Nhỏ chạy vào nhà nó “Sao rồi sao rồi Nhi?”
Nó buồn bả lắc đầu, nhỏ đi lại ngồi với nó “Ko sao chứ? Bác trai bác gái đâu hết rồi? Cả anh Khánh Du và Minh Tuấn nữa?”
“Ba Mẹ đang ở trong phòng, 2 anh đang trong bếp đấy”
Nhỏ thấy nó mà buồn lây “Thôi mà, đừng có như zậy, Nhi làm Thy buồn theo rồi nè”
Nó lắc đầu “Nhi ko biết nữa”
“Cứ cái kỉu này chắc Tuyết Nhi lo đến chết mất, may là ngày mai chị ấy đk thả ra, mà ai có thể bắt đk chị ấy zậy ta???”
Nó đánh nhỏ “Thy à, đang nghĩ zì zậy”
Nhỏ xua tay “Ko có zì hết”
Bỗng có tiếng đồ đạc bị rơi xuống ầm ầm, nhỏ và nó liền chạy xuống coi, Ba Mẹ cũng mở cửa chạy ra.
Mẹ nó lo lắng “Zì zậy các con?”
Khánh Du ấp úng “Dạ….đồ….”
“2 con có sao ko hả?” – Mẹ
Tuấn xua tay “Dạ ko, tụi con ko sao”
“Ko sao là tốt, Hương nó đâu rồi?”
“Chị ấy bảo là ra ngoài với Ba để mua ít đồ về nấu cơm ạ, chắc lát nữa sẽ về thôi Mẹ”
Mẹ nó gật đầu quay sang thì thấy nhỏ, Thy lễ phép “Con chào 2 bác”
Mẹ nó mỉm cười, Ba nó “Chào con, con ở đây chơi với Tuyết Nhi, 2 bác zô phòng”
“Dạ!”
Ba Mẹ nó zô phòng, nó quay qua nhíu mày “2 anh làm zì mà ra như thế này?”
Minh Tuấn – “Thì là…tính…làm sandwish, ai dè lấy chảo chiên trứng thì…như zầy”
Nó thở dài rồi ngồi xuống dọn dẹp lại, nhỏ nhìn Khánh Du rồi cười “Thy dọn cùng Nhi nha, chịu ko?”
Nó cười lên 1 chút “Cảm ơn Thy”
2 người kia nhìn nhau rồi cũng ngồi xuống dọn dẹp, nó cười buồn “Tú
Tuệ rất hay làm sandwish cho em ăn, chị ấy làm rất ngon, em rất nhớ chị
ấy”
.
.
.
.
.
Ngày 22/12, mọi người có mặt đầy đủ tại nhà nó, hôm nay chính là ngày giao tiền chuộc đổi người nên không khí rất căng thẳng
Reng…Reng…Reng…(điện thoại nó)
Nó nhìn số máy đang gọi, nó chưa từng thấy qua số này, chắc chắn ko phải người quen gọi, ko lẽ nào là…tụi bắt cóc?
Nó bấm nghe loa ngoài “Alô? Lục Tuyết Nhi nghe”
[Chào cô, tôi là người đang giữ con tin, tiền chuộc đã đủ chưa?]
“Đã đủ cả rồi, ko thíu 1 xu, cô yên tâm”
[Tốt, cô hãy đến địa điểm tôi đưa, nhớ chỉ 1 mik cô đk đi thôi, nếu tôi biết ai theo sau thì chuẩn bị nhận xác con tin và cô đi]
“Được, sẽ ko có ai theo sau tôi đâu, cô có thể tin tưởng”
[Cô thì tôi tin nhưng người nhà cô...chắc chắn sẽ cử theo vài người đi sau bảo vệ cô, đúng ko? Tôi phải cảnh giác chứ]
“Tôi hứa sẽ đi 1 mik đến đó, nếu cô thấy ai theo sau tôi…cô cứ việc giết tôi”
[Tốt, địa điểm là XXXX. Trong vòng 1 tiếng đồng hồ tôi ko thấy cô thì con tin chết chắc. Hahahaha]
Rụp…Tít…Tít…Tít…
Bình luận
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1