chương 80/ 166

Edit: Nhoktho

Beta: Lan Hương

Ngày thứ ba, Mộc Đồng trở về cũng với vẻ mặt như thường ngày nhưng có điều…

“Ơ, Mộc Đồng, sao bước đi của ngươi kỳ lạ quá vậy?” Như Phong ngồi ở trên giường, nhìn thấy Mộc Đồng quay lưng rời đi, nhất thời không kiềm chế mà lên tiếng hỏi.

Thân hình Mộc Đồng cứng đờ, dừng chân lại một chút rồi mới nói: “Không có việc gì.”

Như Phong lắc đầu, nhìn Mộc Vấn Trần đang ở bên cạnh rồi nói: “Vấn Trần, ngươi thấy Mộc Đồng có phải bị chuyện gì hay không? Tại sao sau khi quay về lại có thái độ kỳ lạ như vậy?”

Mộc Vấn Trần lật xem quyển sách trên tay, mặt nhăn mày cau, mới ngẩng đầu lên nhìn Như Phong hỏi: “Thái độ gì?”

Như Phong sờ sờ cằm, nói: “Trước kia hắn rất khó chịu với ta, bây giờ lại đối xử rất tốt với ta, ta muốn ăn cái gì thì hắn liền nấu món ấy. Ừa, thái độ tốt đến dọa người ta.”

Mộc Vấn Trần mỉm cười: “Đừng suy nghĩ miên man nữa, ngươi nên ngủ sớm một chút đi, bớt phí sức đi.”

Như Phong trừng mắt nhìn hắn một cái: “Nhưng mà bây giờ ta lại không muốn ngủ, đúng rồi,.. ” Như Phong đột nhiên kêu to, “Trời ơi, trời ơi, ta chưa xin phép, hình như ta bỏ học lâu rồi.” Mặc dù gần đây mình cũng không quan tâm chuyện trường lớp, nhưng nếu như để cho cha và gia gia mình biết được, vậy số phận mình không phải sẽ cực kỳ bi thảm sao?

Mộc Vấn Trần thong thả ung dung mà nói: “Đừng lo lắng, ngươi trốn học cũng không bị gì đâu.”

Như Phong vừa nghĩ lại, vỗ nhẹ vào ngực nói: “Nói cũng đúng, ngươi là sơn trưởng mà, đến lúc đó ngươi giúp ta nói một chút là được.” Như Phong cũng không sợ người khác nói mình đi cửa sau, với lại ở Phong Hiền viện này, ai chẳng biết Úy Trì Như Phong quan hệ rất tốt với sơn trưởng? Vì vậy tốt hơn hết là không cần che dấu, quang minh chính đại khoe ra.

Nghĩ tới đây, Như Phong lại suy nghĩ tới một việc khác, không nhịn được hỏi: “Vấn Trần, ngươi nói coi sao Dục Tước và Dục Tuyên lại không đến thăm ta một chút chứ?”

Động tác lật sách của Mộc Vấn Trần bỗng dừng lại, hắn buông sách xuống, từ trên ghế đứng lên, đi đến trước mặt Như Phong, sờ sờ đầu của nàng, hỏi: “Tiểu tử kia, ngươi thật sự không có ý định đi ngủ?”

Như Phong lắc đầu, khó hiểu hỏi: “Ta bây giờ chưa muốn ngủ, được rồi, tại sao lại gọi ta là ‘tiểu tử kia’?” Trên mặt lại không khỏi nóng lên, vì xưng hô thân mật này.

Mộc Vấn Trần nhẹ nhàng nhìn vào khuôn mặt của Như Phong, lúc này mới nói: “Ngươi nhỏ hơn ta.”

Như Phong gật đầu, không hỏi tiếp, thay đổi câu hỏi: “Ngươi vẫn chưa nói tại sao Dục Tước và Dục Tuyên không tới thăm ta mà? Ta rất nhớ bọn họ.”

Đôi mắt Mộc Vấn Trần một mảnh âm u, cuối cùng mới nói: “Ngươi nói muốn gặp thì ta sẽ gọi bọn họ tới.”

Như Phong vội vàng gật đầu, vì vậy Mộc Vấn Trần đi ra ngoài, không lâu sau, Dục Tước và Dục Tuyên liền buớc vào.

“Tước ca ca, Dục Tuyên, nơi này nơi này!” Như Phong vội vàng ngoắc gọi.

Dục Tước cùng Dục Tuyên tỏ ý gật đầu, đi đến kéo ghế rồi ngồi xuống trước mặt Như Phong.

Mộc Vấn Trần thấy thế, liền nói: “Ta vào thư phòng, các ngươi cứ từ từ trò chuyện, nhưng không nên lâu quá, Như Phong còn phải nghỉ ngơi.”

Ba người Dục Tước cũng vội vàng gật đầu.

Sau khi thấy Mộc Vấn Trần rời khỏi, Như Phong mới oán giận nói: “Cũng hai ngày rồi, vậy mà các ngươi cũng không đến thăm ta một lần nào, ngươi không biết đâu nằm dưỡng thương rất là nhàm chán, cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể ngẩn người ra.” Hơn nữa mình còn phải đề phòng người khác nhìn ra thân phận nữ nhi của bản thân, căn bản là không thể thoải mái như ở chỗ của Túy Nguyệt.

Dục Tước và Dục Tuyên cười khổ, Dục Tuyên mở miệng nói: “Chúng ta cũng muốn đến thăm ngươi mà, có điều nơi này không có sự cho phép của sơn trưởng, chúng ta muốn vào không được.”

Như Phong bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu, nói: “Ta hiểu rồi, được rồi, ta chỉ nằm thêm vài ngày nữa đợi vết thương đã khá lên, khi đó ta có thể cùng các ngươi đi học chung rồi.” Vừa nói thì trên khuôn mặt tái nhợt vì hưng phấn mà đỏ ửng.

Dục Tước buông tiếng thở dài nói: “Như Phong, chúng ta có việc muốn nói với ngươi.”

Ngữ khí và vẻ mặt của Dục Tước cùng Dục Tuyên cũng rất nghiêm túc, Như Phong có dự cảm không tốt, có chút bất an hỏi: “Là cái gì? Có phải là vì chuyện ta đưa hạt châu cho Vân Thiên Trạch không? Cái đó… Đối với các ngươi tổn thất rất lớn sao?” Càng nói càng cúi đầu, chuyện này vẫn là cái gai trong lòng Như Phong, cho dù bản tính mình lạc quan, thế nhưng dẫu sao cũng là cô phụ kì vọng của Dục Tuyên đối với mình, lại còn làm cho cố gắng của bọn họ thành công dã tràng, nên Như Phong luôn muốn trốn tránh chuyện này, nhưng bây giờ rốt cục vẫn nói ra, cũng phải đối mặt với nó vì đây là lỗi do mình.

Dục Tuyên vội vàng cười nói: “Không có việc gì đâu, không có việc gì đâu, dù sao bây giờ hạt châu cũng đã bị hủy rồi, Như Phong, hủy đi cũng là chuyện tốt vì tránh khỏi chuyện phiền phức sau này, không có sự tham gia của viên châu ấy thì mọi người cũng chỉ có thể tự dựa vào bản lãnh thật sự mà thôi.”

Lần đầu tiên Như Phong cảm thấy nụ cười vô lại của Dục Tuyên rất là thuận mắt, nhưng nàng vẫn không thể kiềm chế mà thốt ra: “Nhưng lỡ như viên châu bị hủy diệt đó là giả thì sao?”

Dục Tước và Dục Tuyên cùng sửng sốt, Như Phong bất an dán mắt vào bọn họ.

Một hồi lâu, Dục Tước mới nói : “Không đâu, hào quang rực rỡ của viên châu ấy là độc nhất vô nhị, viên châu bình thường làm sao có thể rực rỡ như vậy vào ban ngày? Hơn nữa, tuy bây giờ Vân Thiên Trạch đã không phải… không phải bằng hữu của chúng ta, nhưng chắc hắn sẽ không đưa cho ngươi viên châu giả đâu.”

Như Phong khó hiểu mà nghi hoặc hỏi: “Tại sao hắn không đưa cho ta viên châu giả chứ? Hắn không phải là nhị hoàng tử Xuân Đằng quốc sao? Đã là hoàng tử, trên cơ bản đều muốn trở thành hoàng đế, mặc dù ta không biết rõ lắm, nhưng ta cũng hiểu, có viên châu thì hắn sẽ có phần thắng rất lớn.”

Dục Tước cúi đầu thở dài nói: “Như Phong, không phải người nào cũng muốn làm hoàng đế đâu, hơn nữa… đối với một số người vào một thời khắc nào đó, người ấy quan trọng hơn rất nhiều so với tất cả mọi thứ trên đời.” Trong mắt hắn ánh lên tia khó hiểu.

Như Phong nghe được mơ mơ màng màng, mới vừa định hỏi cho rõ ràng thì lại nghe Dục Tuyên nói: “Như Phong, ai nói cứ là hoàng tử đều muốn làm hoàng đế hả? Có vài người kỳ thật cũng không muốn làm, chỉ không có cách nào khác phải buộc như vậy thôi.”

Như Phong chớp mắt mấy cái, im lặng, nàng luôn luôn không có hứng thú với chuyện này, sợ bị cuốn vào, vì vậy nói sang chuyện khác: “Vừa rồi các ngươi muốn nói chuyện gì với ta?”

Nói đến đây thì sắc mặt của Dục Tước và Dục Tuyên liền nghiêm túc trở lại.

Dục Tước thu lại khuôn mặt lúc nào cũng ôn nhu nở nụ cười mà nghiêm túc nhìn Như Phong nói: “Như Phong, lần này chúng ta tới là muốn nói cho ngươi biết, ta và tiểu tam chuẩn bị trở về kinh thành rồi, sau này khó có thể quay về Phong Hiền viện.”

Như Phong ngẩn người, nói: “Nhưng mà bây giờ không phải là kỳ nghỉ mà.” Thật ra trong lòng đã cảm nhận được điều gì đó.

Dục Tước thở dài, nói: “Như Phong, ta và tiểu tam thật tâm muốn cùng ngươi làm bằng hữu, thật ra với sự thông minh của ngươi, ngươi cũng có thể biết thân phận của ta và tiểu tam không bình thường, nhưng do ngươi chưa từng hỏi, chúng ta cũng không nói. Trải qua chuyện này, thân phận của chúng ta cũng sẽ bị phơi bày, cho nên chúng ta phải cùng trở lại cuộc sống bình thường.”

Như Phong cúi đầu, vân vê góc chăn, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ các ngươi cũng cảm thấy cuộc sống trong một năm qua là bất bình thường sao?”

Dục Tuyên cười khổ, hắn vỗ vỗ mu bàn tay của Như Phong: “Đối với chúng ta mà nói thì đúng là không bình thường, nhưng ta cùng ca ca cảm thấy rất thoải mái, trong khoảng thời gian này chúng ta đều rất là vui vẻ.”

Như Phong tiếp tục cúi đầu: “Các ngươi đi, Vân Thiên Trạch cũng đi, Phong Hiền viện thì chỉ còn lại có một mình ta, rất lẻ loi, đáng thương như thế, sau này lúc ăn cơm đi học không có người cùng với ta, lúc ta muốn lười biếng, không có ai giúp ta mua cơm, ta ở trên lớp ngủ gà ngủ gật, cũng không có người giúp ta canh gác, ta đã không còn người ngồi cùng bàn, cũng không có bạn cùng phòng.”

Dục Tước và Dục Tuyên nhìn nhau, thấy bộ dạng của Như Phong như thế cũng không nhịn được mà trở nên buồn bã.

Dục Tuyên ôm tay Như Phong nói: “Như Phong, không phải ngươi đã nói ‘Hải nội tồn tri kỷ, Thiên nhai nhược tỷ lân.’ sao? Mặc dù chúng ta ra đi, nhưng chúng ta vẫn có thể thường xuyên liên lạc, đến lúc đó cho dù ngươi không muốn liên lạc với chúng ta, chúng ta cũng sẽ đến quấy rầy ngươi.”

[Hải nội tồn tri kỷ, Thiên nhai nhược tỷ lân.

Tạm dịch: Khắp trong biển, còn người tri kỷ . Ở góc trời, như xóm láng gần.

(Trong nước hãy còn người tri kỷ, Chốn xa xôi cũng tợ như gần.)

Tiễn Đỗ thiếu phủ đi nhậm chức ở Thục Xuyên - Vương bột]

Mí mắt Dục Tước vừa động, kéo tay Dục Tuyên ra, mình lại nắm lấy tay Như Phong, gật đầu nói: “Đúng vậy, hơn nữa với thân phận và tính cách Như Phong của chúng ta, khẳng định có thể tìm được bạn tốt khác, đến lúc đó ngươi không quên chúng ta là tốt rồi.”

Dục Tuyên bất mãn dán mắt nhìn đại ca của mình, lắc đầu, không thèm tính toán, tâm tư của đại ca, người làm đệ đệ như hắn còn không biết sao? Nhưng mà… Nhìn Như Phong đang cúi đầu, ôi, vẫn không nên nghĩ chuyện này nữa, ngoài cửa còn có người kia nữa, ca ca, ôi, nhất định không suy nghĩ nữa.

Như Phong ngẩng đầu lên, hai mắt có chút đỏ, không muốn cũng phải nói: “Các ngươi đi, ta cũng không muốn đi học nữa, không có ý nghĩa.”

Miệng Dục Tuyên lại vô thức phản bác: “Ngươi cho rằng ngươi rất lợi hại sao? Nói không đi học là không đi học.”

Như Phong ai oán liếc nhìn, mãi đến khi Dục Tuyên không nhịn được đưa tầm mắt chuyển đi, lúc này mới nói: “Chúng ta cùng gường cùng gối một năm trời, ngươi lại không rõ bản lãnh của Úy Trì Như Phong ta sao?”

Thân thể Dục Tuyên run lên, nhìn Dục Tước bên cạnh, nói: “Ngươi đừng nói bậy, chúng ta chỉ ngủ cùng một buổi tối, sau đó ngươi ngủ một mình.”

Như Phong bĩu môi, trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “Tước ca ca, Dục Tuyên, bây giờ các ngươi rất ghét Vân Thiên Trạch sao?”

Dục Tước Dục Tuyên đều im lặng, qua một hồi lâu sau, Dục Tước mới nói nói: “Như Phong, chúng ta và ngươi không giống nhau, chúng ta sẽ không dễ dàng để tình cảm dính vào, nên việc này ngươi nên hỏi chính ngươi mới đúng.”

Như Phong tay ôm tay, nói: “Ta cũng không biết, dù sao ta cũng cảm thấy rất khó.“

Dục Tước thở dài, ôn nhu nói: “Ngươi cẩn thận một chút, đừng đụng tới vết thương.”

Như Phong lắc đầu, buông tay, nhìn Dục Tước và Dục Tuyên, nói: “Sau này chúng ta còn có thể gặp mặt sao?”

Dục Tước và Dục Tuyên không hẹn mà cùng gật đầu.

Dục Tuyên nói rất nhanh: “Chỉ cần sau này Như Phong làm đại tướng quân giống như gia gia của ngươi, chúng ta sẽ có thể thường xuyên gặp mặt, hoặc là ngươi lấy muội muội của chúng ta đi, như vậy cũng được gặp mặt thường xuyên, không phải ta nói xạo, mặc dù muội muội nhà chúng ta mới mười ba tuổi nhưng vẻ đẹp có thể nói là quốc sắc thiên hương nha, từ nhỏ đã là một tiểu mỹ nhân, ngươi nhìn ta thì biết, Dục Tuyên ta anh tuấn tiêu sái như vậy sao có thể không có một muội muội như tiên nữ chứ?”

Dục Tuyên khoe khoang khoác lác, cuối cùng mới phát hiện sắc mặt Như Phong không tốt lắm, mà ca ca bên cạnh mình thì lại càng không tốt, lãnh quang trong mắt cơ hồ có thể làm người ta chết vì lạnh, vì vậy vội vàng cười khan hai tiếng, “Hắc hắc, Như Phong, ngươi coi như ta chưa nói gì.”

Như Phong chậm rãi gật đầu, nói: “Ta thật sự không muốn học kinh sử nữa, lúc đầu là vì không muốn gia gia đưa ta vào quân doanh mới vào học viện này, nhưng bây giờ các ngươi cũng đi, ta cũng không yêu thích việc học hành, cho nên ta sẽ tìm một nơi nào đó để đi chơi.” Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là gia gia của mình đồng ý thả người mới được.

Dục Tước và Dục Tuyên sửng sốt, nói: “Ngươi không muốn nhập ngũ sao?” Lời này là Dục Tước hỏi.

Như Phong cười khổ: “Gia gia rất muốn ta kế thừa sự nghiệp của ông, cũng hy vọng họ Úy Trì có thể lại có thêm một người làm tướng quân, để cho danh tiếng mấy trăm năm của nhà ta không bị hủy diệt ở đời của ta, mặc dù ta không muốn đi, nhưng nói đi nói lại, ta vẫn phải ra chiến trường, dù sao quốc gia gặp nạn, làm dân phải có trách nhiệm.” Như Phong nói ra tâm nguyện thật sự của bản thân, mặc dù nàng đối với Tử La quốc này không có tình cảm quá sâu, nhưng chính nơi này nàng đã sinh sống mười bảy năm, nơi này có người thân cùng huyết thống với mình, còn có bằng hữu của mình, nên nếu như thật sự xảy ra chiến tranh, mình nhất định sẽ không trốn tránh, mình chắc chắn sẽ đi, sẵn sàng đi.

Dục Tước thâm trầm nhìn Như Phong rồi nói: “Như Phong, ngươi có lẽ không cần đi nơi khác đâu, nếu như ta đoán không sai, biên cương sắp có biến rồi.”

Như Phong nghe vậy, sửng sốt, lúc này mới nhớ tới gia gia mình, hình như lâu lắm rồi không thấy thư gửi đến?

“Gia gia của ta bây giờ ở nơi nào?” Như Phong thốt ra.

Dục Tuyên đáp: “Bây giờ chắc hắn đã ra biên cương rồi.”

Như Phong im lặng, xem ra viên châu đó là một ngòi nổ, hoặc là một thứ gì đó quan trọng.

Dục Tước vỗ vỗ bả vai Như Phong, ý tứ sâu xa nói: “Như Phong, ta biết Úy Trì tướng quân có kỳ vọng rất lớn đối với ngươi, cho nên ngươi có trách nhiệm của ngươi, chúng ta cũng có trách nhiệm của mình, ngày mai chúng ta phải rời khỏi nơi này.”

Như Phong nhướng mày há mồm, muốn hỏi lại không ra tiếng.

Dục Tuyên cười nói: “Ngươi thật sự như vậy sao, thật sự không muốn biết chúng ta là ai sao? Nên biết rằng, ta với ca ca không tùy tiện tiết lộ thân phận của mình cho người khác như vậy đâu.”

Như Phong xoay mình mắt trợn nhìn, nói: “Kỳ thật thân phận các ngươi không cần đoán cũng biết, chắc chắn là hoàng thân quốc thích …, bởi vì là kẻ địch của Vân Thiên Trạch thì thân phận chắc chắn sẽ không thấp.” Huống chi gia gia lại còn dặn dò mình phải bảo vệ hai vị trước mắt.

Dục Tước cười cười, nói: “Như Phong thật thông minh, ta và Dục Tuyên là nhị hoàng tử và tam hoàng tử Tử La quốc, mẫu thân của hai chúng ta là hoàng hậu.”

Trong lòng Như Phong chấn động, mặc dù sớm cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi, nhưng vẫn không thể tránh khỏi thương cảm, hoàng tử —— ai, là hoàng tử.

Vì vậy tự giễu nói: “Thật khó tin rằng chỉ một lần đi học, lại gặp phải nhiều hoàng tử như vậy, vậy tên của các ngươi có phải là thật không?”

Dục Tước và Dục Tuyên thở dài một hơi, thật sự chỉ sợ Như Phong trở nên xa lạ với mình mà thôi.

“Tên của chúng ta là thật, là thật, yên tâm, trên cơ bản cái tên này cũng chỉ có ngươi có thể gọi, sau này.” Dục Tuyên thở dài một tiếng, muốn vỗ bả vai Như Phong, lại sợ đụng tới vết thương.

Lúc này, ở ngoài truyền vào tiếng đập cửa, không lâu sau, thanh âm khô khan của Mộc Đồng truyền vào: “Hai vị công tử, đã đến giờ Như Phong uống thuốc rồi.”

Dục Tước và Dục Tuyên rất ăn ý đứng lên, nói: “Như Phong, chúng ta còn có thể liên lạc với nhau, yên tâm.”

Như Phong kinh hãi run sợ mà nói: “Kỳ thật các ngươi có thể không cần liên lạc với ta, thật đó.” Vừa nói lại còn gật đầu để nhấn mạnh.

Hai người mỉm cười, giựt lại cánh cửa đi ra ngoài.

Như Phong nhìn sau lưng của bọn họ, trong lòng dâng lên một nỗi chua chát, đều rời đi hết rồi.

Bình luận





Chi tiết truyện