chương 105/ 166

Edit: Nhoktho

Sau khi giải quyết sạch quân địch trước mắt, Như Phong nhìn mấy tên binh lính của đich quốc chạy trốn, mặt nhăn mày nhó, nói: “Bỏ đi, chúng ta tiếp tục lên đường, nên họp mặt cùng Cao Càng Tề trước đã.”

Vì vậy mọi người cùng nhanh chóng chạy đi.

Sau khi thuận lợi hợp lại quả nhiên phải xảy ra một trận đại huyết chiến. . . .

Như Phong vung tay, không chút mệt mỏi mà đâm chém… Trận đại chiến này giằng co rất lâu, đợi sau khi phá tan được trận địa của quân địch, mọi người đều giống như mới bơi từ biển máu về, cả người đầy mùi huyết tanh.

Chiến bào của Như Phong đã ướt đẫm, một màu đỏ tươi đến chói mắt.

Nhìn những thi thể chảy đầy máu trên mặt đất, mắt Như Phong nhắm lại, rồi mở ra.

Nam Sơn thật vất vả tìm được Như Phong, hưng phấn mà nói: “Sư huynh, chúng ta thắng!”

“Tiếc là Lợi Mính đã đào tẩu rồi, tại ngươi không cho ta mang binh đuổi theo, nếu không đã có thể giết được hắn.” Cao Càng Tề cũng chậm rãi cưỡi ngựa đi tới.

Như Phong lắc đầu, nói: “Nơi này là rừng cây, chưa nói đến bọn họ có hơn một ngàn người, dù chỉ có một, ngươi muốn tìm được cũng rất khó khăn, lại còn phải ngừa bọn họ mai phục, cho nên giặc cùng đường chớ truy.”

Cao Càng Tề trầm mặc rồi một hồi, Như Phong đưa mắt nhìn hắn, nói: “Nên gọi các huynh đệ mau trở về tổ đội, ta sợ bọn họ có viện quân.”

Những người khác cũng biết lợi biết hại, sau khi nhanh chóng chỉnh lại đội hình thì quay về. May mà dọc đường cũng không gặp phải viện quân của địch.

Sau khi trở lại quân doanh, đến ngày thứ hai thì có người đến báo cáo với Như Phong.

Trên mặt Cao Uy không giấu nổi vui mừng, hắn hưng phấn nói: “Nguyên soái, lần xuất chiến này chúng ta phái ra tổng cộng hai vạn ba ngàn* người, nhân số tử vong chỉ khoảng tám ngàn, nhưng quân địch tổn thất tới năm vạn* người đấy.”

(một vạn =10000)

Như Phong vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, mặc dù sớm biết số người tử vong rất cao, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy tám ngàn người, thật sự quá nhiều. Buổi sáng họ vẫn còn vui vẻ sống cạnh mình, không ngờ rằng lúc tối trở về, đã ít đi nhiều như vậy.

Cao Uy không biết tâm tình của Như Phong, vẫn rất kích động nói: “Bây giờ Xuân Đằng quốc nhất định là tổn thương nguyên khí rồi.”

Nam Sơn đang ngồi một bên châm trà bỗng tiếp lời nói: “Ngài nói xem tại sao nhị hoàng tử Xuân Đằng quốc lại không phái viện binh cho Lợi Mính nhỉ?”

Cao Uy vừa nghe, suy nghĩ một hồi mới trả lời: “Có lẽ là tranh quyền đó, cũng có thể là thật sự không kịp, hai người gây nhau ác liệt rồi.” Lời nói hời hợt, Như Phong và Nam Sơn cũng hiểu ý hắn, một hồi lâu cũng không trả lời.

“Được rồi, đã ghi lại tên những binh lính tử trận chưa?” Như Phong đột nhiên hỏi.

Cao Uy gật đầu, biết Như Phong coi trọng cái này, vội nói: “Yên tâm, đều đã an bài tốt, không có vấn đề, đến lúc đó chắc chắn phát tiền trợ cấp.”

Như Phong gật đầu, Nam Sơn nhìn ra tâm tình không tốt củaNhư Phong , vì vậy liền nháy nháy mắt với Cao Uy, hai người nhanh chóng cùng nhau đi ra ngoài.

Như Phong không phát hiện động tác của bọn họ, chỉ là sờ sờ cánh tay của mình, lần này lại bị chém một đao, nếu không phải Chu Tiền ở bên cạnh bảo hộ, nói không chừng sẽ còn bị chém thêm một đao nữa, nghĩ đến Chu Tiền Như Phong lại nhớ đến Mộc Vấn Trần.

Ôi, lễ vật đến rồi mà người lại không thấy đâu, nếu bây giờ hắn ở đây thì tốt rồi, như vậy có thể được hắn ôm vào lòng thật lâu, nói nói gì cũng được, nếu như vậy thì mình đã không phải buồn bực như bây giờ.

Ôi, bạn trai tốt chính là tốt ở chỗ này, nhưng mà bây giờ lại không có, thôi, ai~! Như Phong khe khẽ thở dài.

Không biết tại sao, mỗi lần Như Phong đánh giặc trở về tâm tình sẽ sa sút một hồi, bất kể là thắng hay thua, cho nên bây giờ Như Phong đang trong kỳ nổi sóng.

Nhàn rỗi vô sự, Như Phong nhấc bút lông, kể cho Mộc Vấn Trần vài chuyện của mình, và cả tâm tình của mình, vừa nghĩ vậy, chỉ vài tờ là đã viết xong, Như Phong thấy Chu Tiền còn đứng ở trong góc, liền nói: “Ngươi đem thư này đưa cho Mộc Vấn Trần đi!”

Chu Tiền đưa hai tay tiếp nhận, cung kính gật đầu, sau đó đi ra ngoài

Như Phong thấy hiếm có dịp hắn không đi theo mình, trong lòng cảm thấy nên nắm lấy cơ hội mà đi ra ngoài một chút, từ khi có thuộc hạ là Chu Tiền, mình ở nơi nào hắn sẽ đi theo đó, Như Phong cảm thấy không tiện, mặc dù sự tồn tại của hắn gần như bằng không, nhưng dù sao cũng là đàn ông a. Bất quá cũng có chỗ tốt, lúc mình ở trong phòng tắm rửa, hắn sẽ ở một nơi cách đó khá xa để canh gác, cho nên Như Phong cũng không phải lo lắng lúc tắm rửa có người xông vô, kể cả sư đệ sư muội của mình.

Như Phong ra khỏi lều lớn, nói với binh lính canh gác một câu: “Ta đi ra ngoài đi một chút, lát nữa sẽ quay lại.”

“Vâng, nguyên soái!” Hai binh lính trả lời rất vang dội, ánh mắt hai tên ấy nhìn Như Phong sáng lấp lánh.

Như Phong cười khổ, từ sau trận đó, uy vọng của mình ở trong quân lại cao thêm không ít, có lẽ đã không còn người nào nghi ngờ thực lực của mình nữa rồi. Trước kia chỉ là ngại mình là nguyên soái nên các tướng sĩ mới nghe theo mệnh lệnh, bây giờ thì đã bội phục mình từ tận đáy lòng, đương nhiên, điều này không bao gồm một ít người dụng tâm kín đáo.

Như Phong nhịn không được tiếp tục cười khổ, sau khi lên làm nguyên soái, trái tim mình cũng trở nên ngoan độc hơn, chủ ý của Nam Sơn là cho Lãnh Vệ Điền ra đánh trận đầu, đến bây giờ hắn ta vẫn còn rất tức giận đây, tuy Như Phong biết hắn là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng vẫn không bỏ được phần tư tâm của chính mình. [ý là biết chọn LVĐ là tốt nhất, nhưng NP không thích chọn hắn, và đã không chọn hắn]

Nam Sơn nói, đây là giúp Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử dọn đường trước, bởi vì này lần lính tiên phong đều là thân binh của Lãnh Vệ Điền, mà Lãnh Vệ Điền lại ở bên thái tử.

Cho nên lần này người tổn thấy nhiều nhất chính là Lãnh Vệ Điền, đây chính là nguyên nhân vì sao nàng đánh thắng trận này nhưng hắn vẫn bất mãn với nàng

Ôi, Như Phong cảm thấy trận đánh này thật không ý nghĩa.

Như Phong đi thong thả bước đến một sườn núi cách quân doanh không xa, giờ là mùa hè, cỏ xanh trên mặt đất cũng trở nên mềm mại hơn, bên cạnh đó là những đóa hoa dại đang nở rộ khoe sắc, dưới bóng cây mát, Như Phong nhìn xuống quân doanh bên dưới, nơi này vốn là trạm canh gác, vì Như Phong tới nên hai tên canh gác tự giác đi chỗ khác.

Như Phong ngắt một ngọn cỏ rồi bỏ vào miệng nhai, nhàm chán ngắm mây trắng nơi chân trời.

“Đang nghĩ gì vậy?” Lúc Như Phong đang trầm tư bỗng có một thanh âm trầm thấp của nam nhân cắt đứt sự yên tĩnh của nàng.

Như Phong cũng thèm không quay đầu lại mà nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Người nọ quy củ mà ngồi bên người Như Phong, so với Như Phong nhàn hạ tùy ý , hắn có khuôn phép hơn nhiều, tư thế ngồi rất nghiêm chỉnh.

Như Phong quay đầu nhìn hắn, nói: “Hôm nay ngươi không bị thương sao?”

Dung Ức Ảnh lắc đầu: “Không có!”

Như Phong đấm hắn một cái, nói: “Ta biết võ nghệ của ngươi rất tốt, nếu không phải do gia cảnh, bây giờ ngươi sẽ không chỉ làm một đô úy thôi đâu, nhưng mà ngươi yên tâm, bây giờ ta là nguyên soái, ta sẽ căn cứ năng lực của ngươi cho ngươi một vị trí thích hợp.” Như Phong hì hì cười.

Dung Ức Ảnh giật nhẹ khóe miệng, một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Thế này là tốt rồi.”

“Như vậy sao được? Ta biết ngươi đánh trận dũng mãnh, hơn nữa hầu như chưa bị thương lần nào, lần này nghe nói Tôn tướng quân cũng tiếp thu ý kiến của ngươi nên chúng ta mới có thể thắng nhanh như vậy. Vì thế, ngươi thật sự rất có tài năng.” Như Phong phản bác nói, có Dung Ức Ảnh bên người, tâm tình của nàng cũng không còn buồn bực như trước.

Dung Ức Ảnh trầm mặc không nói, cởi bảo kiếm tùy thân bên người xuống nhè nhẹ chầm chậm vuốt, vẻ mặt của hắn nghiêm nghị, nhưng trên mặt đã có vài phần thả lỏng, thậm chí còn có một tia nhu hòa, dường như cây kiếm đó chính là tình nhân của hắn.

Như Phong nhìn dáng vẻ xem kiếm là cục cưng của hắn, không nhịn được lên tiếng trêu chọc nói: “Tiểu Ảnh, ta thấy ngươi không giống binh sĩ, giống kiếm khách hơn, ở trên giang hồ khoái ý ân cừu, độc lai độc vãng, sau đó thành một đại hiệp làm việc tốt không cần lưu danh.”

[*khoái ý ân cừu: có ân báo âm, có thù báo thù.

Độc lai độc vãng: đến một mình, đi một mình, túm lại là lang thang cô độc.]

Động tác Dung Ức Ảnh cứng đờ, hắn liếc nhìn Như Phong.

Như Phong sửng sốt, nàng rõ ràng thấy được ánh mắt sắc bén trong mắt hắn, hắn chưa bao giờ nhìn nàng như vậy, hôm nay sao lại thế? Cho nên Như Phong không dám tiếp tục nói đề tài này nữa, lãng sang chuyện khác.

“Tiểu Ảnh, ngươi nói tại sao chúng ta chiến tranh với Xuân Đằng quốc vậy?” Như Phong rất phiền não hỏi.

Một hồi lâu, Dung Ức Ảnh cũng chưa trả lời, lúc Như Phong đang muốn buông tha, lại nghe đến hắn sâu kín nói: “Ngươi muốn biết tại sao à?”

Như Phong vội vàng gật đầu, giương mắt nhìn chằm chằm Dung Ức Ảnh.

Dung Ức Ảnh nhìn Như Phong, nói: “Ngươi không đủ tư cách làm một nguyên soái, một nguyên soái sẽ không nghĩ vấn đề này, hắn hẳn là nghĩ làm sao có thể chiến thắng trận chiến này, làm thế nào để bảo vệ quốc gia, mà không phải là đi nghiên cứu nguyên nhân chiến tranh.”

Như Phong bĩu môi, : “Lý do khiến binh sĩ bán mạng ra sa trường hiện giờ quá mức yếu kém, cũng chỉ có thể lừa lừa gạt gạt những người không hiểu chuyện, nhưng ta cảm thấy hẳn là không đơn giản như vậy, chung quy nên có một lý do sâu xa hơn.” Chiến tranh cũng không phải nói đánh là đánh, nói cái gì tích oán sâu đậm, trong suy nghĩ của Như Phong, khẳng định không chỉ vì lý do này.

Dung Ức Ảnh tiếp tục việc lau chùi bảo kiếm của mình, qua hồi lâu, lúc Như Phong sắp ngủ gục, cuối cùng hắn mở miệng nói: “Trong truyền thuyết, sáu trăm năm năm trước, lúc ấy thiên hạ đại loạn, quần hùng nổi dậy, khắp nơi đều là khói lửa chiến tranh, dân chúng lầm than, về sau không biết từ đâu bỗng xuất hiện một nam nhân cường hãn, nam nhân này sở hữu một đội quân bất khả chiến bại, còn có tiền tài cuồn cuộn không ngừng, lại thêm mưu lược quân sự của hắn, cho nên hắn có thể đánh bại quần hùng cũng là hợp với lý lẽ, đương nhiên, đây cũng là nhờ bốn tên đại tướng dưới trướng của hắn, đều là người văn võ song toàn.”

Như Phong trợn tròn mắt, chuyện đang nghe vốn là chuyện của những năm cuối Tùy triều, còn chưa có người nào kể ình nghe đâu nha. Mặc dù vẻ mặt Dung Ức Ảnh khi kể chuyện xưa rất là cứng ngắc, giọng điệu cũng bình bình đạm đạm, không hề lên giọng xuống giọng, nhưng Như Phong cũng không định soi mói, hắn có thể kể được câu chuyện như vậy là không tệ lắm rồi.

Cho nên giờ phút này thấy Dung Ức Ảnh đột nhiên không nói nữa, Như Phong liền vội hỏi : “Sao không kể tiếp? Ta còn muốn nghe mà?”

Dung Ức Ảnh đưa mắt nhìn Như Phong, tiếp tục bình thản kể: “Kết quả lúc thiên hạ đã thống nhất, hắn đột nhiên biến mất, chỉ để lại một viên ngọc nghe đâu rất kỳ lạ, còn có một bảo tàng khổng lồ. Thiên hạ lại lần nữa vô chủ, nhưng lần này khác rồi, bốn gã đại tướng cuả hắn rất nhanh chia cắt thiên hạ, tạo nên bốn quốc gia như bây giờ. Qua mấy trăm năm, tất cả mọi người đều không tùy tiện mà gây xích mích chiến tranh, đương nhiên, vài trận nhỏ thì thường có, nhưng mà bốn quốc gia hỗn chiến thì chưa xảy ra lần nào.” Như Phong chớp chớp mắt, nói: “Vậy sao bây giờ Xuân Đằng Quốc lại xuất động quân đội lớn như vậy đến đánh nước ta? Cái này và chuyện xưa có quan hệ gì sao?”

Dung Ức Ảnh tra kiếm vào vỏ, nói tiếp: “Có khá nhiều nguyên do, có thể họ cho rằng bảo tàng khổng lồ chôn ở Tử La quốc, hoặc là nguyên nhân khác cũng không chừng, ví dụ như tất cả mọi người cảm thấy hòa bình cũng lâu lắm rồi, nên động thủ động cước thôi.” Dung Ức Ảnh nói một cách vô trách nhiệm.

Như Phong lại đấm hắn một phát, nói: “Thật là không đáng tin, toàn là đoán mò.” Trong lòng lại lo sợ bất an, viên châu đó. . . .

“Được rồi, sao ngươi biết chuyện này?” Như Phong hỏi, nàng cũng đã xem qua sách sử của Tử La quốc, hình như đâu có đoạn này.

Dung Ức Ảnh đứng lên, nói: “Ta về.”

Như Phong trợn tròn mắt, nàng kéo vạt áo của Dung Ức Ảnh, hỏi: “Ngươi ngươi chưa trả lời vấn đề này mà?”

Dung Ức Ảnh cũng không để ý tới, kiên quyết bước đi, trước mặt Như Phong xé xuống một mảnh vải.

Như Phong nhìn bóng lưng hắn, nói: “Tiểu Ảnh, ngươi thay đổi rất nhiều!”

Bước đi Dung Ức Ảnh cũng không dừng lại, vẫn tiếp tục đi thẳng, chỉ là Như Phong thấy chân hắn trong thoáng chốc cứng ngắc.

Sau khi hình bóng Dung Ức Ảnh biến mất, Như Phong một tay nâng cằm, một tay nhặt lấy mảnh vải của Dung Ức Ảnh, vẻ mặt không ngừng biến đổi.

******

Trong doanh trướng, Vân Thiên Trạch nhìn Lợi Mính đầu bụi mặt lấm, nghe hắn chỉ trích thao thao bất tuyệt.

Vân Thiên Trạch một tay nâng hàm dưới, bàn tay hoàn mỹ thon dài còn lại đặt trên bàn gõ gõ, đôi mắt hắn thờ ờ nhìn hết thảy chung quanh, ngẫu nhiên mới liếc qua người nước miêng tung bay trước mắt.

“Điện hạ, tại sao ngài không chi viện cho thần?” Lợi Mính đương nhiên cũng biết người trước mắt ngày không tập trung, cho nên cơn sóng tức giận ngày càng cuồn cuộn dâng cao, nhưng vẫn biết mà đi vào vấn đề quan trong nhất.

Vân Thiên Trạch rốt cục cũng nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp một mảnh u thâm, làm người khác không thể nắm bắt được tâm trạng của hắn.

Hắn nhẹ nhàng mà nói: “Nhớ kỹ bổn điện hạ từng nhắc nhở ngươi, bảo ngươi không nên đi, nhưng mà ngươi giận dỗi với bổn điện hạ, lại xem thường nguyên soái trẻ tuổi của đối phương, nên mới cẩu thả, bổn điện hạ chỉ là một giám quân, cái nên làm cũng đã làm, bây giờ ngươi thất bại rồi, còn có cái gì để chỉ trích đây?”

Lợi Mính nhất thời bị nghẹn, trên mặt hết trắng lại đỏ, cuối cùng chỉ có thể oán hận trừng mắt liếc Vân Thiên Trạch, tiếp theo là tức giận đến phất tay áo bỏ đi.

Lợi Mính vừa rời đi, một nam tử trung niên đột nhiên xông ra, hắn đứng ở bên người Vân Thiên Trạch, thấp giọng nói: “Điện hạ, lần này chúng ta hẳn là nên ra tay nhỉ?”

Vân Thiên Trạch nghe vậy, trầm lắng gật đầu.

“Hừ, tên kia thật sự là càng già càng không dùng được nữa, loại sai lầm này cũng phạm vào, luôn kiêu ngạo như vậy, nghĩ người khác toàn là đồ đần, nếu không có Đại hoàng tử, bây giờ hắn còn có thể một lần nữa làm nguyên soái sao?” Người trung niên tâm tình có vẻ tốt lắm, nói không ngừng.

Tiểu Thanh đang ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó cũng đi ra, giúp Vân Thiên Trạch đổ trà đã lạnh đi, một lần nữa châm trà nóng, nghe trung niên nam tử nói, liền tiếp lời nói: “Đúng vậy a, nên sớm ban quyền hành này cho chủ tử thì hơn, tên kia là kẻ mãng phu, nếu không phải vận khí tốt, chức nguyên soái có đến lượt hắn sao?”

“Nhưng mà tên Úy Trì Như Phong kia không thể không phòng, hắn tuổi còn trẻ mà tâm tư kín đáo như vậy, cũng coi như là có dũng có mưu, mặc dù lần thành công này có thể nói là do lão gia hỏa Lợi Mính kia khinh thường cộng thêm thực lực không đủ, nhưng Úy Trì Như Phong có thể nghĩ ra mưu kế hoàn mỹ như vậy, có lẽ đúng là không thể khinh thường a.” Trung niên nam tử còn nói thêm, hắn đương nhiên biết Vân Thiên Trạch có vài phần kính trọng đối với Úy Trì Như Phong, nhưng mà bất luận tư giao trước kia như thế nào, bây giờ cũng đã là quá khứ rồi. Cho nên nên làm cứ làm, đáng nhắc nhở thì cứ nhắc nhở, miễn cho chủ tử khỏi mềm lòng.

Thấy Vân Thiên Trạch không có phản ứng gì, trung niên nam tử cũng thức thời, sửa mà nói: “Trong quân doanh của chúng ta cũng đã xuất hiện nội gian, có lẽ lão gia hỏa Lợi Mính kia thua thảm như vậy, khẳng định là có người mật báo.”

Tiểu Thanh vốn không dám xen miệng, vừa nghe câu nói đó, liền gật đầu nói: “Đúng vậy, chủ tử.” Tốt nhất có thể làm cho chủ tử thật hận Úy Trì Như Phong mới được, thủ đoạn hèn hạ như vậy, tuy nói lần này chết đều là người của Đại hoàng tử, nhưng dù sao cũng đều là người của Xuân Đằng quốc

Vân Thiên Trạch nghe bọn họ ngươi một lời ta một ngữ, thật lâu không lên tiến, cuối cùng mới nói nói: “Ồn ào!”

Hai người câm nín ngay lập tức.

******

Trong kinh thành Tử La quốc

Hoàng đế long tâm đại duyệt, cảm thấy nguyên soái trẻ tuổi này cũng không làm mất mặt gia gia của hắn, cũng hiểu được quyết định của mình thật sự là rất sáng suốt.

* long tâm đại duyệt: long tâm – tâm rồng – (trong lòng hoàng thượng); đại: lớn; duyệt: vui mừng.

Mặt thái tử âm trầm, trong đầu hắn nhớ lại lần trước đến Phong Hiền viện gặp Úy Trì Như Phong, không phải là một tên thư sinh yếu đuối sao? Sao lại có năng lực như thế? Mấy tên kia làm ăn kiểu gì?

Mà Nhị hoàng tử Dục Tước và Dục Tuyên rất là vui vẻ.

Lông mi Dục Tuyên khẽ nhướng, cười nói: “Lần này xem còn có ai dám nói Như Phong lần trước là do vận khí tốt? Vận may con người sao có thể luôn tốt như vậy? Chắc chắn là bới vì Như Phong thật sự có thực lực mà.”

Dục Tước nhẹ gật đầu, nói: “Chỉ là oan ức Như Phong, tay hắn vốn chỉ nên cầm bút, bây giờ lại bắt phải vung kiếm giết người, có lẽ bây giờ hắn không dễ chịu chút nào đi?”

Dục Tuyên trầm mặc. Hắn nhìn ca ca của mình, muốn nói lại thôi.

Dục Tước nhìn nụ hoa đang hé mở trong vườn, nhẹ giọng nói: “Sau này, ta chắc chắn sẽ không để cho hắn ủy khuất nữa.”

Những lời Dục Tuyên muốn nói bỗng nghẹn ở cổ.

******

Mộc Vấn Trần cầm bức thư nóng hổi trong tay, nét chữ rồng bay phượng múa, hắn cau mày, thật lâu không nói chuyện.

Mộc Đồng Một bên vội vàng nhỏ giọng mà nói: “Chủ tử, trong thư nói gì vậy?” Giọng nói dè dặt, đây là do sắc mặt chủ tử thật sự không tốt nên mới hỏi, nếu sắc mặt tốt, chủ tử căn bản là sẽ không để ý tới lời nói của hắn. (tội chưa =))~)

Mộc Vấn Trần trả lời: “Nàng lại bị thương.”

“Nhưng không phải nghe nói thiếu gia Như Phong đánh thắng trận rồi sao?” Cho nên bị thương cũng là chuyện không thể tránh khỏi, mấy ngày nay người trên phố cũng đang bàn tán về chuyện này, giá trị của Như Phong cũng đi theo thủy trướng thuyền cao*.

*thủy trướng thuyền cao: nước dâng cao, thuyền cũng dâng cao. Tin thắng trận vang xa bao nhiêu, danh tiếng Như Phong vang xa bấy nhiêu.

Mộc Vấn Trần liếc liếc Mộc Đồng, nói: “Phái thêm một người qua đó.”

Mộc Đồng không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, Trong lòng lại tại nói thầm, sao không dứt khoát tống hết mọi người qua đó luôn đi.

Bình luận





Chi tiết truyện