chương 120/ 671

Tang Mặc đồng tử co rút lại.
Hiển nhiên đối với việc Tần Vũ mau mắn tiếp nhận nhiệm vụ như vậy, Tang Mặc cũng cảm thấy kinh ngạc. Bất quá sau một lúc tư lự, Tang Mặc đã có quyết định:
- Lưu Tinh? Ta phải xem coi ngươi có thực sự đi giết hắc ưng không.
Tần Vũ nhận nhiệm vụ này có hai kết quả. Một là Tần Vũ giết hắc ưng, vậy thì Tang Mặc cũng không còn cách gì, hai là Tần Vũ lúc lâm trận phản bội, thay vào đó giết các hộ pháp khác. Nếu là tình huống thứ hai thì cho dù Tang Mặc không có chứng cứ xác nhận Lưu Tinh Hộ pháp là tu tiên giả, vẫn có thể dùng tội danh phản bội để ép Tra Hồng xử tử Tần Vũ.
- Hắc hắc…
Một tràng quái thanh phát ra từ miệng Hầu Phí, toàn thân phát ta khí tức hung thú, trừng trừng nhìn Tang Mặc, sau đó nhìn Tần Vũ nói:
- Đại ca, cái tên Tang Mặc này nói để người đi là người đi sao, hắn mà có ý đồ gì, Hầu gia liền một bổng đập dẹp hắn luôn.
Lập tức Hầu Phí nhìn Tra Hồng, ngửng đầu nói:
- Động chủ, Hầu gia ta nhận chức Hộ pháp này là vì nể mặt Tra Phách huynh đệ, cái gì mà một nghìn hộ vệ. Đó chỉ là vì chức trách nên Hầu gia ta mới nhận lấy, ta với đại ca cùng quản lý một nghìn hộ vệ có gì không được? Lại còn muốn biểu lộ thực lực nữa chứ, như quả Động chủ người cho rằng đại ca ta không được. Hắc hắc, vậy cũng tốt, ta cùng đại ca lập tức đi ngay, cái chức Hộ pháp này ta cũng không thèm.
Hầu Phí không chút để tâm, lập tức quay đầu không thèm nhìn Tra Hồng, mà hướng sang Tra Phách, tựa như từ trong lòng rút ra những lời thành khẩn nói:
- Tra Phách huynh đệ, không phải Hầu Phí này không nể mặt người, mà chỉ là ta không chấp nhận được nỗi oan ức này thôi.
Tra Phách vội nói:
- Hầu Phí huynh đệ, xin bình tĩnh lại, ta biết tính ngươi vốn thẳng thắn, đại ca cũng chưa nói gì cơ mà?
Tra Hồng nhíu mày, mục quang hướng về Tần Vũ.
Tần Vũ trước nhìn Hầu Phí nói:
- Phí Phí, không cần nóng vội, chẳng qua chỉ là truy bắt hắc ưng thôi mà? Chúng ta khi đã là Hộ pháp của Xích Huyết động phủ thì cũng phải làm vài việc chứ, bằng không ngồi lên chức Hộ pháp mà chẳng làm việc gì thì ta cũng cảm thấy áy náy.
Nói xong Tần Vũ liếc nhìn Tang Mặc một cái.
Tang Mặc ngược lại nhìn Tần Vũ cưới nói:
- Lưu Tinh hộ pháp tích cực và động chủ như vậy, ta cũng cần phải học tập lòng trung thành của Lưu Tinh hộ pháp.
- Câm miệng! ai cần ngươi nói, đồ hai mặt này, ta nhìn ngươi là đã thấy ngứa mắt!
Cặp hoả nhãn Hầu Phí lấp loáng hung quang. Hắc bổng trong tay tựa như chuẩn bị xuất thủ, Tang Mặc nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi, nhưng hắn cũng không dám nói gì.
Tần Vũ hướng về Tra Hồng nói: Động chủ, đối với chuyện này, thuộc hạ xin vì Động chủ đi bắt hắc ưng.
Hầu Phí trừng mắt nhìn Tang Mặc, nhưng cũng không nói gì nữa.
- Ha ha… Tốt! Lưu Tinh hộ pháp trung thành như vậy, bổn Động chủ trong lòng rất vui mừng a, Bạch Âm, Nhiễm Lam, Mục Húc, Trang Chung, Lưu Tinh, năm vị Hộ pháp nghe lệnh!
Thanh âm của Tra Hồng bất ngờ vang lên một cách uy nghiêm.
Bạch Âm bốn người cùng Tần Vũ lập tức nghiêng mình nghe lệnh.
- Bổn Động chủ lệnh năm người các ngươi nửa ngay sau cùng xuất phát, bắt cho được hắc ưng, đến lúc nguy cấp, giết chết cũng không sao.
Tra Hồng hung ác nói, trong lời nói có ẩn hàm sát khí, việc giết chết năm mươi hộ vệ quả thật đã khiến Tra Hồng trong lòng phẫn nộ.
Tần Vũ, Bạch Âm, Nhiễm Lam, Mục Húc, Trang Chung năm người cùng nghiêng người nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Tra Hồng để bọn họ nửa ngày sau mới xuất phát cũng chính là để bọn có nửa ngày chuẩn bị. Tần Vũ cùng Hầu Phí trực tiếp quay về nơi mình ở, bọn Bạch Âm bốn người cũng quay về. Có điều họ không quay về độc viện của mình mà tập trung tại độc viện của Bạch Âm.

o0o

Trong Xích Huyết động phủ, mỗi một khu độc viện đều có một thị nữ xinh đẹp mang các loại vật thực qua lại trên hành lang giữa các nơi. Tang Mặc mặc hồng bào dáng vẻ âm lãnh không quay về độc viện của mình, thay vào đó đi về hướng độc viện của Bạch Âm.
Một lục y thị nữ đứng nơi hành lang nhìn thấy Tang Mặc đi tới liền cung kính nói:
- Hộ pháp!
- Ừ!
Tang Mặc hắng giọng, căn bản không thèm nhìn thị nữ trực tiếp đi thẳng đến độc viện của Bạch Âm.
Trong Bạch Âm độc viện, bọn Bạch Âm, Nhiễm Lam bốn người đang tụ tập, cười nói bàn luận ồn ào, nhìn thấy Tang Mặc đi vào, trong bốn người Mục Húc hắng giọng một tiếng, sắc diện tỏ vẻ không vui.
- Tang Mặc bái kiến các vị!
Tang Mặc chắp tay hướng về bốn người nói.
Bạch Âm vẫn mỉm cười. Nhiễm Lam cùng Trang Chung thì không quan tâm, chỉ Mục Húc là cười lạnh nói:
- Tang Mặc đại tộc trưởng, hôm nay thật đúng là một ngày đẹp trời, không ngờ ngài lại đến thăm chúng tôi, thật là khiến cho tôi đây lo sợ a.
Trong mười ba hộ pháp, Mục Húc và Tang Mặc bản thể đều là Bát Trảo Chương Ngư, có điều Tang Mặc thuộc Bát Trảo Chương Ngư "Tang tộc", còn Mục Húc thuộc Bát Trảo Chương Ngư "Mục tộc". Hai tộc trước nay vì tranh ngôi vị đệ nhất tộc Bát Trảo Chương Ngư mà đã kết thành oán cừu lâu dài.
Trong lòng Tang Mặc nộ khí bốc lên, nhưng hắn nhanh chóng đèn nén nộ khí bản thân xuống.
- Mục Húc tộc trưởng, ta đến cũng là vì việc sinh tử của các người, nếu ngươi không quan tâm đến sinh tử của bản thân cũng như sinh tử của ba vị hộ pháp còn lại thì ta đi đây!
Tang Mặc nhìn những hộ pháp còn lại.
Mục Húc cười âm hiểm:
- Ồ, sinh tử? Nghe ngươi nói có vẻ rất quan tâm đến chúng ta, muốn bảo vệ tiểu mệnh chúng ta, từ khi nào mà Tang Mặc trở thành người tốt vậy, trong ấn tượng của ta, ngươi phải là đang mong chúng ta chết hết chứ.
- Câm miệng, ta đúng là mong ngươi chết, chứ không phải những hộ pháp khác!
Tang Mặc trong mắt xuất hiện hàn quang:
- Nếu không phải vì ba vị hộ pháp cũng cùng đi lần này, ta đã không thèm tố cáo với các người đại bí mật này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Đại bí mật ? Hừm!
Mục Húc cười lạnh.
Nhưng Bạch Âm thì chau mày, hắn nghe thấy câu nói của Tang Mặc "nếu không phải vì ba vị hộ pháp cũng cùng đi lần này", liền từ câu nói đó đoán ra Tang Mặc vì chuyện truy bắt hắc ưng mà đến. Nếu nói ai là người hiểu về tu tiên giả và hắc ưng kia nhất thì người đó chắc chắn phải là Tang Mặc.
- Nói không chừng Tang Mặc thực sự biết được bí mật nào đó.
Bạch Âm trong lòng khẽ động, tức thì nói lớn:
- Mục Húc, Tang Mặc hộ pháp đã đến đây, chúng ta không thể thất lễ được.
Bạch Âm nói xong, Mục Húc hừm một tiếng đứng qua một bên không nói với Tang Mặc nữa. Bạch Âm là thủ lĩnh trong nhóm bốn người này một phần là vì hắn có công lực cao nhất, phần khác cũng là tâm cơ của hắn khiến người bội phục.
Bạch Âm tức thì nhìn Tang Mặc cười nói:
- Tang Mặc hộ pháp, không biết lời ngài nói là có ý gì, bì mật gì mà lại có liên quan đến sinh tử của chúng ta?
- Vào trong phòng rồi nói!
Tang Mặc đi thẳng vào một phòng, Bạch Âm dừng lại một chút rồi cũng đi vào trong phòng, đồng thời Bạch Âm khéo léo bố trí cầm chế, không để cho người ngoài dò xét.
- Tang Mặc, có bí mật gì thì ngươi nói đi!
Tang Mặc đứng tại giữa phòng, quay lưng về phía Bạch Âm.
Khi cảm ứng được Bạch Âm bố trí cấm chế, hắn liền hài lòng quay đầu nhìn Bạch Âm từ từ nói:
- Cái tên Lưu Tinh hộ pháp vừa mới đến, tuy ta không dám xác định nhưng rất có khả năng hắn là tu tiên giả, chắc là ngươi cũng hiểu ý nghĩa điều này.
Bạch Âm sắc mặt liền biến đổi.
Vừa nghe xong phản ứng đầu tiên của hắn là nghi ngờ Tang Mặc lừa hắn, sau đó hắn suy sét lại thì thấy Tang Mặc lừa hắn thì được cái gì ? Cân nhắc suy nghĩ cẩn thận thì thấy trên thân Lưu Tinh vốn không phát ra một chút khí tức, như vậy nói không chừng rất có thể là tu tiên giả.
Nếu những gì Tang Mặc nói là thật!
Thì…
Lưng Bạch Âm toát mồ hôi lạnh, tu tiên giả cũng cùng một nhóm với hắc ưng, nếu phút cuối trong lúc năm vị Hộ pháp đang cây công hắc ưng, Tần Vũ đột nhiên công kích bọn họ, mà họ vốn không để tâm phòng bị thì tối thiểu có thể mất mạng hai người.
Hắc ưng cộng thêm thực lực của Tần Vũ thì rất có khả năng cả bốn người đều bị giết.
- Bạch Âm hộ pháp, đây chính là lời cảnh cáo duy nhất của ta, ta cũng không dám hoàn toàn xác định, tin rằng ngài tự có kế sách.
Tang Mặc cười nói, sau đó trực tiếp giải trừ cấm chế, đi qua một bên Bạch Âm ra khỏi phòng.
Tang Mặc hiểu rất rõ tính cách của Bạch Âm, chỉ cần có một điểm hoài nghi, một chút nguy hiểm là Bạch Âm khẳng định sẽ chuẩn bị sao cho tuyệt đối an toàn.
Bạch Âm sắc mặt âm trầm, biểu tình biến đổi liên tục, sau đó quay người nhìn Tang Mặc biến mất tại ngoài cửa đình viện, khoé miệng hắn xuất hiện một nụ cười, hắn dĩ nhiên đã có quyết định.

o0o

Dưới đáy biển các dòng ngầm chảy ầm ầm, Tần Vũ chân đạp hắc sắc phi kiếm, hắc bào cực tốc lao đi, Bạch Âm, Nhiễm Lam, Mục Húc, Trang Chung cũng thi triển các loại thủ đoạn lao đi trong nước, thấy năm đại cao thủ cùng phi hành các tu yêu giả thông thường đều tránh xa.
Lần này Xích Huyết động phủ đã ra lệnh cho người của Thanh Nhãn ngư tộc giúp đỡ trong việc giám sát tung tích của hắc ưng. Xích Huyết động phủ không phải như Tang Mặc, khi xưa Tang Mặc nhờ vả ba mươi người của Thanh Nhãn ngư tộc thì đều phải trả công, nhưng Xích Huyết động phủ hạ lệnh một tiếng thì cả trăm người của Thanh Nhãn ngư tộc cùng lúc bắt đầu tiến hành giám sát.
Cả trăm người cùng lúc giám sát thì đủ để bao quát một khu vực rộng hàng trăm vạn dặm.
- Lưu Tinh hộ pháp, ngài nói nếu chúng ta gặp được hắc ưng thì nên xuất thủ như thế nào? Dù chúng ta có năm người cũng nên vạch ra một kế hoạch cẩn thận a
Bạch Âm phi hành tiếp cận Tần Vũ, đồng thời cười nói.
Nhiễm Lam, Mục Húc, Trang Chung ba người cũng tiếp cận để nghe Tần Vũ nói.
Tần Vũ nhìn Bạch Âm một cái, mục quang tựa như xuyên thấu tâm linh Bạch Âm, trong lòng Bạch Âm không khỏi chấn động, không ngăn được bản thân càng cảnh giác hơn đối với Tần Vũ.
Bạch Âm không biết là Tần Vũ tu luyện ma đạo bí kỹ, đối với việc vận dụng lực lượng linh hồn thì cách thức nguyên thuỷ sử dụng Linh Hồn chi lực của tu chân giả không thể so với hắn được, trong các cách thi triển Linh Hồn chi lực của ma đạo bí kỹ có một số cách phải thông qua ánh mắt để thi triển.
Thoáng chốc Tần Vũ thu hồi mục quang thản nhiên nói:
- Bạch Âm hộ pháp sớm đã có kế sách rồi, tại sao lại còn hỏi tôi. Trong năm người chúng ta, Bạch Âm hộ pháp thực lực cao nhất, lần tiễu phạt này, cứ lấy Bạch Âm hộ pháp làm đầu, ngài chỉ cần ra lệnh, còn tôi chỉ nghe lệnh mà làm thôi.
Bạch Âm cười nói:
- Đã là như vậy thì để ta nói.
Tần Vũ nhìn Bạch Âm, hắn cũng muốn xem Bạch Âm đối phó Tiểu Hắc như thế nào.
- Một khi phát hiện ra hắc ưng, Lưu Tinh hộ pháp cùng Nhiễm Lam, Mục Húc liên thủ công kích, tin rằng ba vị liên thủ đủ để chống cự với hắc ưng, còn ta thực lực mạnh nhất thì chờ cơ hội thâu tập, một kích cuối cùng này nếu có thể bắt thì bắt, nếu không được thì trực tiếp giết chết hắc ưng, còn lại Trang Chung thì chuẩn bị đề phòng có tình huống bất ngờ phát sinh.
Bạch Âm nhìn mọi người một cái cười nói:
- Các vị, đối với kế hoạch này có gì không đồng ý, cứ tự nhiên nói.
Mục Húc và Nhiễm Lam nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu. Họ cũng đã nghe Tra Phách nói qua thực lực của hắc ưng, không nói đến ba người liên thủ, chỉ hai người bọn họ thôi thì cho dù hắc ưng có muốn giết họ cũng không dễ dàng gì.
Trang Chung thì không có ý kiến, hắn không phải động thủ thì đương nhiên là vui mừng thoải mái.
- Còn Lưu Tinh hộ pháp? Bạch Âm nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ cũng gật đầu.
Kể từ lúc đó, kế hoạch được thông qua.
Nhưng lúc này đứng đằng sau mọi người Trang Chung nhìn Tần Vũ một cái, sau đó lại nhìn Bạch Âm một cái, trong mắt thoáng qua một tia âm lãnh, nhưng ngay lập tức biến mất, khôi phục lại bộ dạng khờ khạo tốt bụng.

o0o

Khi bọn năm người Tần Vũ ly khai Xích Huyết Động Phủ chưa lâu, thì Tang Mặc cũng một mình ly khai động phủ, trực tiếp bám theo hướng bọn năm người Tần Vũ.
- Lưu Tinh, ta phải xem chân diện mục của ngươi, ngươi và công pháp quỷ dị của người trong quá khứ không có chút tiếng tăm nào, thật là quá xảo hợp, tu tiên giả đó hiện tại cũng biến mất không thấy đâu.
Tang Mặc không cẩn thận kiểm tra một lần thì hắn không thể yên lòng.
- Bạch Âm tên gia hoả này, nếu như có phát hiện thân phận chân chính của Tần Vũ thì nên cho ta một cơ hội để thừa gió bẻ măng a.
Tang Mặc cười âm hiểm, hoá thành một đạo hồng quang trực tiếp đuổi theo, Tang Mặc hắn cũng được Thanh Nhãn ngư tộc cung cấp tin tức.
Bọn Thanh Nhãn ngư tộc này sau khi thông báo cho bọn Bạch Âm tung tích của hắc ưng, thuận tiện cũng thông báo cho Tang Mặc.

o0o

Tần Vũ không ngừng phi hành, hắn có thể cảm giác được khoảng cách đối với Tiểu Hắc càng lúc càng gần.
"Thanh Nhãn ngư tộc này thật là đáng ghét, Tiểu Hắc nó không thể biến thành hình người, nếu có thể biến thành hình người thì không khác mấy so với các tu yêu giả khác, lúc đó Thanh Nhãn ngư tộc chắc là khó mà tìm ra được nó, có điều hình dạng hắc ứng của nó thật dễ gây chú ý, nơi đáy biển thật khó mà tìm được một con hắc ưng".
Tần Vũ thật không biết làm sao, lần này toàn tộc Thanh Nhãn ngư tộc giám sát, Tiểu Hắc căn bản là không có khả năng thoát khỏi sự giám sát của đám ngư nhi này.
Hốt nhiên, Tần Vũ sắc mặt biến đổi.
- Không hay, Tiểu Hắc không ngờ lại đi về hướng mình.
Tần Vũ có thể cảm nhận rõ ràng Tiểu Hắc đang rất nhanh bay về phía mình, Tiểu Hắc chắc cũng cảm giác được mình đang bay về phía nó, Tiểu Hắc cũng nghĩ rằng Tần Vũ đang tìm nó nên đã bay về hướng Tần Vũ.
Như vậy thì sẽ gặp Tiểu Hắc càng sớm hơn.
Qua một lúc, Bạch Âm cười sảng khoái nói:
- Thanh Nhãn ngư tộc chuyển đến tin tức, hắc ưng không ngờ lại bay đến hướng này của chúng ta, ha ha, địa ngục không cửa mà nó lại dám tiến vào a, các vị hộ pháp, chuẩn bị kỹ càng, hắc ưng cũng không phải là dễ xơi đâu.
- Chúng ta đã phải giết nó, nó cũng giống chúng ta, ta cũng không cần mềm lòng.
Nhiễm Lam khuôn mặt nửa đen nửa trắng cười âm hiểm.
Bạch Âm, Trang Chung, Mục Húc cũng cười sảng khoái, tựa như bọn chúng đối với việc sát tử Tiểu Hắc không có chút lo lắng, dư quang trong mắt Bạch Âm tức thì quét qua Tần Vũ một cái, rồi lập tức hướng về ba vị huynh đệ của hắn.

Bình luận





Chi tiết truyện