chương 669/ 671


Thời gian trôi qua, chớp mắt là đã được năm năm kể từ ngày hai hài tử của Hầu Phí ra đời. Trong khoảng thời gian này Tiêu Diêu Thiên Tôn đến Tử Huyền Phủ mấy chục lần.
"Tiêu Diêu Thiên Tôn tiền bối, Phí Phí đang chơi đùa với hai hài tử tại hậu viên."
Tần Vũ nhìn Tiêu Diêu Thiên Tôn cười nói.
"Cảm ơn ngươi". Tiêu Diêu Thiên Tôn mỉm cười nói với Tần Vũ.
Nhìn bóng lưng Tiêu Diêu Thiên Tôn bước vào cổng hậu viên, Tần Vũ trong lòng cảm thán, gần năm năm qua Tiêu Diêu Thiên Tôn vẫn chưa được tha thứ, cho dù Tiêu Diên Thiên Tôn làm mọi cách, Hầu Phí đều căn bản không thèm để ý đến Tiêu Diêu Thiên Tôn. Nhưng ngược lại, hai hài tử của Hầu Phí thật sự rất thích Tiêu Diêu Thiên Tôn.
"Vũ ca đừng nghĩ nhiều, Phí Phí trong lòng hắn cũng có chỗ khó nói". Khương Lập đứng bên cạnh cười nói.
Tần Vũ mỉm cười gật đầu.
"Đúng rồi, Vũ ca. Tân vũ trụ của huynh sắp hoàn thành chưa?" Khương Lập đột nhiên nhớ đến sự kiện này. Tần Vũ nghe xong không khỏi mỉm cười, đối với diễn biến sự tình của tân vũ trụ, Tần Vũ luôn để ý quan sát.
"Khoảng cách đại thành a, phỏng chừng mất thời gian một năm nữa." Tần Vũ mỉm cười nói.
Khương Lập trên mặt không khỏi nở nụ cười vui sướng: " Nếu Vũ ca đại thành thì có thể chúng ta sẽ có cách giúp hài tử Tần Sương, hài tử này càng ngày càng nghịch, không thể quản được."
Tần Sương tu luyện tiến triển rất chậm, mặc dù gia phụ, gia mẫu đều là thần vương, đại ca thì tốc độ tu luyện cực nhanh. Tự nhiên trong lòng Tần Sương cảm thấy không thoải mái, việc hắn trở nên ương bướng thì cũng là điều bình thường. Chỉ là Tần Vũ, Khương Lập đối với sự ương bướng của Tần Sương thì cũng không có biện pháp nào.
"Tốt lắm đợi thêm một năm nữa". Tần Vũ trong lòng thầm nghĩ.
Qua khoảng nữa canh giờ, Tiêu Diêu Thiên Tôn từ hậu viện bước ra trên mặt vẫn giữ được nụ cười cao hứng, nhưng đối với Tần Vũ thì lại rất rõ ràng, Thiên Tôn cao hứng như thế là do đùa giỡn với hai đứa cháu của mình.
Gần năm năm qua, Thiên Tôn đối với việc làm cho Hầu Phí nhận người làm thân phụ, cơ hồ không có tiến triển.
"Tần Vũ, cáo từ". Tiêu Diêu Thiên Tôn mỉm cười nói.
Đối với bản lĩnh của Tiêu Diêu Thiên Tôn, tiến vào Tử Huyền phủ rất là dễ dàng, nhưng mỗi lần Thiên Tôn đến hoặc đi đều nói với Tần Vũ một tiếng, dù gì Tần Vũ cũng là chủ nhân ở nơi này.
Tần Vũ, Khương Lập hai người lập tức đứng lên chào.
"Này, Tần Vũ. Có việc này ta muốn nói với ngươi". Tiêu Diêu Thiên Tôn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn Tần Vũ cười nói: "Đại khái là còn khoảng thời gian ba, bốn tháng nữa tân Thiên Tôn có thể được đản sanh."

"Tân Thiên Tôn đản sanh? Ba, bốn tháng nữa?" Tần Vũ, Khương Lập cả kinh.
Trong lòng Tần Vũ nổi lên một trận suy nghĩ về chuyện bất ngờ này. Thời gian đã xác định. Hiện giờ ba phần của Phù Thế ấn, hai phần là trong tay Khương Phạm và một phần do La Phàm nắm giữ. Người nào muốn tập hợp đủ ba phần thì thật sự là rất khó khăn.
"Thiên Tôn xuất thế, phải chăng là do một vị Thiên Tôn đứng sau quyết định?" Tần Vũ thầm nghĩ.
"Ta chỉ có tin tức này thôi, bây giờ thì tạm biệt."
Tiêu Diêu Thiên Tôn tùy tiện trực tiếp thuấn di, biến mất giữa không trung của Tử Huyền Phủ, trong lúc đó Tần Vũ, Khương Lập vẫn còn kích động trong lòng.
Tần Vũ lúc này quyết định triệu tập bọn người Lan thúc, Tả Thu Lâm. Tin tức này nhất định phải nói cho họ biết. Thời gian đản sinh vị Thiên Tôn mới chỉ còn khoảng ba, bốn tháng nữa. Tin tức này làm các vị Thần vương ở Tử Huyền Phủ chấn kinh. Bất quá ngoài họ ra, bên ngoài không một thần vương nào biết được sự tình này. Bất quản là Tu La Thần vương La Phàm, hay là Bắc cực Phiêu Tuyết thành Khương Phạm, đều chuyên tâm nguyên cứu tàn khuyết (các phần bị thiếu) Thiên Tôn linh bảo.
Khương Phạm bố trí một không gian có thời gian gia tốc gấp năm ngàn lần so với không gian bên ngoài. Đối với Khương Phạm mà nói, việc đấy cũng có chút ít khó khăn. Khương Phạm ngồi xếp bằng, trước mặt là hai cái ấn đang lơ lửng: một vàng, một xám. Trải qua không biết bao nhiêu thời gian tu luyện, Khương Phạm về "Thời gian gia tốc" chỉ tiến bộ một chút, còn "thời gian tỉnh chiỉ" thì hoàn toàn không có cảm ngộ gì. Còn muốn lãnh hội được "Thời gian đảo thối" để trở thành Thiên Tôn thì đối với Khương Phạm là không có khả năng.
Từng tháng trôi qua. Chớp mắt ba tháng đã tới.
Bên trong Tử Huyền Phủ.
"Đại ca, án chiếu theo lời nói của Tiêu Diêu Thiên Tôn, thì đã đến thời gian tân Thiên Tôn đản sinh, thậm chí có thể không ngoại trừ là ngày hôm nay." Hắc Vũ đứng bên cạnh nói.
Tần Vũ, Khương Lập cả hai đều mỉm cười.
"Tốt a, Tiểu Hắc, không phải đệ đang mơ tưởng việc mình làm Thiên Tôn đấy chứ." Tần Vũ nhìn Hắc Vũ cười.
"Đệ không quản đến việc đấy, chỉ là thấy hiếu kỳ khi nghĩ đến việc sau bao nhiêu năm chém giết giữa các Thần vương, cuối cùng ai sẽ làm Thiên Tôn?"
Hắc Vũ mỉm cười giải thích.
"Oanh!"
Đột nhiên vang lên một tiếng nổ chấn thiên địa, tiếng nổ quá lớn, quá đột ngột.
Âm thanh tiêu thất.
Cả thần giới không có phát ra âm thanh nào, những người chưa đạt đến cảnh giới Thần vương, linh hồn ba động hoàn toàn bị đình chỉ. Duy chỉ có Thần vương và Thiên Tôn mới có khả năng tự suy nghĩ.
Đột nhiên, một trận âm thanh mỹ diệu vang lên khắp trong trí não các Thần vương.
Tất cả Thần vương trên thần giới đều như bị thôi miên, mọi người đều không tự kìm hãm được, cùng bay lên, hướng về phía Thiên Tôn sơn.

Không, vẫn còn một Thần vương giữ được linh hồn thanh tĩnh.
Chính là Tần Vũ!
Tần Vũ đã dung hợp vũ trụ bổn nguyên chi lực cùng với tân vũ trụ, linh hồn tỉnh táo phi thường. Âm thanh tuy rất mỹ diệu nhưng không thể làm cho Tần Vũ bị mê hoặc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Quái sự, quái sự". Tần Vũ dùng vũ trụ không gian chi lực phủ khắp thần giới.
"Cả Thần giới hình như đang bị thời gian tĩnh chỉ chi phối, chỉ có Thần vương không bị chi phối." Tần Vũ phát giác gió không thổi, sóng biển yên ả, mọi thiên thần, thần nhân, yêu vật nhất thời đều bất động, ngay cả nhãn thần cũng đờ ra.
Rõ ràng là, lúc này linh hồn họ đang đình chỉ dao động, không còn chút năng lực nữa.
Tần Vũ nhìn thấy Khương Lập, Tả Thu Lâm, Hắc Vũ, Dịch Phong, Khương Lan, Xa Hầu Viên, Khương Hình, Thang Lam, Phổ Thai Hồng…tất cả Thần vương đều đằng không bay ra khỏi Tử Huyền phủ.
"Thần vương cũng bị khống chế a?" Trong lòng Tần Vũ chấn kinh.
Tần Vũ tức thời cũng giả như chịu sự khống chế, cùng với các Thần vương bay ra, Tần Vũ dùng không gian chi lực của tân vũ trụ quan sát phía dưới, chỉ thấy các Thần vương khác của Thần giới như Bắc Cực Phiêu Tuyết thành Khương Phạm, Huyết hải Nữ Vương hải vực Tây Hải, Tu La Thần vương trong Tu La hải, Mộc Ngư của Đông Hải… lần lượt từng người ở các phương đều bay lên.
" Hô!"
Cơ hồ đồng thời, các Thần vương đều thuấn di đến khu vực Thiên Tôn sơn, Tần Vũ cũng thuấn di giống bọn Thần vương.
Nhãn tiền nhìn thấy Thiên Tôn sơn đỏ rực cao trăm vạn dặm, Tần Vũ trong lòng chợt nghĩ: "Cả Thần giới phảng phất như trúng phải thời gian tĩnh chỉ, ngay cả Thần vương cũng không có cảm giác, chỉ thuấn di được, như vậy là sao? Thứ âm nhạc đó thật sự kì diệu, có thể khống chế được cả Thần vương?"
Trong lòng Tần Vũ mê hoặc không giải thích được.
Hiện tại, hơn ba mươi Thần vương của Thần giới đều tụ tập tại Thiên Tôn sơn, trừ Tần Vũ ra, không thần vương nào hoàn toàn tỉnh táo.
"Oanh!"
Tấm màn đỏ rực "Thần vương giam lao" che kín cả đỉnh Thiên Tôn sơn thành đột ngột tiêu thất, các Thần vương trực tiếp bay lên đỉnh Thiên Tôn sơn, hướng tới hạp cốc "Linh bảo mẫu đỉnh".
Tần Vũ cũng tự nhiên bay theo.
Trong lúc các Thần vương tiến nhập vào hạp cốc, trên không trung, tấm màn đỏ lại tái xuất hiện. 
Cùng lúc tấm màn đỏ xuất hiện, âm thanh trong trí não các Thần vương trỗi lên đột ngột tan biến, lập tức ba mươi mấy vị Thần vương hoàn toàn thanh tỉnh lại.
"Sao, sao lại thế này?". Không ít Thần vương kinh ngạc hô to.
"Thật sự là hảo thủ đoạn". Tần Vũ trong lòng thầm than một tiếng. Khiến tất cả những người chưa đạt tới cảnh giới Thần vương của Thần giới đều trúng "thời gian tĩnh chỉ", linh hồn dao động cũng ngừng lại.

Toàn bộ thần giới đều thanh tĩnh, chỉ trừ Thần vương và Thiên Tôn.
"Đây chính là Thiên Tôn sơn, xem ra lần này cũng giống như lần trước, tất cả chúng ta đều bị đưa đến nơi này, với lời giải thích là, đây là ngày tân Thiên Tôn xuất thế". Huyết Hải nữ vương "Tiết Vân" cười lạnh nói.
Giữa hạp cốc, hơn ba mươi vị thần vương đang đứng đứng rải rác khắp nơi, sáu ngàn vạn ức năm trước đều đã có kinh nghiệm về chuyện này. Tất cả thần vương nhanh chóng im lặng, lấy lại bình tĩnh.
"Thiên Tôn đản sanh! Đại ca, huynh nói người nào sẽ là Thiên Tôn?" Hắc vũ giờ phút này cũng cảm thấy rất là kích động.
"Đợi trong chốc lát rồi sẽ biết". Tần Vũ cười nói.
Nhưng trong hạp cốc không có thần vương nào cười, bởi vì ai cũng có cơ hội làm Thiên Tôn, tất cả đều thấy trong lòng rất khẩn trương. Bọn họ đều hy vọng, chính mình sẽ trở thành Thiên Tôn.
Thần giới có ức vạn thần nhân, thập vạn thiên thần đều hoàn toàn yên lặng. Thiên Tôn sơn cao hàng vạn dặm nằm giữa không trung ở vị trí trung ương tại thần giới, được bao phủ bởi một lớp màn khí màu đỏ rực. Tất cả Thần vương đều nín thở quan sát.
Linh Bảo mẫu đỉnh vẫn nguyên như cũ không có bất kỳ động tĩnh nào.
"Thương Thiên ấn." Đột nhiên La Phàm la to một tiếng.
Trong hạp cốc các Thần vương không khỏi hướng ánh mắt về phía Tu La Thần vương, chỉ thấy một chiếc ấn xanh từ nội thể Tu La thần vương bay ra, lao nhanh về hướng Linh Bảo mẫu đỉnh, nhất thời một vị Thần vương phản ứng cực nhanh, trực tiếp nhảy lên dùng trảo chụp lấy.
"Bồng." Vừa tiếp xúc Thương Thiên ấn, vị Thần vương đó liền bị chấn đến thổ huyết.
La Phàm cũng lao tới chộp lấy Thương Thiên ấn, lập tức bên tai mọi người vang lên một tiếng nổ, toàn thân La Phàm bị hất văng ra, sắc mặt trắng bạch, khóe miệng rỉ máu.
"Tại sao như vậy, ta đã luyện hóa được Thương Thiên ấn rồi mà." Trong lòng La Phàm hoang mang một trận.  
Nhất thời các Thần vương đều tỏ ra nghi hoặc, rõ ràng Thương Thiên ấn đã bị La Phàm luyện hóa, vì sao không chịu khống chế của họ La? Sự tình này chưa ai từng gặp qua.  
Lần trước Thiên Tôn đản sanh, Tiêu Diêu Thần vương được Phiêu Vũ Thiên Tôn ngầm giúp nên trực tiếp lấy được các phần của Thiên Tôn linh bảo nên trở thành Thiên Tôn, nhưng sự việc lần này thì không giống như thế, ba phần của Thiên Tôn linh bảo rơi vào tay hai người.
"Sự tình này thật thú vị." Tần Vũ nhìn Thương Thiên ấn đang bay lơ lửng trên Linh Bảo mẫu đỉnh, bất giác không khỏi mỉm cười.
Thương Thiên ấn ẩn ẩn phát ra thanh quang nhưng không cho bất cứ Thần vương nào chạm vào.
"Hậu Thổ ấn!"
Mọi người lại thấy một chiếc ấn màu xám từ trong mình Khương Phạm bay ra. Bảo bối của mình thoát đi, đương nhiên Khương Phạm không muốn, mặc dù Tu La Thần vương đang nhìn, nhưng ông ta vẫn vung tay giữ lại.
Bồng!" cũng không ngoại lệ, Khương Phạm bị chấn đến trọng thương. Các Thần vương khác không dám xuất thủ, vươn mắt nhìn Hậu Thổ ấn bay lên phía trên linh bảo mẫu đỉnh, sau cùng nó cũng lơ lửng trên đó, ngang hàng với Thương Thiên ấn.
"
Khương Phạm huynh, không tưởng Hậu Thổ ấn lại rơi vào tay huynh." Thân Đồ Diêm nhất thời kinh thán.
Hiện tại chỉ còn thiếu Vạn Dân ấn. Không ít người nhìn Tần Vũ, mọi người đều biết hắn đã đắc thủ lấy Vạn Dân ấn.  
"
Hô!"
Chỉ thấy Vạn Dân ấn phát xuất kim quang lại từ nội thể Khương Phạm bay ra, lần này ông ta không chộp, bởi biết rằng có làm thế cũng vô dụng. Tất cả Thần vương đều kinh ngạc, mọi người đều không ngờ cả hai chiếc ấn đều rơi vào tay Khương Phạm.  
"
Thương Thiên ấn, Hậu Thổ ấn, Vạn Dân ấn."
Ba chiếc ấn bay lơ lửng cạnh nhau trên không trung, hào quang không ngừng xạ ra bốn phương tám hướng.
"
Thiên Tôn sơn giáng lâm, đến nay đã gần bốn mươi năm, Thiên Tôn linh bảo Phù Thế ấn xuất thế, Thiên Tôn mới sẽ đản sinh." Một giọng nói lạnh lùng vang lên khắp Thiên Tôn sơn.
Các Thần vương đều kinh hãi im lặng.
"
Đại ca, ai đang nói?" Hắc Vũ truyền âm hỏi Tần Vũ.
Không chỉ Hắc Vũ nghi hoặc mà các Thần vương khác cũng thế, bất quá mọi người cũng minh bạch được, người phát âm thanh có quan hệ với người đã hí lộng các Thần vương đến đây.
"
Tam ấn tụ tập, Phù Thế ấn, xuất thế!" Giọng nói băng lãnh cực điểm.
"
Ong."
Chỉ thấy ba chiếc ấn trôi nổi trên không, quang mang đại thịnh, thanh sắc, hôi sắc, kim sắc toả ra rực rỡ, liên tục xoay tròn, từ từ dung hợp, mọi Thần vương đều nhìn vào ánh quang của ba chiếc ấn.
Sau cùng, hào quang nhạt dần, một chiếc ấn lớn cỡ bàn tay xuất hiện trên Linh Bảo mẫu đỉnh...Nó lơ lửng trên không trung, xung quanh tỏa ra một vầng quang mang nhàn nhạt.
Phù Thế ấn!
Thiên Tôn linh bảo "Phù Thế ấn".
Đương trường tất cả ánh mắt của các Thần vương đều không dấu vẻ thèm muốn. Phù Thế ấn xuất thế, Thiên Tôn mới sẽ đản sinh, trong các Thần vương của Thần giới, người có tư cách thành tân nhiệm Thiên Tôn là…"

Tất cả thần vương nhất thời đều ngừng hô hấp, những thần vương như Khương Phạm, La Phàm toàn thân đều run lên vì khẩn trương, lòng bàn tay xuất mồ hôi lạnh. Bọn họ đang đợi được đọc tên.
"...Thần vương Xa Hầu Viên." Thanh âm lạnh lùng đưa ra đáp án. Nhưng đáp án này khiến La Phàm, Khương Phạm, Huyết Hải Nữ Vương ngơ ngẩn.
  "Xa Hầu Viên, sao có thể là hắn?" La Phàm, Khương Phạm, Huyết Hải Nữ Vương đều không thể tin nổi, "Chúng ta chém giết nhau bao nhiêu năm, sao cuối cùng lại là hắn?"
Chém giết bao năm, chết mất không biết bao Thần vương, cuối cùng người thành Thiên Tôn lại là kẻ không tham gia tranh đoạt. Tranh đấu bao nhiêu năm qua, thật ra vì cái gì?  
Hết thảy công sức đểu đổ xuống nước, cuối cùng trở về hư không!
Hiện tại Xa Hầu Viên cũng hoàn toàn kinh ngạc, nhưng Phù Thế ấn trực tiếp bay đến trên đỉnh đầu Xa Hầu Viên, chỉ thấy hào quang tam sắc từ Phù Thế ấn phát xạ, che kín toàn thân Xa Hầu Viên, đồng thời các Thần vương đều cảm giác chỗ Xa Hầu Viên đứng, không gian, thời gian đang gia tốc.
"Thời gian gia tốc kinh nhân thật, chắc phải gấp ức vạn lần." Nhìn thấy thời gian gia tốc đó, khiến Tần Vũ trong lòng khinh khiếp. Các Thần vương đều chăm chú quan sát Xa Hầu Viên đang được bao phủ bởi tam sắc hào quang bao phủ, bỏ ra không biết bao nhiêu năm nhưng sau cùng người thành Thiên Tôn lại là Xa Hầu Viên, vốn đến Thần giới muộn nhất. Lúc này Tần Vũ lại không biết rằng, trên bầu trời Thần giới, Lôi Phạt Thiên Tôn đang quan sát, đợi Xa Hầu Viên thành Thiên Tôn. Xa Hầu Viên trở thành Thiên Tôn thì cũng là lúc Lôi Phạt Thiên Tôn xuất thủ.

Bình luận





Chi tiết truyện