Nó ngủ trong vòng tay của hắn, hắn nhẹ nhàng đỡ nó nằm xuống giường, đắp chăn cho nó rồi ra khỏi phòng. Hắn gặp phải Thy
- anh nói chuyện với em đk ko?
- đk
Nhỏ cười rồi bước đi, hắn theo tới phòng nhỏ
- có chuyện zì?
Nhỏ nắm chặt tay lại
- em muốn nói là chuyện hủy hôn...
- chuyện đó sao?
- chuyện đó...đáng ra chỉ nằm trong kế hoạch do em và...anh hai bày ra
- là sao? - hắn nhíu mày
- tức là chuyện đó...em đồng ý hủy hôn là vì....muốn giết Tuyết Nhi
- cái zì? Cô muốn giết Tuyết Nhi? Sao tâm địa cô độc ác như thế? - hắn giận dữ
Nhỏ khóc
- em...em...anh nghe em nói đi, thật ra em biết lúc Nhi biết chuyện này
anh và cô ấy sẽ đính hôn, em và anh hai định sẽ nhân ngày đó sai người
ám sát Tuyết Nhi và anh sẽ là của riêng em, nhưng sao em cảm thấy ko
vui. Em...em ko muốn, lần Tuyết Nhi qua đây em đã gặp Khánh Du, lúc đó
bỗng nhiên em vui hẳn mà cũng ko biết tại sao, em nghĩ mình đã thik anh
ấy rồi. Em cũng nghĩ nếu như mình thik anh ấy thì sao lại phải chia rẽ
tình yêu của anh và Nhi? Và hồi nãy khi Tuyết Nhi nói chuyện với anh, em và anh hai đã nghe đk tất cả, em đã khóc và cảm thấy cô ấy thật sự đau
khổ với chuyện gia đình và tình yêu. Em ko muốn cô ấy tổn thương thêm
nữa, em sẽ rút khỏi kế hoạch này nhưng anh hai, anh ấy ko chịu. Em muốn
nói với anh là đến ngày 2 người đính hôn, hãy bảo vệ cô ấy hết mức có
thể, em ko muốn sai lầm nữa. Em xin lỗi! - nhỏ cúi đầu
- Phương Thy, cảm ơn cô đã nhắc nhở, cảm ơn cô đã cho chúng tôi bên nhau. Cảm ơn!
Nhỏ vừa khóc vừa cười lắc đầu (nghĩa là ko có zì đâu)
Hắn về phòng mình thu dọn đồ đạc, nhỏ cũng lo thu xếp đồ đạc. Tối đến, cả
nhà xuống ăn cơm, tâm trạng của hắn, nó và nhỏ đều ko tốt
- 3 đứa ăn mạnh lên đi chứ, ăn zì mà yểu xìu thế hả?
- con ăn ko zô - nó bỏ chén đũa xuống bàn
- Tuyết Nhi, ngày mai con về rồi, bữa cơm tối này con phải ráng ăn, ông
ko biết bao lâu nữa mới có thể gặp lại con, mới có thể ngồi ăn tối với
con
Nó đã rưng rưng nước mắt, nó ráng kiềm lòng ko đk khóc, nuốt nước mắt vào tim
- ông nội, con sẽ tới thăm ông mà, 1 tháng 1 lần
- hahaha con bé này đúng là
Nó cố ngồi ăn xong bữa, rửa chén rồi lên phòng, nó lôi điện thoại ra bấm
vào tấm hình nó và ông bà nội chụp chung. Nước mắt lại tuôn ra, nó nằm
xuống giường mà khóc ướt hết cả gối. 5 phút sau nó ngồi dậy lấy tay quệt đi nước mắt rồi cười cầm điện thoại xuống phòng khách. Nó chạy lại bên
ông rồi ôm chầm lấy ông cười
- ông cháu mình chụp nha, làm kỉ niệm ạ
- đk đk thôi
Tắc...Tắc...Tắc....Tắc....Tắc...(bao nhiu cái tắc là bấy nhiu tấm hình)
Bình luận
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1