chương 285/ 671


Kích động và cả khẩn trương!
Đó là tâm trạng của Tần Vũ lúc này.
"Không nghĩ rằng bức tượng điêu khắc bạch sắc cũng giống như bức tượng trước cửa Cửu Kiếm tiên phủ Tàng Bảo các đều có giữ một chiếc nhẫn a." Tần Vũ trong lòng vô cùng sung sướng, phần đầu của Thanh Vân lộ tới Bạch Ngọc quảng trường hai bên, một bên là bức tượng bạch ngọc, một bên là thạch bia.
Tần Vũ mới đầu cũng không hề phát hiện ra bức tượng bạch ngọc có điều gì đặc biệt, nhưng Tần Vũ lúc này ngồi trong góc của quảng trường, khi đứng dậy, ánh mắt lướt qua, đồng thời nhìn thấy được cánh tay để sau lưng của bức tượng bạch ngọc, trong lòng bàn tay của cánh tay phải không ngờ lại có một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn này tỏa ra ánh sáng trắng rực rỡ, cùng với bức tượng bạch ngọc hòa thành một thể. Người bình thường cho dù có cẩn thận quan sát cũng không thể nhận ra được chiếc nhẫn này.Thứ nhất bởi nó đã hòa với bức tượng làm thành một khối, thứ hai chiếc nhẫn lại nằm ở trên cánh tay phải để ra sau lưng, tại quảng trường, cánh tay phải này căn bản nằm ở góc chết. Chỉ duy nhất có chỗ Tần Vũ vừa đứng dậy là có thể nhìn thấy, từ những chỗ khác đều không thể phát hiện ra được.
"Quả là giống với Hắc Diễm Quân chi giới, xem ra cũng không khác biệt bao nhiêu. Nghịch Ương tiên đế đã xảy ra việc gì, sao lại cất giấu chiếc nhẫn này trên bức tượng kia?" Tần Vũ trong lòng bắt đầu nghi hoặc.
Bảo bối được giấu tại một địa phương kín đáo như vậy.
Nếu không phải Tần Vũ ở tại góc của quảng trường, và cũng nếu không phải lúc y đứng dậy tình cờ đưa mắt nhìn về vị trí đó, căn bản không thể phát hiện ra chiếc nhẫn này được.
Tần Vũ cũng không nghĩ rằng, cùng một kiểu bố trí, Nghịch Ương tiên đế không ngờ lại dùng tới hai lần.
"Không cần biết ra sao, hiện tại không thể nhìn bức tượng nữa, nếu như bị bọn Đỗ Trung Quân, Ngao Phụng hoài nghi. Để bọn chúng phát hiện ra chiếc nhẫn này, sẽ có chút phiền phức đây." Tần Vũ sắc mặt lập tức tự nhiên trở lại.
Cho dù bản thân có Kiếm tiên Khôi lỗi, nhưng hiện tại nếu như sử dụng, xem ra sẽ khiến cho toàn bộ sứ giả các giới liên kết đối phó với y. Hơn nữa chấn động cuộc chiến vừa rồi của Hoa Nhan trên Thanh Vân lộ, Tần Vũ cũng cảm nhận được. Uy lực thật sự khiến cho người ta kinh hãi. Theo suy đoán của Tần Vũ, nếu so với cửu cấp kim tiên Kiếm tiên Khôi lỗi, xem ra cũng phải cùng đẳng cấp.
Con chủ bài của Hoa Nhan đã lợi hại, nhưng Man Càn, Ngao Phụng, Đỗ Trung Quân cả bọn đều có những sát chiêu tương tự, độ lợi hại cũng không cách nhau bao nhiêu.
Cho nên Kiếm tiên Khôi lỗi, hiện tại vẫn chưa phải là lúc thích hợp để sử dụng.
Chỉ có thể xuất kì bất ý, tới thời khắc trọng yếu đem Kiếm tiên Khôi lỗi ra dùng mới đem lại hiệu quả cao nhất.

- Tần Vũ ngươi sao vậy?
Man Càn nhìn biểu hiện Tần Vũ có chút khác thường liền bước tới trước mặt y hỏi.
Tần Vũ trong lòng giật thót.
- Ồ, không có gì.
Tần Vũ cười nói.
- Chỉ là… vừa nãy thấy không biết bao người đã chết trên Thanh Vân lộ, bản thân ta có chút lo lắng không biết có thể sống sót vượt qua Thanh Vân lộ không thôi.
Man Càn nghe Tần Vũ nói vậy cũng cảm thấy thoải mái.
Ngay cả những cao thủ như Long tộc trưởng lão cả đám đều thất bại mà hồn phi phách tán, Tần Vũ hiện tại chỉ là một tu chân giả Đại Thành Kì trong lòng cảm thấy bất an cũng là bình thường.
- Tần Vũ huynh đệ.
Man Càn vỗ vai Tần Vũ chấn an nói:
- Thanh Vân lộ này thật sự hung hiểm phi thường, ta xem ngươi giờ cũng đã đạt đến Đại Thành Kì, hay là… ngươi hãy cứ ở lại đây. Tiếp tục đợi cho tới lúc phi thăng, rồi khi đó trực tiếp phi thăng có được không?
Man Càn hoàn toàn là có ý tốt, y đối với việc Tần Vũ có thể vượt qua Thanh Vân lộ không có chút tin tưởng.
- Ừm… để ta nghĩ đã.
Tần Vũ gật đầu nói.
Tuy rằng Tần Vũ lúc này trong lòng đích thực đang lo lắng, bởi vì Tần Vũ đang đứng trong góc của bạch ngọc quảng trường, Man Càn lại đứng bên cạnh y, nếu như Man Càn đi tới vị trí đặc biệt kia, nhìn về phía bức tượng bạch ngọc, rất có khả năng sẽ phát hiện ra giới chỉ ở trên bức tượng đó.
- Đi nào, dù nói cũng vô dụng thôi.
Tim Tần Vũ đập liên hồi.
- À, Tần Vũ huynh đệ, ta thật không hiểu tại sao sư môn trưởng bối của ngươi lại để ngươi tiến nhập Nghịch Ương Cảnh. Lần khảo nghiệm này không phải là đi tìm chết sao?
Man Càn hiện tại vẫn không để ý. Chỉ quay sang nói chuyện với Tần Vũ.
Tần Vũ vẫn điềm tĩnh bước lên một bước, chiếm ngay lấy vị trí đặc thù có thể nhìn thấy chiếc nhẫn, rồi quay lại ứng phó với Man Càn.

Cùng lúc, Long tộc tộc trưởng Phương Điền cũng đã bước lên Thanh Vân lộ.
- Man Càn huynh, hiện tại phe Long tộc có đến hai siêu cấp cao thủ, một kẻ là Phương Điền, kẻ nữa là Ngao Phụng, người nói xem ai lợi hại hơn?
Tần Vũ tùy tiện đưa ra một câu khỏi. Đây cũng chính là câu hỏi mà Tần Vũ luôn băn khoăn.
Man Càn ngập ngừng nói:
- Điều này… có lẽ là Phương Điền.
- Phương Điền?
Tần Vũ nghi hoặc,
- Ngao Phụng không phải là Long tộc sứ giả sao, làm sao y lại không bằng Phương Điền được?
Man Càn khẳng định:
- Nói thì nói vậy, nhưng Ngao Phụng cùng lắm cũng chỉ là nhất cấp yêu vương, Phương Điền mặc dù kém hơn y một cấp, nhưng lại là siêu cấp thần thú Ngũ Trảo Kim Long, thực lực bản thân tuyệt đối không dưới Ngao Phụng. Đồng thời… bởi vì Phương Điền là Ngũ Trảo Kim Long, nên có địa vị rất lớn trong mắt của Long tộc tại thượng giới, so với Ngao Phụng thì cao hơn nhiều. Ta nghĩ… con chủ bài lợi hại nhất Long tộc đưa cho Ngao Phụng, có lẽ hiện đang nằm trong tay của Phương Điền.

- Ra là vậy.
Tần Vũ gật đầu đáp lại.
Chưa từng tiến nhập yêu giới, căn bản không nghĩ siêu cấp thần thú tại yêu giới lại có địa vị cao như thế. Tại yêu giới được xem là hạng tôn quý trong tôn quý, chính vì vậy bọn Đỗ Trung Quân khi thấy Man Càn hạ phàm đều không khỏi ngạc nhiên.
- Ồ, Phương Điền đã vượt qua rồi?
Man Càn nhận được tin tức từ truyền tấn lệnh liền giật mình.
Tần Vũ cũng phải giật mình, thời gian chỉ đủ uống một chén trà, so với thời gian Dư Lương vượt qua Thanh Vân lộ còn ngắn hơn.
- Giờ tới lượt ta rồi phải không?
Đỗ Trung Quân nói.
- Đúng là đến lượt ngươi, Đỗ huynh mời.
Ngao Phụng cười nói.
Đỗ Trung Quân kì thật rất ấm ức, nếu theo quy củ, sẽ là tán tiên, tán ma, long tộc, hồng hoang - yêu tộc, Bạo Loạn Tinh Hải năm phe lần lượt vượt ải. Hoa Nhan là người đầu tiên, người thứ hai sẽ phải là y.
Nhưng do Long tộc có tới hai đại cao thủ nên tất cả đều đồng ý để Ngao Phụng đi sau cùng, nhưng bù lại sẽ để cho Phương Điền xuất phát thứ hai. Cũng bởi vì tất cả đều đã phát thệ nên không lo tới việc kẻ tới trước ra tay đoạt bảo bối, cho nên Đỗ Trung Quân cũng đồng ý, chỉ là y vẫn cảm thấy có chút ấm ức trong lòng.
Vừa đặt chân lên Thanh Vân lộ, Đỗ Trung Quân đã dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước.
- Tần Vũ huynh đệ, Thanh Vân lộ dẫu sao cũng chỉ là cửa ải thứ hai mà thôi, đoạt được bảo bối sau cùng cũng chỉ có một người, cho nên tới lúc đó tại Cửu trọng thiên rất có thể sẽ là một nơi nguy hiểm hơn rất nhiều.
Man Càn nhìn Tần Vũ cười nói.
Tần Vũ trên mặt cũng có chút lo lắng.
- Ha ha, được rồi, ngươi đã không nghĩ đó là một cửa ải khó khăn, nhưng xem ra ngươi muốn vượt qua Thanh Vân lộ này quả là không có khả năng.
Man Càn cố ý áp đảo.
Tần Vũ đồng thời cũng biểu hiện thêm chút lo lắng.
- Thôi, không đùa nữa. Tần Vũ ngươi tuy mới Đại Thành kì, nhưng nếu luận công kích chân chính, sợ rằng nhị cấp tam cấp thiên tiên cũng không bằng ngươi. Lại thêm cực phẩm tiên kiếm của Tông Quật cho ngươi, ngay cả ngũ cấp lục cấp thiên tiên cũng đều không hơn được, ngươi có cơ sở cực tốt, tương lai thành tựu quả thật không thể biết được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Vũ chỉ mỉm cười khiêm tốn.
Tần Vũ không biết lúc này Man Càn cùng Ngao Phụng đang nói chuyện với nhau.
- Man Càn, Phương Điền đã thành công tới được Cửu trọng thiên, ta vượt ải cũng không phải việc khó. Đến lúc đó ta cùng Phương Điền hai người liên thủ, để xem ngươi làm sao có thể tranh đấu với bọn ta… Phương Điền tuy có yếu hơn ngươi một chút, nhưng phối hợp với bảo vật Long Hoàng cấp cho, ngươi cũng không chắc đã thắng được y.
Ngao Phụng truyền tấn nói.

- Đừng đắc ý vội, bọn ngươi có hai người, nhưng quyển trục chỉ có một. Cho dù các ngươi có đoạt được quyển trục, làm sao để phân chia đây?

Nếu luận ngôn ngữ sắc bén, Man Càn không bằng Ngao Phụng, hơn nữa tính nhẫn nại của Man Càn cũng không hơn được Ngao Phụng. Ngao Phụng cho dù có bị người khác nhục mạ cũng chỉ cười khẩy, nhưng nếu là Man Càn khẳng định y sẽ tức đến phát cuồng.
- Hừ.
Man Càn đưa mắt nhìn Ngao Phụng đang đứng ở xa, ánh mắt ẩn chứa một chút tàn nhẫn.
"Ồ, Man Càn cùng Ngao Phụng xem ra có điều gì không hợp rồi." Tần Vũ chú ý quan sát thần tình của hai người.
Đúng lúc đó…
- Đỗ Trung Quân đã vượt qua được Thanh Vân lộ rồi.
Ngao Phụng, Man Càn, Tông Quật cả ba gần như đồng thời nhận được tin tức.
So với Hoa Nhan đi đầu.
Phương Điền cùng Đỗ Trung Quân vượt qua Thanh Vân lộ không hề có chấn động gì lớn, hiển nhiên bọn họ không gặp phải nguy hiểm như Hoa Nhan.
- Tần Vũ huynh đệ, bảo trọng. Không chắc chắn thì đừng cố vượt ải. Dẫu sao đệ cũng đã đạt tới Đại Thành kì, ở lại đây chẳng bao lâu nữa là có thể an toàn phi thăng.
Man Càn trước khi đi khuyên nhủ, sau đó lập tức bước lên Thanh Vân lộ.
Bởi vì hiện tại đã đến lượt Man Càn tiến nhập Thanh Vân lộ.
- Tông Quật, Ngao Phụng. Ta đi trước một bước. Ha ha…
Man Càn tựa hồ không hề lo lắng, tùy tiện đặt chân lên Thanh Vân lộ.
Tần Vũ nhìn thấy vẻ thoải mái của sáu đại cự đầu, trong lòng cảm khái vô cùng.
Bọn Minh Thiện chân nhân, đi một người chết một người.
Chết đến gần hết, chỉ có mình Dư Lương là vượt ải thành công.
Còn sáu đại cự đầu thì sao? Chỉ có Hoa Nhan gặp rủi, bởi Nghịch Ương tiên đế đã đặc biệt chiếu cố cho nên mức độ khó khăn cực lớn, nhưng cuối cùng vẫn thành công.
Những người khác thì cực kì thoải mái, tất cả đều chưa cần đến thời gian uống một chén trà đã vượt qua được Thanh Vân lộ.
Chỉ một lúc sau.
- Tần Vũ tiểu huynh đệ, ta cũng phải đi đây, khi nào tới nơi, ta sẽ truyền tấn báo cho ngươi biết.
Ngao Phụng nhìn Tần Vũ từ biệt, hiển nhiên Tông Quật đã thành công tới được Cửu trọng thiên, nếu luận xem ai đi nhanh nhất, Tông Quật có lẽ chính là người có tốc độ nhanh nhất.
Cười nhẹ tiễn Ngao Phụng bước chân lên Thanh Vân lộ, Tần Vũ cuối cùng đã có thể thở ra một hơi.
- A~~~
Tần Vũ thở dài một tiếng, sắc mặt lại đã trở nên sáng lạn,
- Quả thật là khiến cho người ta khổ sở, lúc này cứ mỗi người bước lên Thanh Vân lộ là lại phải lo lắng bọn họ để ý tới bức tượng bạch ngọc, sợ rằng có người cẩn thận quan sát bức tượng đó một lần, may mà… tất cả mọi người đều chỉ nghĩ đến Cửu trọng thiên ở đối diện mà thôi.
Tần Vũ nhẹ nhàng tiến đến bên bức tượng bạch ngọc, sau đó đưa tay vào trong lòng bàn tay của bức tượng, nắm lấy Bạch ngọc giới chỉ đang nằm ở đó.
- Không biết còn có bí thuật gì đây?
Tần Vũ trong lòng máy động, sau đó liền tự cười bản thân:
- Thật quá mẫn cảm rồi. Nghịch Ương tiên đế đã nói rằng, ngoại trừ Tán Bảo Nham lúc đầu có thêm bí thuật bảo vệ, còn lại những bảo vật khác đều không có. Hơn nữa vật này được cất giấu cẩn thận như vậy, nếu còn tiếp tục dùng bí thuật thì quả thật là quá đáng.
Tần Vũ lập tức trích huyết lên Bạch ngọc giới chỉ.
Bạch ngọc giới chỉ nhanh chóng trực tiếp hấp thu tiên huyết của y, Tần Vũ định đeo giới chỉ lên ngón tay, tuy nhiên đúng lúc đó…
Hắc Diễm Quân chi giới không ngờ lại tự động xuất ra, tán phát đạo đạo hắc sắc quang mang. Còn Bạch sắc giới chỉ cũng tán phát bạch sắc quang mang, hai loại quang mang hoàn toàn tương phản này bắt đầu xoắn lấy nhau.
- Đây là việc gì?
Tần Vũ trong lòng chấn động,
- Hai chiếc nhẫn này, ta đều đã tích huyết nhận chủ. Đột biến quỷ dị này phát sinh đối với ta cũng không gây ra tổn hại gì lớn, chỉ là Trọng lực lĩnh vực cùng Thiên hỏa lĩnh vực ngàn vạn lần không thể bị hủy được.
Đối với hai đại lĩnh vực của Hắc Diễm Quân chi giới, Tần Vũ quả thực rất thích thú.
Chỉ sau thời gian một lần hô hấp, hai đạo quang mang đã bắt đầu hoàn toàn dung hợp lại với nhau, đồng thời một chiếc nhẫn khác xuất hiện trên ngón tay của Tần Vũ. Chiếc nhẫn này bao gồm cả hai phần đen trắng xem lẫn nhau, giống như là hình thái cực vậy.
Trong não của Tần Vũ không ngờ đột nhiên xuất hiện một nhân ảnh.
Một nhân ảnh ẩn chứa sự cô ngạo.
Thân ảnh người này rất giống với bức tượng bạch ngọc điêu khắc, chỉ là Tần Vũ cho dù có cẩn thận quan sát tới đâu cũng không cách nào nhìn rõ được thân ảnh này ra sao.
- Tiểu tử may mắn, có thể tại Cửu Kiếm Tiên phủ lấy được Hắc Diễm Quân chi giới, ngươi cũng đã rất may mắn rồi. Nay tại Nghịch Ương Cảnh lại đoạt luôn cả Bạch Huyền Quân chi giới, quả là hiếm có. Cả hai chiếc nhẫn này đều bị ngươi đoạt mất, cả hai lần đều là dựa vào vận khí của ngươi vậy.
Một âm thanh hờ hững ẩn chứa sự thất vọng của người sắp chết.
Tần Vũ trong lòng minh bạch, đây hẳn là Nghịch Ương tiên đế.
- Hắc Diễm Quân chi giới cùng Bạch Huyền Quân chi giới, phân biệt do Hắc Diễm Quân cùng Bạch Huyền Quân luyện chế, cũng là lễ vật bọn họ tặng ta. Hai thứ này nếu liên hợp lại sẽ thành cực phẩm tiên khí - Diễm Huyền chi giới! Hắc Diễm Quân chi giới có Thiên hỏa lĩnh vực cùng Trọng lực lĩnh vực, Bạch Huyền Quân chi giới có Bích yên lĩnh vực cùng Trọng lực lĩnh vực. Cả hai hợp lại sẽ tạo thành tam đại lĩnh vực Thiên hỏa lĩnh vực, Bích yên lĩnh vực cùng Song trọng lực lĩnh vực.
Nghịch Ương tiên cẩn thận giải thích.
- Diễm Huyền chi giới có thể đồng thời sử dụng cả Thiên hỏa lĩnh vực cùng Bích yên lĩnh vực, uy lực cực kì cường đại. Còn Song trọng lực lĩnh vực, ngươi lúc đầu chắc cũng đã sử dụng được Trọng lực lĩnh vực nên biết rõ uy lực của nó. Đương nhiên tất cả chỉ là thứ yêu mà thôi.
Lời nới của Nghịch Ương tiên đế khiến tâm tư của Tần Vũ máy động.
Diễm Huyền chi giới uy lực như vậy mà mới chỉ là thứ yếu, vậy cái gì mới là trọng yếu đây?
- Tiểu tử may mắn, nếu như ngươi là người của tiên ma yêu giới, xem ra không thể không biết ý nghĩa của Diễm Huyền chi giới, còn nếu là người tại phàm nhân giới, có lẽ sẽ không biết. Diễm Huyền chi giới, ta chỉ có thể cảnh báo với ngươi, chưa đạt tới Huyền Tiên cảnh giới, tốt nhất là không cho ai biết ngươi có được chiếc nhẫn này.
Tần Vũ đã có chút minh bạch.
Diễm Huyền chi giới hẳn phải là một kiện bảo bối cực kì trân quý, cũng có thể mang tới cho Tần Vũ nhiều tai họa.
- Vận khí của ngươi quả là tốt, nếu như ta có được chỉ một phần vận khí của người thôi, cũng không đến nỗi lạc bước như ngày hôm nay. Tạo hóa trêu người, tạo hóa trêu người…
Âm thanh tràn đầy thất vọng, nhân ảnh trong não cũng vụt biến mất.
- Vận khí, lại là vận khí. Nghịch Ương tiên đế phải chăng đã gặp phải điều gì không may mắn?
Tần Vũ trong lòng nghi hoặc.
"Ân?"
Trên tay Tần Vũ bỗng nhiên xuất hiện truyền tấn lệnh:
- Tần Vũ, ta đã tới được Cửu trọng thiên, ngươi cũng có thể xuất phát được rồi.
Truyền tấn của Ngao Phụng cũng đã tới rồi.

Bình luận





Chi tiết truyện