chương 362/ 770

Woodan xuất thân từ Tần Nhân, biết sức chiến đấu của Tần Nhân thiết kỵ, nhưng mà hắn đã bị sáu ngọc khô lâu chắn lại, nhàm về phía Tần Nhân thiết kỵ. trọng kỵ binh Tần Nhân, cả người lẫn ngựa, cộng thêm áo giáp, binh khí, trọng lượng đến gần hai ngàn cân.

Tất cả chiến mã của kỵ binh đều tương đương với ma thú vừa đến cấp hai, không sợ nước lửa. Cho dù phía trước là núi đao biển lửa, loại chiến mã này cũng vẫn dám xung phong.

Trọng kỵ binh Tần Nhân kém cỏi nhất cũng là Cao cấp Kiểm Sĩ, dưới trạng thái được mặt giáp hoàn chỉnh, vung lên vũ khí ba đến năm mươi cân cũng không là vấn đề. Mã giáp của trọng kỵ binh thì ngay cả xương đùi cũng đều bao phủ, trước ngực có một cái sừng kim loại, có thể đâm vờ đại thuẫn. Trường mâu của trọng kỵ binh thì lười mâu đều là luyện kim toang bị có thuộc tính phá ma, trọng giáp bình thường sẽ bị một kích xuyên thấu.

Trọng kỵ binh xung phong, cho dù không có cầm theo vũ khí, thì chỉ cần đâm vào người, cũng có thể đâm vờ xương cốt toàn thân địch nhân. Nếu trọng kỵ binh được toang bị ma pháp trọng kiểm, thì lực sát thương sẽ quá mức kinh người. Dực khô lâu là vong linh thích đọc sách hiểm có, đối với phương thức chiến đấu của quân đội Tần Nhân thì rõ như lòng bàn tay, hắn làm sao lại để cho Vong linh kỵ sĩ của mình đối kháng với trọng kỵ binh đây.

Khi dễ khinh kỵ binh một chút thì còn có thể được, nhưng đối phó với trọng kỵ binh, thì phải dựa vào ma pháp cường đại thì mới được.

Ma pháp trượng trong tay Woodan dựa theo chỉ thị của Dực khô lâu mà được giơ cao lên, các luồng sóng gợn màu xám mãnh liệt tản ra, vong linh quân đội phía sau bị sóng gợn màu xám này đảo qua. Một đám đều như uống thuốc kích thích, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, phát động xung phong về phía trọng kỵ binh.

Tốc độ vốn bị áp chế đã được đề cao tới mức cực hạn, ma pháp trượng trong tay Woodan lại chỉ về phía trước, lần này, Dực khô lâu kích phát ra ma pháp chứa đựng trong ma pháp trượng.

Cho dù là Ma đạo sĩ, thì cũng không muốn đến gần trọng kỵ binh như vậy, trừ khi là bay trên bầu trời, không có luyện kim nỗ uy hiếp, tên pháp sư giả mạo Woodan này, dưới sự thao túng của Dực khô lâu, làm ra hành động khiển cho trọng kỵ binh không thể tin được, hắn thúc dục khô lâu chiến mã, lao về phía Tần Nhân thiết kỵ.

Ma đạo sĩ sẽ không so lực lượng được với một Kiểm Sư. Cho dù ma pháp của hắn có thể giết chết một hai trảm người, thì các kỵ binh còn lại cũng sẽ lấy mạng của hắn.

Ma pháp trong ma pháp trượng là thuấn phát, một con ác long do khói đặc màu đen ngưng kết thành từ trong ma pháp trượng bay ra, lao vào trong đội ngũ trọng kỵ binh.

Con ác long màu đen này sinh ba cái đầu, những nơi nó đi qua, áo giáp trên người trọng kỵ binh Tần Nhân và cả cơ thể đều hóa thành teo tàn, chỉ để lại một bộ xương cốt trắng ởn, bao gồm cả chiến mã cũng không may mắn thoát khỏi được.

Ác long màu đen tàn sát trong đội ngũ trọng kỵ binh, đây là Vong linh Ma pháp cấp tám, cho dù là Bạch Ngân Kiếm Thánh thì cũng chỉ có thể tạm tránh. Đây không phải quần công ma pháp, nhưng dưới sự thao túng của Vong linh pháp sư, thời gian tồn tại của nó rất dài.

Vài người, mấy chục người, trên trảm trọng kỵ binh cứ như vậy mà bị ác long màu đen hóa thành xương trắng, trong mắt những trọng kỵ binh biến thành xương trắng này bỗng cháy lên Linh hồn chi hỏa, trực tiếp hóa thành khô lâu kỵ binh, trong tay có thêm một cái xương trắng trường mâu, lao về phía các đồng đội cũ gần đó mà giết.

Vong linh hình thái là một Vong linh Ma pháp khá hiểm thấy, Dực khô lâu không phải là Vong linh pháp sư, bản thân hắn chính là vong linh, ngược lại còn dễ dàng thi triển, hoặc là chứa đựng hơn. Ác long do khói đặc màu đen hình thành, miễn dịch công kích vật lý, những trọng kỵ binh kia không biết làm gì với sinh vậy do ma pháp hình thành này.

Trong nháy mắt, hơn ba trảm trọng kỵ binh đã bị màu đen ác long hóa thành xương trắng.

Dực khô lâu ném sáu tên bạch bào pháp sư cho ngọc khô lâu, đặt lên trên lưng chiến mã. Sáu bạch bào pháp sư này đã ngất đi, vong linh chấn nhiếp tuy rằng không phải là ma pháp cao cấp gì, nhưng đối với những pháp sư cấp thấp này thì hiệu quả vẫn rất rõ ràng.

Hơn ba trảm khô lâu kỵ binh hoàn toàn nhiễu loạn đội hình trọng kỵ binh, nếu bọn họ trực tiếp hóa thành teo tàn thì còn may, nhưng đột nhiên lại từ đồng đội biển thành vong linh, thì ảnh hưởng đối với trọng kỵ binh vẫn là rất lớn.

Những trọng kỵ binh này cũng coi như là tinh nhuệ, đều giơ trọng kiếm lên, chém các khô lâu kỵ binh bên cạnh thành mảnh nhỏ. Nhưng chỉ trong một chút thời gian này, Vong linh kỵ sĩ đã vọt tới trước mặt. Ác long màu đen kia chậm rãi tiêu tán, lại có hơn một trảm kỵ binh bị ăn mòn, trở thành xương trắng.

Một cái ma pháp cấp tám đã xử lý hơn bốn trảm trọng kỵ binh, đây hoàn toàn là bất ngờ, đội hình trọng kỵ binh quá dày đặc, bọn họ ở mặt sau chiến xa, có luyện kim nỗ thật lớn mở đường, căn bản không thể tưởng được có pháp sư dám tới gần như vậy, đã thế lại còn là một Vong linh pháp sư nữa.

Nếu là nguyên tố Ma đạo sĩ, một ma pháp đánh tới thì nếu có thể giết chết hơn một trảm người, đã xem như vận khí không tồi rồi, nếu không phải vì theo đuổi tốc độ, trọng kỵ binh đều tập trung trên đường đường xe chạy, thì cũng sẽ không bị ma pháp kiểu vong linh hình thái này tạo thành sát thương trầm trọng như thế.

Các trọng kỵ binh may mắn còn tồn tại thì đều sắp điên lên rồi, bọn họ đa phần là binh sĩ kinh nghiệm phong phú, biết bởi vì nguyên nhân đội hình, nên mới có thể tổn thất thảm trọng như thế. Kỳ đoàn trưởng phía sau bỗng chỉ vào Woodan, điên cuồng hét lên:

- Xông lên đi, giết hắn, đừng để cho hắn bay lên!

Lập tức có trọng kỵ binh giảm tốc độ, tháo xuống tiêu thương, chỉ cần Woodan có ý đồ bay lên, thoát khỏi phạm vi bảo hộ của khô lâu chung quanh, những tiêu thương này sẽ bay tới, xuyên thủng hắn từ trên bầu trời, rơi xuống đất.

Woodan căn bản sẽ không bay, lá gan hắn có lớn đi nữa, thì cũng không nghĩ tới việc trùng kích Tần Nhân chủ lực binh đoàn. Hiện tại hắn chỉ có thể khẩn cầu Dực khô lâu không cần tiếp tục nổi điên nữa, chuyện đi chịu chết thế này, thì phải có giá trị mới được a.

Một tiểu đội thiết kỵ bốn mươi người tập trung lại, giết về phía Woodan. Dực khô lâu mừng rờ, hắn vung cự phủ lên giết tới. Trong nháy mắt, Woodan đã trở thành mục tiêu hấp dẫn Kiếm Sư, muốn chạy trốn cũng không thoát, chỉ có thể vung vẩy thanh ma pháp trượng, làm ra bộ dáng đang chỉ huy vong linh.

Dực khô lâu hướng về phía trước, lười cự phủ dài hơn một thước, bất kỳ trọng khải nào cũng bị nó bổ thành hai nửa. Thanh âm “răng rắc... răng rắc” vang lên, trong tai Dực khô lâu thì lại giống như là âm nhạc, vô cùng tuyệt vời. Nếu địch nhân không nhàm vào Woodan, thì làm sao hắn có thể giết chóc thống khoái như vậy được?

Những kẻ dám uy hiếp chủ nhân, chết một người thì ít đi một người!

Phía sau trọng kỵ binh đột nhiên có mười mấy luồng ma pháp quang huy sáng lên, hơn năm trảm trọng kỵ binh may mắn còn tồn tạirốt cục được ma pháp gia trì, hung hăng lao tới Vong linh kỵ sĩ.

Đây cũng không phải là điều mà Dực khô lâu muốn nhìn thấy, một lần chính thức va chạm, lập tức lại có hơn trảm Vong linh kỵ sĩ bị chém rớt ngựa, trọng kỵ binh bị thương lại không đến năm mươi. Đại đa số Vong linh kỵ sĩ ngã ngựa thì cũng không chết, mà xoay người dùng đại đao đi bổ lên chân chiến mã địch nhân, hơn mười kỵ binh ngã xuống ngựa, lăn một vòng trên mặt đất, liền đứng lên, dùng trọng kiếm phản kích.

Đây mới là kỵ binh Tần Nhân, có ma pháp gia trì, tử khí của Vong linh kỵ sĩ không có tác dụng với những binh sĩ thân khoác trọng giáp này, về mặt sức lực thì hai bên kém nhau không nhiều, về phần kỹ xảo, thì Dực khô lâu lại khó có thể đồng thời chỉ huy nhiều vong linh như vậy chém giết. Những trọng kỵ binh này nhất định phải giết chết, một kỳ đoàn trọng kỵ binh a, xử lý xong, địch nhân chắc chắn đau xót tới mức muốn chết.

Dực khô lâu giơ cự phủ trong tay lên, chém một kỵ binh đến gần cuối cùng thành hai mảnh, trong huyết quang, ma hạch nhiều màu trung tâm cự phủ phát ra quang huy chói mắt.

- A...

Một tiếng gầm rú thê lương phát ra, trước mặt Dực khô lâu có một luồng tử vong sóng gợn rộng trăm thước tấn công ra ngoài. Hắn giết chết mấy trăm binh sĩ, linh hồn đã được hấp thu vào trong cự phủ, lúc này đồng thời thét lớn.

Tử vong sóng gợn xẹt qua đội ngũ trọng kỵ binh, ma pháp phòng hộ của những trọng kỵ binh này nhiều nhất cấp ba, dưới công kích của ma pháp cấp tám, thì bị phá hủy giống như trang giấy.

Tất cả Tần Nhân thiết kỵ vào lúc này thì đều trở nên chết lặng, trong mắt trống rỗng. Tâm linh bọn họ bị hoàn toàn rung động, dường như tử vong đã buông xuống, áo giáp bao bọc bên ngoài thân thể chính là hàn băng trong địa ngục, đóng băng cả cốt tủy lại.

Vong linh kỵ sĩ không chịu ảnh hưởng, bọn chúng vung đại đao lên, bổ thật mạnh về phía địch nhân đang chết lặng, một đao thành hai nửa.

Ma pháp sư từ phía sau đang đến gần, nhìn thấy ma pháp cấp tám xuất hiện, lập tức ngừng lại. Dực khô lâu đã thu hoạch xong, địch nhân có số lượng Ma pháp sư không ít, tiếp tục đánh thì Vong linh kỵ sĩ của mình sẽ tổn thất thảm trọng.

Woodan vung ma pháp quyền trượng lên, sáu ngọc khô lâu bảo hộ hắn, bắt đầu trốn về phía trấn nhỏ.

Nếu như bị hơn hai vạn người vây lại, thì kết quả tử chiến chính là Dực khô lâu phải đưa ra càng nhiều vong linh hơn. Tác dụng của yếu của những vong linh này chính là đặt trên chiến hạm, vong linh thích hợp tác chiến trên lục địa thì cũng không có nhiều.

Dực khô lâu còn biết, biên chế của Tần Nhân thì trong một quân đoàn chủ lực có hai kỳ đoàn trọng kỵ binh. Hiện tại Ma pháp sư của địch nhân lao lên, mình còn muốn phá hủy một nửa trọng kỵ binh của địch nhân, thì căn bản là không làm được.

Một ngàn Vong linh kỵ sĩ, trải qua xung phong liều chết, còn lại hơn sáu trảm, Vong linh kỵ sĩ mất đi chiến mã cũng chạy về, tốc độ cũng chậm hơn rất nhiều. Dực khô lâu cũng không thể quản những vong linh này, chỉ có thể để cho bọn chúng ra sức giết địch, sau khi bị chém chết, những vong linh này sẽ trở lại vong linh vị diện, không biết bao lâu mới có thể khôi phục lại thực lực, càng không biết khi nào thì mới có thể được triệu tập ra nữa.

Như vậy thì các Tần Nhân pháp sư cũng không nhàm chán như vậy, nếu muốn giết chết toàn bộ những vong linh này, thì cần háo phí rất nhiều Ma huyền.

Dực khô lâu đánh chết hai ngàn khinh kị binh, một ngàn trọng kỵ binh, còn có hơn một ngàn ba trăm bộ binh, chiến quả như vậy có thể dùng hai từ huy hoàng tới hình dung, lúc này hắn trốn về, nhưng tâm trạng vẫn vô cùng tốt.

Tần Nhân đại quân phía sau không đuổi kịp Vong linh kỵ sĩ của hắn, chỉ có thể lấy vong linh ngã ngựa để trút giận. Mấy trăm khinh kỵ binh vòng quanh, bao vây một đám vong linh lọt lại này, các bộ binh xông lên, bổ nát xương cốt của chúng. Linh hồn hỏa diễm tiêu tán, sống lại trong vong linh vị diện thì cũng ảm đạm vô quang, chỉ có thể ẩn giấu tại chỗ sâu trong lòng đất, chờ cơ hội sống lại.

Tần Nhân đại quân tổn thất quân tiên phong, tổn thất trọng kỵ binh mở đường, Doanh trưởng rất tức giận, nhưng mà bọn hắn truy kích Vong linh pháp sư thì lại không kịp, lại bị hơn một ngàn Thi binh chặn đường. Hơn một ngàn binh sĩ này phân tán rất rộng, chỉ cần có địch nhân đến gần thì sẽ lập tức tự bạo.

Khắp nơi tràn ngập thi dịch, độc khí bốc lên tận trời, Tần Nhân đại quân đành phải để Ma pháp sư tới xua tan độc tố.

Chờ khi vượt qua được đám Thi binh, thì Dực khô lâu đã mang theo hơn sáu trăm Vong linh kỵ sĩ của mình tiến vào trấn nhỏ, đóng cửa thành lại.
Tổn thất một ngàn thiết kỵ, lại là trong thời gian ngắn bị Vong linh Ma pháp tiêu diệt, Doanh trưởng này không chỉ tức giận, mà còn lạnh lẽo từ tận đáy lòng. Vong linh pháp sư thật là hung tàn a, hoàn toàn khác với tin tình báo thu được.

Mục tiêu trấn nhỏ ngay cả cái tên cũng không có, chỉ là một địa điểm đóng quân mà Lex tạm thời thành lập. Loại địa phương này, làm sao lại có Vong linh Ma đạo sĩ tâm ngoan thủ lạt như thế được?

Trong quân của minh cũng có nguyên tố Ma đạo sĩ, nhưng mà minh lại tổn thất không dậy nổi a! vốn chỉ là đi đối phó với năm trảm tinh nhuệ, hơn bốn ngàn tân binh, nhưng hiện tại lại biến thành tiến công một Vong linh Ma đạo sĩ, hắn đã không còn nắm chắc tất thắng đối với hành động lần này nữa.

Một Doanh trưởng thì khi đối mặt với Vong linh Ma đạo sĩ, cũng không khỏi lạnh lẽo cả chân tay. Nhưng hơn hai vạn đại quân đã tới gần mục tiêu mười dặm, cứ như vậy mà lui về thì cũng không được. Hơn nữa hắn đã tổn hại ba ngàn kỵ binh, điều này cũng không thể giải thích cho quan trên a.

Tần Nhân đại quân phía nam chủ yếu do quân đội của quý tộc hạ nghị viện và thượng nghị viện tạo thành, không có hoàng gia kiếm sĩ doanh, cũng không có trú quân của bốn trấn thành San Rock. Chính là do vậy, nên Doanh trưởng dẫn dắt quân đội không thể gánh được tội này a.

Nếu tác chiến cùng người Tanggulas, cho dù có chết hết, thì các quý tộc cũng sẽ không có nửa câu oán hận, vấn đề là hiện tại hắn đang chấp hành mệnh lệnh bí mật, những trách nhiệm này thì đều phải do hắn đến chịu.

Dực khô lâu vào thành, thu hồi Vong linh kỵ sĩ và khô lâu chiến mã, hắn cười lớn, vỗ vai Woodan, hỏi:

- Woodan, vừa rồi giết chóc, có sảng khoái hay không?

Woodan cười khổ nói:

- Các hạ, ta giả mạo Vong linh Ma đạo sĩ, đây chính là muốn chết mà!

Linh hồn chi hỏa màu bạc trong mắt Dực khô lâu nhảy lên vài cái, cười hắc hắc,

- Ngươi sợ ư?

- Đương nhiên, lá gan ta có lớn đi nữa, thì cũng không dám trêu chọc Ma pháp sư a.

Woodan ăn ngay nói thật. Hắn chỉ là một Kiếm Sư cao cấp, cho dù tu luyện đến trình độ chuẩn Kiếm Thánh, thì khi đối mặt với Vong linh Ma đạo sĩ, cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

- Nếu ngươi vẫn đi theo ta, sẽ không ai có thể giết được ngươi.

Dực khô lâu há miệng nói, nhìn qua mặt nạ thủy tinh, có vẻ vô cùng dữ tợn.

- Làm sao ta có thể rời khỏi Bá tước Besta được, người bên cạnh hắn vốn đã không nhiều rồi.

Woodan ủ rũ nói.

- Yên tâm, trải qua chuyện này, Quận vương sẽ điều Bá tước Besta đi, đổi một Tướng quân trẻ tuổi tới đây. Lão Bá tước sẽ quay về Grievances quận, Điện hạ sẽ không để hắn mạo hiểm ở trong này. Ngươi cứ đi theo ta, về sau cứ tiếp tục giả mạo nữa.

- Các hạ, đây là vì sao?

- Hắc, ngươi không cần hỏi, Bá tước sẽ đáp ứng.

Dực khô lâu ngắt lời Woodan. Hắn là một vong linh có trí tuệ. Loại vong linh này cực kỳ hiểm lạ. ít nhất rất ít có Vong linh pháp sư nào có thể triệu tập ra được.

Hắn ngụy toang thành triệu hoán sinh vật của Woodan, cũng không phải là không có đạo lý, năng lực của hắn được che dấu, tương lai sẽ cho địch nhân một đòn bất ngờ.

Người ngoài chỉ thấy hắn là một triệu hoán sinh vật cường đại nhất của Woodan, như vậy địch nhân chỉ muốn tiêu diệt Woodan. Nếu Dực khô lâu không có trí tuệ, thì loại ý nghĩ chiến đấu này là chính xác, nhưng Dực khô lâu lại còn thông minh hơn đại đa số nhân loại, địch nhân làm như vậy không khác gì từ tìm đường chết cả.

- về sau, ngươi chính là Woodan Ma đạo sĩ!

Dực khô lâu nói xong, mang theo sáu ngọc khô lâu tới đầu tường. Chiến đấu vừa mới bắt đầu, hắn tấn công trọng kỵ binh của địch nhân, khiến cho địch nhân không thể không tiếp tục chiến đấu.

Woodan đi theo phía sau khô lâu, vừa sợ hãi, vừa vui mừng.

Sợ hãi chính là, vạn nhất hắn bị vạch trần, làm cho một Vong linh Ma đạo sĩ nào đó tức giận, kết cục sẽ rất không tốt. Vui mừng chính là, thật sự theo Dực khô lâu, từ nay về sau, vận mệnh của hắn liền trở nên đặc sắc hơn rất nhiều.

Woodan không phải là không có kiến thức nhân, hắn nhìn thấy Dực khô lâu là thân tín của Sarin, là một vong linh cường đại, có trí tuệ. Theo Dực khô lâu, về sau có muốn không phát đạt cũng khó.

Người học tập kiếm thuật hoàn toàn khác với người học tập ma pháp, ai cũng nghĩ tới kiến công lập nghiệp. Ma pháp sư thì có thể dành cả đời trong ma pháp tháp để tu luyện đến chết, nhưng người học tập kiếm thuật, thì càng có kiếm thuật cao minh, thì lại càng dễ chết trên chiến trường. Đạt được tước vị, thổ địa, chính là giấc mộng của mỗi một người bình thường. Chỉ có Ma pháp sư là ngoại lệ.

Khi Dực khô lâu một lần nữa đi lên đầu tường, Bá tước Besta vẫn đang ở đó. Hắn dùng luyện kim kính viễn vọng quan sát phương xa, chỉ nhìn đến mấy đội thám báo phân tán khu vực rộng hơn một dặm, từ rất xa mà quan sát trấn nhỏ của mình.

Thấy Dực khô lâu trở về, Bá tước Besta lên tiếng:

- Binh các hạ...

- Bá tước, địch nhân còn có hai vạn nữa, thôn trấn thì có thể bảo vệ được, chỉ là ta không biết sau khi đánh lui những người này, Quận vương sẽ xử lý trấn nhỏ này như thế nào.

Dực khô lâu không lo lắng về chuyện thủ thành, nếu hắn không đây, trấn nhỏ này là không thủ được, nhưng mà hắn đã ở trong này, cho dù địch nhân có tới ba đến năm vạn, thì cũng không đánh hạ được.

- Điện hạ sẽ không buông bỏ trấn nhỏ này, nếu nam lộ đại quân muốn khai chiến cùng Điện hạ, Điện hạ sẽ càng thêm cường ngạnh, phát binh trực tiếp tấn công phía sau Tần Nhân đại quân.

Bá tước Besta trả lời một cách khẳng định.

- Vậy là tốt rồi, ta có thể yên tâm động thủ.

Dực khô lâu nói xong, phất phất tay về phía sáu ngọc khô lâu. Đám ngọc khô lâu này gật đầu, đi xuống đầu tường, bắt đầu lấy từ trong không gian trang bị ra các loại khí giới, tài liệu, lắp ráp máy bắn đá.

Trong trấn nhỏ thì cũng chỉ có mười mấy cái giá máy bắn đá, khó có thể đối phó được với đại quân công kích, nhưng trong tay máy bắn đá Dực khô lâu thì có số lượng cực lớn, có thể võ trang cho cả vài hạm đội.

Bởi vì Elena cung cấp ma pháp thạch pháo tiên tiến hơn, máy bắn đá vốn chuẩn bị trang bị trên chiến hạm thì đều được tháo dở xuống, nhưng không tiêu hủy, mà được Dực khô lâu mang theo trên người.

Trong trấn nhỏ còn có một số kiểm sĩ do ma pháp học đồ chuyển chức, cũng được triệu tập tới đây, trợ giúp ngọc khô lâu trang bị máy bắn đá. Máy bắn đá dùng trên chiến hạm thì khoảng cách công kích cũng không gần. Chiến đấu trên biển thì bình thường đều là khoảng cách từ năm dặm đến mười dặm, đến gần trong vòng một dặm thì chính là phạm vi công kích của luyện kim nỗ.

Dực khô lâu bắt đầu bố trí một cái triệu hoán ma pháp trận trên đầu tường. Tường thành trấn nhỏ mới cao mười thước, nhưng cũng đã vượt qua thành thị cờ trung bình thường. Chiều rộng đầu tường đạt tới tám thước. Một cái triệu hoán trận đường kính sáu thước được khảm ma hạch xong, bắt đầu triệu hoán khô lâu binh.

Dực khô lâu không chút giữ lại, hắn triệu hoán khô lâu binh không qua loa giống như ba Quân vương, một đám trên người không có chút vết rạn nào, hơn nữa còn có đủ loại binh chủng, cấp bậc cũng không phải đều là cấp một.

Khô lâu binh cấp hai, cấp ba thì tùy ý có thể thấy được, từng tốp một được triệu hoán ra. Trên đầu tường có các luồng hắc vụ lượn lờ, Vong Linh Ngưng Thị thật lớn cũng bay lên cao mấy chục thước, giám thị phương xa.

Dực khô lâu có thể triệu hoán hơn một ngàn vong linh cấp thấp, đồng thời trực tiếp khống chế, triệu hoán quá nhiều thì hắn chỉ có thể hạ các mệnh lệnh không rõ ràng.

- Bá tước, ngài có thể mang theo thân binh đi, giống như chủ nhân của ta, về phần công tác phòng ngự trên đầu tường thì giao cho ta đi.

Dực khô lâu nói vậy, làm cho Bá tước nhíu mày, tuy nhiên hắn cũng biết, mấy trăm thân binh của mình thì ngay cả một mặt tường thành cũng không phòng thủ được, hiện tại phụ trách phòng thủ trên đầu tường là hơn hai ngàn tân binh, binh lực không đủ, lại khuyết thiếu trang bị thủ thành mạnh mẽ.

Trấn nhỏ này vốn không phải là quân sự trọng địa gì, chỉ là một cái tượng trưng, tượng trưng cho hòa bình hai bên.

- Vậy kính nhờ các hạ rồi.

Bá tước cũng vội vã muốn gặp Sarin, vì thế liền mang theo thân binh, đi xuống đầu tường.

Trên đầu tường thì ngoài vong linh ra, chỉ còn lại Woodan, Eva và bốn mươi thân binh của Sarin.

- Eva, ngươi cũng xuống đi.

Dực khô lâu lên tiếng đuổi người.

Eva cười sáng lạn, bộ dáng kính cẩn nghe theo, hắn thi lễ với Dực khô lâu, sau đó mang theo thân binh của Sarin rời khỏi đầu tường. Dực khô lâu thì tìm từ trong Lục u linh ra mười vong linh xạ thủ cấp bốn, bốn trí bên cạnh luyện kim nỗ, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị bắn các sĩ quan tới gần tường thảnh.

Eva mang theo Sarin thân binh đi xuống đầu tường, quay đầu lại nhìn các vong linh trên tường thành, muốn phun một ngụm nước miếng, nhưng lại không dám. Hắn chỉ đành nuốt nước miếng lại trong bụng, thầm nghĩ:

“Tốt nhất là đừng nên làm như vậy, có chuyện thì để trong lòng, đắc tội tên kia, Sarin cũng sẽ không bênh vực mình.”

Nerys có thể tranh cường háo thắng với Dực khô lâu, nhưng Eva này thì cũng không có lá gan đó. Nerys có ngàn vạn sai lầm thế nào đi nữa, thì cũng đều có Sarin che chở, Eva lại chỉ là khế ước sinh vật của Nerys, Sarin cũng có thể tùy ý xử trí, không cần đau lòng. Hơn nữa sau khi Ác Ma Thành được xây xong, Nerys có thể triệu hoán càng nhiều ác ma hơn, Eva cũng sợ địa vị của mình không vững chắc nữa.

Lần này đi ra, bốn ác ma quyết tâm phải làm tốt một lần, để cho Sarin có chút coi trọng hơn.

Bá tước mang theo thân binh rời khỏi đầu tường, quay về phủ đệ của mình. Dám người Sarin dựa vào lực lượng của chừa trị nước, đã nghỉ ngơi xong, mệt nhọc tiêu trừ. Hai người gặp mặt, Bá tước lo lắng nói:

- Điện hạ, hai vạn đại quân Tần Nhân đến gần, hay là ngài rời đi trước đi.

- Besta, ngươi không cần lo lắng. Lần này ta đi Girders thành là trợ giúp Lex phòng ngự. Nếu tại trên biển mà không ngăn cản được Vân Lưu hạm đội, ta sẽ làm ra chống cự cuối cùng ở Girders thảnh. Người Vân Lưu có trảm vạn đại quân, ta cũng chưa để trong lòng, để cho binh lính thao luyện một chút trước đã, thích ứng loại công phòng chiến đấu này.

Sarin nói với vẻ không quá để ý.

- Trăm vạn đại quân!

Besta cũng không rõ rằng lắm Girders thành gặp phải phiền toái gì, nghe thấy Sarin nói vậy, liền quá mức sợ hãi.

- Yên tâm, nếu Lex có chuẩn bị, Girders thành vẫn có thể bảo vệ được, chỉ là lo lắng Vân Lưu cùng Tanggulas đế quốc kết minh, vậy thì Grievances quận quốc sẽ phải chịu áp lực của thành San Rock. Cho nên lần này ta đến với mục đích chính là tiêu diệt Vân Lưu hạm đội trên biển.

Bá tước Besta hiểu ra, Vân Lưu kiêu ngạo nhất chính là hạm đội của bọn hắn, nếu Sarin có thể tiêu diệt Vân Lưu hạm đội, vậy thì thành San Rock sẽ lo lắng lực lượng trên biển của Mesterlin. Trên đất bằng ngăn cản Vân Lưu tiến công thì rất dễ dàng, nhưng nếu muốn đánh bại Vân Lưu trong thuỷ chiến thì lại hoàn toàn là khái niệm khác.

Trên đầu tường đã tụ tập hơn hai ngàn khô lâu, Dực khô lâu cảm thấy không sai biệt lắm, lúc này mới ngừng triệu hoán. Ma pháp trận ngừng vận hành, sáu ma hạch cao cấp được khảm lên đó đã có chút ảm đạm.

Hai ngàn khô lâu chỉ để lại năm trảm phía trước, số còn lại thì được chia ra hai bên tường thành, những khô lâu này và binh sĩ trộn lẫn cùng một chỗ, binh sĩ Grievances quận quốc vừa khẩn trương, vừa thấy mới lạ.

Đã rất nhiều năm không có vong linh pháp sư tiến hành chiến đấu quy mô lớn với nhân loại, các binh sĩ cũng không quá sợ hãi những vong linh này, vong linh khí tức cũng không tính là mạnh, còn kém hơn cả Kiếm Sư sơ cấp của nhân loại, trong số các binh sĩ cũng có không ít người có thực lực này.

- Woodan, tiếp theo chiến đấu thì ta muốn thông qua ngươi tới chỉ huy, ngươi cầm lấy cái này!

Dực khô lâu nói xong, lại lấy ra một thanh ma pháp trượng, thay cho pháp trượng trong tay Woodan.

Ma pháp trượng của Dực khô lâu cũng là do Sarin cho hắn, bên trong mỗi một thanh thì có thể chứa ba cái Vong linh Ma pháp.

Phía xa thì quân đội Tần Nhân đã tiến đến cách đây năm dặm, sau đó ngừng lại. Tướng quân Tần Nhân kia cũng coi như cẩn thận, trong tình báo thì trấn nhỏ này chỉ có mười hai máy bắn đá, quân đội của hắn hoàn toàn có thể xuyên qua các hòn đá này để tiến công, thương vong sẽ rất ít, nhưng hiện tại, trong thành có thêm một Vong linh Ma đạo sĩ, nên chuyện gì đều có thể phát sinh được. Doanh trưởng quân Tần Nhân mời Ma pháp sư đến bên cạnh, bắt đầu thương lượng đối sách.

Bình luận





Chi tiết truyện