chương 577/ 770

Sarin nói với Hầu tước Carlo Langner:
- Thành Pompei sẽ do ta đến giải quyết, trên thực tế các hạ không cần chịu đựng áp lực gì cả. Những vật tư mà ta cung cấp thì ngươi có thể dùng để xây dựng quân đội mới, những quân đội này có thể tiến hành một ít huấn luyện khi tiến công Pompei. Nhưng mà chiến trường chân chính hẳn là sẽ xuất hiện khi xung đột nổ ra với Giáo đình.

- Điện hạ, ngài chỉ dẫn theo không tới hai ngàn quân đội đấy!
Tuy rằng Hầu tước Carlo Langner thập phần khâm phục đối với thực lực cá nhân của Sarin, nhưng mà dùng một người đối kháng với một đại Công tước thì không khỏi có chút quá sức, theo hắn thấy, lực lượng của một người là luôn có điểm cực hạn.

- Không, ta dẫn theo 10 vạn quân đội, còn có mấy trăm cường giả cấp chín nữa. Lãnh địa của đại Công tước Pompei cũng không phải là công quốc chân chính, không gom được quá nhiều quân đội, chỉ cần đánh hạ được thành Pompei thì tất cả sẽ kết thúc, những chuyện còn lại sẽ do các ngươi tới hoàn thành.

Hầu tước Carlo Langner biết các pháp sư sẽ không nói dối để lừa gạt một minh hữu của mình, nhưng mà hắn vẫn không nhìn ra 10 vạn quân đội của Sarin đang ở đâu. Sarin cười nói:
- Đó là 10 vạn Ác ma quân đoàn, tuyệt đối trung thành.

- Được rồi, Sarin điện hạ, ta nghe nói qua ngươi có thể sử dụng trang bị đặc thù, điều động ác ma đại quân. Không biết chúng ta còn có thể giúp được gì nữa không?

- Hầu tước, Lex có làm Hoàng đế hay không thì ta cũng không quan tâm, cái ta để ý chính là sự ủng hộ của các ngươi đối với nàng sẽ đạt tới trình độ nào. Chiến tranh giữa Giáo đình và Tần Nhân sẽ tạm thời giảm bớt xuống do chuyện ở thành Girders, nhưng mà rốt cuộc thì nó vẫn sẽ bùng nổ. Phía nam của Tần Nhân do nguyên nhân địa lý, nên chỉ tiếp giáp với Vân Lưu, các ngươi có vì Lex mà sẽ giao chiến với người Vân Lưu hay không?

Hầu tước Carlo Langner không nghĩ ngợi nhiều, lập tức nói:
- Ta cùng hai vị Công tước khác nguyện ý ủng hộ Lex điện hạ kế thừa ngôi vị Hoàng đế tại Tần Nhân. Tuy nhiên đương kim Hoàng đế... kiểu gì thì cũng đều là em ruột của Lex, trước khi hắn thoái vị thì chúng ta cũng chỉ có thể duy trì trạng thái trước mắt này mà thôi, sẽ không ủng hộ bất kỳ quyết định nào.

Lời này cũng đã nói rất rõ ràng, hiện tại Hoàng đế của Tần Nhân là một kẻ tầm thường, hơn nữa thân thể không được khỏe, còn Lex thì lại là Ma đạo sĩ cấp chín, ít nhất cũng còn có thể sống được hơn một ngàn năm nữa.

- Trừ bọn ngươi ra, toàn bộ Tây Nam còn có hơn 300 quý tộc, cũng có một số lượng quân đội nhất định. Các ngươi có thể ảnh hưởng đến bao nhiêu người?

- 274 người, ngoài những người này ra thì đều không phải là kẻ dễ lôi kéo!

- Vậy là tốt rồi, Tây Nam của Tần Nhân cũng không có nhiều chỗ giáp với Vân Lưu, các ngươi phải xác định không nên bị mấy chục tên quý tộc kia đánh lén sau lưng, đến lúc đó, địch nhân của các ngươi sẽ đến từ Vân Lưu.

- Còn thành Pompei thì sao?

- Sau khi đánh hạ được nó, thì ta sẽ không nhả ra cho Sephiroth đâu.

- Điện hạ, có nắm chắc không?
Carlo Langner không chút sợ hãi Sephiroth nào, mà chỉ hỏi xem rốt cuộc Sarin có thể giữ được thành Pompei hay không. thành Pompei có nhiều kênh đào, là thành thị có vị trí chiến lược phi thường trọng yếu.

- Sephiroth không phải là vấn đề, vấn đề là Luyện Kim Thành.
Khi Sarin nói lời này, hắn liền chú ý quan sát nét mặt của Carlo Langner. Vẻ mặt của Carlo Langner không có dao động gì, quả nhiên là Hoàng Kim Kiếm Thánh, cho dù kính sợ với pháp sư, nhưng cũng rất có hạn.

- Điện hạ, Luyện Kim Thành vốn không có hại gì đối với đế quốc, nhưng từ xa xưa tới nay, thực lực của đế quốc chưa từng được khuếch trương, cho nên mới có cục diện ngày hôm nay.
Quan điểm của Carlo Langner thật ra khá mới mẻ độc đáo, Sarin cũng không muốn đi sâu tìm hiểu xem quan điểm này có chuẩn xác hay không, chỉ cần những quý tộc giống Carlo Langner này không sợ Luyện Kim Thành là được rồi.

Sau đó, Sarin liền đòi hơn hai vạn binh sĩ của Carlo Langner, đương nhiên không chỉ của riêng Hầu tước, mà còn có cả binh sĩ của hai Hầu tước khác cùng các quý tộc gần đây gom lại cùng một chỗ. Hai vạn người này sẽ hộ tống Sarin tiến vào lãnh địa của đại Công tước Pompei, hơn nữa còn không thèm xin phép gì cả. Nếu việc này mà vẫn không thể chọc giận đại Công tước Pompei, thì Sarin cũng chỉ có thể viết thư yêu cầu đại công giao ra con của hắn mà thôi.

Phía nam của Tần Nhân vẫn rất giàu có và cường đại, ba Hầu tước cộng thêm mười mấy quý tộc gần đây, chỉ trong vòng một ngày thời gian đã gom góp đủ cho Sarin hai vạn người. Đương nhiên việc này cũng có liên quan tới việc đã chuẩn bị trước, nhưng triệu tập hai vạn quân đội được nhanh chóng như vậy, thì cũng cho thấy sức chiến đấu của quý tộc phía nam chưa từng giảm chút nào.

Sarin dừng lại hai ngày ở thành Gaussian, gặp mặt với các quý tộc Tây Nam, ký kết hơn 300 khế ước, lúc này mới mang theo hai vạn quân đội tiến vào lãnh địa của đại Công tước Pompei.

Lúc này Sarin mới cảm nhận được chỗ tốt mà thân phận mang đến, bởi vì hắn là vua của một nước, đồng thời có binh sĩ trong lãnh địa, những quý tộc Tây Nam này mới có thể để cho hắn mặt mũi. Nếu không thì cho dù có hợp tác, thì cũng chỉ giống như ăn nhờ ở đậu mà thôi.

Đừng nhìn Sarin trước khi tham gia chiến tranh đã huy động trên trăm vạn người, nhưng thực tế thì cuộc chiến tranh có hơn vạn người thì cũng đã có quy mô khổng lồ rồi. Hơn hai vạn binh sĩ này chậm rãi bảo hộ đội ngũ của Sarin, tiến vào trong lãnh địa của đại Công tước Pompei, đám quý tộc thuộc hạ của đại Công tước Pompei lập tức trở nên kích động.

Kẻ thất thố đầu tiên chính là một tên Tử tước, Tử tước này điều động gần ngàn quân đội thủ hạ của mình, muốn tiến đến ngăn cản loại hành vi “ti tiện” này của Sarin.

Đây là công khai xâm lấn một cách trắng trợn.

Sarin cầu còn không được, chỉ huy hơn hai vạn quân đội đánh tan mấy trăm thân binh của tên quý tộc này. Tử tước này không nghĩ tới Sarin thật sự sẽ động thủ, nhưng Sarin không chỉ động thủ, mà còn bắt hơn phân nửa binh sĩ của hắn làm tù binh.

Mâu thuẫn giữa các quý tộc Tây Nam cũng không phải là quá sâu, nhưng hành động của đại Công tước Pompei thì lại làm cho trong lòng các quý tộc Tây Nam thập phần bất mãn, lần chiến đấu này, quân đội quý tộc của đại Công tước Pompei bị tiêu diệt hơn trăm tên. Số còn lại thì đều bị Sarin bắt làm tù binh, giao cho các quý tộc Tây Nam, áp giải về lãnh địa, chờ chiến tranh chấm dứt thì sẽ lại quyết định cách thức xử lý những tù binh này sau.

Người Tần Nhân rất ít khi giết tù binh, nhất là tranh đấu giữa các quý tộc trong quốc gia của mình. Những tù binh này tuy rằng ủ rũ, nhưng mà họ cũng biết thế này đã tốt hơn chết trận nơi sa trường rất nhiều rồi.

Sarin cố ý giảm tốc độ, khoảng cách tới vị trí tọa độ của Thần điện còn không đến hai ngàn dặm, nhưng lại bị Sarin dây dưa tới tận gần mười ngày. Tốc độ này thực sự là quá chậm so với quân đội bình thường của Tần Nhân.

Dọc đường đi Sarin không ngừng đối phó với những quân đội tiến đến quấy rầy, những quân đội này có quy mô cũng không lớn, thậm chí còn có một vài tên lính đánh thuê nữa. Sarin vẫn rất chú ý khống chế thương vong, bởi vì quan hệ với những tiểu quý tộc này cũng không tới mức ngươi chết ta sống, những binh sĩ này đều là người Tần Nhân, giết đi thì sẽ rất bất lợi cho việc thống trị sau này của mình.

Rốt cục khi thời tiết dần dần có chút lạnh lẽo, thì đoàn người ngựa của Sarin mới đi tới bên ngoài một tòa thành thị.

Sarin phái Sứ giả ra giao cho Thành chủ một bức thư, Sarin dùng giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo, nói ra ý đồ tới đây của mình, hắn muốn trưng dụng tòa thành thị này, trong vòng sáu tháng thì những người trong thành thị đều phải sơ tán đến ngoài thành, bao gồm cả Thành chủ, một Bá tước rất cổ xưa tại đây.

Sau đó, Sarin liền dựng lên các khẩu Ma pháp pháo bên ngoài thành, nhắm ngay vào các mục tiêu trong thành thị. Ma pháp pháo của hắn được dựng lên trên các gò đất nhân tạo, có thể trực tiếp bắn vào trong thành thị.

Bá tước kia đọc bức thư của Sarin, vô cùng giận dữ. Thủ hạ của hắn có kẻ thức thời, nói với Bá tước:
- Đại nhân, tên Sarin kia dù gì thì cũng là một quốc vương, làm như vậy đích thực là rất không có mặt mũi, nhưng mà đại nhân ngài cũng không là đối thủ của hắn a. Không bằng như vậy đi, ngươi cứ trả lời là sơ tán cũng có thể, nhưng hắn phải bồi thường tổn thất cho ngài.

Bá tước nghĩ lại thì cũng đúng, bản thân mình mặc dù có hơn ba ngàn tinh binh, nhưng nếu muốn đối kháng với hơn hai vạn người của quý tộc Tây Nam, thì các tiểu quý tộc khi trước đã chứng minh rồi, đó chính là dùng trứng chọi đá mà thôi.

Tại quân doanh bên ngoài thành, Sarin đang tuần tra. Những binh lính Tần Nhân tinh nhuệ này thì Sarin đã sớm thấy rồi, nhưng hiện tại sau khi trở thành pháp sư cấp mười, thì hắn vẫn cảm thấy yêu thích từ trong nội tâm.

Trong các cuộc chiến đấu khi trước thì Sarin đã chứng minh được sức chiến đấu của ác ma, hiện tại lại dựng lên các khẩu Ma pháp pháo, khẳng định có thể dùng cái giá rất nhỏ để thu được tòa thành thị trước mắt này. Trận chiến có vẻ chắc chắn như vậy, nhưng đám binh sĩ cũng không có chút lơi lỏng nào, trong quân doanh tràn ngập một bầu không khí nghiêm túc, cho dù là binh sĩ phụ trách cho ngựa ăn thì cũng không có chút thờ ơ nào.

Quân kỷ nghiêm chỉnh, binh sĩ của mấy chục quý tộc tạo thành hai đại doanh, phối hợp với nhau cũng có vẻ vô cùng nhuần nhuyễn, việc huấn luyện của những binh sĩ này khẳng định là đã được chuyên nghiệp hóa rồi.

Sarin tuần tra quân doanh, các doanh trưởng cũng đi cùng, bỗng nhiên có binh sĩ tới báo tin, trong thành phái tới Sứ giả, cầu kiến Sarin điện hạ.

- Không gặp, miễn cho ta thấy tức giận lại lỡ tay giết người, chứ nói cho hắn như vậy.
Sarin đang muốn “đuổi khách”, thì Nerys lại thấp giọng nói vài câu với hắn, Sarin liền gọi binh sĩ kia lại, tiện tay lấy ra một tấm vải, dùng ma pháp viết lên trên bề mặt vài chữ, giao cho binh sĩ, nói:
- Để cho kẻ mới tới kia mang vào trong thành, nếu còn tiếp tục phái người ra nữa, thì ta sẽ không khách khí đâu.

Bá tước ở trong thành hồi hộp chờ Sarin trả lời, ý tưởng trong lòng hắn là nếu Sarin không chịu bồi thường, vậy thì mình cũng sẽ chạy trốn, đối kháng với địch nhân cường đại như vậy là rất không sáng suốt. Không ngờ Sarin lại căn bản chỉ muốn tới tìm phiền toái, trên bức thư mà Sứ giả mang về thì ghi lại một tin tức khiến hắn nhìn mà muốn phát khóc.

Sarin nói cho Bá tước biết, để chứng minh thái độ nghiêm túc của hắn, thì hắn quyết định sẽ dùng Ma pháp pháo oanh kích Phủ Thành chủ, Sarin để cho Bá tước một giờ thời gian cho người nhà lui lại.

Bên dưới mấy chữ này còn được vẽ một bức bản đồ, trên bản đồ có đánh dấu sơ đồ của tòa thành thị này, còn có cả vị trí củaThành chủ phủ. Sarin đã vẽ một vòng tròn đỏ xung quanh Phủ Thành chủ, vòng tròn này chính là phạm vi công kích của hắn.

- Tại sao có thể như vậy, tại sau lại có thể như vậy được...
Bá tước đau khổ nói. Hắn nhìn bức thư mà ngẩn người, những người trong Phủ Thành chủ thì hắn chỉ cần hơn mười phút là đã sơ tán được hết, nhưng mà trong Phủ Thành chủ còn có rất nhiều tài bảo thì làm sao bây giờ?

Sarin này cũng thật là quá bá đạo, đây vẫn còn là quý tộc hay sao?

Trên bức thư kia có một luồng ma pháp quang huy sáng lên, trước mặt Bá tước xuất hiện một hàng chữ viết mạnh mẽ có lực, lơ lửng trên không trung.

- Bá tước, ta đến để xâm lược, cho nên ngài hãy nhanh một chút đi!

Những lời này của Sarin làm cho Bá tước nhảy dựng lên, hắn rống lớn:
- Các ngươi còn thất thần làm gì, chạy nhanh khỏi địa phương chết tiệt này mau!

Lúc này Bá tước mới nghĩ thông suốt, Sarin làm như vậy là vẫn còn chưa có ý định giết người. Nhưng cũng không phải là Sarin không dám giết người, thành Ironwall là một ví dụ rất rõ ràng. Tuy rằng hắn là Bá tước, nhưng tòa thành thị này có gom hết ra thì cũng mới chỉ có tám vạn người, không bằng một phần mười của thành Ironwall.

Phủ Thành chủ chỉ cần nửa giờ thì đã rút hết mọi người ra. Tất cả mọi người đều thấy rõ bên Ma pháp pháo ngoài thành, hơn nữa ai cũng đều biết sinh mệnh là đáng quý. Về phần các tài sản chôn dấu trong đó thì Bá tước đại nhân chỉ có thể hối hận rằng mình đã không gửi trong ngân hàng mà đế quốc mà thôi.

Nhưng quý tộc tại Pompei cũng đều sợ làm như vậy, sợ gửi tiền trong Ngân hàng đế quốc, lo sau này xảy ra vấn đề gì đó.

Đại Công tước Pompei ngàn tính vạn tính, nhưng lại không tính đến chỗ ở của mình xảy ra vấn đề.

Ngân hàng đế quốc của Tần Nhân là do Gelvkesi hoàng thất khống chế, danh dự rất tốt, đại đa số quý tộc vẫn đồng ý gửi tiền vào trong này. Nhưng mà trong lòng hắn lại có quỷ, cho nên mới để lại hơn phân nửa tiền tài, đổi thành ma hạch hoặc kim tệ, giấu vào trong nhà của mình.

Canak Đại Đế tuy rằng không cho người chuyên môn đi tìm kiếm chứng cớ trong lãnh địa của hắn, nhưng vẫn có thể đoán ra trên toàn bộ lãnh thổ của thành Pompei có hơn phân nửa tài chính không ở trong Ngân hàng đế quốc. Cho nên Canak Đại Đế mới bố trí thủ đoạn, dùng ba Hầu tước chặt đứt liên hệ giữa hắn cùng quý tộc vùng Tây Nam.

Sarin ở ngoài thành, tuần tra xong toàn bộ binh doanh, cảm thấy những binh sĩ này có thể giao tin dùng được, chỉ cần có đủ pháp sư, thì bảo vệ tòa thành nhỏ trước mắt này cũng không thành vấn đề.

Một giờ nhanh chóng trôi qua, mấy khẩu Ma pháp pháo của Sarin đồng thời bắn phá, các luồng năng lượng to lớn đã trong nháy mắt đánh nát Bá tước phủ.

Khống chế Ma pháp pháo là một đám ác ma, đối với thân thể cao hơn năm thước của ác ma mà nói, thì những Ma pháp pháo cũng vẫn là một lũ quái vật lớn. Những ác ma này đi theo Sarin đã lâu, cũng cảm thấy Myers đại lục khá là thú vị, dần dần cũng không còn ý muốn quay về Ác ma vị diện nữa. Gia nhập Thần điện quân đoàn mới là mục tiêu của những ác ma này.

Đáng tiếc gia nhập Thần điện quân đoàn thì lại sẽ có rất ít cơ hội chiến đấu. Dù sao thì quốc gia của Sarin vẫn nằm trong tình trạng an toàn. Lần này tuy rằng chỉ đến để chà đạp địch nhân, nhưng đám ác ma vẫn rất vui vẻ.

Ma pháp pháo gần như lập tức lại phát động lần công kích thứ hai, mười mấy khẩu Ma pháp pháo đánh trúng mục tiêu gần như đã trở thành phế tích kia. Phủ Thành chủ hoàn toàn bị phá hủy, tuy rằng không giống như mấy ngàn Sứ ma trong Nguyên tố ma pháp tháp liên tục công kích, vẫn chưa hóa thành tro tàn, nhưng mà nơi này vẫn khó có thể chữa trị lại được.

Sau đó Sarin liền ở ngoài thành chờ đợi. Đại khái qua một hồi lâu thì Bá tước mới chủ động mang theo mấy ngàn quân đội của hắn lui ra khỏi thành thị, tiến hành sơ tán. Hắn biết rõ Sarin đang chán ghét hắn, nên hắn rất thức thời, không đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, chỉ lặng lẽ dẫn mọi người rời khỏi quê nhà.

- Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ trở về!
Hai mắt Bá tước chảy xuống dòng nước mắt, nói một câu trước những thuộc hạ thân tín, sau đó thúc giục đoàn xe đi về hướng đông. Quân đội của các quý tộc Tây Nam không vây thành, mà chỉ dàn hàng tại phía tây, Bá tước rời đi một cách rất ung dung, bi tráng...

Nhưng các pháp sư phía sau hắn thì vẫn còn có chút lưu luyến quay đầu, bọn họ không phải lưu luyến tòa thành thị này, mà là lưu luyến người sắp đi vào tòa thành thị này, Sarin.

Bọn họ đều biết Sarin có vô số pháp sư thủ hạ, cho dù là một pháp sư cấp thấp thì cũng có thể có cơ hội đạt được ưu ái, có quyền đạt được ưu đãi. Nghe nói học sinh của Sarin đại sư vốn chỉ là một pháp sư cấp thấp, nhưng đi theo Sarin đại sư không tới vài năm thì đã trở thành Ma đạo sĩ cấp chín rồi.

Những pháp sư này cũng coi như có lương tâm, Bá tước cung cấp và nuôi dưỡng bọn họ nhiều năm, các pháp sư cũng không muốn phản bội. Chờ sau này trả lại được nhân tình cho Bá tước, thì trong số những pháp sư này chắc chắn sẽ có người muốn tới đầu nhập vào Sarin.

Hiện tại thì Mesterlin vương quốc của Sarin đã trở thành nơi giống như Luyện Kim Thành, ít nhất thì trong mắt các pháp sư này thì nói chính là như vậy.

Gia nhập thành Mesterlin so với gia nhập Luyện Kim Thành thì còn khó khăn hơn rất nhiều, nhưng một khi tiến vào trong này, thì môi trường sống lại ưu việt hơn Luyện Kim Thành rất nhiều, ít nhất thì ở Luyện Kim Thành, tiền của pháp sư gần như đều bị Luyện Kim Thành bòn rút hết, nhưng ở thành Mesterlin, các pháp sư chỉ cần chăm chỉ một chút, thì phần lớn sẽ có tích lũy, cho dù sau đó có rời khỏi thành Mesterlin một thời gian, thì cũng sẽ không trở nên nghèo khó quẫn bách.

Mà tích lũy này chính là ma hạch.

Cho dù là không thể tiến vào thành Mesterlin, nhưng có thể đi tới thành Lonestar thì cũng không tồi, thành Lonestar là thiên hạ của Vong linh pháp sư, tuy nhiên nguyên tố pháp sư cũng có thể có được một chỗ đứng trong này. Ở thành Lonestar, Thành chủ Aini Bá tước sẽ định kỳ diễn thuyết, trao đổi với các pháp sư, không khí học tập ma pháp tại đó cũng vô cùng tốt.

Hơn nữa còn có Quận Grievances hỗ trợ, qQuận Grievances là của Lex quận vương, mà Quận vương thì lại là vợ của Sarin, đãi ngộ ở chỗ của Quận vương hiện tại cũng vẫn rất không kém, hẳn là được Sarin duy trì.

Nếu những pháp sư này không phải ngại về mặt tình cảm, thì đừng nói tới việc giằng co cùng Sarin, cho dù có nói bất kính với Sarin thì cũng không dám. Trong lúc vô tình, Sarin đã thành lập được lực ảnh hưởng đủ lớn trong số những pháp sư này.

Ngoài sức chiến đấu của Mesterlin, thì còn có cả việc thành Mesterlin phá hủy sự khống chế ma hạch tài nguyên của Luyện Kim Thành. Nhất là gần đây các pháp sư của thành Mesterlin còn có thể luyện chế Ma lực lò luyện, cũng có thể chế tạo đủ loại con rối đa dạng, nên việc tiến vào Biển đóng băng cũng khá là dễ dàng, có thể săn bắt được nhiều ma thú trong biển hơn, nguồn cung ứng ma hạch đã không còn làm khó được Sarin nữa.

Bản thân việc tu luyện của pháp sư là không cần ma hạch, nhưng mà mỗi một pháp sư thì đều đang thi chạy cùng thời gian, trước khi hết tuổi thọ mà có thể vượt qua một đại giai vị, thì thọ mệnh sẽ có thể được kéo dài hơn rất nhiều lần. Cho nên pháp sư mới cần ma hạch, dùng để rút ngắn thời gian tu luyện, thu xếp được nhiều thời giờ hơn để nghiên cứu sự huyền bí của ma pháp.

Sarin đã khống chế ma hạch, đồng thời dao động hệ thống giá cả ma hạch của Luyện Kim Thành, điều này làm cho Luyện Kim Thành vô cùng căm tức, lúc trước can thiệp vào nhưng không đạt được kết quả, hai bên dẫn đến xung đột là điều tất nhiên sẽ xảy ra.

Cho nên Sarin mới nói rằng hắn không hận đại Công tước Pompei, mà chỉ là đại Công tước Pompei xui xẻo mà thôi.

Quân đội của Bá tước bỏ chạy, cửa thành mở ra, lúc này Sarin mới chỉ huy quân đội bắt đầu vào thành. Đại đa số mấy vạn người trong thành cũng không quá hoảng sợ, quả nhiên Sarin cũng không làm gì quá phận, chỉ để cho binh sĩ đi dán thông báo, nói rằng Mesterlin vương quốc trưng dụng tòa thành thị này, những người trong thành cũng cần phải rút ra ngoài.

Đây đương nhiên là nói dối, Sarin dự định để cho các quý tộc Tây Nam chiếm cứ tòa thành thị này, hấp dẫn đại Công tước Pompei đến công kích, còn hắn thì sẽ tiến thẳng đến thành Pompei.

Có thực lực tuyệt đối, hiện tại Sarin chỉ cần một lý do để đi tấn công Pompei.

Sau khi tiến vào thành thị, việc đầu tiên phải làm cũng không phải sơ tán cư dân, mà là dựng lên bức tường mới bao quanh phế tích của Phủ Thành chủ, Sarin để cho mọi người không được tới gần, phóng lĩnh vực lực lượng ra, toàn bộ thành thị đều bị bao phủ vào trong, Sarin khống chế được lực lượng của Thế giới con rối, làm cho các con rối một lần nữa dựng lên một cái phủ đệ mới.

Sau này thì tòa phủ đệ này sẽ chính là trung tâm chỉ huy, tọa độ không gian mà Sarin đi tìm thì nằm ngay tại Phủ Thành chủ này, nếu không thì còn lâu Sarin mới lãng phí năng lượng của Ma pháp pháo để đi oanh kích một tòa kiến trúc không có giá trị quân sự như thế này.

Có san phẳng đi thì mới dễ cho việc xây dựng ma pháp kiến trúc tại nơi này, lần này không cần dùng Nguyên tố ma pháp tháp, nhưng để tránh trên đường phát sinh nguy hiểm, Sarin vẫn chuẩn bị xây dựng một ít công sự trên không gian thông đạo này.

Một kiến trúc cao lớn bằng kim chúc được dựng lên trên mặt đất bằng phẳng, hiện tại Sarin là pháp sư cấp mười, hắn dứt khoát hấp thu kim chúc trong địa nguyên tố từ trong lòng đất, dùng để xây dựng tòa kiến trúc này. Dù sao hắn có Thủy diễm luyện kim thuật, những kim chúc kia trải qua Thủy diễm rèn luyện, cho dù là kim chúc bình thường thì cũng trở nên rất chắc chắn.

Đây là một tòa tháp cao lớn, kết cấu phần đế là các tảng đá lớn, dù sao thì Sarin cũng không thể hấp thu kim chúc từ tận sâu trong lòng đất được, hắn cũng chỉ có thể luyện chế được lượng kim chúc đủ để làm phần đỉnh cho tòa tháp này mà thôi. Bên trong tòa tháp cho một cây cột đồng cực kỳ to lớn, chung quanh là các kim chúc máy móc dữ tợn đang vờn quanh cột đồng, xung quanh còn có rất nhiều căn phòng, những căn phòng này về sau có thể để cho đám Sứ ma ở lại.

Sau khi kiến trúc này xuất hiện, nó lập tức trở thành thứ mà trong phạm vi mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy được. Sarin lập tức tăng cao tường thành, bố trí Ma pháp pháo trên đó. Khái niệm cường giả cấp mười đã hoàn toàn khác khi so sánh với Sarin, bởi vì hắn có lĩnh vực cường đại hơn.

Thế giới con rối lĩnh vực khi sử dụng thì tương đương với một cái ma pháp cấp mười, duy trì hơn một giờ. Hơn nữa lực lượng của lĩnh vực này là không cần phải hao phí Ma huyền. Sarin có thể duy trì này lĩnh vực bao lâu ư? Đại khái là hơn năm trăm giờ đồng hồ.

Điều này hoàn toàn là nhờ vào chiếc nhẫn đổi được từ chỗ của Ebola, hiện tại chiếc nhẫn này mới thể hiện ra giá trị của nó. Một pháp sư có thể duy trì lĩnh vực trong thời gian càng lâu, thì sức chiến đấu sẽ lại càng cường đại.

Chiếc nhẫn này có thể đề cao tinh thần lực của Sarin lên tận mười hai lần, tinh thần lực của hắn đã mạnh hơn các pháp sư cùng cấp rất nhiều, gần như là đã vượt cấp rồi.

Bình thường thì pháp sư cấp mười cho dù có tu luyện ra lực lượng của lĩnh vực, thì thời gian có thể duy trì cũng chỉ là hơn mười phút mà thôi, pháp sư cường đại hơn một chút, cộng thêm một ít ma pháp dược phẩm trợ giúp, thì có thể đề cao tinh thần lực lên gấp đôi đã là không tồi rồi.

Sarin, có thể duy trì lĩnh vực này trong hơn năm trăm giờ, điều này tương đương với việc hắn có thể không cần cố kỵ mà sử dụng lực lượng của lĩnh vực để chiến đấu, hơn nữa việc này cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc thi triển ma pháp của hắn.

Toàn bộ thành thị đều được bao phủ bên trong lĩnh vực, nhưng người thường cũng không thể phát hiện ra được, Thế giới con rối của Sarin có thể biến ảo ra cực kỳ chân thật, những con rối kia cũng mang hình dáng của nhân loại, có loại thì giống chim, cá, còn có một số loại thì giống như kiến trúc, cây cối, xe cộ gì đó.

Những người trong thành nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy có thêm một ít người lạ, có thêm một ít kiến trúc chưa từng tồn tại ở đây mà thôi, đây vẫn còn là do Sarin lười đi khống chế tư tưởng của những người này, nếu không thì những dân thường này cũng không thể nhận ra được những biến hóa kia.

Tòa thành thị này có chiều dài sáu dặm, Sarin dứt khoát làm cho tường thành được xây cao thêm đến sáu mươi thước, chia làm hai tầng, như vậy rất có lợi cho quân đội bình thường phòng thủ. Trên đầu tường còn được lắp đặt các Ma pháp pháo mà hắn mang đến, còn xây dựng rất nhiều kim chúc tháp, dân cư trong tòa thành thị này cũng không nhiều lắm, nhưng diện tích thì lại không phải là quá nhỏ, việc xây dựng Ma võng cũng không phải một mình Sarin dựa vào lĩnh vực mà có thể làm được. Hắn chỉ dựng lên một mô hình là được, còn những việc nặng nhọc thì sẽ có người đến từ Mesterlin vương quốc tới làm, trợ giúp các quý tộc Tây Nam xây dựng một tòa thành thị dễ thủ khó công.

Sarin nói là hắn đến xâm lấn, hiện tại hắn còn thành lập một cái cứ điểm ngay trong lãnh thổ của người ta, nếu người ta mà không đến tấn công thì mới là lạ. Đại Công tước Pompei không có lựa chọn nào khác, mà Sarin thì lại thừa dịp đại Công tước Pompei chưa kịp tụ tập đủ lực lượng, đã trước hết dò xét một chút trong Thần điện tại đây có cái gì.

Nguyên tố ma pháp tháp được lấy ra để liên hệ với thành Mesterlin, đầu tiên là dự định mang tới một ít Ma lực lò luyện loại nhỏ, dựng thành Ma võng, sau đó mới mời các pháp sư tới đây, xây dựng Ma võng thì cần phải luyện chế rất nhiều ma văn, Sarin chỉ dựng lên hình thức ban đầu của Ma võng, những việc còn lại thì còn cần các pháp sư của luyện kim nhà xưởng đến làm.

Bố trí tốt tất cả mọi thứ, chỉ cần chờ đại Công tước Pompei đến tấn công mà thôi, lúc này Sarin mới trở lại vị trí ban đầu của Phủ Thành chủ, đi vào dưới kim chúc tháp cao lớn kia, dùng thần lực trong Ân Tứ Chỉ Hoàn để mở ra không gian thông đạo.

Bình luận





Chi tiết truyện