chương 2/ 770

Mười ngày tiếp theo Sarin không ngừng tập ma pháp này, nhưng lại không thể hoàn thành một lần. Bất kể chú ngữ và thủ thế của hắn hoàn mỹ, thành thạo cỡ nào vẫn không thể hoàn thành được ma pháp 0 cấp đơn giản này.

Trong thời gian này Jason Ma pháp sư chỉ từng xuất hiện một lần còn lại đều ở trong phòng thí nghiệm cải tạo từ phòng khách lớn. Hắn dường như không cần ăn, không ngừng ở trong phòng làm thí nghiệm ma pháp.

Sarin có phần nóng nảy nhưng loại chuyện học tập ma pháp này sốt ruột là vô ích, hắn chỉ có thể lần lượt luyện tập. Rốt cục vào ngày thứ ba mươi, hắn học xong ma pháp này.

Hắn kích động đi vào phòng thí nghiệm ma pháp của Jason. Jason nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của Sarin, than thở:
- Ngươi mất 30 ngày học một cái ma pháp 0 cấp, tư chất có thể nói là phi thường kém. Ta đề nghị ngươi không nên tiếp tục nữa, nếu không có khả năng cả đời ngươi đều chỉ có thể làm học đồ.

Sarin ngây dại:
- Lão sư...

- Không cam lòng phải không? Tới làm một cái thí nghiệm đi.
Jason lấy ra một quả cầu thủy tinh đặt ở trên bàn nói:
- Hướng về nó hoàn thành một lần ma pháp.

Sarin theo lời nhanh chóng thi triển một cái Duyệt Đọc Thuật, thủy tinh cầu trong suốt gần như không có biến hóa.

Jason thu hồi quả cầu thủy tinh, nói:
- So với ta nghĩ còn tệ hơn. Tinh thần lực của ngươi rất mạnh, nhưng lực tương tác nguyên tố quá kém. Dựa theo kết quả thí nghiệm, có khả năng ngươi phải đến một trăm tuổi mới có cơ hội thăng cấp Ma pháp sư cấp một. Sarin, nếu ngươi nguyện ý, ta cho ngươi một khoản tiền, đi tới thành Scotzia tìm một nhà dạy kiếm thuật. Tuổi này của ngươi, học tập kiếm thuật óc lẽ còn có thể có đường ra.

Sarin dường như bị dội nước lạnh, nếu như không có cơ hội này có khả năng hắn sẽ tiếp nhận đề nghị của Jason. Nhưng ba mươi ngày luyện tập khiến hắn trầm mê trong ma pháp. Vào lúc cái ma pháp 0 cấp đầu tiên hoàn thành ở trong tay, loại cảm giác sung sướng nắm giữ hết thảy không thể nào xóa nhòa.

Trở thành Kiếm sĩ sao? Giống như đám vệ đội của thành Ceylon, mỗi ngày đi tới đi lui trong thành, chặn cửa thành thu thuế hoặc là đi làm dong binh, ba mươi tuổi đều không thể lấy được vợ?

- Lão sư, không còn cách nào sao?
Nội tâm Sarin giãy giụa hỏi.

- Không phải không có, nhưng là cái giá đó ta cũng không trả nổi. Đây không phải vấn đề kim tệ có thể giải quyết. Trừ khi có Ma pháp sư cấp chín chịu trợ giúp ngươi, cải tạo thể chất của ngươi. Cho dù như vậy, thành tựu tương lai ngươi nhiều nhất là Ma pháp sư cấp thấp, sẽ không đạt tới cấp bốn.
Jason bất đắc dĩ trả lời.

- Lão sư, con vẫn muốn thử xem. Con thà rằng làm một học đồ một trăm tuổi cũng không muốn đi làm kiếm sĩ. Xin truyền thụ cho con pháp tắc minh tưởng đi.
Sarin cắn răng nói. Ấn tượng của hắn đối với Kiếm sĩ phi thường không tốt. Kiếm sĩ thành Ceylon vốn không ra gì, hơn nữa cầm kim tệ của Jason đi học, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Từ nhỏ bị lừa nhiều rồi, Sarin đã khá thất vọng đối với thế giới này.

- Nếu ngươi kiên trì, được rồi, tuy nhiên sau khi học pháp tắc minh tưởng của ta, ngươi sẽ không thể rời đi, trừ khi ngươi trở thành Ma pháp sư chính thức.

- Con nguyện ý tiếp tục.

- Pháp tắc minh tưởng của ta, cho dù ở Tần nhân đế quốc cũng phi thường quý báu, nếu ngươi để lộ cho người khác, ta sẽ lấy sinh mạng của ngươi. Ngươi rõ chưa?
Jason bình thản nói, Sarin cảm giác đáy lòng phát lạnh. Lão sư hắn tuyệt đối không phải tùy tiện nói, nếu trái yêu cầu này...

- Bắt đầu từ đâu đây?
Jason lầm bầm. Hắn lần đầu tiên thu học sinh, cũng có chút không biết làm sao. Trước kia lão sư truyền thụ pháp tắc minh tưởng, hắn đã là học đồ cấp hai, có được nhiều tri thức cơ sở. Sarin hiển nhiên vẫn đều không hiểu được.

- Pháp tắc minh tưởng trên thực tế bao gồm minh tưởng thuật, nguyên tố hấp thu, thuật thôi miên cùng tinh thần cộng hưởng. Ma pháp sư bình thường chỉ có thể học tập minh tưởng thuật, mà nguyên bộ pháp tắc minh tưởng chỉ có thể học được ở chỗ Đại Ma pháp sư. Giới thiệu trong sách chỉ có mỗi minh tưởng thuật. Dựa vào tự học, vĩnh viễn sẽ không trở thành Đại Ma pháp sư...

Jason không phiền dạy lại cho Sarin từ đầu, sau đó truyền thụ từng cái một. Sarin chỉ dùng nửa giờ liền hoàn toàn nhớ kỹ lời của Jason. Jason cũng cảm thán Sarin thông minh, đồng thời cũng cảm thấy bi ai cho hắn. Một đứa nhỏ thông minh như vậy, lực tương tác nguyên tố lại thấp dị thường.

- Được rồi, nội dung của pháp tắc minh tưởng ta đã nói toàn bộ cho ngươi. Ngươi rất thông minh, sách trên lầu, dựa theo trình tự mà đọc. Mỗi ngày ít nhất minh tưởng một lần, có lẽ có lợi cho ngươi. Nhớ rõ, mỗi tuần làm cơm cho ta một lần, bánh mì hết thì vào thành mua. Ta để lại cho ngươi một kim tệ, chờ sau khi ngươi hoàn toàn nắm giữ pháp tắc minh tưởng, ta còn có công tác giao cho ngươi.

- Vâng, lão sư.
Sarin cúi đầu, rời khỏi phòng. Hắn còn nhỏ tuổi, cũng không rõ đã chọn một con đường vô cùng gian khổ. Trong lòng hắn hiện tại chỉ có hưng phấn, dường như cánh cửa của một thế giới khác đã mở ra với hắn. Mà hắn không biết, muốn tiến vào cánh cửa này cần phải trả cái giá bao nhiêu.

Sarin trực tiếp đi vào phòng để sách đầu tiên, bắt đầu học tập. Giá sách thứ nhất là ngôn ngữ học. Sarin ngay cả chữ cũng không nhận biết mấy cái, chỉ có thể từng bước học tập. Ma pháp duyệt đọc rất thần kỳ, có thể cho hắn tự học văn tự. Phiền toái duy nhất chính là hắn ử dụng một lần ma pháp đọc thì phải nghỉ ngơi nửa giờ mới có thể thi triển lần thứ hai.

Cứ như vậy, Sarin mất một tháng coi như học xong ngôn ngữ thông dụng đại lục, cũng chính là ngôn ngữ hiện tại hắn nói. Hắn muốn trước thời hạn xem sách phía sau một chút nhưng nội dung của sách ma pháp trong phòng lại phi thường khổng lồ, hơn nữa cũng không phải toàn bộ viết bằng ngôn ngữ thông dụng. Trong sách trên giá kia ít nhất có hơn hai mươi loại ngôn nữ, Sarin không thể không học xong toàn bộ sách trên giá sách thứ nhất mới có thể xem tiếp.

Ma pháp sư đều là bác học, nếu không có ma pháp đọc căn bản không thể hoàn thành học tập ma pháp.

May mà một tháng này Sarin cuối cùng nắm giữ pháp tắc minh tưởng. Hiện tại hắn có thể liên tục thi triển hai lần ma pháp đọc, sau đó mất mười phút là có thể hoàn toàn khôi phục.

Ma pháp nguyên tố chứa đựng trong cơ thể ma pháp học đồ ít đến đáng thương, Sarin còn ít hơn cả học đồ bình thường, nhưng dù như thế hắn đã phi thường thỏa mãn. Bốn gian phòng lớn, mỗi một phòng có mấy chục giá sách lớn, mấy vạn quyển sách cũng đủ cho hắn xem.

Hiện tại Sarin đã không sốt ruột thăng cấp, hắn khát vọng hấp thu càng nhiều tri thức. Hắn kiên nhẫn dựa theo trình tự học tập, ngôn ngữ học đã có tới hơn một ngàn quyển. Thông dụng ngữ, Myers ngữ, Ma pháp ngữ, Tần nhân ngữ, Scotzia ngữ, Tanggulas ngữ... Sarin thậm chí còn học tập Caucasus ngữ. Người Caucasus chưa từng có một vị Ma pháp sư, khu vực Caucasus còn rất nguyên thủy, chỉ có tế ti. Tuy nhiên Sarin học tập ngôn ngữ đến mê muội. Hắn dùng nửa năm, nắm giữ ngôn ngữ giới thiệu trong hơn một ngàn quyển sách.

Ban đầu rất chậm, theo số chữ hắn biết càng nhiều tốc độ học tập càng lúc càng nhanh.

Khi xem xong quyển sách cuối cùng, hắn đã có thể liên tục thi triển ba lần Duyệt Đọc Thuật, điều này thuyết minh hắn đã trở thành ma pháp học đồ cấp hai. Sarin cũng không biết kỳ thật đây là bởi vì tinh thần lực của hắn phi thường mạnh, lúc khống chế ma pháp hao tổn rất nhỏ. Bởi vì chỉ thi triển ma pháp 0 cấp, hao tổn như vậy lại càng ít đến đáng thương. Trên thực tế, ma pháp nguyên tố chứa đựng trong cơ thể hắn vẫn là trình độ học đồ cấp một như cũ.

Tốc độ như thế không thể nói là sau này không có nhưng tuyệt đối là trước nay chưa từng có. Người bình thường nếu có tốc độ tu hành như vậy, sớm đã bị đá ra khỏi cửa. Sarin có pháp tắc minh tưởng tốt nhất, mất nửa năm gần như không cải thiện năng lực chứa đựng ma pháp nguyên tố trong cơ thể. Jason không có lừa hắn, Sarin thật sự không thích hợp học tập ma pháp.

Nội dung kế tiếp là ma pháp thường thức, vẫn là một giá sách, hơn một ngàn quyển sách. Lớp màn che thế giới ma pháp thần bí vạch ra, Sarin cũng không thể học được bao nhiêu nhưng hắn biết chăm chỉ thế nào cũng được đáp đền.

Niên đại bắt nguồn ma pháp không rõ, bình thường cho rằng ma pháp trên đại lục Myers có lịch sử ít nhất là hơn ba vạn năm, thẳng đến khi thời đại vương triều thứ hai của hơn một vạn năm trước hoàn thiện, chia thành sáu hệ lớn: Địa, thủy, hỏa, phong, quang, ám. Bắt đầu từ khi đó, lịch pháp của đại lục Myers mới hoàn thiện, một năm được chia làm 12 tháng, mỗi tháng 30 ngày, 6 ngày là một tuần. Ngày thứ sáu mỗi tuần là ngày Ám, là ngày nghỉ ngơi của các nghành nghề. Cho dù Myers nữ thần (Tự Nhiên Nữ Thần) ngã xuống, thần thánh Giáo đình quật khởi, thói quen này cũng không bị thay đổi.

Lịch pháp của thần thánh Giáo đình rất phiền toái. Giáo đình cho rằng một tuần hẳn là có bảy ngày, trải qua trăm năm thi hành, toàn bộ đại lục vẫn chỉ có nội bộ giáo đình sử dụng lịch pháp mới, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.

Trước khi học đồ trở thành Ma pháp sư cấp một cũng không phải chỉ có thể thi triển ma pháp 0 cấp. Sau khi thăng đến học đồ cấp sáu, trên thực tế ma pháp học đồ có thể học tập một cái ma pháp cấp một, đồng thời có thể hoàn thành được ma pháp này. Đây chính là vượt cấp thi pháp trong ma pháp công thức, vượt cấp thi pháp chỉ có một lần cơ hội. Ma pháp sư đều có thể làm được vượt cấp thi pháp, điều này cũng không kỳ quái.

Chỉ có điều sau khi Ma pháp sư vượt cấp thi pháp sẽ lâm vào suy nhược, gần như không thể tự khôi phục, chỉ có thể dựa vào minh tưởng mới có thể khôi phục được Ma huyền bị tiêu hao.

Ma huyền là nền tảng của ma pháp, ma pháp học đồ không có Ma huyền vĩnh viễn không thể thăng cấp làm Ma pháp sư chính thức. Nếu muốn hình thành Ma huyền, phải có được tinh thần lực và lực tương tác nguyên tố cường đại. Lực tương tác nguyên tố của Sarin phi thường thấp cho nên Jason nói nếu hắn muốn trở thành Ma pháp sư có khả năng phải chờ đến một trăm tuổi.

Dựa theo tốc độ tiến bộ của Sarin, đây cũng không phải là lời nói khoa trương.

Có liên quan đến Ma huyền, trong các bộ sách đều có miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, nhưng không cách nào thống nhất. Sarin có thể hiểu được chính là: Ma huyền tồn tại trong cơ thể Ma pháp sư, là cơ sở cung cấp nguyên tố lực lượng cho Ma pháp sư thi triển ma pháp. Ma pháp học đồ thông qua không ngừng rèn luyện, khiến ma pháp nguyên tố tích lũy trong thân thể, từ lượng biến cuối cùng đạt tới chất biến. Quá trình này chính là quá trình hình thành Ma huyền, cũng chính là từ học đồ thăng cấp làm Ma pháp sư chính thức.

Điều khiến Sarin nổi giận chính là hắn vẫn không nhìn thấy trong một quyển sách nào đề cập đến dùng phương pháp khác hình thành Ma huyền. Nếu chỉ dựa vào tích lũy, thật sự hắn không có hy vọng trở thành Ma pháp sư.

Sau nửa năm, đồ ăn dự trữ trong phòng bếp đều ăn hết, Sarin phải đi vào thành mua. Hắn tới phòng thí nghiệm của Jason, nói cho ông biết hắn muốn vào thành.

- Ngươi học tập thế nào rồi?

- Con đã có thể liên tục hoàn thành ba cái Duyệt Đọc Thuật.
Sarin nhấn rất mạnh từ “Ba cái” này, hy vọng làm lão sư chú ý.

- Vậy thì tốt, ngươi đi đi.
Jason không nhiều lời, chỉ là lại cho Sarin năm kim tệ. Tốc độ tiến bộ của Sarin nhanh hơn dự tính của ông một chút nhưng Jason biết nguyên nhân bởi vì tinh thần lực của Sarin cường đại. Ông đoán Sarin vẫn chỉ có thực lực của học đồ cấp một, thi triển hơn một cái ma pháp 0 cấp không có ý nghĩa quá nhiều, ít nhất không thể trợ giúp Sarin tích lũy được đủ ma pháp nguyên tố. Nói cách khác, cuối cùng vẫn không thể hình thành Ma huyền.


Sarin cầm kim tệ, thay trường bào Jason chuẩn bị cho hắn. Trường bào này cũng không phải đặt may. Hiện giờ Sarin ăn ngon, nhưng dù sao mới chỉ 12 tuổi, thân thể vẫn không cao như trước. Trường bào này cắt đi vạt dưới, vẫn không đủ vừa người.

Hiện tại hắn có 6 kim tệ, đây chính là một khoản tiền lớn. Trước kia một năm hắn cũng không tiêu nhiều như vậy.

Thành Ceylon vẫn như cũ không có biến hóa gì, binh sĩ lười biếng ở cửa thành không liếc Sarin một cái. Mặc dù nửa năm không tới, binh sĩ vẫn nhận ra thằng ăn xin nhỏ này. Thu thuế vào thành của một thằng ăn xin? Sẽ bị thành thị khác cười vỡ ruột!

Sarin dọc theo đại lộ đi vào một nhà tửu lâu, hắn không nóng nảy đi tới nơi bán lương thực, dù sao vẫn còn sớm. Lúc không có tiền hắn vẫn muốn tới nơi này ăn một lần, hiện tại ở trên người có 6 kim tệ, cuối cùng coi như tròn mộng.

Tửu lâu chiếm đất không nhỏ, phía bên phải có sân dừng xe ngựa. Mặc dù thành Ceylon đã không phải là năm đó nhưng vẫn còn có vài quý tộc và thương nhân. Scotzia với thương nghiệp lập quốc, bốn hãng buôn lớn trải rộng Myers đại lục, thành Ceylon nói thế nào cũng là thành thị bến cảng, cho dù suy bại cũng là rết trăm chân chết không sợ ngã.

Sinh ý của tửu lâu này rất tốt, người có tiền của thành Ceylon đều sẽ chọn nơi này để mời khách.

Sarin hiện tại đã biết chữ, hắn ngẩng đầu nhìn xem tấm biển. Tấm biển trên cửa chính dùng Myers ngữ viết một hàng chữ - Cá voi Ceylon.

Lúc thành Ceylon còn phồn hoa, món ăn sở trường nhất của tửu lâu này chính là thịt cá voi. Hiện tại ngư dân chịu rời bến bắt cá voi ít đi, tửu lâu mời một đầu bếp Tần nhân đế quốc mới chèo chống được. Tuy nhiên tấm bảng hiệu có lịch sử mấy trăm năm này lại không đổi mới, nếu ngươi chịu bỏ ra đủ kim tệ vẫn có ngư dân chịu mạo hiểm nguy hiểm sinh mạng ra biển xa.

Sarin ăn không nổi thịt cá voi tuy nhiên ở lầu một chọn hai món ăn vẫn không tiêu hết hai ngân tệ.

Hắn đi vào “Cá voi Ceylon”, tìm một chỗ trống ngồi xuống. Không ngờ sau khi bồi bàn nhìn thấy hắn, chạy tới cạnh bàn, rống lớn với hắn:
- Thằng ăn xin, nhanh đi ra ngoài, nơi này chưa cho ngươi ăn.

Sarin nổi nóng đứng lên, cả khuôn mặt đều đỏ. Trước kia hắn là kẻ ăn xin, hiện tại lại là ma pháp học đồ. Cho dù là học đồ, cũng nên có tôn nghiêm. Hắn từ trong túi tiền lấy ra một kim tệ, “Rầm” một tiếng đập ở trên bàn, liếc xéo nhìn bồi bàn:
- Ai là xin cơm?

Bồi bàn sửng sốt, lập tức thay khuôn mặt tươi cười, cúi đầu khom lưng nói:
- Hì, thiếu gia, ta nhận lầm người. Ngày hôm qua có thằng nhóc ăn cơm không trả tiền, tuyệt đối không phải là ngài. Ngài đừng chấp nhặt với ta, ta lập tức đi lấy thực đơn cho ngài.

Hắn sợ Sarin nói nữa, xoay người bước đi. Cơn giận của Sarin tuy chưa tan nhưng bồi bàn đã xin lỗi, giống như nhà giàu mới nổi, lại làm ồn lên cũng cảm thấy vô vị.

Lúc này trên lầu đi xuống vài người, Sarin cũng không chú ý. Cầm đầu là một thương nhân mập mạp, bên cạnh hắn ta chính là người hầu lúc trước đá hắn một cước, suýt nữa lấy mạng hắn.

Thương nhân kia nhìn thấy Sarin, sửng sốt, lại thêm kim tệ sáng loáng bày trên bàn của Sarin, vừa nhìn chính là kim tệ của Scotzia, hàng thật giá thật.

Thương nhân mặt không đổi sắc rời khỏi “Cá voi Ceylon”, ra khỏi cửa mới nói với người hầu bên cạnh:
- Tiểu tử vừa rồi hình như là con quỷ xui xẻo của nhà Mesterlin, hắn còn sống?

- Lão gia, ta cũng kỳ quái. Lẽ ra không ai tiếp tế hắn, tiểu tử này sớm nên chết đói. Mời vừa rồi hình như ta nhìn thấy kim tệ.
Người hầu ngoan ngoãn trả lời.

- Kỳ quái. Một thằng ăn xin như hắn, kim tệ ở đâu ra?

- Lão gia, nghe nói trong thành có một đoàn đạo tặc, có thu vài đứa nhỏ. Ngài xem có phải là...

- Quản hắn có phải hay không. Sâu, ngươi đi thành vệ thự, gọi vài binh sĩ tới. Cứ nói ta bị mất tiền, bắt tiểu tử này lại, nhanh chóng giết chết. Ngươi lấy một kim tệ đi, cứ nói như vậy...
Thương nhân cẩn thận dặn dò, sau đó mang theo vài người hầu khác xoay người lại đi vào “Cá voi Ceylon”.

Sarin còn không biết họa lớn ập xuống đầu, hắn chọn hai món ăn, cũng không quá đắt, tổng cộng không tới hai ngân tệ. Hắn tuổi còn nhỏ, không dám uống rượu, gọi một ấm trà, đang uống rất ngon lành. Hiện tại hắn cũng cảm thấy cách ăn mặc không hợp với “Cá voi Ceylon”, thực khách nơi ánh mắt có thể nhìn thấy đều mặc đẹp, thậm chí có người còn mặc quần áo làm từ tơ lụa của Tần nhân đế quốc.

Áo choàng nhìn như nhặt được, khó trách bồi bàn muốn đá khỏi cửa. Chờ khi có tiền, nhất định mua một bộ quần áo ra hồn, miễn cho người ta xem thường.

Món ăn thứ nhất của Sarin mới đưa lên, còn không cầm lấy dao nĩa thì ngoài cửa đã xông vào bốn binh sĩ, lập tức đè lấy hắn, không nói một lời liền trói xiềng xích lên.

- Các ngươi làm gì?
Sarin vừa sợ vừa giận. Hắn bị đè chặt, căn bản không thể phản kháng.

- Làm gì? Tiểu tử, ăn cắp còn dám ở chỗ này ăn uống. Dẫn đi!
Binh sĩ bắt người như sói như hổ. Bọn họ là thành vệ thự, phụ trách trị an của thành Ceylon, vẫn không có gì béo bở. Hôm nay bỗng nhiên có người báo án, mặc kệ thật giả, trước tiên lại được một kim tệ. Mua bán như vậy hai năm không gặp phải.

- Nói như rắm í!
Mặt Sarin bị dán trên mặt bàn cứng rắn, thần trí có chút mơ hồ. Hắn tự nghĩ không làm gì, giãy giụa muốn phản kháng. Một binh sĩ của thành vệ thự nhấc chân đá vào sườn Sarin.

- Á!

Sarin phát ra thanh âm không thuộc về nhân loại. Một cước này thật quá hiểm, xương cốt đều xuất hiện vết rạn. Càng muốn mạng chính là, một cước này làm hắn nhớ đến cái ngày vẫn còn là kẻ ăn xin. Lúc trước bị người tùy ý đánh đập, trên người bị thương cũng không cảm thấy. Nhưng hôm nay, Sarin cảm giác khuất nhục. Hắn nghiêng đầu, hung hăng phun một ngụm đờm lên mặt một tên binh sĩ.

Ngụm đờm này đổi lại một trận quyền cước. Binh sĩ hung ác dứt khoát dùng xích sắt trói miệng Sarin. Bốn binh sĩ trói Sarin, lôi ra ngoài cửa, thương nhân lén lút hô ra ngoài. Bồi bàn đuổi theo hô lên:
- Lão gia, người kia còn chưa trả tiền.

Binh sĩ cười cợt nói:
- Tiền của hắn là ăn trộm, chẳng lẽ ngươi muốn tiền tang vật?

- Không dám không dám.
Bồi bàn khúm núm, trong lòng kêu to không may. Sớm thấy tiểu tử này ăn mặc không đúng, không nên chiêu đãi hắn. Tiền bữa cơm này chỉ sợ khấu trừ tiền lương. Con mẹ nó, làm không công hơn nửa tháng! Hắn nhanh chóng xoay người bưng đồ ăn trên bàn, lại chạy xuống phòng bếp, hy vọng món ăn thứ hai còn chưa làm, đỡ được chút ít.

Sarin bị mang về thành vệ thự, cũng không thẩm vấn trực tiếp ném vào địa lao.

Sarin khôi phục một chút sức lực, liều mạng gõ song sắt, hô to:
- Vì sao các ngươi bắt ta?

Bốn binh sĩ xoay người, cười hì hì:
- Ngươi không nói ta còn quên. Trên người ngươi có tiền tang vật, còn không lục soát đây!

- Tiền này là của ta!
Sarin bị lột đi sáu kim tệ, không thể phản kháng.

- Hiện tại là của chúng ta.
Binh sĩ khóa cửa sắt, cũng không quản Sarin hò hét. Thậm chí cũng không có nghe đến lời nói mấu chốt trong cổ họng khàn khàn của Sarin – Sư phụ của ta là Ma pháp sư! Kỳ thật cho dù nghe thấy, mấy binh sĩ này cũng không quay lại. Ma pháp sư là nhânvật gì, sao có thể thu tên ăn xin này làm học sinh? Cho dù thành chủ đại nhân cũng chưa có cơ hội mời một Ma pháp sư.

Hiện tại Sarin mới bắt đầu thật sự sợ hãi, hắn thậm chí có chút tuyệt vọng. Đến bây giờ hắn còn không rõ đã xảy ra chuyện gì. Jason thường xuyên mười mấy ngày không ra một lần, một tuần chuẩn bị cơm một lần cũng không ăn.

Trong địa lao một màu tối đen, trong lòng Sarin ngày càng sợ hãi, há miệng ra, cũng không hô lên được nữa. Trên mặt đau đớn dị thường, nhất là chỗ cằm, có thể xương cốt cũng bị đánh nứt, môi thũng lên. Sarin cảm giác hốc mắt ướt át, nhưng lại cố gắng chịu đựng.

Ta đã là ma pháp học đồ, không thể khóc nữa, tuyệt đối không!

Màn đêm buông xuống, thành Ceylon trở nên yên tĩnh, cửa thành đã đóng. Dưới ánh trăng, một bóng người bay nhanh đến gần cửa thành, tốc độ kinh người. Người này tới trước cửa thành, nhíu mày, hai tay run lên, một đôi giống như cánh mở ra ở sau người. Hắn lăng không bay lên, lướt qua tường thành rơi vào trong thành.

Binh sĩ tuần tra thấy bóng người, quát lớn:
- Người nào?

Người này lại không để ý tới, dưới ánh trăng triển khai thân hình, giống như một vệt khói nhẹ biến mất ở cuối đường. Người này rất nhanh đến thành vệ thự, ngừng lại, dưới ánh trăng ma pháp bào màu xám có vẻ quỷ bí dị thường, dường như sương khói vờn quanh – Người này đúng là Jason Statham. Hắn hạ ma pháp ấn ký ở trên người Sarin, Sarin biến mất Jason liền biết đã xảy ra chuyện, lập tức dựa theo dấu vết của ma pháp ấn ký đi tới thành Ceylon.

Ma pháp ấn ký có thể chỉ dẫn phương hướng cho Ma pháp sư, cho dù Sarin bị nhốt trong lòng đất cũng không làm khó được Jason. Hắn nhấc tay, một viên hỏa cầu bắn ra đánh mở cửa lớn thành vệ thự, ngang nhiên đi vào.

- Ai...
Binh sĩ trực chỉ hô nửa tiếng đã bị Jason nắm cổ áo nhấc lên. Thân thể Ma pháp sư cấp năm dị thường cường tráng, cho dù là Kiếm sĩ bình thường cũng khó thể đối kháng.

- Đứa nhỏ bị bắt hôm nay ở chỗ nào? Dẫn ta đi!
Thanh âm Jason lạnh băng, không có chút nào hiền lành như khi đối mặt Sarin.

- Đứa nhỏ?

Jason kéo mặt binh sĩ tới gần, nhìn chằm chằm vào mắt hắn nói:
- Đưa ta đi nơi nhốt phạm nhân, gọi tất cả người của các ngươi tới!

Binh sĩ hồn phi phách tán, hắn nhìn thấy trong mắt người trung niên bắt mình có một ác ma, đang vươn đầu lưỡi từ trong hốc mắt tối đen quấn quanh cổ hắn khiến hắn nghẹt thở. Chân hắn mềm nhũn, miệng sùi bọt mép, xụi lơ trên mặt đất. Jason nhíu mày, Chấn Nhiếp Thuật dùng hơi quá, binh sĩ này nhiều nhất là sơ cấp Kiếm sĩ, chịu đựng không nổi.

Jason dứt khoát dựa theo chỉ dẫn của ma pháp ấn ký, một đường tìm đến địa lao, thi triển Chiếu Minh Thuật, trong địa lao một mảnh sáng ngời. Sarin nhìn thấy Jason đột nhiên xuất hiện, hai tay nắm chặt song sắt, nói không ra lời. Cổ họng hắn gần như bị tắc.

Jason gây ra động tĩnh lớn như vậy đã có binh sĩ trực ngăn chặn lối ra địa lao. Một binh sĩ lớn tiếng hô:
- Tặc đồ lớn mật, dĩ nhiên dám cướp ngục. Mau chóng buông vũ khí!

Hắn còn muốn nói, một binh sĩ khác có nhãn lực chỉ vào địa lao phát sáng, lắp bắp nói:
- Hình như... Hình như là...

- Ma pháp? Hay nói giỡn!

- Thật sự, ngươi xem!

Jason không để ý đến những người này, hắn một tay nắm đầu khóa, khẽ kéo xuống, khóa liền mở ra. Sarin đẩy cửa sắt vọt ra, gần như nhào vào trong lòng Jason. Môi hắn run run vài cái, cổ họng phát ra thanh âm ngay cả hắn đều nghe không rõ.

- Là ai bắt học sinh của ta vào?
Jason mặt không biểu tình hỏi.

Bọn binh sĩ hai mặt nhìn nhau, không dám trả lời. Có người trong lòng chửi má nó, là tên khốn nào gây họa, ngại mạng quá dài? Lại dám bắt học sinh của Ma pháp sư.

- Nếu không có người...
Jason cũng không nói nhiều, duỗi tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên hỏa cầu lẳng lặng lơ lửng. Hỏa Cầu Thuật chỉ là một cái ma pháp cấp 1, nhưng nếu muốn dẫn mà không phát, lại ít nhất cần thực lực Ma pháp sư cấp bốn. Tuy nhiên đối với những binh lính bình thường này mà nói, Ma pháp sư cấp mấy đều không thể trêu vào.

- Đại... đại... đại nhân, ngài đừng tức giận, ta lập tức đi tìm cho ngài!
Một binh sĩ thông minh, xoay người chạy ra ngoài.

Jason mặt trầm như nước, kéo Sarin đi ra địa lao, trực tiếp đi vào đại sảnh thành vệ thự, ngồi xuống trong đó.

Bình luận





Chi tiết truyện