chương 100/ 166

edit: Lam Ngọc công tử

Mộc Vấn Trần nhanh tay tóm Như Phong lại, trên không trung nắm được thắt lưng Như Phong rồi kéo nàng trở về, đôi mắt bừng bừng lửa nóng nhìn chằm chằm vào Như Phong.

Như Phong cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Ngươi dám nói ngươi hiện giờ không có ý đồ gì không?” Ánh mắt rất có ý tứ mà chiếu thẳng vào nơi nào đó.

Mặt Mộc Vấn Trần thoáng chốc đỏ bừng, hình tượng thiên tiên gì cũng bị hủy hết rồi, hắn gầm nhẹ một câu: “Úy Trì Như Phong!” Xem xem nàng còn gì để nói nữa đây?

Như Phong le lưỡi, vòng tay qua ôm cổ của Mộc Vấn Trần đồng thời từ từ trượt xuống dưới, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi biết thân phận của ta rồi?”

Mộc Vấn Trần hít một hơi thật sâu, thân thể run rẩy, lần nữa ôm chặt Như Phong vào lòng, nói: “Ta biết chút y thuật.” Vừa nói vừa liếc nhìn cổ tay của Như Phong.

Như Phong bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách ngươi lại đối với ta như vậy, thì ra là ngươi đã sớm biết thân phận của ta rồi, làm ta cứ tưởng đâu ngươi đoạn tụ.” Hai chữ cuối cùng là dán sát vào tai Mộc Vấn Trần mà phun ra, người lại không nhịn được mà hung hăng véo cánh tay Mộc Vấn Trần một cái.

Mộc Vấn Trần cười khổ: “Yên tâm, sẽ không có ai biết thân phận thật của ngươi đâu, ngươi nhìn hành động của ngươi bây giờ xem, so với các đồng loại khác một chút đều không giống, trái lại so với ta còn muốn thô lỗ hơn.”

Như Phong vừa nghe, xuống tay càng tàn độc.

Mộc Vấn Trần vuốt tóc của Như Phong, nói: “Ta ngược lại lại hy vọng ngươi là nam, nếu tiểu gia hỏa ngươi là nam tử thì ta cũng đâu cần nhịn đến khổ sở như vầy.”

Như Phong vừa nghe liền xấu hổ đến đỏ cả mặt mày, nàng dù có ngốc đến đâu cũng rõ ràng ý tứ của Mộc Vấn Trần, vì vậy nàng lập tức đẩy người Mộc Vấn Trần ra, xoay đầu nhìn sang chỗ khác, nói: “Kia…vậy kể từ lúc này ngươi chính là bạn trai của ta a, ngươi không được phép đi trêu ghẹo mấy nữ nhân khác đâu đó.”

Mộc Vấn Trần cũng không có dán lại gần Như Phong nữa, ngược lại cả thân người đều run run như đang kiềm nén điều gì đó, hỏi: “Cái gì gọi là bạn trai?”

Như Phong không nhịn được xoay đầu lại, giậm chân một cái: “Thì chính là người yêu, so với vị hôn phu, vị hôn thê thấp hơn một bậc, nếu như hai chúng ta tình đầu ý hợp, sau này có lẽ sẽ nên duyên phu phụ, nhưng mà ngươi cũng không được phép đồng thời nghĩ đến mấy nữ nhân khác đâu đó, chỉ có thể nghĩ đến mình ta mà thôi. Dù cho sau này chúng ta thành thân rồi, ngươi cũng chỉ có thể thú một mình ta, cũng không được tam thê tứ thiếp, không được đem bất kì thói quen xấu nào của mấy tên nam nhân hoa tâm mang về nhà.”

Nói đến khúc này, sắc mặt của Như Phong bỗng nhiên trắng nhợt, khóe mắt ngân ngấn nước.

Mộc Vấn Trần cái gì cũng không thèm để ý đến nữa, vội vàng ôm Như Phong vào lòng, có chút vụng về mà vuốt lưng nàng, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?”

Như Phong trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Ngươi bây giờ có phải đã có vài phòng thê thiếp trong nhà rồi hay không?” Mặc dù mình đã sớm từ chỗ Mộc Đồng biết được chuyện hắn không thê thiếp, nhưng hỏi thẳng như vậy vẫn có chút an tâm hơn.

“Không có, một người cũng không có.” Nghe Như Phong hỏi vậy, Mộc Vấn Trần thở phào nhẹ nhõm.

Như Phong cũng thở dài một hơi, trên mặt tràn đầy vui sướng, oa ở trong lòng Mộc Vấn Trần hỏi: “Ngươi từ lúc nào thì biết ta là nữ?

Mộc Vấn Trần thành thật đáp, từ khi Như Phong trở về sau kì nghỉ Tết thì Mộc Vấn Trần đã phát hiện rồi. Như Phong chợt hiểu ra, hỏi thêm vài vấn đề rồi đem chuyện tại sao mình phải phẫn nam trang từ đầu đến cuối kể hết cho Mộc Vấn Trần nghe.

Mộc Vấn Trần vốn cảm thấy rất đau lòng, Như Phong như thế, một nữ hài tử sống lẫn trong một đống nam nhân, còn phải xuất đầu lộ diện khắp nơi, nhưng thấy Như Phong mặt mày hớn hở liền đem lời muốn nói nuốt trở về, bởi vì, hiển nhiên, cái tên tiểu gia hỏa trước mắt tỏ ra vô cùng thích thú a.

Cả hai trước kia đều bị vây trong tình trạng mờ ám, Như Phong khi đó vì giấu diếm thân phận của mình nên có rất nhiều điều không thể nói rõ ràng cho Mộc Vấn Trần nghe được, mà bây giờ hai người đã thẳng thắng với nhau rồi, Như Phong cũng thoải mái lộ ra bản tính thật của mình, cử động, nhăn mày, mỉm cười, có lúc là một cô gái thẹn thùng cùng những lời nói nhỏ nhẹ, có lúc lại tràn đầy anh khí (1) nam tử, khiến cho Mộc Vấn Trần nhìn không chớp mắt rồi lại vô cùng thống khổ. [*đảo mắt nhìn xuống* vì cái gì thì mọi người tự hiểu lấy]

Mà Mộc Vấn Trần cũng là lần đầu tiên đối với Như Phong thẳng thắn đến thế, tình cảm của hai người bỗng chốc tăng cao, vây nên Mộc Vấn Trần đã không còn vẻ lãnh đạm thường ngày, ánh mắt ngược lại nóng hừng hực.

Như Phong cũng không dám nghịch ngợm nữa, bị hắn nhìn vậy trên mặt liền nóng hôi hổi, sợ rằng tự dẫn lửa thiêu thân nên vội vàng chui ra khỏi ngực hắn, nói: “Ta đi kêu thức ăn đến, hôm nay chúng ta ăn ở trong phòng.”

Mộc Vấn Trần vì vậy mà chỉ có thể trơ mắt nhìn Như Phong tung tăng chạy ra ngoài, thật ra thì, hắn rất muốn rất muốn bắt tên tiểu tử liêu nhân kia trở về, trên thực tế, hắn xác thật có thể bắt được nàng trở về, nhưng mà…ôi…có phải do thời gian dài sống lẫn trong một đám nam tử cho nên lá gan mới to như vậy hay không? Mà mình lại quá mức yêu thương nàng cho nên nuông chiều nàng quá rồi?

Như Phong hiện giờ vộ cùng xuân phong đắc ý, mỗi bước đi đều có gió a [tung ta tung tăng, nhún nha nhún nhảy]. Đám người đứng chờ cơm bên cạnh thấy Như Phong mặt đầy ý cười, không khỏi nghi hoặc: tiểu thiếu gia hình như đã thật lâu không vui vẻ như vậy đi? Xem ra vị khách vừa rồi thật đ‎úng là có biện pháp, nhất định phải hầu hạ thật tốt mới được.

Sau khi Như Phong đến phòng bếp phân phó một câu liền chạy tới phòng Úy Trì Hòe Dương, xem qua bệnh tình của gia gia một chút, nhân tiện đem tin tức của độc thủ y giả (2) nói cho Túy Nguyệt, Túy Trúc và Hàn Sơn, ba người họ đều thấy rất vui, nhất là Túy Nguyệt,nàng phi thường kích động, mấy ngày khổ cực vừa qua tựa hồ không đáng kể nữa.

Túy Trúc thường ngày tùy tùy tiện tiện, hiện giờ cũng rất là nhạy bén: “Sư huynh, muội thấy huynh còn có chuyện vui mà chưa nói cho chúng ta biết, nhìn coi nhìn coi, bộ dạng vui vẻ đến thế, không phải chỉ vì bệnh của Úy Trì gia gia đã có người chữa trị thôi chứ?” Giọng nói có chút ê ẩm.

Gương mặt tươi cười của Như Phong hóa đá, nhìn sang Nam Sơn chất vấn: “Ngươi có phải đã nói cái gì với các nàng hay không?”

Nam Sơn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, đệ nào dám nói gì?” Ngữ khí rất không thành thật, trên thực tế, hắn vừa rồi trong cơn kinh hoàng liền đem chuyện của Như Phong với Mộc Vấn Trần khai hết cho bọn Túy Nguyệt, cuối cùng còn phát biểu là vô cùng lo lắng cho tính hướng của sư huynh.

Túy Trúc nghe xong lập tức bạo phát, cầm theo bội kiếm định đi tìm Mộc Vấn Trần hỏi tội, nếu không có Túy Nguyệt khuyên can phỏng chừng đã sớm phá hư chuyện tốt của Như Phong rồi.

Như Phong hừ một tiếng, không lâu sau liền bật cười, nói: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”

Túy Nguyệt cũng gật gật đầu nói: “Đúng vậy, chuyện này hai người các ngươi không cần lo lắng, sư huynh tự có chừng mực.”

Như Phong dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Túy Nguyệt, sờ sờ cằm, nghĩ xem có phải da tay của mình gần đây trở nên xấu xí rồi không? Có phải nên dùng mấy thứ như bột ngọc trai gì đó để trắng đẹp trở lại?

Đẩy Túy Trúc cùng Nam Sơn đi, Như Phong liền hỏi.

Túy Nguyệt vừa nghe, dùng ánh mắt ám muội liếc nhìn Như Phong : “Nữ nhi trang điểm vì người mình thương?”(3)

Như Phong biết rõ lúc này bên cạnh không có ai liền lớn mật nói: “Đi chết đi, cho dù vì bản thân mình cũng tốt a, ai nói nhất định phải vì hắn mà tô điểm thân mình?”

Túy nguyệt che miệng cười, nói: “Huynh đã nói cho hắn biết?”

Như Phong nhớ đến đây lập tức oán hận nói: “Hừ, còn cần ta nói sao, hắn đã sớm biết cả rồi, mệt cho ta còn tự giày vò bản thân xem có nên nói cho hắn biết hay không, lại còn lo lắng vấn đề tính hướng của hắn nữa chứ!” Nhớ tới đoạn thời gian trước mình trái lo phải nghĩ thì Như Phong rất có xúc động đem Mộc Vấn Trần đi mần thịt, tên kia biết bí mật của mình rồi cư nhiên bất động thanh sắc, hơn nữa còn từng bước từng bước đem mình này con cừu non thuần khiết dẫn vào trong chuồng cừu của hắn, còn thiếu chưa đem nàng ăn sạch sẽ mà thôi.

Túy Nguyệt nhìn gương mặt tươi cười của Như Phong, so với trước kia nhu hòa hơn rất nhiều, mặc dù thần thái vẫn phấn chấn như cũ nhưng lại nhiều hơn một mạt nhu tình. Nàng mỉm cười, sư huynh như vậy, cười đến vui vẻ như vậy là rất ít thấy đó nha.

Ngày thứ hai, độc thủ y giả kia quả nhiên tới, là một ông lão tóc hoa râm, thoạt nhìn rất dễ gần, hoàn toàn không có vẻ gì bất cận nhân tình mà giang hồ đồn đãi, ông ấy vừa đến thì bận bịu cả lên, Túy Nguyệt cũng theo sát bên cạnh để học hỏi thêm.

Mà Như Phong, kẻ vừa mới rơi vào bể tình, hơn nữa trong quân doanh dạo này xảy ra một đống chuyện cần phải lo nghĩ, cho nên vì tránh bị cuốn vào cuộc chiến giữa các đảng phái, Như Phong mỗi ngày đều chạy tới Lạc Nhạn thành, mọi người đều cho là nàng đi xem Úy Trì Hòe Dương rồi, rất nhiều người đều muốn từ sắc mặt của Như Phong biết được chút bệnh tình của Úy Trì Hòe Dương, nhưng biểu tình của Như Phong cơ hồ đều giống thường ngày, không có biến hóa chút nào, cho nên mọi người cũng không biết rõ bệnh tình của Úy Trì Hòe Dương, chỉ biết là còn đang trong tình trạng hôn mê thôi.

Mà Như Phong vừa bước vào Úy Trì phủ liền cười toe toét, cả ngày dính lấy Mộc Vấn Trần, thân phận của Như Phong hiện giờ vẫn chưa thể công khai, cho nên cũng chỉ có thể làm bộ lấy cớ cùng Mộc Vấn Trần luyện công mà ở trong phòng nói chuyện yêu đương.

Mộc Vấn Trần không giỏi nói chuyện, cho nên đa phần đều là Như Phong nói, hắn ngồi nghe

Tình huống như vậy khiến cho người nhìn là Mộc Đồng rất chướng mắt, cả ngày đấm ngực dậm chân, nói thẳng ra là Như Phong làm hư chủ tử nhà mình rồi. Đương nhiên, nỗi oán giận này chỉ có thể nói ở trong lòng, hắn làm sao không biết chủ tử nhà mình sủng cái tên nam tử tuấn tú Như Phong này đến tận trời a!

Lần trước Như Phong chẳng qua trong lúc vô tình nói rất nhớ cái gì cái gì hoa mai cao của Phong Hiền thư viện, của Lạc Nhạn thành ăn không ngon, không có hương vị ngọt ngào như ở học viện. Kết quả chủ tử chờ đến khi Như Phong trở về quân doanh liền nửa đêm canh ba kéo mình tới, hóa ra là muốn mình làm hoa mai cao, lúc đó mình ngay cả ý định tự sát cũng có, khi đó là lúc nào rồi? NỬA ĐÊM A!

Chủ tử hình như ý thức được điều này rồi, vì vậy thanh thanh cổ họng nói: “Ta chỉ là nhắc nhở ngươi một chút mà thôi, ta sợ tới sáng mai thì ta quên mất.”

Mộc Đồng không còn gì để nói, thế nhưng chủ tử à, ngài có thể không cần ngủ, nhưng ta cần a!

Mộc Vấn Trần lần nữa trở về phòng.

Mộc Đồng tưởng chuyện này cứ như vậy mà qua đi, không nghĩ tới ngày hôm sau trời còn chưa sáng, chủ tử lại vô thanh vô tức xuất hiện ở trước giường của hắn, làm hại hắn thiếu chút nữa thấy ác mộng.

“Mộc Đồng, ngươi nên thức dậy làm hoa mai cao rồi, Như Phong sắp đến.” Tiếng của Mộc Vấn Trần vẫn lãnh lãnh đạm đạm như thường, chỉ có Mộc Đồng biết chủ tử của mình có bao nhiêu nôn nóng.

Mộc Đồng lúc ấy thật sự là muốn hộc máu để bày tỏ kháng nghị của mình, chuyện do chủ tử phân phó có chuyện nào mình không khắc cốt ghi tâm đâu? Đâu cần ngài đến nhắc nhở lần nữa nhaaa…

Mộc Đồng lắc đầu, nguyên lai chủ tử anh minh thần võ một khi cùng người khác thân thiết, ngôn hành cử chỉ cũng sẽ không giống với mấy thời điểm khác, nhớ ngày đó chú tử đem hoa mai cao đút Như Phong ăn, Như Phong ăn đến sung sướng, biểu tình của chủ tử vô cùng mỹ mãn, hoàn toàn đem công lao của tên người hầu đáng thương là hắn quăng khỏi đầu!

Cuộc sống tốt đẹp cũng mau trôi qua, Như Phong dần dần kéo lý trí cùng tâm tình của mình trở lại bình thường.

Bệnh của Úy Trì Hòe Dương vẫn tốt lắm, độc trong người đã giải, nhưng nếu muốn thanh lọc toàn bộ độc tố cần mê man ít nhất ba, năm tháng mới được. [do trong lúc trúng độc sẽ bị hôn mê]

Dù thế nhưng Như Phong đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, bởi vì có thể nhặt cái mạng trở về đã là chuyện rất rất rất tốt.

Mà vài ngày sau, triều đình truyền tin tới, tuyên bố đã chọn được người làm nguyên soái, Như Phong vào thay vị trí của gia gia mình, trở thành tân nhậm nguyên soái, biểu tình của mọi người không giống nhau, nhưng đại đa số vẫn là hoan hoan hỉ hỉ.

Mà người đến tuyên chỉ chính là Dục Tuyên.

Tiên y nộ mã (4), thiếu niên đón gió mà đứng, khóe miệng câu lên một mạt tươi cười, ánh mặt trời phủ trên người hắn giống như một vì sao đang tỏa ra kim quang lấp lánh.

Như Phong cùng mọi người đứng lên, nhìn Dục Tuyên, có loại cảm giác như thể là người của hai thế giới vậy.

Đã bao lâu không gặp rồi? Kể từ sau khi từ biệt ở thư viện, cũng đã gần một năm.

Sau khi vẫy lui mọi người, mọi người trơ mắt nhìn Tam hoàng tử cùng tân nhậm Nguyên soái đi vào trong doanh trướng, xem ra, y như lời đồn, Tam hoàng tử thật sự cùng Nguyên soái là bằng hữu tốt.

Bên trong đại trướng không còn ai khác, Như Phong nhìn Dục Tuyên, cười nói: “Như thế nào người đến tuyên chỉ lại là ngươi?”

Dục Tuyên mở ra hai tay, gương mặt tuấn dật tràn đầy nét cười: “Ta tưởng ngươi đầu tiên sẽ ôm ta một cái, trước kia lúc chúng ta mấy ngày không gặp. ngươi đều làm như vậy nha.” [T^T người còn, nhưng tâm đã khác xưa]

Như Phong vỗ tay của hắn, nói: “Ta không muốn ôm ngươi.”

Dục Tuyên cẩn thận quan sát Như Phong một chút, cau mày nói: “Như Phong, ta xem ấn đường của mi rất là thư thái nha, hình như còn có thêm chút xuân sắc nữa, xem ra ngươi ở nơi này rất sướng a!”

Như gió trong lòng thất kinh, vội thu hồi tươi cười, nói: “Ngươi cho đây là đâu? Nơi này không thể có cái gì nữ nhân.” Gia gia mình tuyệt không cho phép trong quân doanh xuất hiện quân kỹ, vả lại, nếu có thì mình cũng không thể hưởng dụng a.

Dục Tuyên cười hắc hắc, tự tìm ghế ngồi xuống, nói: “Quên đi, xem ra gia gia ngươi khỏi bệnh hơn phân nửa rồi, nếu không ngươi cũng không vui đến vậy.”

Như Phong ngồi cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao nguyên soái lại là ta?”

Một tia bất minh thoáng xẹt qua gương mặt của Dục Tuyên, nhưng hắn rất nhanh liền cười nói: “Đương nhiên là nhờ ta với ca ca tiến cử rồi, hơn nữa bản thân ngươi cũng rất có năng lực, kinh một hồi đại chiến, phụ hoàng xem xong rất là vui vẻ.”

Như Phong cau mày: “Người có tài hơn ta còn nhiều lắm, vả lại gia gia ta ở trong triều cũng không có giao hảo với ai, hẳn là trừ ngươi với Tước ca ca ra sẽ không có bao nhiêu người lên tiếng thay chúng ta mới đúng a.” Úy Trì gia luôn luôn không quá thân cận với các trọng thần trong triều, thậm chí còn tận lực không lui tới, nhưng kỳ quái chính là, mặc dù thỉnh thoảng có vài người vô công rỗi nghề dâng sớ vạch tội Úy Trì phủ, nhưng Hoàng thượng cho tới giờ chưa từng hoài nghi lòng trung thành của Úy Trì phủ, cho nên gia tộc Úy Trì mới có thể tồn tại qua mấy trăm năm.

Dục Tuyên không để ý cười cười: “Đừng nghĩ nữa, têm tư của phụ hoàng chúng ta làm sao đoán được?”

Nói xong lại cẩn thận quan sát Như Phong lần nữa.

Như Phong bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, vội kéo kéo cổ áo, nói: “Tại sao ngươi lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta?” Trong lòng vô cùng lo lắng, không phải để lộ vết hôn trên cổ rồi chứ? Ngày hôm qua Mộc Vấn Trần tò mò trái cổ của mình liền nhìn một chút, kết quả sau đó không biết hai người tại sao lại ôm nhau, lần này còn để cho Mộc Vấn Trần lưu luyến ở cổ một hồi, nếu không có tiếng gõ cửa của Mộc Đồng, bọn họ không biết còn làm đến chuyện gì nữa đây. [Một phút mặc niệm cho đồng chí Mộc Đồng!]

Dục Tuyên phục hồi tinh thần lại, vội nói: “Nhìn ngươi a, chỉ cảm thấy thật lâu không gặp, Như Phong ngươi thoạt nhìn rất khác trước.” Lời hắn chưa nói chính là Như Phong bây giờ nhiều hơn trước một phần quyến rũ, càng có vẻ hút hồn người, so với nữ nhân chân chính còn hấp dẫn hơn.

Như Phong thấp thỏm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung nói: “Đương nhiên phải khác trước, dù sao ta cũng là một người từng ra sa trường.”

Dục Tuyên miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này, quét mắt nhìn xung quanh đại trướng một vòng rồi nói: “Ngươi bây giờ là nguyên soái rồi, trách nhiệm nặng nề, mọi sự phải cẩn thận mới được. Đúng rồi, Sơn trưởng gần đây có phải ở Lạc Nhạn thành hay không?”

Như Phong kinh ngạc nhìn Dục Tuyên, gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu không có hắn, gia gia ta bây giờ không không chỉ là hôn mê bất tỉnh thôi đâu, đúng rồi, Tước ca ca gần đây sao rồi?” Như Phong vội nói sang chuyện khác, sợ chính mình nói ra điều không nên nói.

“Ngươi bây giờ mới nhớ tới ca ca của ta?” Dục Tuyên có chút bất mãn nhìn Như Phong, “Hắn đương nhiên tốt lắm, chỉ là có chút nhớ ngươi.”

Như Phong âm thầm lè lưỡi, nói: “Ta cũng nhớ hắn nữa.” Trong lòng ngầm áy náy một trận, bất quá Dục Tước là nhị hoàng tử, nếu Dục Tuyên không sao, hắn tự nhiên cũng không có việc gì rồi.

“Ta muốn ở lại trong quân doanh một thời gian.” Dục Tuyên vỗ vỗ vai Như Phong, hắn không muốn cùng Như Phong nói quá nhiều về ca ca mình, đây là một loại tâm tư không giải thích được, nhưng Dục Tuyên cũng không có ý định làm rõ nó đâu.

“Tại sao?” Như Phong thốt lên.

“Vân Thiên Trạch không phải đã tới rồi sao?” Dục Tuyên trầm mặc một hồi, rốt cục cũng nói ra miệng.

Như Phong im lặng, Vân Thiên Trạch mấy ngày trước đã tới rồi, bây giờ chỉ còn thiếu mỗi Dục Tước thôi, tất cả mọi người đều ở cùng một chỗ, cách rất gần, nhưng mà, phảng phất như rất xa xăm.

Vân Thiên Trạch lúc này, ở nơi cách Như Phong mười cây số, một mình một phòng, nhìn về hướng quân doanh của Như Phong.

Một bộ cẩm y màu tím mềm mại bao bọc lấy thân hình hắn, sắc mặt hắn đã không còn tái nhợt không giống người thường như hồi ở học viện trước kia, sắc mặt của hắn hiện giờ nhiều hơn một phần huyết sắc cùng kinh diễm.

Không phải vẻ đẹp nhu nhược, là một loại vẻ đẹp trung tính, nhưng còn hơn bề ngoài không phân rõ nam nữ của Như Phong, hắn vẫn nhiều hơn một phần âm nhu lẫn mị lực nói không rõ, sờ không đến, giống như là một loại mị lực có thể điên đảo chúng sinh, ngạo thị thiên hạ.

Vân Thiên Trạch nhìn xa xa, trong mắt không có tiêu cự, một bức tình báo kia tựa hồ như đã xé toạt cả tâm linh lẫn sinh mệnh của chính mình.

Như Phong cùng Mộc Vấn Trần mỗi ngày cùng ở trong một phòng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười.

Như Phong, Như Phong, chẳng lẽ ta thật sự phải cùng ngươi đối địch sao?”

Vân Thiên Trạch nỉ non trong lòng, ánh mắt từ từ trở nên mơ hồ.

—-hết chương 102—————–

(1) anh khí: khí khái anh hùng

(2) độc thủ y giả: ‘độc’ ở đây chỉ thuốc độc, không phải “độc nhất” (chỉ có một); thủ: tay; y: y học; giả: người, kẻ….đại khái là một người dùng độc cứu người chăng?

(3) Con gái trang điểm vì người thương: nguyên văn: “nữ vi duyệt kỉ giả dung”, được trích trong câu “Sĩ vi tri kỉ giả tử, nữ vi duyệt kỉ giả dung.” – Kẻ sĩ chết vì người hiểu mình, nữ nhi tô điểm dung nhan vì người thương.

(4) tiên y nộ mã: đại khái là một người mặc áo tiên (cho nên giống thần tiên?) cùng con ngựa hùng dũng đứng kế bên

Bình luận





Chi tiết truyện