chương 389/ 671


Tần Vũ im lặng một hồi.
Trong não y xuất hiện lại một cảnh tượng, một thanh niên quỳ gối trên đỉnh núi tuyết, van xin chờ đợi phụ hoàng cùng tộc nhân của y, suốt ba năm, thanh niên đó từ một chút hi vọng cuối cùng đã hóa thành tuyệt vọng, thế rồi y quyết định li khai.
- Long tộc cùng Ngao Phương có giúp gì được cho ta? Ngay cả đệ tử của Long tộc cũng không để ý tới ta, coi thường ta. Ngoại trừ nhị đệ còn nói chuyện với ta, những người khác đều không nói với ta dù chỉ một lời.
Ngao Vô Hư trong mắt có chút hận ý.
Ngao Vô Danh cũng im lặng rất lâu, rốt cuộc thở dài nói:
- Đại ca, phụ hoàng là người ra sao huynh cũng biết, theo như tính cách của người, thân là Long Hoàng, người tuyệt đối sẽ hành sự theo quy củ của tộc, một điểm cũng không sai sót, nên khi huynh đạt tới thiên yêu cảnh giới, phụ hoàng nhất định phải để huynh rời khỏi Lục Tinh tinh.
Ngao Vô Hư chỉ cười.
Trong nụ cười hàm chứa sự điên cuồng, sau đó nhìn sang Tần Vũ, Ngao Vô Hư nói:
- Khi ta cỏn nhỏ, Ngao Phương luôn luôn đối xử lãnh khốc với ta, trong tâm ta cũng chất chứa oán hận. Nhị đệ, người có biết hay không…
- Khi ta vượt qua tứ cửu thiên kiếp, lúc đó ta đã biết bản thân sở hữu truyền thừa kí ức rồi.
Ngao Vô Hư nói tới đây, Ngao Vô Danh toàn thân run lên.
Tần Vũ cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Đúng, sau khi Ngao Vô Hư vượt qua được tứ cửu thiên kiếp hẳn đã có nhận biết truyền thừa kí ức, chỉ có thượng cấp thần thú cùng siêu cấp thần thú mới được sở hữu truyền thừa kí ức, chỉ dựa vào điều này cũng đã có thể chứng minh Ngao Vô Hư tịnh không phải hạ cấp thần thú Hồng Long.
- Nhị đệ, ngươi còn nhớ khi ta nói với phụ hoàng mình có truyền thừa kí ức, y đã phản ứng ra sao không?
Ngao Vô Hư nhìn về phía Ngao Vô Danh.
Ngao Vô Danh nhất thời không nói được gì.
Tần Vũ bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, Long Hoàng dã phản ứng ra sao?
- Liên tục tát ta ba cái!
Ngao Vô Hư sắc mặt đã trở nên dữ tợn
- Khi ta đang hưng phấn chạy đến trước mặt của Ngao Phương, nói mình có truyền thừa kí ức, ta không phải là Hồng Long, Ngao Phương đã tàn nhẫn tát ta ba cái, đánh cho ta phải thổ huyết.
- Ta vĩnh viễn vẫn nhớ thần tình lời nói của Ngao Phương khi đó!
Ngao Vô Hư toàn thân khẽ run lên,
- Ngao Phương đã tức giận chỉ vào mặt ta quát lên "người thân là con của Long Hoàng ta. Cho dù có rơi vào bất kì tình huống nào, cũng không thể quên hết liêm sỉ như vậy được! Truyền thừa kí ức?"Truyền thừa kí ức" ẩn tàng sâu trong linh hồn, ngươi nói ngươi có truyền thừa kí ức, ai có thể kiểm tra để xác định đây? Ngươi nói ngươi có là có sao? Vô Hư, nếu như ngươi thật sự sở hữu truyền thừa kí ức, thì ngươi phải là biến dị thần thú, ngươi nghĩ một biến dị thần thú có thể dễ dàng xuất hiện được sao? Vô Hư ,nếu như muốn thoát khỏi địa vị hiện tại , trừ phi ngươi có thể tu luyện đạt tới đế cấp. Còn không… chỉ dựa vào những trò vặt vãnh thế này, không một ai tin ngươi đâu!
Vẻ mặt Ngao Vô Hư tràn đầy cay đắng:
- Nhị đệ, ngươi lúc đó đứng ở bên cạnh, ngươi có lẽ cũng nghe thấy rất rõ.
Ngao Vô Danh không mở miệng bởi y không biết nói thế nào cho phải.
- Đúng, chỉ có bản thân ta mới có thể khẳng định mình sở hữu truyền thừa kí ức, người khác làm sao mà biết được? Ta có sử dụng một số loại công kích dựa trên "truyền thừa kí ức", thì người trong Long tộc cũng sẽ nói là do ngươi truyền thụ cho ta. Ha ha.
Ngao Vô Hư cười lớn, tiếng cười thê lương.
- Sau khi bị ăn ba cái tát đó, ta tuyệt không còn nói mình là biến dị thần thú trước mặt Ngao Phương nữa, ta chỉ cố gắng nỗ lực tu luyện, muốn dùng biểu hiện thực tế để chứng minh bản thân….nhưng khi ta đạt đến thiên yêu cảnh giới, Ngao Phương vẫn đối xử với ta như trước, dù ta quỳ trên đỉnh núi tuyết suốt ba năm, y cũng không thèm nhìn đến ta.
Ngao Vô Hư cười lạnh:
- Y hiện tại muốn gặp ta? Hừm. Nếu không phải phát hiện ra ta là Huyết Long, không phải Hồng Long. Nếu như ta thật sự là Hồng Long, y có thể muốn gặp ta như thế này hay không?
Yên tĩnh.
Ngao Vô Danh im lặng, Tần Vũ cũng im lặng.
- Ngao Vô Hư.
Rất lâu sau Tần Vũ mới lên tiếng,
- Nghe được những lời ngươi vừa nói, ta lại nghĩ về bản thân mình, so với ngươi, ta quả thật may mắn hơn một chút. Tuy vậy từ năm sáu tuổi, phụ hoàng của ta thường thường một, hai năm cũng không gặp ta một lần, ngay cả cơ hội được phụ hoàng giáo huấn ta cũng không có, bởi vì khi đó ta không thích hợp với việc tu luyện, cũng không thích hợp để quản lí thiên hạ.
Ngao Vô Hư nhìn Tần Vũ.
- Ta luôn luôn phải cô độc một mình. Giống như ngươi, cũng nỗ lực hòng dùng biểu hiện của bản thân thuyết phục phụ hoàng. Do ta không thể tu luyện nội công, nên lúc đó ta ngày ngày điên cuồng tu luyện thân thể …..tại phàm nhân giới bọn ta chưa hề có một ai thành công đạt tới ngoại công tiên thiên cảnh giới, nhưng ta lại đã thành công, trở thành người duy nhất từ trước đến nay.
Tần Vũ nhìn sang Ngao Vô Hư:
- Ngao Vô Hư, ngươi có biết không? Ta có lần còn nghĩ phụ hoàng không yêu quý ta, nếu không làm sao có thể suốt mười hai năm không thèm gặp ta một lần? Chỉ tới sau này ta mới minh bạch mọi chuyện.
- Ngao Vô Hư, ngươi không thể vì việc năm xưa mà hoàn toàn phủ nhận phụ hoàng của mình, cho dù ra sao, y vẫn là phụ thân sinh thành của ngươi, trong cơ thể ngươi cũng lưu lại huyết mạch của y. Không mong ngươi có thể hòa giải với y, nhưng ít nhất cũng nên cho y một cơ hội giải thích, để y giải thích về việc năm đó ….. Ngao Vô Hư, không cần phải từ chối, tâm tình của ngươi ta hiểu rõ, bởi vì ta từng trải qua cảm giác giống ngươi, ta biết sâu thẳm trong lòng, ngươi cũng có một tia khát vọng. Không cần phải phủ nhận hoàn toàn, cho phụ hoàng của ngươi một cơ hội, tương tự cũng là cho bản thân ngươi một cơ hội.
Tần Vũ nhìn về phía Ngao Vô Hư, trong mắt có chút khích lệ, mong chờ.
Ngao Vô Hư trầm mặc một lúc lâu.
Cuối cùng từ từ gật đầu:
- Tần Vũ, có lẽ ngươi nói đúng, nhưng Ngao Phương, người này … có thể sẽ chỉ khiến ngươi thất vọng thôi.
- Không, ta không nghĩ như vậy.
Tần Vũ lắc đầu.
Ngao Vô Hư không hề phản bác, nhìn sang Ngao Vô Danh:
- Nhị đệ, bảo Ngao Phương đến đi, ta xem y giải thích ra sao.
- Vâng, đại ca.
Ngao Vô Danh gật đầu, lúc này Ngao Vô Danh đưa mắt nhìn Tần Vũ cảm kích, rồi yêu thức bắt đầu phát ra, chỉ một lúc sau, trên mặt cỏ đã xuất hiện thêm một người, một lão nhân tóc bạc – Long Hoàng.
Long Hoàng Ngao Phương nhìn Tần Vũ cảm kích, sau đó đi về phía Ngao Vô Hư.
- Không được tiến thêm nữa, ở đó nói chuyện là được rồi.
Ngao Vô Hư bỗng nhiên nói, lúc này khoảng cách giữa Ngao Vô Hư và Ngao Phương khoảng vài chục mét.
Ngao Phương cũng đã dừng lại.
- Vô Hư.
Ngao Phương nhìn Ngao Vô Hư.
- Sau khi con li khai Long tộc, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt.
Ngao Vô Hư chỉ khẽ gật đầu, tịnh không đáp lại.
Ngao Phương gật đầu nói:
- Vô Hư, lòng oán hận của con ta cũng biết rõ, đối với những gì năm xưa con đã phải trải qua tại Long tộc, ta không có gì để nói, khi đó ta đối với con quả thực là có phần quá hà khắc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Chỉ là hà khắc thôi sao?
Ngao Vô Hư cười lạnh.
Ngao Phương thở dài một hơi:
- Có lẽ con nghĩ là ta vô tình, nhưng ta dạy dỗ các con, cũng chỉ có mấy phương thức đó thôi. Ngay cả đệ đệ Vô Danh của còn cuối cùng cũng chống lại ta, đi lấy một người con gái ngoại tộc, ta với tư cách làm cha, thật sự là đã thất bại.
- Ông đã hoàn toàn thất bại.
Ngao Vô Hư lạnh giọng nói.
- Vô Hư, con có biết không? Khi ta biết con bị Nghịch Ương tiên đế thu nhập vào Vạn Thú phổ. Lúc đó ta đã cảm thấy phẫn nộ và hối hận.

Trong mắt Ngao Phương xuất hiện một tia đỏ vằn tức giận.
- Ta thậm chí còn muốn trực tiếp giết chết Nghịch Ương, bởi y đã dám giam cầm con trai của ta!
Tần Vũ đứng bên cạnh thấy Ngao Vô Hư khi nghe được từ "con trai của ta", cơ nhục trên mặt y liền khẽ co giật.
- Từ lần đầu tiên ta cùng con nói chuyện, con thậm chí căn bản không hề để ý tới sự quan tâm của ta, ta đã bắt đầu tỉnh ngộ. Từ đó trở đi, thái độ của ta đối với việc đệ đệ Vô Danh của con kết hôn với nữ tử ngoại tộc cũng dần dần thay đổi.
Ngao Phương thở dài nói.
Ngao Vô Danh giật mình.
Y căn bản không biết phụ hoàng vì sao đối với việc đó lại thay đổi thái độ. Giờ cẩn thận nghĩ lại quả đúng là như vậy. Lúc đầu khi y cùng nữ tử ngoại tộc ở với nhau, Ngao Phương đã tức giận tới mức gần như phát điên, thậm chí không cho Ngao Vô Danh trở về nhà.
Sau đó, Ngao Phương tuy vẫn không tán đồng việc này, nhưng cũng không còn phản đối mãnh liệt như trước, thậm chí còn để cho Ngao Vô Danh trở về Lục Tinh tinh.
- Vô Hư, ta đã đạt tới cảnh giới cửu cấp yêu đế, khi nào phải tiếp nhận thần kiếp cũng không nói chắc được. Ta không mong con có thể tha thứ cho ta, lần này con đồng y gặp ta, ta cũng đã thỏa mãn rồi.
Ngao Phương cười nhẹ nói.
Trong khi đó Ngao Vô Hư vẫn không nói gì.
Một lát sau--
- Ngao Phương. Ta hỏi ông.
Ngao Vô Hư nhìn Ngao Phương chằm chằm
- Nếu như ta chỉ là một Hồng Long bình thường, liệu ông còn muốn gặp ta như thế này không, có nhận ta làm con nữa hay không?
Tần Vũ cùng Ngao Vô Danh cũng bắt đầu khẩn trương.
Giờ Tần Vũ thấy được.
Long Hoàng tại Nguyệt Nha Loan đối với y rất tốt, thực tế là vì Ngao Vô Hư. Sau đó đánh lui bọn Vũ Hoàng cũng là lí do này. Đối với Long Hoàng đã sắp phi thăng mà nói thì thực lực của nhi tử mạnh tới đâu thực tế không còn quan trọng. Mặc dù vậy, y vẫn giúp đỡ Tần Vũ mấy lần, từ đó có thể thấy y thực sự quan tâm Ngao Vô Hư.
- Nếu như là trước khi con bị thu nhập vào Vạn Thú phổ, lúc đó ta có lẽ sẽ không nhận con. Nhưng việc đó đã giúp ta tỉnh ngộ. Tuyệt đối là nhận, Vô Hư, con có thể cho phụ thân một cơ hội hay không?
Ngao Phương nhìn Ngao Vô Hư chăm chú.
Ngao Vô Hư tương tự cũng nhìn Ngao Phương rất lâu.
- Tần Vũ, để ta trở vào thôi.
Ngao Vô Hư bỗng nhiên nói với Tần Vũ, Tần Vũ không khỏi có chút ngạc nhiên.
Gương mặt Ngao Phương khẽ lộ vẻ thất vọng.
- Đại ca.
Ngao Vô Danh cũng lên tiếng.
Ngao Vô Hư tịnh không có phản ứng, chỉ nhìn Tần Vũ, cuối cùng Tần Vũ đành gật đầu, trực tiếp truyền nhập Ngao Vô Hư vào trong Khương Lan Giới. Khi Ngao Vô Hư vừa mới đặt chân vào trong khương lan giới, Tần Vũ cũng nhận được một đạo truyền âm.
Long Hoàng nhìn về phía Tần Vũ:
- Tần Vũ, lần này phải cảm tạ ngươi, Vô Danh, chúng ta về thôi.
Từ Lục Tinh tinh một mạch cực tốc tới đây, kết quả cuối cùng lại như vậy.
Ngao Vô Danh gật đầu đồng ý, sau đó quay sang gật đầu từ biệt Tần Vũ, nhưng đúng lúc hai nguời muốn li khai, Tần Vũ lại lên tiếng:
- Bá phụ, vừa nãy Vô Hư đã truyền âm cho cháu, bảo cháu chuyển cho người một câu.
Long Hoàng và Ngao Vô Danh đồng thời nhìn Tần Vũ, ánh mắt sáng rỡ.
Trên mặt Tần Vũ có nét cười:
- Vô Hư huynh nói, nếu như huynh cùng bá phụ về sau có cơ hội gặp nhau tại thần giới, xem như hai người vẫn còn duyên phận cha con.
Sắc mặt Long Hoàng đã xuất hiện một tia cuồng hỉ.
- Đa tạ, đa tạ.
Long Hoàng là người trầm ổn như thế, cũng không khỏi hai lần liên tiếp đa tạ Tần Vũ.
Tần Vũ cũng mỉm cười.
Tần Vũ minh bạch…… Ngao Vô Hư có thể làm như vậy, đối với tính cách của Ngao Vô Hư quả thực là rất hiếm, thế nhưng cha con bọn họ hai người có thể vượt qua thần kiếp, rồi có thể gặp nhau tại thần giới to lớn hay không, quả thật vẫn còn khó nói.
Ánh mắt dõi theo bóng Long Hoàng cùng Ngao Vô Danh rời khỏi, trong lòng Tần Vũ cũng cảm thấy thoải mái.

Trong một tòa tửu lâu trên Hoàng Điểu tinh, tòa tửu lâu này tương tự cũng cho khách ở trọ, lúc này Tần Vũ, Hầu Phí đang nghỉ tại đây. Nghỉ ngơi trên Hoàng Điểu tinh một ngày, bọn Tần Vũ cũng bắt đầu tiếp tục xuất phát, chỉ là trước khi xuất phát, bọn họ cần xác định được vị trí hiện tại của Hắc Vũ.
Lần trước do bị bọn Vũ Hoàng phá hoại gây náo loạn, Sử Chiến vẫn chưa hoàn toàn xác định được vị trí của Hắc Vũ, hiện tại Sử Chiến một lần nữa cẩn thận xác định.
- Sử Chiến, địa đồ ta đã sớm đưa cho ngươi, ngươi nói xem chủ nhân của ngươi giờ đại khái ở khu vực nào.
Hầu Phí cùng Tần Vũ đều nhìn Sử Chiến.



Sử Chiến nhắm mắt cảm ứng đại khái vị trí hiện tại của Hắc Vũ.
Rất lâu sau, Sử Chiến từ từ mở mắt, nhìn hai người bọn Tần Vũ nói:
- Tần Vũ đại nhân, Hầu Phí đại nhân, căn cứ theo xác định vừa rồi của thuộc hạ, vị trí hiện tại chủ nhân chính là ở trong một tinh hệ của tinh vực ở phía cực bắc "Nam Sơn tinh vực".
"Nam Sơn tinh vực".
Trong não Tần Vũ lập tức hiện lên toàn bộ tấm tinh tế địa đồ.
Quãng đường từ Hoàng Điểu tinh đến Nam Sơn tinh vực, thực sự chỉ là đi thẳng về hướng bắc.
- Đại nhân, khi thuộc hạ tới được Nam Sơn tinh vực, có lẽ sẽ xác định chính xác hơn vị trị của chủ nhân.
Sử Chiến cung kính nói, cự li càng xa, xác định càng mơ hồ. Lúc đầu trong khu vực của tẩu thú tộc, Sử Chiến cũng chỉ xác định đại khái ở trong khu vực của phi cầm tộc mà thôi.

- Được.
Tần Vũ gật đầu tán đồng,
- Thẳng theo hướng bắc, chúng ta xuất phát nào.
Tần Vũ trực tiếp đem Sử Chiến thu nhập vào Khương Lan Giới.
- Xuất phát, không biết hiện tại tạp mao điểu ra sao rồi?
Hầu Phí cũng bắt đầu hưng phấn.
Tần Vũ cùng Hầu Phí hai người trực tiếp từ Hoàng Điểu tinh, cực tốc đi thẳng theo hướng bắc hướng tới Nam Sơn tinh vực, cả chuyến đi này Tần Vũ cùng Hầu Phí căn bản không hề dừng lại, đặc biệt nghĩ tới việc sắp gặp lại tiểu Hắc, hai người lại càng thêm hăng hái.
Chỉ mới hai ngày sau.
Tần Vũ cũng Hầu Phí vẫn chưa hề dừng lại, không ngừng di chuyển bằng tinh tế truyền tống trận, từ Hoàng Điểu tinh ở biên giới đã tới được tinh vực nằm tận cùng hướng tây bắc của phi cầm tộc – Nam Sơn tinh vực.
Nam Sơn tinh vực, là tinh vực nằm về phía cực bắc của toàn bộ tiên ma yêu giới, nếu như tiếp tục từ Nam Sơn tinh vực đi theo hướng bắc, một lượng lớn các dòng toái kim cùng các loại năng lượng khủng bố của vũ trụ đều tụ tập tại đây, nếu như quả vượt qua được địa phương khủng bố đó, cũng là tới được cực bắc của tiên ma yêu giới.
Chỉ vừa tiến nhập Nam Sơn tinh vực, Tần Vũ cùng Hầu Phí đã dừng chân trên một ngọn núi hoang vu.
- Đại ca, mau để Sử Chiến ra đây đi.
Hầu Phí nôn nóng nói.
- Ta biết rồi, ta cũng đang nóng lòng muốn gặp tiểu Hắc đây.
Tần Vũ cười nói, Sử Chiến đồng thời đã xuất hiện trước mặt hai người, Tần Vũ lập tức nói:
- Sử Chiến, chúng ta đã tới được Nam Sơn tinh vực, ngươi mau tra xét xem, chủ nhân của ngươi hiện tại đang ở tinh hệ nào, cùng với khu vực đại khái của tinh hệ đó.

Bình luận





Chi tiết truyện