chương 574/ 671



Bắc cực thánh hoàng điện hoàn toàn bị bao phủ bởi sự yên lặng đáng sợ đó, mọi người đều cảm thấy tức thở, đồng thời trong lòng có một sự sợ hãi trước nay chưa từng có.
Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm đứng lên, nỗ lực khôi phục biểu tình như bình thường:
- Tần Vũ, ngươi vừa nói cây La Vũ đao kia là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo?
- Đúng thế.
Tần Vũ bình tĩnh đáp.
Giờ đây mười ba vị thần vương ở phía trên không thèm chú ý đến việc ai ban tặng La Vũ đao mà chỉ quan tâm tới việc… có phải nó là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo hay không.
Số lượng nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo trong cả thần giới cũng chỉ khoảng mười kiện.
Nhưng số lượng thần vương thì sao? Tính sơ sơ cũng hơn ba chục người. Hầu như mỗi thế lực đều có ba-bốn thần vương.
Trong cả thần giới chỉ có tám đại thánh hoàng, Tu La thần vương với lại một vị ẩn thế thần vương sở hữu nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo. Có khả năng còn có Hồng Mông Linh Bảo không công khai, nhưng dù có thì tối đa cũng chỉ một, hai kiện.
Hơn hai mươi vị thần vương không có nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Do đó có thể hiểu được sự hấp dẫn của nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo đối với thần vương.
Huyết Yêu vương Vũ Sát ở phía trên cười nhẹ bảo:
- Tần Vũ, cậu vì muốn lấy con gái của Bắc cực thánh hoàng mà dám bỏ ra một kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo sao? Hơn nữa, đây mới chỉ là chỉ tiêu đầu tiên để tranh đoạt. Cho dù cậu dâng kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo này lên, cuối cùng có lấy được Khương Lập hay không cũng chưa nhất định. Tần Vũ, cậu nghĩ cho kỹ đi.
- Huyết Yêu vương, câu này của ngươi có ý gì?
Khương Phạm nhíu mày hỏi.
Khương Hình ở bên cạnh cũng hừ lạnh.
Huyết Yêu vương bĩu môi cười đáp:
- Ông cho là ta muốn nói gì? Những người ở đây ai mà không biết sự trân quý của nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo chứ?
Huyết Yêu vương Vũ Sát nhìn Tần Vũ:
- Tần Vũ, cậu cưới Khương Lập có phải vì muốn thành thần vương không? Thế này đi cho đơn giản, cậu tặng kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo đó cho ta thì sẽ là phu quân của ta, cậu và ta song tu, hiệu quả có khi còn tốt hơn ấy chứ.
"Phu quân?" Tần Vũ bị dọa đến xanh mặt.
Huyết Yêu vương thực sự là một người vô cùng yêu kiều đến động nhân. Theo Tần Vũ biết thì trước giờ Huyết Yêu vương chưa từng kết hôn.
Tây Bắc thánh hoàng Chu Hoắc nhíu mày bảo:
- Huyết Yêu vương, ngươi đang chọc cười sao?
- Chọc cười? Ta nói thật đấy.
Huyết Yêu vương cười nhẹ rồi nhìn Tần Vũ:
– Tần Vũ, cậu thấy đề nghị của ta như thế nào?
Tần Vũ cười lên hai tiếng.
- Huyết Yêu vương, tại hạ muốn cưới Lập nhi tuyệt không phải vì muốn thành thần vương mà là thực sự yêu cô ấy.… còn nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, nếu vì Lập nhi thì vì sao ta lại không thể bỏ ra chứ?
Tần Vũ đứng giữa đại điện nói lớn.
Tiếng Tần Vũ vừa dứt, một tiếng quát đột ngột vang lên ..
- Tốt!
Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm đứng lên, khuôn mặt tràn đầy cảm động.
– Tần Vũ, cậu nói rất hay. Có câu nói này của cậu, con gái ta mà được gả cho cậu thì đó là phúc khí của nó. Ha ha…
Giờ đây Khương Phạm đang phấn chấn.
Những thần vương khác ở đó phần lớn chỉ cười cười, trong lòng nghĩ gì không ai biết. Trong tám đại thánh địa, mỗi thánh hoàng có một kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, tạo nên thế cân bằng.
Bây giờ, phe Bắc cực thánh hoàng có thêm một kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo thì thế cân bằng đã bị phá vỡ.
- Chậm đã.
Chu Hiển ở bên cạnh Tần Vũ đột nhiên nói lớn, ánh mắt của mọi người dồn lên người hắn. Tần Vũ cũng nhìn Chu Hiển, mặt đầy tươi cười, trong lòng thầm nghĩ: "Không biết tên Chu Hiển này còn muốn nói gì?"
- Chu Hiển, có điều gì muốn nói sao?
Khương Phạm khẽ nhíu mày.
Chu Hiển gật đầu đáp:
- Thưa dượng. Nếu đúng La Vũ đao là một kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo thì còn đáng nói, nếu như không phải…
- Không phải?
Khương Phạm nhíu mày.
- Để phán đoán cấp độ của một kiện linh bảo không thể dùng mắt thường. Tần Vũ nói nó là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo thì có nhất định là thế không?
Chu Hiển không chịu nhận thua dễ dàng như thế.
Chu Hiển nhìn Tần Vũ, trong lòng đầy giận dữ:
- Ta không tin là Tần Vũ lấy được kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo này dễ dàng như thế.
Vợ của Khương Phạm, Thuần Vu Nhu, cũng gật đầu nói:
- Đúng, trước khi chư vị bình xét thì phải kiểm tra La Vũ đao có đúng là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo như Tần Vũ nói hay không đã.
Khương Phạm gật đầu sau đó nhìn Tần Vũ:
- Tần Vũ, cậu có đồng ý cho bọn ta kiểm tra một lượt không?
- Đương nhiên là được.
Tần Vũ mỉm cười nhìn Khương Phạm.
– Bắc cực thánh hoàng là người chủ trì cuộc chiêu thân lần này, mời ông kiểm tra La Vũ đao có phải là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo hay không.
Tần Vũ giải trừ huyết chi khế ước.

Tâm ý vừa động, La Vũ đao trong tay liền bay lơ lửng lên phía trên đại điện, Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm vươn tay nắm lấy nó.
- Chư vị, ta tự mình kiểm tra thì mọi người không có ý kiến gì chứ?
Khương Phạm nhìn mọi người.
Mọi người đều mỉm cười tỏ ý không có ý kiến, ở đây ngoại trừ Khương Phạm ra còn ai có tư cách kiểm tra chứ?
Khương Phạm cười rồi trích huyết nhỏ lên La Vũ đao. Giọt máu tươi vừa mới dung nhập vào trong La Vũ đao, sắc mặt Khương Phạm tràn đầy kinh ngạc, sau đó vui mừng đến phát điên, nhìn Tần Vũ bảo:
- Quả thực là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, quả thực là thế.
Nghe lời nói của Khương Phạm, không khí trên đại điện không còn bình thường.
Khương Phạm cười ha ha bảo:
- Lễ vật của Tần Vũ là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, chỉ tiêu đầu tiên này cấp cho hắn chắc mọi người không ai có ý kiến nhỉ.
- Không có ý kiến.
Tây Nam thánh hoàng cùng các thần vương đều khẽ lắc đầu đáp.
Chu Hiển ở bên dưới trong mắt lóe lên một tia thất vọng, đến mức này rồi thì hắn cũng chẳng có biện pháp nào nữa. Trên mặt Tần Vũ xuất hiện nét tươi cười.
- Vậy thì tốt, ta tuyên bố …
Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm cười nói.
- Chậm đã.
Phu nhân của Bắc cực thánh hoàng, Thuần Vu Nhu, đột nhiên bảo.
Khương Phạm nhìn vợ mình, không nhịn được nhíu mày hỏi:
- Phu nhân, bà còn chuyện gì nữa?
Thuần Vu Nhu cười đáp:
- Bệ hạ, ta nhớ là… lễ vật dâng lên phải do thiên tôn ban tặng, đúng không?
- Đúng.
Khương Phạm gật đầu đáp:
– Thanh La Vũ đao này của Tần Vũ là do Phiêu Vũ thiên tôn ban tặng, phù hợp với điều kiện mà. Có chuyện gì sao?
Thuần Vu Nhu bình thản nói:
- Phiêu Vũ thiên tôn ban tặng? Phiêu Vũ thiên tôn dễ gặp được thế sao? Tần Vũ nói thế nhưng có phải như thế không? Có ai chứng minh không?
Thuần Vu Nhu nhìn Tần Vũ:
- Tần Vũ, ngươi có biện pháp để chứng minh vũ khí này là do Phiêu Vũ thiên tôn tặng ngươi không? Hay là… ngươi có biện pháp để chứng minh ngươi đã gặp Phiêu Vũ thiên tôn không?
Tần Vũ giật mình.
"Chứng minh, ta làm sao mà chứng minh?" Tần Vũ thấy tâm thần rối loạn.
Thuần Vu Nhu thấy Tần Vũ run run không nói được tiếng nào liền cười nhạt bảo:
- Chư vị, La Vũ đao này đúng là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo. Nhưng mà theo quy củ của chúng ta, lễ vật phải do thiên tôn ban tặng. Tần Vũ có gặp Phiêu Vũ thiên tôn hay không rất đáng hoài nghi.
Cả đại điện lập tức vang lên tiếng rì rào, mọi người đều bàn luận.
Tần Vũ nhíu mày.
Thực sự bản thân không có cách nào để chứng minh mình đã gặp Phiêu Vũ thiên tôn.
Thậm chí… việc ba kiện linh bảo có quan hệ tới Phiêu Vũ thiên tôn cũng là do tự hắn suy đoán.
Chu Hiển lúc này trở nên hưng phấn nói lớn:
- Thưa dì, đúng như dì nói, lúc ở Sơn Hải cung, mười bảy người còn lại bọn con không ai nghe nói Tần Vũ gặp được Phiêu Vũ thiên tôn.
Mắt Chu Hiển sáng lên:
- Việc La Vũ đao là nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo không phải là giả, nhưng như ta biết thì Tần Vũ lại là tân chủ nhân của Mê Thần điện. Mọi người cũng biết, chủ nhân đời trước của Mê Thần điện là Tượng thần Xa Hầu Viên. Ai cũng biết là ông ấy có năng lực luyện chế nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo. Ta hoài nghi… cây La Vũ đao này không phải do Phiêu Vũ thiên tôn ban tặng mà do Tượng thần Xa Hầu Viên luyện chế ra.
Lúc này khí thế của Chu Hiển dâng lên bừng bừng.
Mười ba vị thần vương ở phía trên đều trầm mặc.
Đột nhiên …
- Không phải chỉ là con gái của Bắc cực thánh hoàng sao? Tần Vũ vì muốn lấy con gái Bắc cực thánh hoàng, đường đường là một luyện khí tông sư mà lại dùng một kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo đi lừa người khác sao? Có khả năng đó không? Những người ngồi đây có ai không biết giá trị của nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo không?
Tu La thần vương hừ lạnh.
Tu La thần vương nhìn xuống Chu Hiển đang hưng phấn ở phía dưới lạnh lùng bảo:
- Chu Hiển, ta hỏi ngươi, nếu ngươi có một kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo thì có đành lòng bỏ ra để đổi lấy Khương Lập không?
- Ngươi có đành lòng không?
Chu Hiển vừa mở miệng định đáp.
Ánh mắt của Tu La thần vương phát lạnh:
- Người đừng có nói láo trước mặt ta.
Chu Hiển há miệng ra nhưng không nói được tiếng nào.
Tu La thần vương nhìn mọi người, cười nhẹ bảo:
- Tần Vũ muốn lừa người khác cũng đâu cần dùng tới nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo chứ? Thuần Vu Nhu, suy nghĩ của ngươi ấu trĩ quá.
Quở trách Thuần Vu Nhu thẳng ngay trên đại điện.
- Phu nhân, bà ngồi ngoài đừng có chen vào.
Khương Phạm quát nhẹ. Thuần Vu Nhu chỉ biết cười cười, không nói gì nữa.
Tu La thần vương!
Người được thần giới công nhận là đệ nhất thần vương, hơn nữa còn sở hữu một kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, với thực lực đó thì quở trách hoàng hậu của một thánh hoàng cũng chẳng thấm vào đâu.
- Khương huynh, lần này là chuyện riêng trong nhà của huynh, vừa rồi ta chỉ cảm thấy lời nói của phu nhân huynh quá buồn cười nên mới nói thế thôi. Thôi được rồi, ta cũng không nói nhiều. Bây giờ Khương huynh tự mình quyết định đi.
Tu La thần vương mỉm cười, không nói nữa.
Vào lúc này, bất kể là Thuần Vu Nhu hay Chu Hiển đều không dám lên tiếng.
Kỳ thực phần lớn mọi người đều biết, nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo trân quý đến mức nào chứ, nếu là bọn Chu Hiển lấy được một kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo có lẽ là không đành lòng đưa ra.
Có người dám đưa nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo ra để lừa gạt sao?
Nếu quả thực là có.
Người đó đúng là kẻ ngốc.
Kỳ thực là trong lòng Khương Phạm thầm nhủ: "Dù cho Tần Vũ nói dối thực thì ta cũng bằng lòng để bị lừa!" Lấy được một kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo là quá hời rồi.
Lúc này Chu Hoắc đang ngồi bên cạnh đột nhiên cười nhẹ bảo:
- Tu La thần vương nói rất có đạo lý, nhưng dù nói như thế cũng không có biện pháp nào để hoàn toàn bảo đảm rằng La Vũ đao của Tần Vũ là do Phiêu Vũ thiên tôn tặng. Nếu… nếu quả thực Tần Vũ nói dối thì sao? Cuộc chiêu thân này còn công bằng không?
Lời vừa nói ra không khí của cả đại điện lập tức trở nên do dự.
Chu Hoắc, một trong tám đại thánh hoàng. Luận thực lực thì có khả năng không bằng Tu La thần vương nhưng cũng không thua kém bao nhiêu. Quan trọng nhất là… phụ thân của Chu Hoắc chính là Lôi Phạt thiên tôn!
Tần Vũ nhìn mười ba vị thần vương ở phía trên.
Cục diện trở nên rất phức tạp, chiêu thân cần phải công bằng, nhưng không ai có thể khẳng định có phải Tần Vũ đã gặp Phiêu Vũ thiên tôn chưa.
- Chư vị thần vương.
Tần Vũ cười nhẹ bảo:
– Chuyện này thực sự ta không có người làm chứng, thế này vậy… chư vị thần vương, ai tin Tần Vũ ta thì ủng hộ ta, ai không tin thì ủng hộ Chu Hiển, đến lúc đó xem ai được nhiều người ủng hộ hơn.
- Nếu ta thắng thì chỉ tiêu đầu tiên này thuộc về ta, nếu ta thua thì thuộc về Chu Hiển. Ta lấy lại La Vũ đao, tạm thời rời đi.
Tần Vũ nhìn mười ba vị thần vương ở phía trên.
Khương Phạm nhíu mày trầm ngâm một lúc, cố nghĩ một biện pháp cho hoàn mỹ.
- Được, chư vị thần vương bình xét đi, chỉ tiêu này rốt cuộc giao cho ai?
Khương Phạm nhìn các vị thần vương, miễn cưỡng tuyên bố.
Huyết Yêu vương cười nhẹ bảo:
- Ta bắt đầu cho, vì không muốn La Vũ đao rơi vào tay Bắc cực thánh hoàng nên ta ủng hộ… Chu Hiển. Huyết Yêu vương cười tủm tỉm bảo:
- Tần Vũ, đề nghị kia của ta lúc nào cũng hữu hiệu hết.
Tần Vũ gượng cười.
- Cảm ơn Huyết Yêu vương tiền bối.
Chu Hiển cung kính nói.
Tiếp đó Tây cực thánh hoàng đã đứng lên, nhưng lúc Tây cực thánh hoàng chuẩn bị nói thì đột nhiên biến sắc sau đó ngồi xuống.
Không chỉ mình Tây cực thánh hoàng, cả mười ba vị thần vương đều biến sắc.
- Mọi chuyện đã rõ, ta tuyên bố… chỉ tiêu đầu tiên này thuộc về Tần Vũ!
Khương Phạm đột nhiên nói lớn.
Tần Vũ, Chu Hiển cùng với những người ở bên dưới đều giật mình.
Chu Hiển lập tức lên tiếng:
- Thưa dượng, việc bình xét vừa mới bắt đầu sao dượng lại tuyên bố…
- Không cần nói nhiều.
Khương Phạm cười nhạt:
– Vừa rồi Phiêu Vũ thiên tôn đã dùng thần thức truyền âm cho các thần vương xác nhận La Vũ đao là do người tặng. Phiêu Vũ thiên tôn tự thân thừa nhận còn có thể giả sao?
Chu Hiển có chút tuyệt vọng đưa ánh mắt nhìn phụ thân "Chu Hoắc" của hắn.
Chu Hoắc khẽ gật đầu với Chu Hiển:
- Đúng là do Phiêu Vũ thiên tôn tặng.
Chu Hiển lập tức trầm mặc.
Tần Vũ nghi hoặc trong lòng:
- Phiêu Vũ thiên tôn thừa nhận? Xem ra, ba kiện linh bảo đúng là có quan hệ với ông ta. Có điều, Phiêu Vũ thiên tôn là thanh niên tóc trắng bạc hay là sư tôn của người đó nhỉ?

Bình luận





Chi tiết truyện