Người edit: sammy2201Dục Tuyên bất đắc dĩ mà đi qua, nhìn bộ dạng hưng phấn của Trì Phong, nói: “Ngươi tại sao lại muốn gian phòng ở trong góc này? Xuất nhập không được thuận tiện cũng không nói đi, mặt khác lại còn rất gần với sơn khê, ban đêm không chừng hội sẽ có côn trùng từ ngoài… bò vào.” “Nếu ngươi sợ như vậy, chi bằng cùng người khác đổi phòng đi!” Trì Phong quệt quệt miệng, dẫn đầu mở cửa tiến vào. Vừa mới bước chân vào phòng, Trì Phong liền nhân tiện kiểm tra giường chiếu, khi nàng nhìn thấy ở nơi đây hoàn lại chỉ có duy nhất một chiếc giường lớn, đâu óc ngay lập tức vận động suy nghĩ. “Tuyên ca ca, ngươi từ nhỏ đến lớn đều ngủ một mình phải không?” Trì Phong tái quay đầu nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào, chỉ cần như vậy cũng đủ để khiến cho người đối diện trống ngực đập liên hồi. “Đúng vậy, ngươi hỏi cái này để làm chi?” Hắp chớp mắt vài cái liền nhanh chóng nhận ra vấn đề: “Ngươi yên tâm, ta khi ngủ sẽ không ngáy, cũng sẽ không ma răng (nghiến răng).” “Ta không phải đang đề cập đến việc này, điều ta muốn hỏi chính là, ngươi rốt cuộc có thể hay không… Có thể hay không ngủ một mình?” Trì Phong ấp a ấp úng nói. “Ngủ một mình? Nhưng nơi này chỉ có mỗi một chiếc giường, chẳng lẽ ngươi muốn ngủ dưới đất sao?” Dục Tuyên khó tin hỏi. Trì Phong trừng mắt: “Tại sao không phải là ngươi ngủ dưới đất?” Dục Tuyên nhướng mày: “Ta có giường không ngủ tại sao lại phải xuống dưới đất để ngủ cơ chứ, dù gì đó cũng không phải là ý kiến của ta?” Trì Phong nghẹn lời, trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu mới hồi đáp: “Được rồi, trước mắt cứ như vậy mà thông qua đêm nay, ngày mai ta sẽ mua thêm một chiếc giường nữa, hai người ngủ cùng nhau quả thật không quen chút nào.” “Tùy ý ngươi.” Dục Tuyên bất giác cảm thấy không vui, chính mình đã chịu ủy khuất cùng hắn trụ chung một phòng, vậy mà hắn còn dám cư nhiên tỏ vẻ khó chịu. Màn đêm dần buông xuống, Trì Phong cố gắng bắt chước giống như Tiểu Long Nữ, dùng một sợi dây thừng bắt ngang qua phòng để ngủ, nhưng đáng tiếc điều đó hoàn toàn không đơn giản chút nào, vì vậy nàng cũng không thể làm gì khác hơn là đành phải ngoan ngoãn mà quay trở về giường. Tại chính giữa chiếc giường rộng lớn của hai người bọn họ hoàn lại có một khoảng đất trống không ai chiếm lĩnh, đêm khuya thanh vắng, qua một hồi lâu, Trì Phong bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đã ngủ thiếp đi rồi sao?” “Ừm, ngủ thiếp đi rồi.” Người nào đó thanh âm vẫn thanh tỉnh như cũ đáp lại. “Vậy hảy nói chuyện phiếm cùng ta nga.” “Ta đã nói là ngủ thiếp đi rồi, không rảnh trò chuyện cùng ngươi.” Thanh âm lúc bấy giờ đột nhiên có điểm tức giận. “Nhưng ta lại ngủ không được, nếu vậy ngươi dựa vào cái gì mà dám ngủ thiếp đi, ta muốn nói chuyện phiếm nga. Ôi, ngươi nói xem đến lúc nào ta mới có thể trông thấy sơn trưởng một lần nữa? Không biết hắn rốt cuộc tên là gì nhỉ, có thể hay không giáo dạy kinh thư cho chúng ta? Mặt khác cũng không biết các vị phu tử ở nơi đây có phải rất thủ cũ (nghiêm khắc) hay không? Nếu như vậy chúng ta làm sao có thể chơi đùa được đây?” Trì Phong nói xong bất giác thở dài một hơi, dù sao nơi này vẫn còn tốt hơn ở trong quân doanh rất nhiều, đọc sách tuy rằng có chút nhàm chán, nhưng ít nhất thì vẫn còn được an toàn. “Ta sao lại không biết cơ chứ? Bất quá ngươi cũng không phải nữ nhân, tại sao cứ chú ý đến sơn trưởng như vậy?” Một đạo thanh âm khinh thường vang lên. “Không quan hệ, ta vốn chỉ thích cái đẹp mà thôi, căn bản là không phân biệt giới tính cùng biên giới.” “Vậy tại sao ngươi không thích ta?” Một trận trầm mặt, hồi lâu sau… Trì Phong sâu kín thở dài: “Ôi, nếu như ngươi có được tư sắc như vậy, ta còn phải hướng ra ngoài phát triển sao?” Lúc bấy giờ, Dục Tuyên cảm thấy vô cùng khó chịu, mùi thơm từ trên người Trì Phong không ngừng theo gió lan tỏa khắp cả gian phòng, khiến cho hắn xúc động bất an. “Ôi, ngươi là một đại nam nhân tại sao trên người lúc nào cũng thoang thoảng hương thơm tựa như nữ nhân vậy?” Hắn rốt cuộc không nhịn được rồi. “Có lẻ đó là do vật này.” Trì Phong từ trong vạt áo của chính mình lấy ra một chiếc túi thơm, đưa cho Dục Tuyên. Nàng ngay cả khi đi ngủ cũng không có thoát quần áo, đêm nay vì ai nấy cũng đều bận rộn sắp xếp chỗ ở mới cho nên nàng mới có thể tự do tắm rửa, xem ra chính mình lần này đã may mắn thoát được một trận tai kiếp, chỉ là không biết về sau sẽ phải tính thế nào đây? À, rốt ruộc cũng tìm ra được một cái cớ rồi. “Mới vừa rồi ngươi tại sao không tắm rửa cùng với chúng ta mà lại lẻn đi một mình như vậy?” Dục Tuyên tò mò hỏi, đêm nay cho dù mọi người có kêu gọi cỡ nào đi chăng nữa hắn thà chết cũng không đi, chẳng lẽ là do hắn ngượng ngùng? Thật sự là sợ cái gì thì cái đó sẽ xuất hiện liền nga, Trì Phong thở dài: “Ôi, ngươi có điều không biết, ta từ nhỏ đã theo sư phụ học võ, rất là khổ cực, thường xuyên vết thương cũ chưa lành nhân tiện đã có thêm vết thương mới, cho nên trên người ta bây giờ vốn vẫn còn rất nhiều sẹo, hơn nữa ta cũng không có thói quen cùng người khác tắm rửa.” “Quả nhiên là lắm tật xấu nga! Dù sao ngươi cũng không phải là nữ nhân, trông xinh đẹp để làm chi?” Dục Tuyên thấp giọng thì thào một câu. Đêm đó, Trì Phong cùng Dục Tuyên căn bản không có chợp mắt qua, khiến cho cả hai sáng hôm sau đều mang theo hai vành mắt đen xì mà bò vào phòng ăn, lại nhìn những người khác xem, dường như ai nấy cũng đang lâm vào tình trạng thiếu ngủ tương tự, phỏng chừng bọn họ không có thói quen cùng người khác chung phòng. Từ sáng sớm, Trì Phong liền nhân tiện ra ngoài luyện võ, cho nên tinh thần coi như đã được cải thiện đôi chút, chỉ là thức ăn của Phong Hiền viện thật sự quá tệ, khiến cho tâm tình của nàng một lần nữa bị phá hư rồi. Trong lòng suy nghĩ ngày nào đó nhất định phải lẻn ra ngoài bồi bổ dinh dưỡng mới được, Trì Phong không nghĩ tới chính là, cái ý niệm này sau đó lại hội trở thành lý do thường xuyên trốn học của nàng. Ngày đâu tiên tại Phong Hiền viện vốn vẫn chưa phải đi học, chỉ là để ọi người làm quen với hoàn cảnh mới với đồng học mới mà thôi. Lúc này, Trì Phong đang truyền tín cấp cho sư huynh muội cùng người nhà để thông báo cho bọn họ biết tình hình hiện tại. Vào ban đêm, Trì Phong nằm trên chiếc giường nhỏ của chính mình, quyện người vào cái chăn ấm mà thư viện đã phát, bình yên ngủ. Ngược lại tại chiếc giường rộng lớn giữa phòng, Dục Tuyên đêm nay vẫn không tài nào chợp mắt.
Bình luận
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1