nếu như lúc đó có nó thì
chắc người bị như thế ko phải là Thư. Mẹ cô đã đi ra sau từ nãy zờ, nó
ngồi quan sát nét mặt của Thư, cứ thở dài rồi mặt buồn hiu, cứ thế đó.
Nó vỗ vai Thư
"Em sao zậy?"
"Em....em...ko có zì ạ"
Nó làm mặt lạnh "Ờ zậy thì thôi, ko nói thì thôi, chị ko cần biết đâu hen"
Thưu làm nũng "Chị à, thôi mà, đừng zận, nếu có cơ hội em sẽ nói cho chị nghe"
"Oke"
Chị em nó vui vẻ nói chuyện với nhau, đến khi về, nó vẫy tay tạm biệt rồi
đi. Thư đứng trước cửa nhìn theo bóng nó rồi zô nhà thì bà đang ngồi
ngay ghế với vẻ mặt lạnh lùng, Thư đi zô ngồi cạnh cười "Mẹ à, hôm nay
chị đến, Mẹ vui ko?"
Bà quay qua Thư "Dĩ nhiên, con làm tốt lắm, nhưng Thư à..."
"Dạ?"
"Chuyện xảy ra 3 năm trước,....Mẹ cấm con nói cho nó nghe, nếu ko.....con đừng trác Mẹ sao lại độc ác nhẫn tâm"
Thư cúi đầu xuống, bà vuốt tóc Thư rồi đi zô phòng. Những giọt nước mắt lăn trên má cô, cô rất muốn thoát khỏi cuộc sống này, thật sự rất muốn và
zờ chỉ còn...trông chờ vào nó mà thôi.
Nó đi trên đường suy nghĩ
về Thư, nét mặt khi đó của cô thật sự kì lạ "Có phải có chuyện zì ko ta? Em ấy trông rất lạ, hay là...bị ăn hiếp, hay bị bà ta mắng? Chắc ko
đâu, bà ta thương con gái mik là thế, chắc ko đến nỗi mắng đâu." (hơn
thế chứ ko mắng đâu chị ơi)
Có 1 tụi du côn đi đến (du côn nhìu à
nha), cũng tương đương với Thư, nó bị chọc ghẹo chỉ khác là nó cho tụi
kia bay lên nóc nhà thôi à. :))
Thấy nó, bà liền kéo nó lại "Con gái về rồi, qua đó sao con? Bà ấy có làm zì con ko? Có ông ta ở nhà ko?"
Nó lắc đầu "Ko ạ, chỉ là con cảm thấy rất lạ"
"Lạ zì?"
"Thì....nét mặt của em ấy, cứ thở dài rồi buồn chán, chả biết làm sao. Mẹ có biết ko?"
Mẹ vuốt tóc nó "Mẹ ko biết, chúng ta chỉ cần điều tra là đk"
Nó nhíu mày "Nhưng Mẹ...như zậy là chúng ta ko phải mất lịch sự sao?"
Bà cười hiền "Ko đâu, đợi Mẹ tí thôi"
..................
[Dạ thưa bà chủ]
"Anh điều tra tất cả về tiểu thư Triệu Khánh Thư con gái của trùm xã hội đen cho tôi"
[Dạ, tôi biết rồi, khi có thông tin tôi sẽ báo cho bà chủ biết]
"Tốt, nên nhớ, ko đk cho ai biết hết, nếu ko anh về ăn cơm nhà đi"
[Dạ]
"Mẹ à, sao Mẹ lại hù họ như zậy chứ? Lỡ có người biết thì họ sẽ mất việc đó Mẹ à"
"Con cứ yên tâm, ko có chuyện đó đâu. zô rử tay rửa mặt rồi ra ăn cơm"
Nó đùa "Rõ phu nhân"
Bà đánh nó "Con bé này"
"Hí hí hí"
Nó rửa tay rửa mặt xong xuôi thì nhận đk tin nhắn từ người lạ, tin nhắn
đích thật cũng rất lạ "Tòa nhà bỏ hoang có con cá voi, nơi nguy hiểm
chính là nơi an toàn."
Nó đọc xong àm mặt nhăn mày nhó "Là sao cơ
chứ? Cái zì mà cá voi? Zì nữa là nơi nguy hiểm là nơi an toàn? Hay là
nhắn lộn số ta? Chắc zậy, thôi kệ"
Nó chạy ra ngoài, ngồi vào bàn và bắt đầu bữa ăn. Hôm nay có nhiều món nó thích quá, ôi hạnh phúc.
"Tuyết Nhi, hôm nay toàn món con thích đó, thấy sao hả?" Ông Lục cười vui
Nụ cười của nó từ từ vụt tắt "Món con thích, nghe quen quá. Câu này...lúc
đó con và Ba Trần đi siêu thị, Ba đã mua cho con những món từ sôcôla, Ba đã nói...toàn món con thích đó. Ba luôn để ý con từ chút 1, biết con
ghét hay thích ăn thứ zì, zậy mà con..."
Bà nâng mặt nó lên "Con
gái yêu, đừng khóc cũng đừng buồn, nếu ông ấy biết thì sẽ đau lòng lắm
như zờ chúng ta cũng đang đau lòng"
Nó mỉm cười gật đầu "Đúng thế, ko nên buồn cũng ko nên khóc, như thế Ba sẽ rất buồn, con sẽ ko khóc cũng ko buồn nữa"
Ông bà Lục cười, thoang thoảng đâu tiếng nói Ba nó tới, có lẽ chỉ mik nó nghe "Tốt lắm con gái"
"Cảm ơn Ba" Nó cười rồi bắt đầu gắp ăn
-------------------------------------------------
Tối đến đi ngủ thì Mẹ lại zô phòng nó như nghiêm trọng lắm zậy "Con gái, có tin rồi"
"Tin zì ạ? Về Thư phải ko ạ?"
"Ừ, con nghe đây, 3 năm về trước, vì Mẹ cô bé bị bắt cóc nên cô bé phải bị người bắt cóc cưỡng bức"
Nó như ko tin vào tai mik "M...Mẹ...nói zì? Nhưng...nhưng mà...sao bà ta...bị bắt cóc? Ko phải ông ta là trùm xã hội đen sao ạ?"
Mẹ nó lắc đầu "Ko con, đó là bây zờ, trước đó ông ta quỵt tiền bọn bắt cóc nên họ mới bắt bà ta, bọn bắt cóc nhằm để ý vào Thư nên ra điều kiện và bà ta đã dễ dàng đồng ý nên cô bé đã như thế"
Nó tức zận "Zậy mà con bé ko chịu nói, mai con phải hỏi cho ra lẽ"
Bà cản "Đừng con, ko hay đâu, từ từ đã, hẹn cô bé đến nhà rồi chúng ta nói chuyện"
"Vâng"
Bình luận
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1