Edit + Beta: Nhoktho“Đằng giáp?” Cao Uy thì thào tự hỏi, nhìn bộ đằng giáp mà Như Phong thả ở giữa, đây là thứ đoạt được trên người địch binh.“ừm.” Như Phong gật đầu, nói ra đặc điểm của nó.“Xem ra chúng ta phải nhanh chóng chế tạo mới được, ngài xem, mới chỉ một ngày, bọn chúng đã càn quấy như vậy, đả thương nhiều huynh đệ của chúng ta.” Tôn tướng quân cất cao giọng nói.“Nguyên soái, xin cho ta xuất trận, ta không tin đại đao của ta không chém được đằng giáp của chúng!” Lữ Mãnh gần như bật khỏi ghế, bộ râu vì tức giận mà dựng ngược, hung hăng trừng mắt bộ đằng giáp.“Mãng phu! Chỉ có mãng phu mới có thể nói những lời này!” Lãnh Vệ Điền hừ lạnh nói.“Ngươi nói hay lắm, ngươi đi đánh đi, hay là ngươi nghĩ ra biện pháp gì xem!” Lữ Mãnh lập tức đớp lại.“Hừ, nghĩ thì nghĩ, mi tưởng ta không có khả năng nghĩ ra sao?”… . . . .Như Phong quét mắt nhìn một vòng, không thèm để ý hai tên kia, trực tiếp nhìn mặt những người khác, nói: “Chư vị tướng quân, ai ý kiến gì thì cứ việc nói ra đi.”Mọi người trái suy phải nghĩ, Như Phong lướt mắt đến chỗ nào cũng thấy cúi đầu.“Giám quân đại nhân, xin hỏi ngài có ý kiến gì sao?” Như Phong nhìn Vương Vi, bây giờ đang vuốt móng tay của mình.Vương Vi nâng mắt nhìn Như Phong, giọng the thé nói: “Ta đâu phải là người đánh giặc, huống hồ lại có nguyên soái túc trí đa mưu đang ở đây, nào đến lượt ta mở miệng?” (muốn đạp mặt ông thái giám này quá)Trên trán Như Phong xuất hiện ba đường hắc tuyến, nàng thở dài một hơi, nhìn Cao Càng Tề, Cao Càng Tề xấu hổ lắc đầu.Vì vậy Như Phong mở miệng nói: “Thật ra, nếu như là người có võ công chém bộ đằng giáp này, thì khá là dễ dàng, người bình thường mới khó khăn, bởi vì đây là những cây mây già trên núi hái xuống tẩm dầu sau đó phơi nắng, không thể chém dễ dàng được, lúc bình thường, dù chỉ là một đoạn mây thôi mà đao chém cũng khó đứt, huống chi là thứ này đã trải qua xử lý. Nhưng mà trên chiến trường chúng ta không phải ai cũng có võ công, cho nên rất không lợi.”Đến cuối cùng, mọi người thảo luận cả ngày vẫn không đưa ra được kết quả gì.Như Phong vuốt ve cung tên đặc chế của mình, có thể xuyên thủng đằng giáp, nhưng chỉ có một cái, cái khác còn trong giai đoạn chế tạo.Nam Sơn ở một bên đi tới đi lui, một lát sau, mới nói: “Sư huynh, hay là ăn cơm chiều trước đi, có nóng vội cũng không được gì.”Như Phong nhìn đống dấu vết* trên bàn, hất hất cằm, nói: “Ngươi xem, bại tích truyền đến, ngoài kia có rất nhiều người mong chờ biện pháp của chúng ta. Bây giờ ta sao có hứng ăn cơm được?” Đây là lần đầu tiên Như Phong thúc thủ vô sách đây, không thể không nói, Vân Thiên Trạch, là một địch thủ rất mạnh.* chắc một lần thua sẽ đánh một dấu“Chủ tử, nên ăn cơm trước đi.” Chu Tiền Luôn luôn không nói lời nào cũng góp lời, trên mặt có lo lắng, so với Mộc Đồng lúc nào cũng nghiêm mặt, biểu cảm của Chu Tiền có lẽ là phong phú hơn, nghe nói bọn họ tiếp nhận huấn luyện cùng thời gianNhư Phong khẽ thở dài, nói: “Ngày khác lúc trên chiến trường, quân địch ai cũng mặc cái này đến đánh với chúng ta, như vậy không phải chúng ta sẽ thiệt hại sao? Ta không tin ta không thể nghĩ ra được, vạn vật tương khắc, chung quy sẽ có biện pháp khắc chế trụ nó.”“Dù sao thì cũng phải ăn cơm đã.” Nam Sơn vẫn kiên trì nói.Như Phong nhìn khuôn mặt lo lắng của hắn, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.Hai người mừng rỡ, Nam Sơn vội vàng đi ra ngoài. Một lát sau liền bưng vào, sau khi dọn ra thì nói: “Ăn đi, vẫn còn nóng đó.”Vì vậy ba người cùng nhau ăn cơm, đây là do Như Phong mãnh liệt yêu cầu. Mà Chu Tiền luôn vâng lời Như Phong, cho nên dù từ chối một hồi cũng sẽ đồng ýNam Sơn gắp một miếng thịt mỡ, nói: “Đúng là không ngon bằng ta nấu, vừa mỡ vừa ngấy, khó trách sư huynh ăn cực kì ít.”Như Phong nhìn miếng thịt, không hiểu được vì sao mọi người lại thấy thịt mỡ ăn ngon, còn thịt nạc lại khó ăn, nhưng mà nhìn bàn thịt mỡ này, Như Phong lại đột nhiên lóe lên một tia sáng, buông chiếc đũa cạnh một tiếng, lớn tiếng nói: “Ta có cách rồi!”Đôi mắt Nam Sơn nhất thời sáng ngời.Nửa đêm, khẩn cấp tập hợp, Như Phong nói ra biện pháp của mình, mọi người mừng rỡ.“Được, bây giờ là ai nguyện ý đi đánh trận này? Diệt tắt uy phong của bọ chúng?” Như Phong hỏi.Rất nhiều thanh âm đồng thời vang lên, Như Phong trái suy phải nghĩ một hồi, nói: “Vậy Lãnh tướng quân, Lữ tướng quân, Úy Trì tướng quân mang binh đi trước đi, các ngươi chọn chỗ nào đó, sau đó bố trí an bài, hỏa công cũng phải chú ý thiên thời*, cái này thì để cho sư đệ của ta, biết lúc nào, gió thổi ra sao.” Vừa nói vừa nhìn thoáng qua nơi ngồi của Nam Sơn.*thiên thời: tình hình thời tiếtMọi người vô tình thấy, Nam Sơn đã sớm có danh tiếng trong nhóm người dự báo thời tiết ở quân doanh, cho nên đối với năng lực của hắn mọi người là không ai nghi ngờ.Sau khi phân bố nhiệm vụ xong, bọn họ ai cũng vui sướng, hân hoan, giống như đã đánh thắng trận vậy.Kết quả trời còn chưa sáng, bọn họ liền xuất phát, Nam Sơn cũng đi theo luôn, là đi cùng Lữ Mãnh, Lữ Mãnh có đôi khi vô cùng xúc động, dễ dàng trúng kế, cho nên mỗi lần hắn xuất chiến, luôn có mấy người tỉnh táo đi theo làm mưu sĩ, lần này bởi vì là hỏa công, nên đưa Nam Sơn cho hắn mượn. Như Phong còn phái thêm mười tên binh lính bảo vệ Nam Sơn, chỉ sợ hắn bị thương gì.Như Phong nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Trong lòng cũng không có lo lắng bao nhiêu, dù sao nhân số địch binh cũng không nhiều lắm, hơn nữa địa hình mọi người cũng quen thuộc, chuyện đằng giáp linh hoạt cũng đã giải quyết xong.Sau khi tiễn hết người đi, cuối cùng Như Phong cũng có thể đi ngủ. Chỉ là nàng không nghĩ rằng Cao Uy còn đang chờ nàng trong đại trướng.“Có việc sao? Phó soái.” Như Phong nhịn xuống cảm giác muốn đánh ngáp, lớn tiếng hỏi.Cao Uy nhỏ giọng nói: “Nguyên soái, sao ngài lại cho Lãnh Vệ Điền đi? Bây giờ Uy vọng của hắn ở trong quân đã giảm xuống, nếu như lần này sai hắn đi, cơ hội thắng rất lớn, sau khi trở về có thể trở lại như trước kia, gần đây hắn tổn thất không ít người, đã thu liễm không ít, ta sợ hắn lại lần nữa kiêu ngạo, hơn nữa nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử bên kia. . . .”Như Phong khoát khoát tay, nói: “Dù sao vẫn cho hắn một chút ích lợi, không thể bỗng chốc buộc thật chặt, tránh cho chó cũng rứt giậu.”Cao Uy vẫn khó hiểu.Như Phong cười nói: “Phó soái, ngươi cứ yên tâm đi, việc này cũng là hai người Dục Tước bảo ta, ta vốn chỉ dựa theo phân phó của bọn họ mà làm thôi.”Cao Uy vừa nghe liền an tâm, hắn biết thái độ của Dục Tước và Dục Tuyên đối với Như Phong, cũng biết quan hệ của bọ họ, bây giờ tất cả mọi người đều là ngồi cùng thuyền, chỉ hy vọng nhị hoàng tử có thể đoạt được quyền to mới tốt thôi.Sau khi Như Phong ngủ một giấc, thì cưỡi ngựa chạy về Lạc Nhạn thành, cẩn thận thăm Úy Trì Hòe Dương, phát hiện sắc mặt của ông hồng nhuận hơn không ít so với trước kia.Quản gia một bên nhẹ giọng nói: “Tiểu thiếu gia yên tâm, lão gia luôn được cho uống thuốc đúng giờ, mặc dù vẫn chưa hồi tỉnh, nhưng là thân thể đã tốt hơn rất nhiều, có lẽ là nhờ hiệu quả của thuốc, huống chi lại có thêm một vị ngự y luôn chăm sóc bên cạnh.”Như Phong gật đầu, nói: “Như vậy phiền toái mọi người chiếu cố rồi.”“Là chuyện cần làm thôi ạ.” Quản gia vừa nói vừa dần mọi người ra khỏi phòng.Như Phong cầm tay Úy Trì Hòe Dương, bàn tay này nơi nơi đều là vết chai, xương tay rõ ràng, vừa lớn lại dày.Như Phong nói mọi chuyện quân doanh trong khoảng thời gian này cho ông nghe, quản gia nói, chỉ cần nói thôi, biết biên cương an toàn không có vấn đề, gia gia sẽ ngủ vô cùng ngon, sẽ không cau mày, cho nên mấy ngày nay Như Phong ghé qua một lần, báo tin mừng mà không báo ưu.Sau khi kể hết tất cả, qua một hồi thật lâu, Như Phong mới tiếp tục nhẹ giọng nói: “Gia gia, bây giờ có lẽ bọn họ đã hỏa công rồi nhỉ, sau đó lại sẽ có rất nhiều người chết, là chết cháy, chỉ là một mũi hỏa tiễn bắn tới, trên đằng giáp đã tẩm qua mỡ, chỉ cần dính vào một chút cũng sẽ bốc cháy. Lần này con không tự mình mang binh đi, con sợ con sẽ chịu không được, nhưng mà, phương pháp này lại là do chính con nghĩ ra.Như Phong đặt cánh tay của Úy Trì Hòe lên mặt mình dụi dụi, lau đi nước mắt, tiếng nói có chút nghẹn ngào: ” Biết không? Gia gia, bây giờ con có tiếng là nhất kiếm phong hầu*, đai lưng bên hông của con chỉ cần truyền nội lực sẽ trở nên rất sắc nhọn, sau đó con vung một kiếm đâm thủng cổ họng người ta, bọn họ sẽ mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn con, chết không nhắm mắt. Nhưng có lời đồn rằng, trong địch binh có người nói, nếu như nhất định phải chết, thì chết ở trong tay Úy Trì Như Phong là ít thống khổ. Thoáng cái là đã chết, không có bao nhiêu thông khổ.”*một kiếm cắt đứt yết hầuNhư Phong nở một nụ cười miễn cưỡng, tiếp tục nói: “Con vẫn luôn ghét giết chóc, thật là mâu thuẩn nhỉ, bây giờ con là một tên nguyên soái, nhưng con vẫn ghét thấy tử vong, thật là giống tính tình phụ thân. Gia gia, bây giờ là do người không tỉnh, nếu như người tỉnh dậy, người sẽ giáo huấn con, nói con quá mức mềm lòng, nói rằng con như vậy sẽ không làm nên đại sự. Người sẽ nói nam tử hán đại đại trượng phu, cần phải chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, cuối cùng cho dù là da ngựa bọc thây cũng là chết có ý nghĩa. Nhưng con lại không muốn như vậy, con cho rằng ngoài làm một gã võ tướng, con tin tưởng những mặt khác con cũng sẽ làm rất xuất sắc, cũng là cống hiến cho quốc gia.”Úy Trì Hòe vẫn như cũ, lẳng lặng mà nằm, tựa hồ không hề biết.Như Phong cũng không quan tâm, tiếp tục nói: “Hơn nữa Úy Trì phủ đã làm tướng quân phủ lâu như vậy rồi, cây to đón gió, bây giờ còn chưa nhìn ra gì, là bởi vì mỗi đại gia chủ của Úy Trì gia chúng ta ai cũng cẩn cẩn thận thận sinh tồn trong triều đình, nhưng lỡ như hậu duệ của chúng ta lại sinh ra tử tôn* không tốt thì sao đây? Danh vọng đời chúng ta tích lũy sẽ trở thành lưỡi dao sắc bén để giết nó, thậm chí sẽ hại những người khác.” Như Phong nắm chặt tay hắn, nói rất nhanh: “Cho nên gia gia, sau khi đánh với Xuân Đằng Quốc xong, con sẽ mặc kệ tất cả mà từ chức.”* người nối dõiTrong mắt Như Phong mang lệ, khóe miệng lại lơ đãng mà nở một nụ cười giảo hoạt, gia gia, thật ra người có nghe được đúng không? Bởi vì con cảm giác được thân thể của người cứng ngắc, tin chắc trong khoảng thời gian này có sự tẩy não mỗi ngày của con, sau này lúc con mặc kệ, người sẽ không có ý phản đối đâu nhỉ.Thu lại sắc mặt tươi cười, trên mặt Như Phong lại thành một mảnh bi thương, nói: “Gần đây phụ thân và mẫu thân viết thư cho con, nói có người thường xuyên đến Úy Trì phủ ở Càng Châu thành, nghe nói là muốn thuyết phục cha mẹ gả Như Tuyết ột trong hai vị Nhị hoàng tử hoặc Tam hoàng tử. Mặt khác, thái tử cũng đến vô giúp vui, hắn cũng muốn lấy tỷ tỷ, cha mẹ phiền lắm, cả ngày toàn oán giận với con, nhưng mà bọn họ vẫn chưa đáp ứng, nói người còn hôn mê bất tỉnh ở nơi này, không có tâm tư thay Như Tuyết xử lý hôn sự, hơn nữa người là gia chủ, hết thảy do người định đoạt.” Như Phong yên lặng một hồi, tưởng tượng thấy Dục Tước hoặc Dục Tuyên trở thành tỷ phu* của mình, cảm giác là lạ.*anh rểNhưng mà nàng nhanh vứt bỏ loại ý nghĩ này, tiếp tục mở miệng: “Ôi, tuy nói bây giờ chúng ta ngồi cùng thuyền với bọn Dục Tước, nhưng mà nếu như gả Như Tuyết cho họ, đó chính là minh mục trương đảm* mà nghiêng về bên Dục Tước, con rất sợ bọn họ sẽ thất bại.” Như Phong lầm bầm nói, tiếp theo nói: “Con biết người Như Tuyết thích chính là Dục Tước, bây giờ tỷ tỷ cũng đã gần hai mươi tuổi rồi, nếu không xuất giá thì thật sự sẽ không thể gả ra ngoài nữa, nhưng mà hậu cung sâu như biển, nếu tỷ tỷ thật sự gả cho người trong hoàng thất, như vậy sẽ thật không tốt, con nghe nói nơi đó rất đen tối, nếu như con là nữ, con chết cũng không muốn gả.” Lúc nói những lời này, là bởi vì Như Phong chưa dự liệu đến tương lai, bằng không nàng sẽ không nói như vậy.*trắng trợnCứ như vậy, Như Phong nói thật nhiều chuyện, làm cho người bên ngoài chờ đến tay chân nhũn ra, hai mắt biến thành màu đen.Lầm bầm lẩm bẩm một trận, Như Phong cảm thấy mỹ mãn mà rời đi, để lại cho Úy Trì Hòe một đống lớn phiền não.Ngày thứ hai, ba vị tướng quân chủ lục tục trở về, ai cũng mặt mang sắc mặt vui mừng, Như Phong vừa nhìn là biết bọn họ thắng.“Nguyên soái, ha ha, cung tên của các huynh đệ rất có chính xác nha, bắn một tên trúng một tên, làm bọn họ cháy đến kêu cha gọi mẹ, quá sung sướng!” Lữ Mãnh trở về khoe khoang trước mặt Như Phong.Như Phong khẽ nhíu mày, loại chuyện này có gì hay đâu? Vì vậy mở miệng nói: “Tướng quân nên đi về rửa mặt chải đầu trước đi đã, tất cả mọi người hẳn là mệt mỏi rồi.”“Vâng, nguyên soái!” Mọi người tề thanh ứng đạo*, sau khi giao ra phù lệnh thì lục tục kéo nhau ra ngoài.*nôm na là đồng thanhNhư Phong vội vàng nhìn Nam Sơn, nói: “Có bị thương hay không?”Nam Sơn lắc đầu: “Không có, chỉ là xây xước sơ sơ, ôi! Nhưng mà chuyện như vậy cũng không còn cách nào, trên chiến trường chuyện này chỉ là chuyện thường. Sư huynh, chúng ta nên tăng mạnh huấn luyện cho bọn lính đi, để cho hiệu quả trận pháp này càng tăngNhư Phong gật đầu: “Ừm, đệ và Cao Uy đi an bài là được rồi.”Trong quân doanh Xuân Đằng quốc, hiện tạiVân Thiên Trạch nghe thuộc hạ báo cáo, chau mày, nhìn ngoài cửa, nở một nụ cười âm hiểm: “Như Phong, xem ra ta đã xem thường ngươi rồi, kế tiếp, thì dựa vào bản lĩnh đi.”Trong lòng, lại là cảm giác thống khổ tê tái…
Bình luận
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1