Người edit: sammy2201Trì Phong vi lặng trong chốc lát, sau đó vội vàng tránh khỏi bàn tay của hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi như hoa: “Xú tiểu tử, ta làm sao có thể quên ngươi được đây?” Vừa nói vừa nhìn về phía bạch y nam tử đang đứng trước mặt, tái quay đâu quan sát tình hình xung quanh, tốt lắm, hoàn toàn không có một bóng người, vì vậy liền nhân tiện chạy về phía trước mà nhào vào trong lòng hắn, miệng thì không ngừng kêu lên: “Tước ca ca, ta rất nhớ ngươi!” Thanh âm nũng nịu có thể nói là thập phần ngọt ngào thần thiết. Dục Tước bất ngờ bị tấn công, thân thể thoáng chốc mất thăng bằng thiếu chút nữa là đã ngã lăn trên mặt đất, mĩm cười nói: “Tiểu tử kia, ngươi bây giờ đã trưởng thành rồi, so với khi còn bé nặng hơn rất nhiều nga.” Trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, khuôn mặt có chút ửng đỏ mà nói tiếp: “Ta cũng rất nhớ ngươi, mấy năm trước chúng ta có ghé qua Úy Trì phủ, nhưng kết quả lại không gặp được ngươi.” “Khi đó ta vẫn còn chưa xuống núi, cũng vừa mới trở về chưa được bao lâu, không nghĩ tới chính là ở nơi đây lại hội ngộ với các ngươi.” Giờ phút này, Trì Phong quả thật cảm thấy vô cùng cao hứng, có thể gặp lại những tiểu đồng bọn của chính mình, đối với nàng mà nói, đích thật là một chuyện đáng vui đáng mừng. Thuở còn bé, nàng lúc nào cũng chỉ vùi đầu vào việc học, không học cái này thì phải học cái khác, rất hiếm khi có đồng bọn cùng nhau chơi đùa, cho nên đối với Dục Tước cùng Dục Tuyên nhân tiện đặc biệt nhớ kỹ. “Hai nam nhân lại đứng ôm nhau như thế, không biết xấu hổ hay sao?” Đứng bên cạnh Dục Tuyên cảm thấy trong lòng có điểm chua xót, gằng giọng nói. Thật là, đồng dạng giao tình, tại sao hắn lại chỉ đối xử tốt với mỗi một mình ca ca? “Đừng để ý đến hắn, chẳng qua là hắn ghen tỵ với chúng ta mà thôi!” Trì Phong cười nói, đồng thời nhanh chóng buông Dục Tước ra, chỉ sợ rằng ôm hắn quá lâu sẽ bị phát hiện có điểm kỳ quái. “Ai ghen tỵ chứ hả? Lùn đông qua, ngươi không nên nói lung tung.” Dục Tuyên bị nhân gia nói trúng tim đen phỏng chừng thẹn quá hóa giận, lớn tiếng quát. “Lùn cái gì mà lùn? Ta vốn đã cao hơn trước rất nhiều rồi!” Trì Phong vừa nói vừa đứng thẳng lưng ưỡn ngực mà nhìn Dục Tuyên. Dục Tước trông thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi bật cười: “Các ngươi lại định tỷ thí nữa à?” Lúc bấy giờ nếu đem hai người so sánh với nhau, thì khó có thể trách Dục Tuyên hay gọi Trì Phong là lùn đông qua, bởi vì Dục Tuyên lớn lên thân hình cao to cường trán, bộ dạng đại khái chừng một thước tám, đích xác cao hơn hẳn Trì Phong một cái đầu, hơn nữa hắn vóc người rắn chắc, bả vai rộng lớn cùng lồng ngực vạm vỡ, xem ra nàng so với hắn quả thật còn kém rất xa. “Bất quá chiều cao của ta đã vượt trội hơn rất nhiều người rồi, tuyệt đối không thể xem là lùn được!” Trì Phong vốn định châm chọc hắn vài câu, nhưng vừa trông thấy vóc người của Dục Tuyên cũng không sai biệt lắm, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn. Dục Tuyên đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Trì Phong: “Lùn đông qua, ngươi muốn so với ta vẫn còn kém xa, nhưng không ngờ tóc lại có thể dài ra nhiều như vậy, thật sự chúc mừng ngươi, ngày trước ta cứ nghĩ ngươi sau này nên trực tiếp đi làm hòa thượng, dù sao đầu của ngươi cũng trơn trượt như vậy đỡ phải tốn công quy y.” Trì Phong trợn to hai mắt liếc hắn một cái, sau đó liền nhân tiện không chú ý đến nữa, nhanh chóng chuyển hướng sang Dục Tước. “Tước ca ca, các ngươi cũng đến đây học tập kinh thư sao?” Đứng ở một bên, Dục Tuyên chăm chú nhìn bàn tay của chính mình, không ngờ rằng da dẻ của Trì Phong lại mịn màng đến vậy, cảm giác quả thật rất thật dễ chịu. Dục Tước không có trả lời, ngược lại nhìn Vân Thiên Trạch nói: “Trì Phong, ngươi vẫn còn chưa giới thiệu vị huynh đài đây?” Trì Phong lúc này mới nhớ tới chính mình vừa rồi đã đem Vân Thiên Trạch ném sang một bên, do đó vội vàng quay sang đối với hắn giải thích: “Xin lỗi, ta gặp lại hai vị bằng hữu cũ nên đã thất lễ với ngươi.” Vân Thiên Trạch chỉ mỉm cười lắc đầu, trầm ngâm đánh giá Dục Tước cùng Dục Tuyên tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó. Song phương sau khi đã giới thiệu xong, liền nhân tiện kết bạn đồng thời cùng nhau thẳng tiến đến Phong Hiền viện, lúc bấy giơ túi hành trang trên người Trì Phong cũng đã được Dục Tước trợ giúp rồi, do đó nàng mới có thể ung dung mà đấu võ mồm với Dục Tuyên trên suốt cả đoạn đường đi, trái lại Vân Thiên Trạch chỉ cắm cụi đuổi theo, không rảnh bận tâm tới những việc khác. “Lùn đông qua, ngươi mới vừa rồi quả thật rất lợi hại nga, dám ngang nhiên lừa gạt cả phó sơn trưởng (phó hiệu trưởng), hoàn lại có thể tiến nhập vào Phong Hiền viện.” “Ha ha, xú tiểu tử đúng là xú tiểu tử, phỏng chừng ngươi ngay cả lừa gạt cũng làm không được nga.” Trì Phong lắc đầu thở dài. “Ngươi ——– nếu đã như vậy chúng ta liền tái đấu một phen?!” Rốt cuộc đã có kẻ nào đó phẫn nộ rồi. “Ta bây giờ không nghĩ sẽ tỷ thí cùng với bại tướng, vì cho dù có thắng đi chẳng nữa cũng không có ý nghĩa.” “Sợ thua thì cứ nói thẳng ra.” … … Trải qua một đoạn đường vô cùng vất vả, rốt cuộc bọn họ cũng đã đặt chân đến Phong Hiền viện rồi, nơi này địa thế rất kỳ quái, ngay tại sườn núi lại cư nhiên xuất hiện một mảnh đất trống, không biết bắt đầu từ lúc nào, nó đã nhân tiện kiến thành Phong Hiền viện nổi danh khắp cả nước. Phong thụ xanh ngát một màu, thanh khê uốn lượn hiền hòa, ẩn hiện trong đó là một đình viện vô cùng rộng lớn nhưng kiến trúc lại thập phần tao nhã, mái ngói đỏ thắm, tường vôi sơn trắng, một đôi sư tử bằng đồng đứng uy vũ (sừng sững) hai bên đại môn, hoàn lại ở chính giữa gian nhà còn có một tấm biển được khắc từ khối ngọc lưu ly, dòng chữ “Phong Hiền viện” trên đó vốn là do chính tay tiên đế ngự bút. “Hàn Lâm viện nhất định là rất có tiền.” Trì Phong rốt cuộc đã đi kết luận, hai tròng mắt không ngừng lóe sáng. Phía bên hông đại môn có một gian phòng nhỏ, bên trong lúc nào cũng có người túc trực, bất cứ ai nếu muốn ra vào thì đều phải đưa nhập học thông hành chứng. Sau khi đã qua được cửa khẩu, trước mặt mọi người ngay lập tức trở nên sáng ngời, sân trường rộng rãi thoáng mát, đâu đâu cũng thấy hòn non bộ, ghế đá, đình viện, cảnh vật có thể nói là vô cùng đẹp mắt. Tụ trung lại, nơi đây thể hiện đầy đủ tất cả những bản sắc của một thư viện giáo dưỡng nhân tài cả nước. Dựa theo tục lệ, đầu tiên tiến sẽ hành lễ khai giảng, tiếp đó là phân chia kí túc xá. Trước khi lên đường nhập học, Trì Phong đại khái đã nghe lão cha nói qua những quy định của Hàn Lâm viện. Trong biên chế, ngoài trừ sơn trưởng (hiệu trưởng), còn có phó sơn trưởng (phó hiệu trưởng), trợ giáo, giảng thư, giám viện (giám thị), thủ sự, phu tử, học trưởng (người đứng đầu các đệ tử), đường trưởng, quản lý nhân sự cùng trông nom kho khố. Các khoảng hạng khai đơn vị (chi phí vận hành) của Hàn Lâm viện chủ yếu đều dựa vào thu nhập điền sản (trồng trọt). Triều đình vì muốn tỏ rõ sự coi trọng đối với Hàn Lâm viện, nhân tiện cấp thêm đất đai để trồng trọt, những người giàu có nếu muốn trợ giúp cũng thường làm như vậy, rất ít khi trực tiếp biếu tặng ngân lượng. Hàn Lâm viện có đất đai, cho nên kinh tế cũng tương đối ổn định. Từ sau khi thông qua cuộc tỷ thí dưới chân núi, Trì Phong phỏng chừng đã vô cùng nổi danh rồi, cho nên khó trách bây giờ có rất nhiều người nhìn nàng mà đánh giá trước sau. Trải qua một ngày tuyển sinh vất vả, cuối cùng thì những người trúng tuyển đều được triệu tập lại cùng một chỗ để tiến hành lễ khai giảng, sau khi đám đông đã hoàn toàn ổn định, sơn trưởng cùng phó sơn trưởng mới chính thức xuất hiện, phía sau hoàn lại có vài người đi theo. Tận mắt tái kiến bóng dáng vĩ ngạn kia, Trì Phong rốt cuộc thừa nhận suy nghĩ của chính mình đã quá sai lầm rồi, nàng bây giờ cảm thấy cực kỳ thất vọng. Ô ô… Tại sao mỹ nam nọ lại là sơn trưởng? Nghe nói sơn trưởng vốn là thần long thấy đầu không thấy đuôi (hiếm khi gặp được), bình thường đều sống ẩn cư, như vậy sau này nàng làm sao có thể cùng hắn trao dồi kinh thư, làm sao có thể cùng hắn bồi dưỡng tình cảm đây?
Bình luận
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1