chương 376/ 671


Tần Vũ vội vã đi không ngừng, chẳng hề tiếc rẻ chút lộ phí. Chỉ mất độ ba ngày, Tần Vũ đã từ khu vực biên giới đi tới tinh cầu hạch tâm của Tẩu thú nhất tộc -- -- Thúy Vân tinh.
Thúy Vân tinh, đóng vai trò là tinh cầu nơi ở của các đời Ngưu Ma Hoàng. Địa vị của nó trong tâm những người thuộc yêu giới cực kỳ cao. Đồng thời nơi đây cũng có rất nhiều đế cấp cao thủ. Trong số ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát thủ hạ của Ngưu Ma Hoàng, có không ít người đang cư trú ở tại Thúy Vân tinh.
Ở Thúy Vân tinh có năm thành trì lớn. Bốn trành trì trong đó đặt ở bốn phương vị, thành trì còn lại gọi là "Hoàng thành" nằm ở trung ương bốn thành trì lớn kia. Người bình thường căn bản không được đi vào trong thành trì trung ương đó.
Bên trong Hoàng thành, cao thủ cực nhiều. Kẻ sống trong đó phần lớn đều có địa vị cực kỳ tôn quý, dù cho chỉ là những hộ vệ, kém nhất cũng đã là lục cấp yêu vương. Tùy tiện ngó quanh là có thể thấy được cửu cấp yêu vương.
Tuy đã có lệnh rõ ràng là người ngoài nếu không được phép thì không được vào trong thành, nhưng lúc này Tần Vũ đã đến bên ngoài cửa thành phía Đông ý muốn vào trong Hoàng thành. Hai thủ vệ cửa thành nhìn thấy Tần Vũ đi đến, một người trong đó quát lên:
-Đây là Hoàng thành, không có lệnh bài thân phận của Hoàng thành thì không được phép nhập thành.
Lệnh bài thân phận của Hoàng thành?
Tần Vũ hơi kinh ngạc trong lòng. Hắn đối với chuyện này không biết chút nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Vũ không thích phiền hà, liền trực tiếp dùng tiên thức phát tán đi. Tuy nhiên tiên thức mới vừa xâm nhập phạm vi Hoàng thành, lập tức đã có không dưới mười đạo yêu thức lăng lệ phản bác lại.
"Nhiều yêu đế quá!" Tần Vũ kinh hãi.
-Người đến là Tần Vũ phải không?
Một đạo truyền âm vang lên trong não Tần Vũ.
Tần Vũ giật mình.
Đối phương làm sao biết được tính danh của mình?
Nhưng chỉ sau giây lát, Tần Vũ đã hiểu ra, chắc là Mông Hoành đã sớm báo chuyện này cho cao thủ bên trong Thúy Vân tinh rồi. Tần Vũ tức thì truyền âm đáp:
-Chính ta, không biết ngươi có phải là từ Mông Hoành huynh mà biết tính danh của ta hay không?
-Ha ha, quả nhiên là Tần Vũ huynh đệ, xin đợi, đợi cho giây lát.
Thanh âm đó có ẩn chứa vài phần hưng phấn.
Hai thủ vệ tựa hồ như đã được người hạ lệnh tạm thời không được đuổi Tần Vũ. Chỉ một lát…ba nhân ảnh đã từ trong Hoàng thành đi ra, ba người này đều là những hán tử cường tráng.
Tần Vũ sửng sốt nhìn người dẫn đầu.
-Man Càn?
Người dẫn đầu chính là Man Càn ngày trước đã hạ phàm đến phàm nhân giới. Thực lực của Man Càn hiện giờ lại đã thua xa so với Tần Vũ, chỉ mới là lục cấp yêu vương mà thôi. Nhưng thời gian ngắn như vậy mà đã được lục cấp yêu vương, tốc độ tiến bộ cũng đã có thể được tính là cực nhanh rồi.
-Ha ha, quả thực là Tần Vũ huynh đệ a.
Man Càn cười lớn đi đến rồi ôm chầm lấy Tần Vũ.
Đại hán tóc hồng bên cạnh Man Càn nói:
-Man Càn thiếu gia, ta sớm đã nói rồi, đế cấp cao thủ đến Hoàng thành mà đến cả lệnh bài thân phận của Hoàng thành cũng không biết, lại có mấy người? Nếu không phải là Tần Vũ mà Mông Hoành đã nói, thì ta không thể nghĩ ra ai khác.
Hai đại hán phía sau Man Càn đều là cao thủ cấp yêu đế, hơn nữa còn là cao thủ của Ngưu tộc.
-Tần Vũ huynh đệ, ta thực không ngờ rằng Tần Vũ mà khiến cho Vũ Hoàng ăn phải quả đắng trong truyền thuyết lại chính là Tần Vũ huynh đệ năm nào….Một thời gian trước ta còn không dám nghĩ đó là Tần Vũ huynh đệ ngươi đó, nhưng giờ nhìn thấy lại chính ngươi, ta mới tin đó là sự thật.
Trên mặt Tần Vũ cũng tràn đầy tiếu dung.
Gặp lại Man Càn đích xác là một chuyện khiến hắn rất mừng rỡ.
Còn với Man Càn thì đây quả là một bất ngờ lớn. Hắn lần đầu gặp Tần Vũ là ở phàm nhân giới, lúc đó Tần Vũ mới đang chuẩn bị độ Cửu Cửu trọng kiếp. Man Càn bấy giờ đã là nhất cấp yêu vương.
Vậy mà hiện giờ Tần Vũ không ngờ đã là cao thủ đế cấp, thậm chí còn dám đánh với loại nhân vật như Vũ Hoàng.
Bảo sao Man Càn không kinh hãi trong lòng cho được?
-Đi, đi nào, đến chỗ ta nghỉ ngơi trước. Có chuyện gì đến đó hãy nói tiếp.
Man Càn rất vui, kéo Tần Vũ đi vào trong Hoàng thành. Lúc này đương nhiên thủ vệ không dám cản nữa.
Man Càn đi cùng người đó, thì hắn tự nhiên có tư cách vào Hoàng thành.
Hoàng thành rất lớn. Phía Đông Hoàng thành có một cung điện cực kỳ xa hoa, đặt trên mảnh đất cực to lớn. Người hầu cùng hộ vệ cũng cực nhiều, nơi này chính là chỗ ở của Man Càn.
Siêu cấp thần thú Tử Đồng Ngưu ma vương của Tẩu thú nhất tộc hiện nay tổng cộng có ba người. Mỗi một siêu cấp thần thú địa vị cực kỳ tôn quý. Đó cũng là nguyên nhân vì sao Man Càn mới chỉ lục cấp yêu vương nhưng lại có hai yêu đế theo bên mình.
Bên trong một phòng khách trang nhã.
Tần Vũ và Man Càn ngồi đối diện nhau. Trên chiếc bàn ở giữa hai người có bày một vài món ăn rượu nhẹ nhàng. Hai người vừa uống rượu vừa đàm luận sôi nổi.
-Tần Vũ, ngươi và những huynh đệ của ngươi đều là loại quái thai. Hầu Phí huynh đệ của ngươi, chỉ một trăm năm thôi, trong một thời gian ngắn như vậy đã tu luyện đến yêu vương cảnh giới rồi.
Man Càn vừa uống vừa chửi lớn:
-Vài chục năm trước khi ta đi gặp Hầu Phí, hắn không ngờ đã tu luyện đến ngũ cấp yêu vương cảnh giới.
Tần Vũ nghe thấy tin tức đó về Hầu Phí, trong lòng cũng rất vui.
-Biến thái a, tốc độ tu luyện đơn giản là khủng khiếp. Ta còn phải mất đến ba trăm năm mới đạt được lục cấp yêu vương. Tốc độ tu luyện như thế đã là nhanh lắm rồi. Nhưng nếu so sánh với các ngươi…Ai.
Trên mặt Man Càn có nét không cam lòng.
Man Càn chỉ thẳng vào Tần Vũ:
-Kẻ đáng sợ nhất chính là tiểu tử ngươi.
-Khi xưa ở Nghịch Ương cảnh, Hầu Phí và Hắc Vũ phi thăng trước, ngươi lúc đó còn chưa có phi thăng…Nhưng giờ đây, mới qua có bao lâu, ngươi không ngờ đã là cao thủ đế cấp rồi.
Man Càn nghiêng đầu nhìn Tần Vũ:
-Đế cấp cao thủ a, Tần Vũ, ngươi tu luyện như thế nào vậy?
-Ta.
Tần Vũ tỏ vẻ mặt vô can:
-Thì cứ tu luyện như thường thôi.
-….
Man Càn hết lời.
-Tần Vũ, ngươi có lẽ cũng rõ rằng cả tiên ma yêu giới này, đã có biết bao nhiêu cao thủ bị khốn đốn ở cảnh giới cửu cấp yêu vương! Ngươi có biết đạt được đế cấp khó như thế nào không? Ngươi hãy nhìn thủ vệ của Hoàng thành mà xem, có được bao nhiêu yêu đế làm thủ vệ chứ?
Man Càn bụng đầy oán khí.
Tần Vũ biết Man Càn đang đố kỵ, không cam lòng. Do đó Tần Vũ chỉ có thể ngồi nguyên để mặc Man Càn phát tiết.
Nhưng thủ vệ Hoàng thành đạt đến cửu cấp yêu vương đích xác không ít. Còn yêu đế, ai lại đi đứng canh trên thành lâu chứ? Có lẽ phần lớn yêu đế đều ở chỗ của mình để mà hưởng thụ.
-Ngươi hiện giờ còn không phải là cao thủ đế cấp thông thường. Căn cứ theo tình báo, một kiếm tiên nhất cấp tiên đế tên Ngọc Thanh Tử thủ hạ của Vũ Hoàng chính đã chết trong tay ngươi.
Man Càn biết rất nhiều.
Tần Vũ gật đầu.
-Kiếm tiên nhất cấp tiên đế a, ta không biết tới lúc nào mới có thể địch được hắn.
Man Càn cực kỳ bất lực.
-Đấy còn chưa là gì, tiểu tử ngươi định không khiến người sợ phát khiếp thì sẽ không buông tay sao. Một hơi giết sạch hai mươi sáu tiên đế thủ hạ của Vũ Hoàng, kể cả Thanh Huyết kiếm tiên!
Man Càn trừng to mắt nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ chỉ có thể cười trừ.
-Ngươi có thể a, một mình giết chết hai mươi sáu người.
Bộ dạng Man Càn như là muốn ăn thịt người.
-Thanh Huyết kiếm tiên, kiếm tiên thất cấp tiên đế. Từ sau khi Nghịch Ương tiên đế chết, hắn chính là kiếm tiên mạnh nhất. Hắn cũng lại bại trên tay ngươi.
Man Càn đầy vẻ cảm khái:
-Ta vẫn luôn luôn hoài nghi, Tần Vũ năm đó ở phàm nhân giới và Tần Vũ hiện giờ, rút cục có phải là một người hay không?
Tần Vũ cuối cùng cũng đã lên tiếng:
-Là một người, tuyệt đối là một người.
-Tần Vũ, nói cho ta hay. Ta nhớ lúc trước là Lan Phong thu được Vạn Thú phổ, sao lại đến tay ngươi. Ngươi ngàn vạn lần chớ có nói rằng ngươi không có Vạn Thú Phổ. Ta không thể tin ngươi không dựa vào Vạn Thú Phổ, mà một mình hủy diệt hai mươi sáu tiên đế, còn làm cho Vũ Hoàng phải sợ hãi lẩn trốn.
Man Càn nói một cách chắc chắn.
Đích xác, Tần Vũ có Vạn Thú Phổ.
Còn về Lan Phong?
-Lan Phong sư thúc người đã cho ta Vạn Thú Phổ.
Tần Vũ chỉ có thể trả lời như vậy. Sự tồn tại của kiếm tiên khôi lỗi, ngay cả bản thân hắn cũng rất khó mà giải thích cho rõ được. Nói chung ở tiên ma yêu giới không thể gặp được cái loại vật như kiếm tiên khôi lỗi được.
Man Càn cảm thán nói:
-Vạn Thú Phổ, sư thúc ngươi quả thực có thể cho đi a.
Man Càn là siêu cấp thần thú, địa vị cực kỳ tôn quý, đương nhiên biết trong Vạn Thú Phổ có những nhân vật lợi hại.
Tần Vũ hốt nhiên nói.
-Man Càn đại ca, ngươi hãy để bọn Sử Tín vào đây, bọn chúng đợi cũng đã lâu rồi.
Man Càn sửng sốt.
Tần Vũ mỉm cười. Linh hồn của Sử Tín chịu sự khống chế của Tần Vũ. Lúc Tần Vũ mới bước vào Hoàng Thành thì đã biết vị trí chính xác của Sử Tín. Hai người nói chuyện cho đến tận bây giờ, ba huynh đệ Sử Tín vẫn luôn đứng đợi ở bên ngoài.
-A, nói chuyện hưng phấn quá rồi, ta quên mất.
Man Càn cười ha ha một tiếng, gọi lớn :
-Sử Tín, ba huynh đệ các ngươi vào đây.
Chỉ thấy Sử Tín, Sử Bỉnh, Sử Chiến ba người đi tới.
Sử Tín cung kính chào :
-Chủ nhân.
-Tần Vũ đại nhân.
Sử Bỉnh và Sử Chiến cũng rất cung kính. Vì Sử Bỉnh và Sử Chiến là linh thú của Phí Phí, Tiểu Hắc, nên không cần phải gọi Tần Vũ là chủ nhân.
Tần Vũ cười nhìn về Man Càn:
-Man Càn huynh, ba huynh đệ Sử Tín sao lại đến chỗ ngươi vậy?
-Lúc xưa Sử Bỉnh và Sử Chiến phi thăng đến khu vực của Tẩu thú nhất tộc chúng ta. Ban đầu, bọn chúng đi theo Hầu Phí, về sau Hầu Phí đem hai ngươi chúng ném cho ta chiếu cố. Đến khi Sử Tín phi thăng lên yêu giới, Sử Bỉnh, Sử Chiến bọn chúng không hổ là huynh đệ thân tình, đã cảm ứng được vị trí của Sử Tín, nên đến đó mang Sử Tín về đây.
Man Càn kể lại rất tường tận.
Tần Vũ gật đầu.
Ba Huyền Băng sư thú bọn Sử Tín, không hề gặp vấn đề gì lớn cho lắm. Bất quá đến hiện giờ ngay cả cấp yêu vương chúng vẫn chưa đạt được, Tần Vũ không tiếp tục dùng được.
Man Càn cười tiếp:
-Tần Vũ, Hầu Phí không ngờ đã giải trừ bó buộc linh hồn rồi, Sử Bỉnh đã khôi phục lại tự do.
-Ồ.
Tần Vũ nhìn về ba người Sử Tín. Hắn có thể cảm nhận được tâm ý của Sử Tín. Những thần thú này đương nhiên khát khao cầu tự do. Dù cho là Huyết Long Ngao Vô Hư, cũng đã lập ước định với Tần Vũ là khi đến thần giới thì sẽ trả lại tự do cho hắn.
-Được rồi, Sử Tín, từ hôm nay trở đi, ngươi đã được tự do.
Tần Vũ máy động tâm ý liền giải trừ đi sự trói buộc của Linh thú quyển đối với Sử Tín.
Sử Tín rất mừng rỡ.
-Man Càn huynh, lần này ta đến là để tìm Phí Phí, ngươi có biết hắn hiện tại đang ở đâu không?
Tần Vũ hỏi thẳng Man Càn. Hắn nhận thấy Man Càn biết rất nhiều về Hầu Phí.
Man Càn nhíu mày, trầm ngâm một lúc lâu.
Tần Vũ cảm thấy bất diệu.
-Sao vậy?
Man Càn nhìn Tần Vũ, đầy vẻ xin lỗi:
-Tần Vũ, nếu ngươi muốn tìm Hầu Phí. Theo như ta biết, hiện tại Hầu Phí đã đến một nơi bí mật. Chỗ đó đến cả ta cũng không biết.
Nơi bí mật? Tần Vũ nhíu mày.
-Đúng rồi, bệ hạ người khẳng định biết.
Man Càn mười phần khẳng định :
-Lần này bệ hạ đã đi ra ngoài làm việc. Bất quá không sao, ta sẽ dùng truyền tấn linh châu để hỏi người, ngươi đợt một lát nhé.
Tần Vũ gật đầu.
Man Càn đứng lên, đi ra bên ngoài, bỗng quay đầu nói với Tần Vũ:
-Bệ hạ hiện ở nơi nào, ta cũng không có rõ. Hơn nữa địa phương đó xa hay gần càng khó nói, nên ta sẽ đến truyền tấn mật trận để truyền tấn.
-Man Càn huynh, chỉ cần hỏi rõ chỗ ở của Phí Phí hiện giờ là được.
Tần Vũ dõi theo Man Càn đang li khai khỏi phòng khách.
Trong không gian vũ trụ của tiên ma yêu giới ẩn tàng vô tận nguy hiểm.
Một vùng cát chảy tử sắc rộng vài trăm dặm, dài hơn vạn dặm đang trôi giạt tại một nơi nào đó trong không gian. Trên những vùng cát chảy này có những tia điện xà đang lấp lóe. Lúc này từ xa có một thiên thạch cực lớn đang bay tới.
Thiên thạch vừa mới tiếp cận một khoảng cát chảy tử sắc, thì hốt nhiên cát chảy đó nhả ra vài chục đạo thiểm điện khổng lồ, hiểm độc đánh lên trên thiên thạch. Thiên thành đó lập tức bị hóa thành bụi phấn.
Cát chảy tử sắc đó chính là một loại năng lượng cực đáng sợ trong không gian vũ trụ. Bất quá cát chảy tử sắc so với "Vũ trụ toái kim lưu" (dòng chảy hủy kim loại của Vũ trụ) hay "Tịch tẫn thiên hỏa lưu" (dòng chảy thiên hỏa biến tất cả trở về sự tịch mịch) thì còn chưa bằng.
Sâu bên trong vùng cát chảy vạn dặm đang trôi giạt trong không gian vũ trụ, một nhân ảnh đang ngồi xếp bằng phía trên nó. Kẻ có thể an nhiên ngồi xếp bằng trên cát chảy tử sắc, ở tiên ma yêu giới quả thực không có bao nhiêu người.
Nhân ảnh đó nổi cùng với cát chảy, cát chảy hạ xuống, nhân ảnh cũng hạ xuống theo.
Người này toàn thân được bao phủ bởi đạo đạo tử quang, khó mà thấy rõ được hình dạng chân chính của hắn.
-Ha ha…ha ha…ha ha…
Một trận tiếng cười lớn từ nhân ảnh đó truyền lại. Lập tức cát chảy tử sắc vô tận bị rung động lên, sau đó lấy nhân ảnh kia làm trung tâm tạo thành lốc xoáy tròn. Nhân ảnh thì ngồi trên đỉnh cao nhất của vùng cát chảy tử sắc đang xoay.
Tử quang đột nhiên tiêu tán, hóa thành một bộ y phục khoác lên trên người hắn.
Khi người này nhấp nháy mắt thì ánh mắt bắn ra như lợi đao vậy.
Khí thế rất lăng lệ.
Khi nhìn rõ được dung mạo của hắn thì thật đáng sợ đó chính là Vũ Hoàng vốn đã bặt vô tăm tín. Đem so với Vũ Hoàng luôn ổn trọng trong quá khứ, thì Vũ Hoàng hiện giờ khí thế lăng lệ đến cực điểm, cả người hệt như một chiến đao!
- Tần Vũ, ta bị chững bước ở bát cấp tiên đế đã bao nhiêu năm như vậy, luôn không thể nào đột phá được. Lần này nhờ ân huệ của ngươi, cuối cùng ta đã có được cảm ngộ đột phá lên thêm một tầng, cửu cấp tiên đế. Ta cuối cũng đã đạt được rồi.
Cả người lẫn dung mạo Vũ Hoàng tựa hồ đều phát sinh một sự biến hóa. Dáng vẻ đã ít đi vài phần nho nhã, thay vào đó lại tăng lên nhiều sự ngoan lạt.
Từ một Vũ Hoàng trong quá khứ dù cho Thái Sơn có sập trước mặt thì vẫn có thể mỉm cười, đến giờ đã biến thành một sát thần chỉ một câu không hợp ý là có thể xuất thủ giết người.
-Quyền mưu? Thuật làm đế vương? Đứng trước thực lực tuyệt đối chỉ là trò cười mà thôi!
Vũ Hoàng cười lạnh:
-Thực lực tuyệt đối mới là thứ căn bản nhất, phàm là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
-Có thể độ qua thần kiếp phi thăng lên thần giới chính là tâm nguyện của ta. Bất quá trước khi độ thần kiếp, cần phải giải quyết tâm ma trong lòng ta đã. Nếu không gặp thần kiếp thì sợ là không độ qua được.
Vũ Hoàng thoáng động thân hình một cái liền hóa thành một đạo lưu quang tiêu thất trong không gian vũ trụ.

Bình luận





Chi tiết truyện