chương 274/ 671


Cực địa, Tử Vong thâm uyên. Man Càn kinh ngạc than.
- Thì ra Nghịch Ương Cảnh ở đấy, Tử Vong thâm uyên thần bí không đoán được, trong ghi chép của phàm nhân giới hình như chưa có ai phát hiện bí mật của Tử Vong thâm uyên này.
Tông Quật cũng gật đầu nói:
- Bí mật của Tử Vong thâm uyên đích xác không ai hiểu.
Tần Vũ hiếu kỳ hỏi Tông Quật:
- Tông tiền bối, ông và Phương Điền của Long tộc đều là vô địch của phàm nhân giới, không lẽ các người chưa tra xét thử Tử Vong thâm uyên?
Tông Quật khẽ giật mình, sau đó lắc đầu nói:
- Không phải ta và Phương Điền không có năng lực, có điều bọn ta lười quá.
Lười?
Mặt Man Càn đầy vẻ khó tin, dù có lười đến mấy thì đối với ngươi và Phương Điền mà nói, cự ly mấy tỷ dặm không mấy xa, dùng thuấn di thì dễ dàng tới đó mà.
Tông Quật bật cười.
- Điểm này Man Càn huynh không biết rồi, nếu mấy tỷ dặm trong hoàn cảnh như ở Bạo Loạn Tinh Hải thì ta và Phương Điền đương nhiên dễ dàng tới Tử Vong thâm uyên rồi. Nhưng bất luận là xuất phát từ cực địa Hàn vực hay cực địa Viêm vực, muốn tới Tử Vong thâm uyên đều vô cùng khó khăn.
Trong mắt Tông Quật hiện lên hồi ức:
- Cực địa Viêm vực có Viêm Hoả chi khí vô tận, cực địa Hàn vực thì đầy hàn băng chi khí vô tận… bất luận là từ bên nào đi tới Tử Vong thâm uyên ngay cả ta nếu không có thời gian một năm cũng không có khả năng tới nơi.
Một năm?
Tần Vũ kinh hãi.
Tần Vũ biết rõ tốc độ của Tông Quật, mấy tỷ dặm, dù không dùng thuấn di tin rằng cũng có thể vượt qua trong lòng một tháng.
Sao lại cần những một năm?
- Được rồi, tạm thời không nói nữa, đợi đến khi các người xuất phát sẽ biết vì sao ta nói như thế. Ta báo cho các người biết, ta đã từng cùng với Phương Điền xuất phát đi Tử Vong thâm uyên, hơn nữa còn đi được chín mươi lăm phần trăm quãng đường rồi. Nhưng trên năm phần trăm lộ trình còn lại, hai người bọn ta lại lùi bước. Thứ nhất là do Bạo Loạn Tinh Hải phát sinh một chuyện lớn. Thứ hai là hai người bọn ta cũng thấy mệt mỏi.
Tông Quật nói với vẻ bất lực.
Tần Vũ và Man Càn cũng không hỏi nữa.
Đến cực địa tự nhiên sẽ biết, người ta đã không muốn nói sao còn hỏi làm gì?
Tần Vũ cười hỏi:
- Tông tiền bối, có hai phương pháp đi Tử Vong thâm uyên, một là từ Đằng Long đại lục đi về hướng Nam tới cực địa Viêm vực, sau đó đi xuyên qua để vào Tử Vong thâm uyên. Hai là từ Tiềm Long đại lục đi về phía Bắc tới cực địa Hàn vực sau đó đi xuyên qua tới Tử Vong thâm uyên. Tông tiền bối ông có kinh nghiệm, ông thấy đi đường nào hay hơn?
Tần Vũ và Man Càn đều nhìn về phía Tông Quật.
Địa đồ Nghịch Ương Cảnh do Nghịch Ương tiên đế lưu lại năm xưa rất đơn giản, chỉ vẽ đại khái bối cảnh của tinh cầu rồi chỉ ra – Nghịch Ương cảnh ở trong Tử Vong thâm uyên.
Phần chi tiết nhất của địa đồ Nghịch Ương Cảnh chính là lối vào Tử Vong thâm uyên.
Con đường từ bên ngoài tới Tử Vong thâm uyên rất đơn giản, giá trị chính là vào được Tử Vong thâm uyên, tìm thấy Nghịch Ương Cảnh lại là chuyện vô cùng gian nan, không có địa đồ thì gần như không có khả năng.
Tông Quật suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Chuyện quan trọng nhất bây giờ của chúng ta là làm sao để tới Tử Vong thâm uyên, căn cứ vào kinh nghiệm của ta thì đi từ phía cực địa Hàn vực khá hơn một chút vì theo sức gió, mức độ khó khăn của cực địa Viêm vực càng lớn.
- Lửa dựa vào thế gió?
Tần Vũ hỏi:
- Không lẽ ý của Tông tiền bối là ở cực địa Viêm vực có gió rất lớn?
Như Tần Vũ nghĩ thì gió bình thường không làm Tông Quật để ý tới.
Tông Quật gật đầu nói:
- Đúng, ở đó có gió, hơn nữa uy lực còn cực kỳ lớn. Kỳ thực không chỉ cực địa Viêm vực có gió mà ở cực địa Hàn vực cũng có. Có điều ở cực địa Hàn vực dưới chân toàn là băng nên lúc đầu không mấy uy hiếp đối với chúng ta.
Lúc này Tần Vũ và Man Càn căn bản không chú ý tới ý nghĩa thực sự trong câu "lúc đầu không mấy uy hiếp" của Tông Quật. Những cơn gió đó lúc đầu lực uy hiếp nhỏ nhưng về sau thì khó nói lắm.
Tần Vũ nhìn về phía Man Càn:
- Man Càn huynh, ý kiến của huynh ra sao?
Man Càn cười ha ha nói:
- Đương nhiên ta tin lời của Tông Quật rồi. Tần Vũ huynh đệ chọn đường nào?
- Ý kiến của hai vị đều là đi qua cực địa Hàn vực vậy thì ta cũng chọn đường đó.
Tần Vũ mỉm cười nói.
Tông Quật và Man Càn cùng gật đầu.
……
Đoàn người này của Tần Vũ tổng cộng có chín người – Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ, Tông Quật, Thạch Biến, Thạch Hoá, Man Càn, Dư Lương, Khổng Tào – thuộc ba phe.
Còn đoàn người kia có nhân số nhiều hơn. Chủ yếu là phe tiên đạo của Hoa Nhan, ma đạo của Đỗ Trung Quân với Long tộc của Ngao Phụng, Phương Điền.
Hai đoàn nhân mã xuất phát một trước một sau, thời gian chênh lệch không nhiều.
Thông qua truyền tống trận trên Tuyết Ngư đảo, đoàn người Tần Vũ trực tiếp tới Kim Mộc đảo ở Bạo Loạn Tinh Hải phía Bắc sau đó rời Kim Mộc đảo bay hết tốc lực về phía Bắc của Tiềm Long đại lục.
Trên bầu trời Kim Mộc đảo.
Chín người bọn Tần Vũ đang đứng trên không.
- Tần Vũ, đến bây giờ mà cả thuấn di ngươi cũng không biết, ài, tốc độ phi hành quá chậm, ta mang ngươi và Phí Phí đi vậy.
Tông Quật cười nói đồng thời đưa tay nắm lấy tay Tần Vũ và Hầu Phí.
Tần Vũ cũng không phản kháng, cười nói:
- Phí Phí mới Đại Thành kỳ, ta bất quá chỉ mới là Độ Kiếp hậu kỳ mà thôi, không biết thuấn di là chuyện vô cùng bình thường.
- Hầy, Tần Vũ huynh đệ, ta thấy thật kỳ quái.
Thạch Biến ở phía sau Tông Quật hỏi:
- Không phải ta xem thường huynh đệ nhưng tu vi của ngươi quả thật hơi yếu. Sư thúc Kiếm tiên của ngươi, còn cả Lan thúc nữa, sao lại yên tâm để ngươi đi nhỉ?
Lập tức Tông Quật, Man Càn với lại những người khác đều nhìn Tần Vũ.
Bọn họ luôn thấy vấn đề này rất kỳ quái.
Tuy Tần Vũ rất thần bí, nhưng có khuyết điểm là công lực thấp. Vì sao sư môn của Tần Vũ lại yên tâm để bọn họ đi?
- Điều này… nói thật là khảo nghiệm của Lan thúc đối với ta.
Tần Vũ thật thà đáp.
Sự thật chính là như thế, trước khi Lan thúc rời khỏi đã nói với Tần Vũ chỉ có vào Nghịch Ương Cảnh mới biết được mình phải tu luyện tới mức độ nào thì có thể gặp được Lập Nhi.
Nhưng Man Càn và Tông Quật nghe Tần Vũ nói lại cho rằng đó chỉ là một loại khảo nghiệm đối với Tần Vũ mà thôi.
"Đúng là một tông phái thần bí." Man Càn và Tông Quật thầm nhủ trong lòng.
- Được rồi, mọi người đừng lãng phí thời gian nữa, xuất phát sớm một chút.
Tần Vũ cười nói.
Sau đó Tông Quật mang theo Tần Vũ và Hầu Phí, còn Man Càn mang theo Hắc Vũ, trực tiếp triển khai thuấn di, tiến về phía trước với một tốc độ kinh nhân.
Chỉ vài chớp mắt, mấy người Tần Vũ đã vượt qua Tiềm Long đại lục đến phương Bắc đầy thần bí của Tiềm Long đại lục…
Phương Bắc của Tiềm Long đại lục có biển cả rộng mấy trăm dặm, càng đi về phía Bắc càng lạnh, đến tận cùng chính là thế giới hàn băng vô biên.
Mặt đất là băng, các loại kiến trúc cao chót vót cũng được hình thành từ băng.
Đoàn chín người bọn Tần Vũ hạ xuống mặt băng vô biên.
- Nhiệt độ thấp quá.
Hầu Phí chắt lưỡi.
- Chậc chậc, gió cũng lớn nữa. Nếu là ở Tiềm Long đại lục chắc quật ngã cả cổ thụ.
Bước vào thế giới hàn băng chính là bước vào cực địa Hàn vực.
Cực địa Hàn vực chính là thế giới băng.
Đồng thời gió ở cực địa Hàn vực cũng vô cùng lớn, tuy bọn Tần Vũ hiện tại mới ở ngoài rìa của cực địa Hàn vực nhưng gió đã lớn đến mức kinh người.
- Gió này còn nhỏ, không ảnh hưởng tới bọn ta thuấn di.
Tông Quật cười nói:
- Bất quá đi sâu về phía Bắc thì uy lực gió càng lớn, thể tích càng nhỏ, sức mạnh càng đáng sợ. Cuối cùng đạt tới mức sắc như dao. Tiến về trước thêm chừng một tỷ dặm nữa có lẽ mọi người cũng không thuấn di được vì lúc đó gió làm cho không gian mọi nơi ở trong trạng thái không ổn định.
Bọn Tần Vũ hiểu ra.
Thì ra… hiện tại cuồng phong đang là yếu nhất.
- Quản nhiều chuyện làm gì, không lẽ bọn ta lại bị mấy cơn gió nhỏ nhoi này ngăn chặn. Xuất phát, đừng lãng phí thời gian nữa.
Man Càn chụp lấy tay Hắc Vũ, thi triển thuấn di đi về phía trước.
Tông Quật cũng chụp tay Tần Vũ và Hầu Phí thi triển thuấn di. Bọn Dư Lương, Khổng Tào, Thạch Biến, Thạch Hoá cũng từng người một thi triển thuấn di.
Tốc độ thuấn di đích xác nhanh đến kinh người.
Chừng một tuần trà, mọi người đã cảm thấy sự uy hiếp của gió, hiển nhiên mọi người đã đi về phía trước được gần một tỷ dặm.
Tông Quật nhíu mày nói:
- Không thể tiếp tục thuấn di nữa. Hiện tại uy lực của gió đã mạnh lắm rồi, có lẽ tiến tới khoảng ngàn vạn dặm nữa thì gió đã làm không gian chấn động rồi.
Mọi người gật đầu.
Thời điểm này không ai dám nổi máu anh hùng. Tiến hành thuấn di trong không gian không ổn định là tự sát.
Chín người lập tức phi hành hết tốc lực về phía Bắc.
- Không hay!
Thạch Biến kinh hãi kêu lên
- Tông huynh, nơi đây hình như không có năng lượng để bổ sung, vừa rồi lúc thuấn di ta không chú ý nhưng hiện tại lại cảm thấy rất rõ.
Bọn Man Càn, Tần Vũ cũng nhíu mày.
Hiển nhiên lúc này bọn họ cũng đã phát hiện một đặc tính của cực địa Hàn vực – cả cực địa Hàn vực không có lấy một tí linh khí nào của thiên địa mà chỉ toàn là huyền băng hàn khí.
Huyền băng hàn khí chỉ thích hợp cho người tu luyện công pháp đặc thù hấp thu.
Ví như Tần Vũ, công pháp "Tinh Thần Biến" của hắn cực kỳ đặc thù, nhưng lại là cực nhiệt cực dương, căn bản không thể hấp thu huyền băng hàn khí.
Người nắm giữ Hồng hoang "Dư Lương" cũng nhíu mày:
- Đại nhân, tại cực địa Hàn vực này năng lượng trong thể nội chỉ tiêu hao mà không có biện pháp để bổ sung.
Nếu không có biện pháp bổ sung năng lượng trong thể nội, dù là một nhất cấp kim tiên với sự tiêu hao công lực cuối cùng thực lực có khả năng giảm xuống còn một nửa.
- Dư Lương, Khổng Tào, trong người các ngươi mang theo bao nhiêu linh đan để bổ sung năng lượng trong thể nội.
Dư Lương khom người đáp:
- Đại nhân, linh đan trên người thuộc hạ đủ để tiến về phía trước trong một năm.
Khổng Tào cũng nói:
- Linh đan thuộc hạ mang theo không nhiều bằng Dư Lương đại nhân, chỉ duy trì được trong sáu-bảy tháng thôi.
Phi hành tiêu hao rất ít năng lượng nhưng ít đến mấy cũng là năng lượng. Trước đây có thể hấp thu năng lượng của ngoại giới để bổ sung nhưng hiện tại lại không có để bổ sung. Mức tiêu hao của một ngày bọn họ còn chịu được, hai ngày cũng có thể miễn cưỡng, nhưng bảy ngày thì sao? Ba chục ngày? Một trăm ngày? Thậm chí hơn nữa…
Thời gian càng dài thì càng khủng bố.
Tông Quật mỉm cười.
Trước khi xuất phát ông đã dự liệu chuyện này. Hơn nữa ông cũng đã từng có kinh nghiệm đi đường tại cực địa. Trong không gian giới chỉ của Tông Quật không hề thiếu linh đan để bổ sung công lực và nguyên linh thạch.
- Dư Lương, Khổng Tào, đây là hai khối cực phẩm nguyên linh thạch, các ngươi mỗi người một khối, tin rằng đủ cho các ngươi dùng trong thời gian rất dài.
Man Càn trong lòng lo lắng nên cấp cho hai thủ hạ của mình mỗi người một khối cực phẩm nguyên linh thạch.
Ba huynh đệ lại chẳng có chút lo lắng.
Có sinh sinh tạo hoá đan của Tần Vũ rồi còn sợ công lực bị tiêu hao?
- Tông tiền bối, các ông ổn chứ, vậy thì xuất phát!
Đoàn người Tần Vũ lại tiếp tục tiến tới.
Đây là lần đầu chín người phi hành, tốc độ của họ vô cùng nhanh, trong đó tốc độ của Tần Vũ và Hầu Phí có chút thua kém, bất quá những người khác cũng không gấp gáp gì nên giảm tốc độ xuống một chút.
Lần phi hành này ròng rã ba tháng trời.
Tốc độ mỗi ngày không giống nhau, càng tiến về phía trước càng giảm xuống, mất ba tháng thì chín người không còn cách Tử Vong thâm uyên bao xa.
- Đại ca, huynh nói xem chúng ta phải mất bao lâu nữa mới tới được Tử Vong thâm uyên?
Hầu Phí cười hỏi Tần Vũ.
Tần Vũ mỉm cười:
- Cũng không rõ, bất quá hiện tại chúng ta cách Tử Vong thâm uyên chắc không xa lắm, nếu dùng tốc độ hiện tại có lẽ vài ngày là tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tần Vũ và Hầu Phí là hai người ở cuối cùng, bọn họ đang nhàn nhã vừa phi hành vừa nói chuyện.
- Cẩn thận!
Một âm thanh như sấm nổ ngang trời, vang vọng khắp chung quanh làm mọi người dừng ngay lại.
- Chuyện gì thế? Tông Quật ông ấy hét lên làm gì?
Tần Vũ và Hầu Phí cũng dừng lại, nghi hoặc nhìn phía trước.
Tông Quật ở phía trước sắc mặt nghiêm túc:
- Các vị, nếu ta dự liệu không sai thì cự ly chúng ta cách Tử Vong thâm uyên chỉ khoảng trên dưới một trăm triệu dặm. Nhưng đoạn cự ly cuối cùng này cũng khó khăn nhất. Lần trước ta và Phương Điền vượt qua chín mươi lăm phần trăm quãng đường nhưng cuối cùng bỏ cuộc ở đoạn này.
Tông Quật nhìn bầu trời đằng xa, sắc mặt có chút khó coi:
- Các người nhìn kỹ không gian phía trước đi, nhớ kỹ là không được lỗ mãng tiến tới.
Nghe lời nói trịnh trọng của Tông Quật, những người tại trường không ai dám khinh thường.
Từng người một chăm chú nhìn về phía trước.
Nhìn lần đầu, một quang cảnh hoàn toàn yên tĩnh.
Cẩn thận nhìn lần nữa --
Chỉ thấy không gian đằng xa, từng đạo không gian liệt phùng xuất hiện, khi thì cao ngang người, khi thì chỉ bằng ngón tay cái, nhưng chỉ trong sát na lại khôi phục thành bình thường.
Không gian liệt phùng nhỏ thế nên nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy. Nhưng những người tại trường không ai dám khinh thị không gian liệt phùng nhỏ bé đó.
Dù nó nhỏ đến mấy cũng là không gian liệt phùng. Một khi không cẩn thận rất có khả măng mất mạng.
Thì ra cuồng phong đã ngưng tụ đến cực điểm, giống như lưỡi dao, uy lực của nó vô cùng lớn, thậm chí có thể tạo nên không gian liệt phùng.
- Lộ trình khoảng một trăm triệu dặm này là khu vực không gian hỗn loạn, nơi đây bất luận là ma thức hay yêu thức các thứ đều không sử dụng được như bình thường. Ở đây chỉ biết dựa vào bản thân! Mọi người cần phải cẩn thận, cẩn thật, thật cẩn thận. Một khi tiếp xúc với không gian liệt phùng thì không ai cứu nổi đâu.
Tông Quật nghiêm túc nói.
Nghịch Ương cảnh còn chưa tới được, ngay cả Tử Vong thâm uyên cũng chưa tới được. Đoạn lộ trình cuối cùng này đã làm cho những người tại trường cảm thấy trong lòng run rẩy.
Một khi không chú ý, một đạo không gian liệt phùng xuất hiện cạnh ai đó, những người gần đó liền bị thôn phệ hồn phi phách tán. Người đó có thể là người khác, cũng có thể là bản thân.

Bình luận





Chi tiết truyện