chương 447/ 770

Lần này công kích của Sợ hãi trống trận hoàn toàn bị sinh vật ám nguyên tố thử cắn nuốt ma pháp tháp cây thần hứng chịu. Sinh vật ám nguyên tố này cũng sinh ra linh hồn cho nên mới thử cắn nuốt ma pháp tháp cây thần. Chỉ là linh hồn của nó còn không bàng đám Redflames, mới là hình thức ban đầu hết sức thô sơ đơn . giản.

Ma pháp tháp cây thần bản thân cường đại còn không phải ở chỗ chất liệu mà là bởi quy tắc bên trong. Sarin gõ Sợ hãi trống trận, công kích của trống trận dưới tác dụng của ma pháp tháp, lực công kích tăng lên mấy chục lần.

Sợ hãi trống trận công kích mọi sinh vật có trí tuệ, cho dù là sơ cấp trí tuệ, tỷ như ma thú bình thường. Chỉ chẳng qua sinh vật có được linh hồn bị thương tổn sẽ càng lớn.

Thân thể quái vật thật lớn co giật một hồi, tiếng “răng rắc” vang lên, hàm răng gặm cắn ma pháp tháp cây thần vỡ ra từng cái. Những chiếc răng này rơi xuống lại mọc ra nhưng mặt ngoài ma pháp tháp cây thần ở trong miệng quái vật lúc này lại bộc phát ra hào quang cường đại. Trong hào quang này ẩn chứa vô số ký hiệu, lại là từ trong Sợ hãi trống trận bay ra.

Ngao ô...

Quái vật thật lớn há miệng, muốn phim ma pháp tháp trong miệng ra. Dực khô lâu lúc này xách Lưu tinh chùy đã chữa trị xong, từ trong ma pháp tháp xuyên ra ngoài. “Ầm” một tiếng, trên Lưu tinh chùy của Dực khô lâu bốc lửa, lực lượng bùng nổ cường đại xé rách bên trong khoang miệng quái vật ra một vệt dài hơn mười thước.

Dực khô lâu đương nhiên không trộng mong Lưu tinh chùy của mình có thể giết chết quái vật này. Trong hai mắt hắn bay ra một tia lửa đen trắng giao nhau, trực tiếp lao lên trên, xông vào trong đầu quái vật này.

Ngọn lửa linh hồn hai màu đen trắng trong nháy mắt liền đi tới trước mặt linh hồn của quái vật, chia làm hai chi nhánh mãnh liệt quấn lên, bùng cháy. Linh hồn va chạm, sống chết trong nháy mắt. Quái vật lúc này muốn đối phó công kích của Dực khô lâu, ngọn lửa linh hồn của Dực khô lâu đã quấn lên ngọn lửa linh hồn của nó.

Quái vật có thân xác cường đại, thậm chí có thể chống cự Lưu tinh chùy công kích có thể sánh với cấm chú của Dực khô lâu, nhưng linh hồn yếu ớt trong nháy mắt bị ngọn lửa hai màu đen trắng nghiền nát, đốt cháy sạch sẽ.

Đây cũng là năng lực mới Dực khô lâu có được sau khi ngọn lửa linh hồn khôi phục. Nếu là trước kia, công kích như vậy của hắn không có khả năng nhanh chóng chuẩn xác như thế. Sau khi công kích xong, một tia ngọn lửa linh hồn kia cũng sẽ tiêu tán theo, mất nhiều hơn được.

Hiện tại ngọn lửa linh hồn hai màu này “vút” một tiếng bay trở về, tiến vào trong hốc mắt Dực khô lâu, một lần nữa dung nhập vào ngọn lửa linh hồn của hắn. Dực khô lâu cũng không dám chần chờ, đập cánh xoay người chui vào trong ma pháp tháp cây thần.

Băng!

Thân thể sinh vật ám nguyên tố bùng nổ, Sarin ở trong ma pháp tháp lập tức ngăn cách mọi thanh âm nhưng toàn bộ ma pháp tháp đều chấn động theo. Bộ rễ của ma pháp tháp cắm xuống mặt đất bị đứt đoạn mấy cái.

Nguyên tố sụp đổ!

Sinh vật ám nguyên tố này tử vong lại diễn sinh ra nguyên tố sụp đổ. Sarin hết sức buồn bực. Nguyên tố sụp đổ không phải là ma pháp mà là một loại hiện tượng. Ma pháp tháp của hắn vừa khéo ở trong phạm vi nguyên tố sụp đổ. Lần này cho dù là chất liệu của ma pháp tháp cây thần tốt tới đâu cũng sẽ bị thương tổn nghiêm trọng.

Nguyên tố sụp đổ tất nhiên kèm theo Nguyên tố phong bạo. Hơn nữa hình thể sinh vật ám nguyên tố này khổng lồ như thế, lực lượng ám nguyên tố ẩn chứa trong quá trình sụp đổ đủ đễ gây ra xé rách không gian. Sarin hiện tại dứt khoát đem bộ rễ dưới ma pháp tháp rút về, cho ma pháp tháp ngăn cách khỏi mặt đất, nhấp nhô theo dòng năng lượng sinh ra do nguyên tố sụp đổ kịch liệt.

Sinh vật ám nguyên tố cỡ mấy trăm thước này lại là rất nhiều sinh vật ám nguyên tố cỡ nhỏ cắn nuốt lẫn nhau tạo thành. Quái yật này nhìn như cường đại, sau khi linh hồn hỏng mất thân thể lại cũng không thể duy trì cân bằng được nữa. Sarin nếu không phải ở trong ma pháp tháp cây thần, sinh vật nguyên tố không lồnhư vậy sụp đổ tạo thành lực sát thương tuyệt đối vượt quá mấy chục pháp sư phóng thích cấm chú. Hoàn cảnh như vậy Sarin căn bản không có khả năng chạy thoát.

Sau khi ma pháp tháp rời khỏi mặt đất, lực lượng nguyên tố sụp đổ to lớn do thân thể quái vật sụp đổ sinh ra cuốn lấy ma pháp tháp cây thần bay lên, bay về - phía bên trong vương thành vực sâu. Lực lượng của Nguyên tố phong bạo này mạnh thái quá, hơn nữa cỗ lực lượng này một mực bao bọc ma pháp tháp của Sarin. Sarin ở trong ma pháp tháp cũng không thể quan sát bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Nguyên tố sụp đổ, đám sinh vật nguyên tố bị quái vật nuốt chửng kia cũng không giữ được. Sarin muốn Nguyên tố huy chương hoàn chinh còn phải đi bắt lại lần nữa. Đây còn không phải vấn đề lớn, vấn đề lớn nhất chính là hiện tại Sarin không biết mình sẽ bị mang tới nơi nào. Nhưng nếu không chặt đứt gốc rễ của ma pháp tháp, tất cả lực lượng của nguyên tố sụp đổ sẽ bị ma pháp tháp hoàn toàn hứng chịu, Sarin cũng không muốn ma pháp tháp của mình bị phá hỏng.

Không có ma pháp tháp này, Sarin ở trong vương thành vực sâu này cũng không tìm thấy nơi nào an toàn như vậy nữa.

Ở trong Nguyên tố phong bạo, ma pháp tháp cây thần bị cuốn vào bên trong vương thành vực sâu. Càng nhiều ma pháp trận bởi vì Nguyên tố phong bạo khởi động, phát động bắn ra hàng trăm ma pháp công kích. Cũng may đây không phải Nguyên tố phong bạo thuần túy, bên trong còn có nguyên tố không gian mới không ngừng sụp đổ hình thành cùng với khe không gian. Ma pháp công kích căn bản không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với ma pháp tháp cây thần.

Những ma pháp trận này công kích đồng thời lại suy yếu sự ăn mòn tổn hại của Nguyên tố phong bạo đối với ma pháp tháp.

Đến lúc này, Sarin cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời. Cho dù thu hồi ma pháp tháp cây thần, hắn cũng không thể thoát khỏi Nguyên tố phong bạo. Nếu ma pháp tháp rơi vào khu vực nguy hiểm theo như lời của Redflames, Sarin chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi đến khi lực công kích của huy chương của mình khôi phục mới thử rời đi.

Trong vương thành vực sâu yên lặng mấy chục vạn năm trở nên náo nhiệt. Nơi cỗ Nguyên tố phong bạo này đi qua, ma pháp trận phòng ngự đều phóng ra ma pháp huyễn lệ. Nếu từ trên cao nhìn xuống, giống như là trong vương thành vực sâu đang phóng thích lửa ma pháp. Hình thành một đường cong ma pháp dài mấy ngàn dặm.

Nở rộ trên đường cong này là những cái ma pháp cấp mười trở lên. Nếu không phải ma pháp trận có điểm tổn hại, chỉ sợ ngay cả ma pháp cấp mười bốn trở lên cũng sẽ xuất hiện. Dù sao ở lại trung tâm vương thành vực sâu này đều là cường giả nhân loại năm xưa, tùy tiện một cái ma pháp trận cũng sẽ không thấp hơn cấp mười bốn.

Thời gian phi hành cũng không lâu, hoặc là nói ma pháp tháp cây thần bay qua không biết bao nhiêu khu vực nguy hiểm căn bản không thể tính ra thời gian thựctế.

Thình thịch!

Lực lượng Nguyên tố phong bạo do sinh vật ám nguyên tố sụp đổ tạo thành tiêu hao hầu như không còn, cũng không thể lôi cuốn ma pháp tháp thật lớn được nữa, ma pháp tháp mới rơi nghiêng xuống đất, ám nguyên tố chung quanh nhanh chóng tiêu tán.

Tuy ràng nói không gian trong ma pháp tháp trên thực tế là độc lập ở ngoài ma pháp tháp, nhưng đó cũng cần Ma pháp sư điều chinh mà không phải tùy thời đều có thể biến hóa. Cho nên khi ma pháp tháp đảo điên rơi xuống một mảnh đất rộng lớn, Sarin trong ma pháp tháp cũng vừa lúc lao đầu xuống dưới.

Cũng may thân thể Ma đạo sĩ khỏe mạnh, Sarin một tay chống đất đã lật người lại. Chỉ chẳng qua ma pháp tháp này lại cần sau khi thu lại mới có thể lấy ra từ đá thứ nguyên một lần nữa mới có thể lật ngược lại. Ma pháp tháp cao hơn trăm thước cần đại lượng nguyên tố tượng đá binh mới có thể di chuyển.

Nhưng nguyên tố tượng đá binh nếu không phải vỡ nát thì là bị Nguyên tố phong bạo cắn nuốt, Băng cơ màu lam cũng vậy. Sarin hiện tại không có sinh vật nguyên tố thích hợp gì có thể vận chuyển ma pháp tháp này để lật nó lại.

Ma pháp tháp cây thần và hạch tâm là máy móc trung tâm của “Thiên không chi thành”,đáng tiếc Sarin không có đủ động lực để khởi động, không thể cho ma pháp tháp phi hành. Hiện tại chỉ có thể đứng lộn ngược như vậy.

Cũng may cho dù lộn ngược thì lực phòng ngự của ma pháp tháp vân còn.

Sarin nhanh chóng nắm giữ ma pháp tháp một lần nữa, mở ma pháp trận ra cùng Nerys và Dực khô lâu quan sát tình hình bên ngoài. Bên ngoài không còn tối như mực, Sarin nhìn thấy bên ngoài ma pháp tháp chính là một tấm bia mộ cao lớn.

Ánh mắt nhìn về phương xa. Lấy ma pháp tháp làm trung tam, nhìn thẳng ra xa mộ bia rậm rạp, lóe ánh sáng mờ. Bia mộ phần lớn hoàn hảo không tổn hao gì, phía trên khắc đầy văn tự phong cách cổ xưa.

- Redflames, đi ra nhìn xem nơi này là nơi nào!

Sarin triệu hoán Redflames, đối với hoàn cảnh hiện tại cũng có chút lo lắng. Bởi vì hắn nhạy cảm phát hiện có thứ gì đang nhìn chàm chàm vào mình. Rất hiển nhiên sinh vật đang chú ý hắn không chút thân thiện nào, có thể tùy thời bộc phát đả thương người.

- Chủ nhân. Nơi này là... nghĩa địa vương tộc, cũng là nơi Cá voi trắng một sừng yên nghỉ mà ngài muốn tìm.

Cặp mắt màu tím của Redflames hơi ảm đạm, hắn biết nơi này là nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm hơn so với gặp phải Sợ hãi thiên sứ.

Sarin đang muốn hỏi tiếp liền nhìn thấy trong bia mộ cao tới trăm thước ở bên cạnh, một cái chân hư ảo đạp ra. “Pằng” một tiếng, một cước này đạp lên ma pháp tháp cây thần, đá nó bay ra ngoài.

Ma pháp tháp cây thần ở không trung vạch ra một đường cong hoàn mỹ rơi xuống đất, cuối cùng coi như mũi tháp hướng lên trên. Mắt nguyên tố của Sarin đảo qua, nhìn thấy phía trên ma pháp tháp xuất hiện một dấu chân thật sâu, ma pháp tháp có thể tự chữa trị không phục hồi như cũ chút nào. Dấu chân này giống như là vết khắc trên bia, khó thể xóa đi.

Sarin hiện giờ tâm tư linh mẫn, khi nhìn thấy ma pháp tháp của mình rơi xuống đất, trong một bia mộ cao lớn khác đã có một bóng người hư ảo đứng ra, trong tay một thanh chiến chùy thật lớn đang muốn giơ lên.

- Dừng tay, ta không phải tín đồ đáng chết!

Sarin rống lớn, dùng tiếng Myers cổ.

Bóng người hư ảo kia quả nhiên ngừng động tác công kích, đem chiến chùy chống ở một bên, mặc cho ma pháp tháp cây thần rơi xuống trước mặt hắn.

- Ngươi là ai???!

Bóng người hư ảo này dường như rõ rànghơn một chút, đứng trước bia mộ phát sáng quát hỏi.

- Ta là pháp sư nhân loại Sarin Mesterlin bị Nguyên tố phong bạo thôi tới đây!

Sarin nói một hơi, thấy bóng người hư ảo kia không có phản ứng, hắn tiếp tụcnói:

- Ta là quốc vương trên Myers đại lục. Thần linh của vị diện này đã ngã xuống, ma pháp tháp này chính là tài liệu thần linh vị diện này để lại luyện chế thành. Hiện tại ta tới đây là tìm kiếm trang bị tài liệu cho quân đội của ta sử dụng.

- Kẻ khinh nhờn người chết sao? Ngươi cũng là nhân loại, vì sao muốn tới đây tìm kiếm!

- Không không không. Ta chỉ là bị Nguyên tố phong bạo thôi tới. Lại nói tiếp, ta chỉ muốn tìm một ít ma hạch cao cấp, không phải tìm kiếm thi hài nhân loại. Ta không phải Vong linh pháp sư!

- Chuyện này liên quan gì tới ta. Cút!!!

Trong miệng bóng người hư ảo này không chút ý tứ tôn trọng Sarin, nhưng là cũng không dùng chiến chùy của hắn công kích Sarin.

- Không. Lực lượng của nhân loại trên Myers đại lục đã suy nhược tới cực điểm, nhân loại mạnh nhất hiện tại mới chỉ là Ma pháp sư cáp mười, toàn bộ đại lục không quá mười người. Thần linh của một vị diện khác đang truyền bá tín ngưỡng ở nơi này, đã chiếm cứ 1/4 đại lục, ta chỉ muốn đi phá hủy đế quốc do thần linh kia khống chế!

- Ồ? Thật là như vậy sao?

- Thật sự!

- Vậy ngươi đi ra, gặp ta!

Bóng người hư ảo này quát lớn.

Sarin không chút do dự, một bước đi ra ma pháp tháp cây thần, mặt ngoài thân thể khởi động Thủy Văn Thuẫn, cứ như vậy lơ lửng trong nước đối mặt bóng người hư ảo cao lớn kia.

Thấy Sarin đi ra không chút do dự, ngũ quan trên mặt bóng người hư ảo này lập tức trở nên rõ ràng, lộ ra một vẻ kinh ngạc.

- Lá gan không nhỏ nha, có biết ta thò tay là có thể bóp chết ngươi không!

- Ta ở bên trong ngươi cũng chỉ hao chút sức. Nếu muốn bóp chết ta, ngươi có rất nhiều biện pháp.

Sarin trả lời thành thật. Hắn đã nói ra thân phận mình cùng với chuyện muốn làm. Nếu bóng người hư ảo này là mảnh nhỏ linh hồn của nhân loại viễn cổ năm xưa còn sót lại, như vậy khẳng định thống hận thần linh không thôi, đương nhiên sẽ không quá có khả năng trực tiếp thương tổn mình.

Mới rồi ma pháp tháp cây thần của hắn đã bị một lần công kích cường đại, dấu chân phía trên nói cho Sarin mảnh nhỏ linh hồn còn sót lại ở nghĩa địa này cũng là không thể đắc tội, càng không thể dùng sức chống lại.

- Ba hoa chích chòe là vô ích. Pháp sư, ngươi không sa đọa, vì sao tay trái còn sót lại thần linh chiếu cố!

Bóng người hư ảo này đột nhiên rít gào.

Sarin bình tĩnh nói:

- Mấy năm trước ta còn là một pháp sư nhỏ yếu cấp một, chỉ vỉ chiếm được lực lượng này mới sống tới ngày nay. Lực lượng này là thần linh của vị diện để lại, tacòn chưa nghe nói giữa nhân loại viễn cổ và thần linh vị diện xảy ra chiến đấu gì•>

cả.

Bóng người hư ảo này đột nhiện ra tay, một chỉ chọc phá Thủy Văn Thuẫn của Sarin. Đầu ngón tay hư ảo của hắn rạch qua tay trái của Sarin, Sarin cảm giác tay trái của mình đau nhức vô cùng, ngay cả đã quen dùng huy chương rèn luyện cũng không kìm nổi rên một tiếng.

Trên tay trái của Sarin, làn da khô héo nhanh chóng tươi tốt, máu th.it trong nháy mắt đầy đặn nhưng xương cốt bên trong lại bị rút đi thay thành xương cốt do thủy nguyên tố ngưng kết thành. Tay trái của Thần mà Sarin có được bị bóng người hư ảo này trực tiếp lấy đi, sẽ không sinh trưởng ra sinh mệnh lực gì nữa.

Sarin mặt không đổi sắc. Đối với tay trái này hắn cũng hết sức kiêng kị. Hắn không rõ, nếu mình tiếp tục tu luyện, cả thân thể này có thể nào sẽ dần dần bị tay trái ăn mòn, trở thành một quái vật do thần linh chế tạo ra hay không.

- Ồ? Ngươi lại không tức giận sao? Ta lấy đi năng lực bảo mệnh của ngươi mà.

Bóng người hư ảo này trong nháy mắt lại đổi thành một vẻ khác, trên ngón taycủa hắn là một phiến lá xanh nõn. Trên chiếc lá này, sinh mệnh lực hết sức cường đại, thậm chí làm Sarin nghĩ lầm là một sinh vật độc lập mà không phải lá cây.

- Dù sao lực lượng này không phải ta tu luyện mà có. Đối với tương lai của ta sẽ chỉ là một loại cản trở, không có tốt hơn.

Sarin lạnh nhạt đáp.

- Ý ta là, vì sao ngươi không tức giận?

- Một con kiến tức giận cự long, có ý nghĩa sao?

Sarin ngẩng đầu, nhìn bóng người hư ảo này.

- Cự long? Ha ha, ngươi so sánh ta với cự long, nhưng là một loại sỉ nhục!

Bóng người hư ảo này cười cuồng vọng, Sarin tuyệt không cảm giác ghê tởm.

Kẻ này có tiền vốn để cuồng vọng.

- Myers đại lục hiện tại, cự long đã xem như thứ cường đại nhất rồi.

Sarin không mặn không nhạt đáp, trong lòng cũng không rõ ràng cái tên trước mặt này muốn làm gì. Sau khi Thủy Văn Thuẫn của hắn bị đâm thủng, bóng người hư ảo rút tay về, chỉ còn lại một bọt khí nho nhỏ bao bọc phần đầu hắn.

- Nếu ngươi có được lực lượng như ta, cũng sẽ nói như vậy sao?

Người này dường như đang đùa giỡn Sarin, vươn tay đem Sarin nâng trong lòng bàn tay, đặt ở trước mặt quan sát. Sarin đều xung động muốn dùng Mắt lôi điện bắn hắn ta một chút, tuy nhiên nghĩ tới cấp bậc đối phương khả năng vượt quá tưởng tượng của mình, hắn vẫn cố kìm nén được.

Theo công thức ma pháp đáng tin suy tính, một trăm triệu con kiến độc là có thể giết chết một con cự long. Như vậy hắn phải bộc phát ra lực lượng gấp trăm triệu lần mới có thể giết chết ảo ảnh đối diện này.

Trước kia Sarin không tin cách nói này, hiện tại hắn tin. Bởi vỉ phân chia cấpbậc lực lượng là có liên quan tới quy tắc. Khi quy tắc đối phương nắm giữ hơn ngươi, lực lượng của ngươi dù lớn hơn đối phương gấp trăm lần cũng uổng công. Quy tắc lôi điện của hắn có khả năng cấp bậc rất cao, vấn đề là hắn căn bản chưa hoàn toàn nắm giữ, thậm chí ngay cả 1% đều chưa nắm giữ. Lực lượng như vậy không có khả năng giết chết một mảnh nhỏ linh hồn của nhân loại viễn cổ.

Trừ khi lực lượng của mình đạt tới một trình độ chất biến, mới có thể vượt qua đẳng cấp quy tắc giết chết đối thủ ở trình tự cao hơn. Hoặc là dùng huy chương gia tộc, một kiện trang bị công kích không cần cấp bậc người sử dụng.

- Sẽ không. Nếu ta có được lực lượng cường đại, ngươi sẽ không đối xử với ta như vậy.

Sarin đứng trên bàn tay hư ảo, cảm giác dưới chân là mặt đất cùng rắn. Hắn chậm chí cảm giác được địa nguyên tố nồng đậm ở dưới chân tràn lên mãnh liệt.

- Là một tiểu pháp sư thông minh, cũng rất dũng cảm. Như vậy kế tiếp ngươi định làm như thế nào?

- Dài dòng với hắn làm gì, cướp sạch hắn!

Một thanh âm ở trong bia mộ phụ cận toát ra, dọa Sarin nhảy dựng. Hắn bỗng nhiên cảm giác mình hơi ngu. Nếu chênh lệch lớn như vậy, những người này làm sao bận tâm cảm thụ của mình. Những mình cũng trốn không thoát. Nơi nàỵ gần như là trung tâm nghĩa địa mà? Mình ở trong ma pháp tháp, Mắt nguyên tố đều không nhìn tới cuối nghĩa địa.

- Vô nghĩa. Ngươi không nghe hắn nói, lực lượng của đại lục gì đó này đã suy nhược tới cực điểm sao. Lời của Chiêm tinh sư có một chút là phải tin. Giết hắn, có lẽ chúng ta vĩnh viễn đều không thể sống lại, rời đi nữa!

Người nâng Sarin quát.

- Là Myers đại lục!

Sarin nhắc nhở cái tên trước mắt.

- Myers đại lục?

- Myers...

- Myers!

Trong nghĩa địa đột nhiên trở nên0m sòm, Sarin không hiểu đầu cua tai nheo. Những người này ngay cả Nữ thần Myers đều chưa từng nghe nói, chẳng lẽ bọn họ sinh ra trước khi Nữ thần Myers xuất hiện?

- Cái tên Myers kia rốt cục không nhịn nổi dụ dỗ, thành thần rồi?

- Đáng tiếc a! Cô gái nhỏ đáng yêu biết bao!

- Nàng không nhỏ!

- Ngực rất nhỏ!

Trong nghĩa địa tiếp tục ồn ào, không biết trong bao nhiêu bia mộ đồng thời phát ra thanh âm. Sarin cảm giác đầu óc rất choáng váng, là bị lực lượng của loại sóng âm này chấn động choáng váng. Đám người này hiển nhiên biết Nữ thần Myers, nhưng lại không biết nàng là thần linh.

Thành thần? Chẳng lẽ nhân loại thật sự có thể thành thần?

Sarin nhớ tới ước định của mình và Francis. Xem ra tên kia thật sự muốn tự mình thành thần, thay thế tín ngưỡng của Quang Huy Chi Chủ ở vị diện này.

- Tên của ngươi, nói cho ta, tiểu pháp sư.

Người trước mặt Sarin phất phất tay, tiếng ồn ào chung quanh biến mất. Dường như địa vị người này khá cao, không có người tranh luận với hắn.

- Sarin Mesterlin!

- Ha ha, một người họ Mesterlin. Có lẽ thật sự là đời sau của quốc vương gì đó đấy.

Trong một bia mộ phụ cận lại truyền ra thanh âm bén nhọn.

- Câm miệng. Mesterlin là dòng họ không lồ, có cả ăn xin đấy. Htrnn, Sarin, chúng ta muốn ma pháp tháp này của ngươi, ngươi có cho hay không?

- Ta không cho, ngươi sẽ cướp sao?

- Sẽ không. Nhưng là ngươi sẽ vĩnh viễn đừng mơ rời khỏi nơi này.

Hư ảnh thật lớn trước mặt phi thường trực tiếp nói cho Sarin quyết định của hắn.

- Ngươi không phải đã nói, nếu giết ta các ngươi sẽ...

- Ai nói ta muốn giết ngươi. Lại nói, có thể chiếm được ma pháp tháp của ngươi, chúng ta liền có hy vọng. Không phải ngươi nói đây là đồ vật của Myers sao? Chúng ta rất quen thuộc, không tính là cướp bóc.

- Vậy ta có thể đạt được cái gì?

Sarin hỏi lại. Hắn biết đối phương muốn cướp, mình cũng không có biện pháp gì. Đối phương cũng có thể chờ mình chết, sau đó đem ma pháp tháp cây thần thu làm của mình. Dưới loại tình huống này còn không bàng hỏi một chút mình có lợi ích gì có thể lấy. Dù sao đối với mình mà nói, bọn người kia tùy tiện cho thứ gì, lấy ra đều là thứ chấn động đại lục.

- Ngươi? Nếu ngươi đem ma pháp tháp này tặng cho ta, trong nghĩa địa này trừ xương cốt của chúng ta, cái gì đều có thể lấy đi. Chúng ta không có bao nhiêu vật chôn cùng.

Lời nói của hư ảnh thật lớn này làm Sarin chần chờ.

- Sarin. Đồ chôn theo chúng ta đều rất bình thường, tuy nhiên trên bia mộ có ghi lại truyền thừa tu luyện của chúng ta. Lúc thành thị này còn có người tới tế lễ, cũng sẽ để lại một ít đồ vật. Nếu bên ngoài thật sự lực lượng suy sụp như ngươi nói, những đồ vật này cũng tạm thời đủ cho ngươi dùng.

- Chỉ có một phiền toái. Hạch tâm của ma pháp tháp này, ta không thể cho ngươi.

Sarin nghe thấy đối phương nói vậy, dứt khoát tiếp tục nói điều kiện. Hạch tâm của “Thiên không chi thành” kia quá trọng yếu, tương lai hắn còn tính toán dùng để chế tạo ma pháp tháp phi hành. Không có thứ này, hắn có thăng cấp nữa cũng luyện chế được.

- Hình như là máy móc trung tâm của “Thiên không chi thành”, lại không có “Thiên không chi tâm”. Ôi, ngươi thật là. Thứ này để cho ngươi, có tác dụng gì chứ.

- Ta muốn chế tạo một tòa ma pháp tháp có thể phi hành.

Sarin kiên trì nói.

Hư ảnh thật lớn này nhíu mày, tuy ràng không hài lòng câu trả lời của Sarin, hắn vẫn mở miệng nói:

- Trước cho người bên trong ra hết đi.

Sarin đành phải khởi động ma pháp tháp, kêu Nerys và Dực khô lâu rời đi, đồng thời còn có 24 chiến sĩ thái cổ.

- Sarin, đám binh sĩ này không tệ. Hmm, ác ma cùng với vong linh. Tuy ràng ngươi cấp bậc rất thấp tuy nhiên có mấy phần bộ dáng quốc vương. Tên kia? Đại tông sư đâu? Đi ra, giúp Sarin luyện chế một tòa ma pháp tháp, loại có thể bay!

Hư ảnh thật lớn đem Sarin thả xuống đất, hai tay vươn ra thò vào trong ma pháp tháp cây thần móc ra máy móc trung tâm của “Thiên không chi thành”.

Trong một ngôi mộ bia màu tráng, một bóng người hư ảo mặc ma pháp trường bào bước ra, bất mãn nói:

- Bắt Đại tông sư như ta luyện chế ma pháp tháp cho một tiểu pháp sư? Đầu óc ngươi có vấn đề à?

- Tiểu pháp sư? Sarin hiện tại ữên đại lục cũng có thể được xưng là cường giả, cũng giống như chúng ta lúc trước đấy.

- Pháp sư đáng thương, ngươi tới cấp mười chưa?

Đại tông sư kia châm chọc Sarin.

- Giữa pháp sư phải học được tôn trọng lẫn nhau.

Sarin cả giận nói. Hắn biết đối phó pháp sư không thể trao đổi như với người thường, chỉ có cách dùng ngôn ngữ của pháp sư mới có thể cho đối phương tán thành ngươi.

- Ngươi ngay cả cấp mười cũng không tới, còn đöi tôn trọng!

Đại tông sư nở nụ cười, hắn cố ý cho gương mặt của mình trở nên rõ ràng, đồng thời ngồi sụp xuống dùng ma pháp trượng của hắn chọc chọc Sarin.

Sarin cũng không tránh né, mà cơ bản cũng tránh không thoát. Hắn chỉ nói:

- Ta từng nhìn thấy một câu nói trên một quyển sổ tay ma pháp - khi ngươi chưa đạt tới cấp 24, thì không có quyền lợi cười nhạo người khác. Xin hỏi Đại tông sư tiên sinh, ngươi đạt tới cấp 24 chưa?

Lời nói của Sarin mới dứt, trong nghĩa địa lại bộc phát ra tiếng cười điên cuồng. Linh hồn trong mỗi một bia mộ đều đang cười điên cuồng. Hiển nhiên lời nói của Sarin có chút chạm vào nỗi đau của Đại tông sư.

Bình luận





Chi tiết truyện