chương 7/ 770

Cũng may Guge không để Sarin chờ lâu, xuất hiện rất nhanh trong phòng khách nhỏ. Cùng là người của thành Ceylon nhưng Sarin từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy hắn.

Tử tước Guge tầm ba mươi tuổi, có gương mặt quý tộc phương bắc điển hình, xương trán rộng, ánh mắt màu nâu, không lớn lắm, cũng không có vẻ thâm trầm. Mái tóc vàng kim buộc phía sau, tạo thành vẻ cuộn sóng như lửa. Loại hình tượng này khiến tử tước càng có vẻ trẻ tuổi.

Dáng người hắn cao hơn Sarin một cái đầu, chỉ sợ phải tới gần mét chín. Bả vai thật dày, hiển nhiên không phải toàn mỡ. Bàn tay lớn cũng không có cảm giác mềm mại, thuyết minh tử tước chưa bao qua võ kỹ, ngẫu nhiên còn rèn luyện một chút.

- Sarin pháp sư!
Guge nhiệt tình tới ôm Sarin. Sarin nhíu mày. Cái mùi cổ quái trên xe kia hóa ra là mùi nước hoa trên người Guge.

- Tử tước đại nhân.
Sarin lui lại phía sau hai bước thi lễ.

Hai người ngồi xuống. Guge nói.
- Vừa rồi phải tiếp đãi vài người khách cho nên khiến ngươi phải đợi lâu.

- Mời tử tước đại nhân nói thẳng vào vấn đề đi. Rốt cục ngươi muốn ta làm gì. Ngươi trả giá quá cao, ta không hiểu rõ lắm.
Sarin không muốn để Guge khách sáo nhiều. Mấy ngàn kim tệ kia dù thế nào hắn cũng muốn lấy. Vấn đề duy nhất chính là mục đích của tử tước Guge. Sarin cũng không muốn bị lợi dụng.

Trong lòng tử tước Guge thầm suy tính, cảm thấy cũng không cần quanh co với Sarin, lập tức nói:
- Vậy thì ta cũng nói thẳng. Ta chuẩn bị vào lúc mùa đông sẽ đi tiêu diệt hải tặc. Sư phụ ngươi không chịu tới nên ta muốn nhờ ngươi hỗ trợ.

Sarin bật cười nói:
- Đại nhân, ngài nói đùa ta rồi.

Guge nghiêm mặt nói:
- Ngươi vẫn chỉ là một học đồ, tuy nhiên lần này không phải ngươi động thủ giết địch, chỉ hy vọng ngươi có thể chế tác một số thuốc trị thương cho thủy thủ trên thuyền thôi. Ngươi hẳn còn chưa học ma pháp cấp một, vốn ta không nên yêu cầu nhưng hành quân trên biển có rất nhiều người sinh bệnh. Chỉ đi hai ba tháng là sẽ chết không ít người. Cho nên ta mới mời ngươi tới hỗ trợ.

Sarin trầm ngâm. Hắn là học đồ cấp ba, bởi vì nguyên nhân tinh thần lực cường đại nên đã miễn cưỡng học được chút ma pháp cấp một. Tuy nhiên hắn định học Hỏa Cầu Thuật, là pháp thuật công kích thường dùng nhất trong ma pháp cấp một.

Nước chữa trị là ma pháp thuộc tính phụ trợ, có thể chế tạo ra đại khái là một trăm hai mươi khắc (1) nước thuốc. Uống thuốc cũng không có tác dụng phụ, tuy rằng hiệu quả không bằng thần thuật nhưng cũng may là không có di chứng, hoàn toàn vô hại.
(1): đơn vị dung lượng của dân tộc Tạng ở Trung Quốc, một khắc cỡ 25 ki-lô-gam ta

Nếu Sarin là pháp sư cấp một thì yêu cầu này cũng không tính là cao. Nhưng hiện giờ hắn mới chỉ là học đồ, chỉ có thể học một ma pháp cấp một. Trước khi hắn trở thành pháp sư chính thức thì rốt cục cũng sẽ không có cách nào học tập pháp thuật khác nữa.

Ma pháp sư học tập pháp thuật vượt cấp thường quyết định phương hướng thăng cấp của Ma pháp sư sau này. Học một ma pháp càng sớm thì càng sử dụng thuần thục, sau khi thăng cấp thi triển lại càng nhanh hơn.

- Sarin, ta biết đối với học đồ mà nói thì yêu cầu này cũng hơi quá đáng, cho nên mới mời ngươi nhận lấy thứ này.
Tử tước Guge lại lấy cái hòm nhỏ kia ra, khiến trái tim của Sarin bừng bừng lửa nóng.

- Sao không mời Thần thuật sư?
Sarin vẫn hỏi một câu.

- Thần thuật sư cấp cao rất đắt. Hơn nữa thần thuật phải thi triển ngay tại chỗ, nếu xảy ra vấn đề có lẽ sẽ chọc tới giáo đình thần thánh. Ngươi thì khác, có thể đi bên cạnh ta, ở trên chiến hạm lớn nhất, không cần phải mạo hiểm.

- Bao giờ thì ra tay?
Sarin rất tự nhiên nhận chiếc hộp, nhét luôn vào tay áo.

Tử tước Guge thở phào một hơi, cười nói:
- Giờ vẫn còn sớm, phải cuối năm mới đi. Tuy nhiên hôm nay có hai người khách tới từ thành thị khác, ngươi cũng ở lại ăn cơm cùng chúng ta đi.

Sarin cũng thở phào một hơi. Tiền rốt cục vào tay rồi. Cứ rụt rè mãi cũng tương đối khó chịu.

- Sarin...

- Đại nhân?

- Ta đã đặt cho ngươi một bộ y phục, ngươi xem thử xem có đổi một chút được không?

Sarin nhìn áo choàng trên người hắn, rốt cục cũng hiểu ra. Y phục này không phải may theo người hắn, có hơi lớn một chút, cũng hơi cũ kỹ. Jason tất nhiên sẽ không chú ý chuyện này. Đối với hắn mà nói, dù mặc gì cũng được người khác tôn trọng. Còn Sarin ở lại ăn cơm tất nhiên phải chiếu cố mặt mũi tử tước một chút.

- Sarin pháp sư, mời đi theo chúng ta.
Hai nữ tỳ kia cười hì hì đưa Sarin rời khỏi phòng khách nhỏ.

Đi theo nữ tỳ rời khỏi phòng khách, Sarin thấy quần áo đã chuẩn bị sẵn đặt trên bàn. Hắn đuổi hai nữ tỳ ra ngoài, không cho bọn họ hầu hạ thay quần áo. Tuy rằng thiếu niên mười lăm tuổi nhìn ngực của mấy nữ tỳ cũng có chút ý xuân như giờ còn có nhiều chuyện quan trọng hơn cần làm.

Đóng cửa lại rồi, Sarin lập tức lấy cái hộp nhỏ từ trong áo ra, mở ra.

Ánh sáng của ma hạch chiếu ra khiến hắn hoa cả mắt. Cất thật kỹ ma hạch vào túi tiền đã chuẩn bị kỹ xong, lại đeo lên trên lưng, Sarin mới rút tờ ngân phiếu của ngân hàng đế quốc ở trong hộp ra.

Mỗi tấm một ngàn kim tệ, tổng cộng có năm tấm.

Sarin cầm ngân phiếu trong tay, muốn cười mà lại sợ nữ tỳ ở ngoài nghe thấy. Nếu có kết giới cách âm thì tốt rồi. Sarin ngắm nghía nhân phiếu mấy lần rồi mới cấp vào đai lưng.

Hai nữ tỳ nín tử dán tai vào cửa nhưng không nghe thấy tiếng động gì. Không biết tiểu Ma pháp sư đang làm gì nhỉ?

Sarin lúc này mới cởi áo, lấy bộ quần áo mà tử tước Guge đã chuẩn bị cho hắn. Đây là một bộ trường bào màu trắng, chế tác theo hình thức ma pháp bào, đai lưng xuyên qua áo choàng ở vị trí thắt lưng. Áo choàng được chế tác tinh tế, tài liệu là tơ lụa thượng đẳng của Tần nhân.

Đáng tiếc đây không phải là tơ lụa ma pháp, không thể cố định ma pháp trên đó. Tuy nhiên tơ lụa mịn màng trong sáng, vải lót màu trắng bạc, trên có thêu hoa văn tuyệt đẹp.

Trên bàn còn có một cây ma pháp trượng, là hàng thật giá thật. Sarin cầm một chút, cảm thụ tương tác ma pháp lực liền hơi thất vọng. Tuy nhiên tử tước Guge đã trả giá không ít. Ma pháp trượng này rẻ nhất cũng đáng giá mấy trăm kim tệ.

Sarin nghĩ một chút liền lấy ra từ trong áo da một chiếc nhẫn sắt đen. Chiếc nhẫn này không phải trang bị ma pháp mà là thứ đối trọng để tập luyện thủ thế ma pháp. Tuy nhiên muốn lừa người thường thì càng là thứ mộc mạc lại càng khiến người ta đoán không ra.

Hắn đứng trước gương nhìn bản thân mặc quần áo mới. Thiếu niên xanh xao vàng vọt chẳng thấy đâu, chỉ còn một thiếu niên da dẻ rám nắng, ánh mắt có ánh sáng mờ mờ lư động. Ngẩng cao đầu, Sarin cầm ma pháp trượng trong tay, tạo tư thế phóng ma pháp.

Hai nữ tỳ vẫn nghe trộm ngoài cửa nhưng cũng không nghe được gì. Đợi hơn mười phút, Sarin đột ngột mở cửa. Hai người hoàn toàn không chuẩn bị, đồng thời ngã vào phòng.

Sarin cười ha hả, mỗi tay đỡ một người, nói:
- Đi thôi, đi gặp tử tước đại nhân.

Hai nữ tỳ xấu hổ tới đỏ bừng hai má, vội vàng chạy về phía trước. Hắn không ngờ Sarin mở cửa phòng chẳng hề phát ra chút tiếng động. Còn nữa, bàn tay của tiểu Ma pháp sư này thật ấm áp nhé.

Cuộc sống của quý tộc phương bắc rất xa hoa nhưng chuyện ăn uống vẫn bảo trì truyền thống nhất định. Sarin đi vào nhà ăn liền thấy ở chính giữa phòng có một cái bàn lớn, trên đặt một chậu than bằng đồng. Bốn phía đặt những cái bàn được đưa tới từ đế quốc Tần nhân, bên trên đặt những khoanh thịt ngựa tới đường kính tới gần hai thước, bên cạnh đặt những bộ dao ăn bằng bạc.

Cách bài trí như vậy cũng chẳng có gì nhưng dù là người Tần nhân cũng không có ý kiến. Người Scotzia chỉ là đám nhà giàu mới nổi, nếu muốn bọn họ tinh tế thì ít nhất cần phải tiến hóa thêm hai ngàn năm nữa.

Dao ăn cắt thịt sắc bén vô cùng. Ở đế quốc Tanggulas thì đồ ăn như vậy không có khả năng xuất hiện trong bữa ăn của quý tộc.

Sarin như vô tình nhìn thoáng qua những người đang ngồi nơi đây. Một nữ tử dung mạo diễm lệ, dáng người đầy đặn có mặt. Người này là nữ tử tước, hắn cũng đã nghe nói tới nhiều chuyện của nàng. Hai người lạ mặt khác là khách tới. Mũi Sarin hơi chu lại, không ngửi thấy mùi cá.

- Sarin pháp sư, ta xin giới thiệu với ngài...
Lúc này Guge ngồi ở vị trí chủ nhân, tự động giới thiệu với Sarin hai vị quý tộc khác, giọng điệu dường như đã rất thân quen với bọn họ vậy.

- Vị này là nam tước Crudia thành Rick. Vị này là nam tước Du Lae thành Lucent.
Tử tước trẻ tuổi xinh đẹp, sau khi mặc trang phục quý tộc vào xong, thắt lưng bó lại, bộ ngực có vẻ càng đầy đặn. Đối mặt với hai nam tước, nàng tuyệt không hề luống cuống, trò chuyện vui vẻ.

Rick vờ như nhìn không chớp mắt, từ thái cao nhã, chẳng qua khi ánh mắt xẹt qua ngực tử tước thì dừng lại tới hai giây. Guge vờ như không phát hiện ra. Hắn thực yên tâm. Câu dẫn một tiểu nam tước thì đã là gì.

Nam tước Lucent lại không cho lời giới thiệu hoa văn của tử tước là đúng. Hắn bĩu môi, nhìn Sarin tỏ vẻ khinh thường.

- Sarin pháp sư? Đúng là trẻ tuổi thật đó. Sao ngươi không phóng thích Hỏa cầu thuật đi?

Nhìn vẻ khinh bạc của nam tước Lucent, Sarin rất muốn bước tới tát cho hắn mấy cái. Như thế vừa hả giận lại vừa tiết kiệm ma lực. Tuy nhiên đứng phía sau nam tước là một kiếm sĩ sắc mặt lạnh lùng. Nếu như vật lộn với hắn thì Sarin không có cơ hội gì rồi.

Guge ở dưới bàn nhéo đùi một cái, nữ tử tước liền ngầm hiểu, lập tức nói xen vào:
- Sarin pháp sư, nam tước Lucent hơi thất lễ, ngài đừng để ý. Người thế tục chúng ta vẫn tò mò mười phần đối với ma pháp.

- Ma pháp không phải dùng để khoe.
Giọng nói của Sarin lạnh như băng, không hề muốn thông cảm cho tâm tư của nam tước Lucent chút nào.

- Phì...
Nam tước Lucent cười mỉa. Cái đầu tam giác của hắn cực giống thằn lằn. Hắn dùng một giọng điệu ngả ngớn hỏi:
- Không phải để khoe, chẳng lẽ Sarin pháp sư không có lòng tin chứng minh thực lực của mình sao?

Thành Du Lae hai năm gần đây giàu có dần lên, hắn chạy tới thành Ceylon vốn là muốn khoe tài lực, không ngờ Guge lại lôi đâu ra một Ma pháp sư, khiến hắn mất mặt mũi, cảm thấy ngay cả một Kiếm Sĩ Cao Cấp cũng có vẻ chẳng là gì.

- Nhẫn của nam tước Lucent lớn thật đó.
Sarin nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không nói gì thêm nữa, chỉ đưa tay xoa xoa chiếc nhẫn sắt đen của mình.

Ánh mắt nam tước Lucent đỏ rực lên. Trên tay hắn là chiếc nhẫn vàng đính ba mươi hai viên bảo thạch, lớn vô cùng. Tuy nhiên nếu so sánh với nhẫn của Ma pháp sư thì nó đúng là không cùng một cấp bậc.

Quý tộc chân chính chưa bao giờ lại đi chọc giận Ma pháp sư. Cho dù chỉ là một Ma pháp sư cấp thấp cũng có thể mang tới phiền toái vô cùng. Nam tước Lucent là người của địa phương nhỏ, chưa bao giờ thấy Ma pháp sư nên trong lòng ít e dè. Hắn tức nghẹn một hồi lâu, lúc này mới nói một câu:
- Hóa ra cứ mặc áo bào trắng thì là pháp sư.

Sarin cười khẽ một tiếng, nói:
- Nam tước Lucent xem ra cho rằng ném hỏa cầu sẽ là Ma pháp sư. Ta tuy rằng hiểu rằng người thiếu hiểu biết nhưng không thể thừa nhận được.


Nam tước Lucent nắm tay lại rất nhanh. Hắn thấp giọng nói nhỏ bên tai kiếm sĩ phía sau. Lúc này hắn còn chưa nổi giận. Nhưng hắn không cam lòng để một thằng nhóc tỏ thái độ khinh thường mình. Tuổi Sarin còn nhỏ, chưa xứng với hai chữ pháp sư này.

- Người Scotzia thường nói, thứ gì cũng có thể dùng kim tệ mua được. Sarin pháp sư, ta nguyện ý thuê ngươi biểu diễn chút ma pháp sở trường ở đây.

- Không thành vấn đề. Ta chuẩn bị đi tới thành Sun Shine đăng kí dong binh. Nam tước đại nhân có thể phái người đi theo giúp ta đi.
Sarin nhìn có vẻ chẳng lo lắng gì.

- Làm thế thì phiền toái quá. Sarin pháp sư, ta xin làm chủ. Hiện giờ ngươi cứ ra giá đi, cũng coi như cho chúng ta thêm chút kiến thức. Nam tước Lucent là người có thân phận, sẽ không cự tuyệt ngươi đâu.
Nữ tử tước lập tức tổng kết lại vấn đề. Nam tước Lucent mím mím môi, hơi đau lòng nhưng hắn cũng không tiện phản bác ý kiến của một mỹ nhân như vậy.

- Vậy thì hai ngàn kim tệ đi. Nam tước đại nhân ra ngoài cũng không phải chuyện dễ.
Sarin có vẻ chẳng để ý gì, trong lòng lại vui mừng vô hạn.

- Ta ra giá ba ngàn kim tệ. Ngươi quyết đấu với kiếm sĩ của ta đi, thắng sẽ là của ngươi.
Nam tước Lucent rốt cục đã nổi giận.

Không khí trên bàn lập tức khẩn trương hẳn. Đồng tử Sarin co rút lại. Hắn quên mất một việc. Ma pháp sư tuy rằng đáng sợ nhưng đối với một loại người lại là ngoại lệ. Đó là loại người ở thâm sơn cùng cốc, không có hiểu biết. Bọn họ có thể sợ chó điên nhưng tuyệt đối không sợ Ma pháp sư.

Bởi vì chó điên thì bọn họ có thể hiểu được, còn Ma pháp sư thì chưa từng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Ánh mắt Sarin dần dần đưa tới hướng kiếm sĩ phía sau nam tước, chậm rãi nói:
- Ngươi muốn đánh một trận sinh tử với ta sao?

Lời nói của Sarin không hề thể hiện chút cảm xúc, không khiến bốn bề dậy sóng thêm. Kiếm sĩ kia mồ hôi đã ướt đẫm lưng, trong lòng không ngừng mắng nam tước. Hắn chính là một Cao Cấp Kiếm Sĩ, có lẽ có thể giết chết thiếu niên này. Nhưng ma pháp học đồ bất đồng với kiếm sĩ. Ngươi giết học đồ, lão sư của hắn cả đời tuyệt đối không tha cho ngươi.

Hắn mới tới cũng không biết lão sư của Sarin là Ma pháp sư cấp mấy. Nếu vượt qua cấp bốn thì dù có giết chết nam tước, hoàng đế cũng chẳng giận chút nào.

Còn trẻ như vậy, tiền đồ chẳng lẽ lại chịu hủy trong tay nam tước hay sao?

Sarin luôn nhìn ánh mắt kiếm sĩ. Dao động tâm tình của đối phương hắn đã phát hiện ra. Sarin thoáng thở phào một hơi. Kiếm sĩ này không dám giết mình. Lúc này hắn đã an tầm rồi. Hắn nhìn nam tước Lucent, mỉm cười nói:
- Ta nói hai ngàn kim tệ là giá ngươi thuê ta biểu diễn ma pháp. nếu quyết đấu thắng bại thì lại là chuyện khác. Nếu không không ra giá nổi thì dù mấy ngàn kim tệ ta cũng chưa coi vào đâu đâu. Chẳng qua ta nể mặt tử tước Guge mà thôi.

Cách nói năng của Sarin rất cao ngạo, hoàn toàn xứng với thân phận ngụy trang của hắn.

Nam tước Lucent hung hăng cắn môi, lại không biết nói sao cho phải.

- Như vậy đi. Trên người nam tước ngươi cũng không có bao nhiêu tiền, mượn cái nhẫn của ngươi vào cho đủ số vậy. Nếu ta thắng...

- Được!
Nam tước Lucent lôi chiếc nhẫn lóa mắt trên tay xuống, đặt trên bàn nói:
- Ngươi thắng thì nó là của ngươi. Chẳng may có tổn thương gì thì không phải chuyện của ta.

- Vậy thì bắt đầu đi.
Sarin đột nhiên vung tay. Kiếm sĩ phía sau nam tước Lucent rút bội kiếm theo bản năng. Hai người cách nhau một cái bàn, hắn cũng không dám công kích Sarin qua bàn. Như vậy thì quá thất lễ rồi.

Sarin lại không nghĩ như vậy. Hắn phất tay một cái, hỏa diễm ở cái chậu than giữa bàn liền bùng lên trong nháy mắt, gần như vọt tới nóc nhà. Hỏa diễm màu đỏ lúc này liền biến thành màu xanh thẳm, trông rất yêu dị.

Kiếm sĩ cảm thấy mắt mũi đồng thời đau xót, ánh mắt đã không còn thấy gì nữa. Hắn lập tức vận kiếm khí, trường kiếm biến thành một tấm màn kiếm bảo vệ bản thân. Hắn còn chưa gặp ma pháp, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Sarin dùng không phải ma pháp. Hắn trực tiếp nhìn chằm chằm vào luồng lửa. Trong phòng ngoài hắn ra thì mọi người hai mắt đều mù tạm thời. Sarin lặng yên không chút tiếng động vung ma pháp trượng trong tay về phía đầu nam tước Lucent.

Nam tước Lucent không có võ kỹ giống tử tước Guge. Hai mắt hắn đã mù, bị pháp trượng cứng rắn đánh vào sau gáy liền thấy sao bay đầy trời. Nam tước Lucent còn chưa có chuyện gì, Sarin lại tiếp tục đập tới.

- Dừng tay, đừng đánh, đừng đánh, ta thua!
Nam tước Lucent bị đập vài cái rốt cục chịu không nổi, giọng nói khàn khàn, suýt nữa là khóc. Cái tên ác ma này, không phải là ma sư sao? Lại đánh ta là sao?

Sarin lúc này mới dừng lại xoay mình, nhặt chiếc nhẫn của nam tước Lucent lên, sau đó mới làm hỏa diễm tắt dần, trở về chỗ ngồi.

Hai mắt mọi người lúc này mới dần dần khôi phục thị lực. Kiếm sĩ kia thấy đầu nam tước Lucent sưng vù thì trợn mắt nhìn Sarin. Tử tước Guge cũng không biết nói gì. Dù sao trên danh nghĩa Sarin là Ma pháp sư do hắn mời tới, đánh khách một trận như vậy thì dù sao cũng khiến nam tước Lucent mất hết mặt mũi.

Sarin nhún nhún vai nói:
- Nếu trong chiến đấu chủ công của ngươi bị giết thì ngươi dù có giết chết tất cả kẻ địch cũng không thể lấy lại danh dự, có đúng không?

Kiếm sĩ nhìn ngón tay của Sarin chỉ tới, trong lòng lạnh ngắt. Trên mặt bàn đột nhiên bị hòa tan thành một lỗ thủng to như cái chậu rửa mặt. Vị trí lỗ thủng ở ngay trước mặt nam tước Lucent.

Toan Dịch Tiên Xạ, ma pháp này hắn không sợ nhưng nam tước mà dính một cái thì dù không chết cả đời cũng đi tong. Hơn nữa ma pháp lúc trước khiến hắn mất đi năng lực thị giác dài tới ba mươi giây, đối phương chỉ cần phóng một cái ma pháp cấp một hắn cũng chưa chắc đỡ nổi.

Lúc này hắn mới cảm kích Sarin, cũng không biết Sarin căn bản không thể phóng ma pháp cấp một, nếu không sớm đã đốt lửa trên đầu hắn rồi. Chỉ có giết chết địch nhân mới an toàn. Dù là làm nghề gì cũng hiểu được đạo lý này.

- Ta thua.
Kiếm sĩ cúi đầu, thu bội kiếm lại.

- Nam tước sẽ không quỵt nợ chứ. Hai ngàn kim ệ.
Sarin vô sỉ đưa tay ra.

Nam tước Lucent như nhà có tang, lôi ra hai tấm ngân phiếu của ngân hàng đế quốc giao cho nữ tỳ phía sau. Sarin cầm lấy ngân phiếu, mặt mày lập tức hiền lành hẳn. Hắn lấy ra một cái bình nhỏ, đổ nước trong bình vào lò than. Mùi hương thơm ngát lập tức tràn ngập căn phòng.

- Tử tước đại nhân, làm hỏng cái bàn của ngươi, thật xin lỗi.
Sarin vừa tiêu trừ di chứng của ma pháp rồi xin lỗi tử tước đại nhân.

Tử tước Guge cảm thấy lạnh ngắt. Hắn tự biết võ kỹ của mình không bằng kiếm sĩ của nam tước Lucent. Vừa rồi nếu Sarin muốn giết hắn thì chẳng khó khăn gì. Ma pháp sư thật sự là tà môn. Kế hoạch lần này có phải là mạo hiểm quá hay không?

Hắn vốn nghĩ Sarin chỉ là một học đồ, sử dụng một chút cũng không sao. Hiện giờ xem ra dù là ma pháp học đồ cũng đủ khiến người ta chết mà không hiểu tại sao.

- Sarin, có thể thấy một màn ma pháp phấn khích như vậy thì một cái bàn đã là gì. Nào, chúng ta đổi chỗ khác là được.
Guge mời mọi người đứng dậy. Hắn cũng sợ là nếu tiếp tục ở đây thì nam tước Lucent chỉ sợ một phút cũng không chịu nổi.

Sarin ăn cơm với tử tước Guge xong thì Chris cũng trở về. Lúc này tử tước Guge có giữ cũng không nổi nữa. Sarin đeo túi da lớn trên lưng, rời khỏi phủ thành chủ.

Nam tước Lucent tức đầy bụng, vốn định châm ngòi vài câu thì tử tước Guge đã nói khẽ với hắn:
- Tước vị của ta cũng không làm gì được Ma pháp sư.

Trong nháy mắt nam tước Lucent liền nhụt chí. Hắn có lẽ rất có tiền nhưng tước vị còn kém Guge tới ba bậc. Ngay cả nhất đẳng tử tước còn nói thế thì xem ra không có cách nào trả thù Sarin rồi.

Sarin hơi đắc ý đi qua cửa thành, từ từ về nhà. Hiện giờ Sarin vào thành không cần nộp thuế nữa. Mỗi thành thị trên đại lục này đều vậy, Ma pháp sư là người rất có đặc quyền.

Ra sức đánh nam tước Lucent xong khiến Sarin cảm thấy rất khoái trá. Hắn có cảm giác hoàn toàn trở mình, từ nay về sau hóa ra cái dòng họ cả Sarin, Mesterlin cũng không còn đại biểu cho sự bần cùng và suy sụp nữa. Ngay cả quý tộc đứng đầu một thành trấn cũng có thể đánh, còn gì không hài lòng chứ?

Đương nhiên điều kiện cơ bản là phải trở thành Ma pháp sư chân chính. Nếu nam tước Lucent bị một học đồ đánh thì ở thành Ceylon này còn may, nếu rời đi sợ rằng sẽ bị đối phương trả thù.

Hiện giờ có một vạn kim tệ, luyện chế dược phẩm Ma huyền phải nhanh chóng hoàn thành, nếu không tới mùa đông, tử tước Guge sẽ nhờ tới hắn trợ giúp tiêu diệt hải tặc.

Sarin cũng không nhiệt tình tiêu diệt hải tặc lắm. Nhà hắn cũng không có ai từng làm ngư dân, sớm nhất là quý tộc, sau đó cả tước vị cũng không có, buôn bán thành công cũng đều đi về phía nam. Hải tặc chẳng có thù hận gì với Sarin. Tuy nhiên lý do tử tước Guge đưa ra khiến Sarin động tâm. Hắn có thể cứu rất nhiều thủy thủ và binh sĩ.

Jason vẫn say mê thực nghiệm ma pháp như cũ, chẳng thèm hỏi tới Sarin. Sarin liền dùng chừng sáu ngàn kim tệ mua khoảng sáu phần tài liệu, bắt đầu luyện chế dược phẩm Ma huyền.

Hắn còn chưa thể thi triển hỏa diễm ma pháp, chỉ có thể dựa vào nồi nấu quặng và thiết bị luyện kim. Luyện chế dược phẩm Ma huyền vẫn không thuận lợi như cũ. Sarin liên tục thất bại bốn lần, nối nấu quặng vẫn chỉ có một đám mảnh vụn thuốc lẫn lộn, chưa thể luyện chế thành công.

Bốn ngàn kim tệ đi tong như vậy. Sarin rất đau lòng nhưng hắn lại càng tập trung hơn, khó có thể bỏ cuộc. Ngày tết Trung Nguyên tế hải tới rồi, Sarin hy vọng mình có thể dùng thân phận Ma pháp sư chân chính tham gia lễ mừng.

Sáng sớm, Jason đã ăn xong rồi vào phòng thí nghiệm, đóng cửa chặt. Sarin ngồi ở trong phòng nấu quặng, tăng thêm dược phẩm ma diễm thật tốt như chưa châm. Hắn lấy huy chương trong tay ra, phóng ra một ma pháp cấp không, chờ đợi huy chương hấp thu ma lực.

Mỗi lần như vậy, sau khi khôi phục, tinh thần lực của Sarin sẽ tăng thêm một chút. Nếu không phải lực tương tác với nguyên tố quá kém thì hắn đã trở thành Ma pháp sư chính thức rồi, cũng không phải luyện chế dược phẩm Ma huyền.

Huy chương thần bí hút hết lực lượng trong cơ thể Sarin. Hắn nằm trên sàn nhà, lẳng lặng chờ đợi khôi phục. Vết thương hình tia chớp trên huy chương lại hiện ra thêm một chút màu lam nữa. Các loại tác dụng phụ ùn ùn kéo tới nhưng Sarin dường như không có cảm giác, tập trung nhớ lại quá trình luyện chế dược phẩm Ma huyền trong đầu.

Bình luận





Chi tiết truyện