chương 3/ 166

Người edit: sammy2201

Kể từ khi Trì Phong bắt đầu có thế nói chuyện, nàng đã không ngừng biểu đạt ý kiến của chính mình.

“Mẫu thân, người không nên gọi ta là tiểu bảo bối, hãy trực tiếp kêu tên của ta là Trì Phong.”

“Được rồi, tiểu bảo bối.” Lâm Ngọc Lan thương yêu mà vuốt đầu nàng.

… …

“Mẫu thân, trang phục của ta người đừng nên chọn những kiểu dáng quá cầu kỳ, như vậy trông rất ngớ ngẩn a.”

“Nhưng ta lại thấy chúng rất xinh.”

… …

“Mẫu thân, người không cần mớm thức ăn cho ta, thật không sạch sẽ tý nào, bản thân ta vốn cũng có răng.”

Lâm Ngọc Lan không nói gì.

“Phụ thân, nếu như người không cho ta ra Tùng Lâm hoa viên dạo chơi, vậy người cũng đừng mong được ngủ cùng với nương.”

“Nhưng ít nhất phải có nhũ mẫu đi theo trông chừng.” Úy Trì Tùng lo lắng một phen, vội vàng thỏa hiệp.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Úy Trì Tùng cùng Lâm Ngọc Lan nhận ra rằng nữ nhi của chính mình vốn không giống như những tiểu hài tử bình thường khác, nàng độc lập tự chủ, hiếu chuyện nhu thuận, mặc dù đôi khi gây ra không ít rắc rối, nhưng chỉ cần không phải tự rước lấy họa là tốt rồi, cho nên bọn họ đối với nàng cảm thấy rất yên tâm.

Trì Phong sống ở Úy Trì phủ tựa như cá gặp nước, có thể tự do đi lại khắp mọi nơi, muốn gì có đó, nói gì mọi người đều phải răm rắp tuân theo.

Sau một thời gian tìm hiểu kỹ lưỡng, nàng rốt cuộc cũng đã nắm bắt được tình trạng hiện tại của bản thân.

Nơi đây chính là Tử La quốc, vốn thuộc về Trung Quốc cổ đại. Tại thời điểm này Trung Nguyên được chia thành bốn quốc gia, ngoài trừ Tử La quốc, còn có Xuân Đằng quốc, Phồn Lũ quốc cùng Thạch Nam quốc, những cái tên này quả thật nghe rất quái dị, thực lực của cả bốn quốc gia được xem là ngang nhau, thiên hạ thái bình thịnh trị, nhưng đôi khi có xảy ra một số tranh chấp không đáng kể.

Quốc họ của Tử La quốc vốn là Đạm Bàn, điều này khiến cho Trì Phong không khỏi cảm thấy hoang mang vì đây là một triều đại chưa từng tồn tại trong lịch sử.

Bây giờ hãy nói một chút về gia cảnh của Trì Phong, cũng như bao gia đình bình thường khác, bao gồm gia gia, cha mẹ cùng tỷ tỷ, còn các bậc trưởng bối khác cơ hồ đều đã tử trận trên sa trường, cho tới nay dòng họ Úy Trì chỉ còn lại độc nhất một mình Úy Trì Tùng, chính vì vậy mà lão gia gia vô cùng lo lắng về việc kế thừa hương quả. Lão cha của nàng thì chỉ là một thư sinh, hết lần này đến lần khác đều kiên quyết không đi theo con đường binh nghiệp, hắn lại vừa cưới thiên kiêm tiểu thư của Tể Tướng tiền nhiệm, nhiều năm qua cũng chỉ sinh hạ được một nữ nhi, cuối cùng lão gia gia đã hạ thông cáo, nếu hài tử lần này không phải là một nam nhi, thì lão cha của nàng sẽ phải nạp thêm tiểu thiếp.

Chính vì nguyên nhân này, nương của nàng mới đành phải dùng tới hạ sách là cho nàng nữ cải nam trang.

Đang lúc cao hứng được giải phóng khỏi sự kiểm soát của cha mẹ thì gia gia của nàng lại trở về!

Gia gia đã trở về, là thật hay đùa? Từ trước đến nay ở Úy Trì phủ này Trì Phong luôn là lớn nhất, xem ra những ngày tháng sắp tới sẽ khó sống lắm đây! Trên khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bỉnh của nàng thoáng hiện lên nét rầu rĩ cùng suy tư, phải như thế nào để lấy lòng lão gia gia, làm cho người đối với chính mình có một ấn tượng thật tốt.

Trời ạ, đây tuyệt đối là một tin tức chấn động đối với vợ chồng Úy Trì Tùng! Để tránh mọi chuyện bại lộ, bọn họ mỗi ngày đều ra sức nhắc nhở Trì Phong: “Tiểu bảo bối, ngàn vạn lần đừng để cho lão gia gia phát hiện ngươi là nữ nhi, nhất định phải nhớ kỹ thân phận của mình chính là nam nhi.”

Trì Phong hai mắt trợn trắng: “Một trăm lẻ một lần rồi, ta đâu có ngu ngốc đến như vậy?!”

“Hy vọng lão gia không nghi ngờ.” Lâm Ngọc Lan miệng lẩm bẩm cầu khẩn.

Ngày lão gia trở về, tất cả mọi người trong phủ đều ra tận cổng để nghênh đón, Trì Phong mặc dù chỉ mới ba tuổi cũng không được ngoại lệ. Vì để phòng ngừa lão gia gia nhất thời cao hứng sờ vào tiểu đệ đệ của Trì Phong, Lâm Ngọc Lan đã ép buộc nàng phải mặc đến ba bốn lớp quần dày, khiến cho nàng cảm thấy rất nặng nề cùng khó chịu.

Hôm ấy, đợi từ sáng sớm đến chiều tối, rốt cuộc cũng đã trông thấy chiếc xe ngựa của lão gia về đến nơi. Nghe nói trước đây lão gia đều là cưỡi kỵ mã trở về, nhưng lần này bỗng nhiên lại ngồi xe ngựa? Điều này khiến ọi người rất khẩn trương, không biết có phải là đã bị thương rồi hay không?

Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa, người đầu tiên bước ra khỏi cửa là một tiểu nam hài ước chừng 6 tuổi, một thân mặc cẩm y sang trọng màu xanh nhạt, đầu đội ngân quan, làn da trắng mịn môi hồng răng trắng, thân hình béo tròn, ánh mắt lanh lợi, thoạt nhìn trông cực kỳ đáng yêu.

Tiếp sau đó lão gia mới đi ra, vẻ mặt uy nghiêm, thân mặc thường phục, mặc dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng thân thể vẫn còn rất tráng kiện.

Mọi người vừa muốn tiến lên nghênh đón, thì từ trong xe ngựa lại có một tiểu nam hài khác bước xuống, trang phục cũng tương tự như nam hài kia, chỉ khác là sắc bạch y cẩm sam, bộ dạng ước chừng bảy tám tuổi.

Trì Phong nhìn chăm chú vào tiểu nam hài trước mắt, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, đôi mắt trong suốt phẳng lặng tựa như bầu trời đầy tinh tú sáng ngời. Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn để lộ ra khí chất tiêu sái bất phàm.

Trong khoảnh khắc, cả hai người bọn họ đều thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Tuy nhiên vừa bước ra khỏi xe ngựa bọn họ không một chút chần chừ liền thẳng tắp chạy đến vây quanh lấy Trì Phong.

Nhìn hai tiểu nam hài anh tuấn đẹp trai trước mắt, Trì Phong bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt.

Bình luận





Chi tiết truyện