chương 46/ 166

Edit : Stupid mermaid

Beta: Lan Hương

Dưới sự cố gắng của Như Phong, đầu bếp trước Phong Hiền viện đã đi, đầu bếp mới là một đại nương chừng bốn mươi tuổi, mặc dù dung mạo đại nương không xuất sắc, nhưng tài nghệ so với đầu bếp tiền nhiệm tốt hơn nhiều, ít nhất có thể ăn.

Thực sự đây là việc duy nhất mà sau khi Như Phong lên làm học trưởng vì mọi người làm, phải biết rằng đầu bếp tiền nhiệm đã tác oai tác quái đã nhiều năm vẫn không xuống đài, nghe nói vốn là có người nào đó hậu thuẫn, không nghĩ tới lần này Như Phong vừa xuất ngựa đã thành công rồi, cho nên tất cả mọi người đối với Như Phong cảm kích không thôi.

Chỉ có Như Phong biết, vốn là Mộc Vấn Trần chịu không được một ngày ba ăn bữa cơm đều bị “Ân cần thăm hỏi “, vận dụng quyền lực trong tay, trực tiếp đem đầu bếp đuổi đi, nghĩ lại chắc đã đắc tội vị đại nhân nào đó rồi. [Nhoktho: chung quy cũng tại tỷ mà, nói bóng gió làm gì ~~ Như Phong : Im!!! ~~ nhoktho: Xì, Đúng rồi chứ gì]

Cho nên vài ngày gần đây Như Phong chưa từng đi quấy rối Mộc Vấn Trần nữa, bởi vì cho dù nàng muốn đi cũng đi không được rồi.

Cách hội thể thao chỉ còn lại mười ngày, Như Phong ngã bệnh.

Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, phòng của Như Phong lại một mảnh khí áp thấp, mọi người đứng xung quanh Như Phong.

“Ô ô… Đau quá…” Như Phong rên rỉ, cả người trùm chăn bông chỉ hé cái đầu đầy mồ hôi, sắc mặt thảm bại như tờ giấy, chau mày.

“Như Phong, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Dục Tước sốt ruột hỏi, một tay không ngừng mà thay Như Phong lau mồ hôi, nhưng mà mồ hôi vẫn là không ngừng toát ra.

“Dục Tuyên, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Vân Thiên Trạch cau mày hỏi.

Dục Tuyên mặc dù cũng là vẻ mặt sốt ruột, lại bất đắc dĩ mà giải thích: “Ta cũng không biết, buổi sáng hôm nay Như Phong không đi học, ta tưởng rằng hắn lại vội vàng đi chuẩn bị hội thể thao rồi, không nghĩ tới ta ăn cơm trưa xong trở về liền phát hiện hắn đã như vậy rồi.”

“Nhanh lên gọi đại phu đến đây đi.” Dục Tước rốt cục không nhịn được vừa quát lên một lần.

“Không muốn không muốn, các ngươi có dũng khí gọi đại phu tới, ta quyết sẽ không bao giờ coi các ngươi là bằng hữu nữa, ta nói được thì làm được!” Như Phong vừa nghe, vội vàng kêu lên.

“Nhưng là ngươi bây giờ thành cái dạng này…” Dục Tước cũng kém chút muốn rống lên.

Mọi người không rõ tại sao Như Phong không nghĩ mời đại phu, ngã bệnh rồi không mời đại phu hay là muốn làm ma?

“Không muốn không muốn…” Như Phong cho dù đau hay khó chịu, vẫn là kiên trì nói.

Dục Tuyên không đành lòng, vội vàng an ủi nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta không gọi, loại tình huống bây giờ này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Khí trời nóng như vậy rồi, Như Phong khư khư quấn chặt lấy chăn, không muốn người khác lấy đi nhưng mồ hôi cứ không ngừng mà tiết ra. Như Phong luôn là 1 đứa bé khoẻ mạnh, bộ dáng suy yếu như vậy lần đầu bọn họ nhìn thấy, cho nên tất cả mọi người khẩn trương không thôi.

Bụng Như Phong giống như có một cây côn tử tại quấy rối, hạ phúc trụy trướng, đau được nàng không ngừng quất khí.

“… Bụng ta đau…” Như Phong thật vất vả nói ra miệng, “Chắc chỉ khoảng một hồi nữa thì sẽ hết đau thôi, đây là… cứ để như vậy, chịu đựng một chút là hết thôi.”

“Ngươi nói cũng không nói được, còn có thể chịu đựng được sao?” Dục Tước vội vã xoay quanh, nhưng cũng bất lực vì hắn không có học qua y, Như Phong lại không chịu mời đại phu, nhưng hắn[đây là Như Phong nhé] bây giờ thành cái dạng này, hỏi bọn hắn yên tâm được như thế nào đây?

Như Phong có nỗi khổ khó nói mà, đây chỉ là đau do kinh nguyệt mà thôi, từ lúc nàng mười lăm tuổi cho tới bây giờ, sự đau đớn mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt vẫn đeo đuổi nàng, chỉ là khi đó tình huống còn không có nghiêm trọng như vậy, chỉ cần ngày đầu tiên nhịn một chút sau đó sẽ hết, cho nên Như Phong cũng không quá để ý.

Nhưng vì lần này quá mức bận rộn, không chú ý nghỉ ngơi, cho nên liền phá lệ mà đau, đau nhức ngay cả người luôn luôn kiên nhẫn nàng cũng chịu không được, quan trọng là nàng phát hiện mình có điểm váng đầu hoa mắt, cóvẻ là trúng thực[c ónàng nào hiểu cái từ này không ] rồi, cho nên không thể làm gì khác hơn là ngủ, khí trời nóng, còn muốn cái chăn bông, chỉ sợ “Mùi” trên người sẽ để cho người khác phát hiện.

“Được rồi, ta nghĩ uống nước đường đỏ…” Như Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng nhớ tới đến cái này.

Mọi người vừa nghe, Dục Tuyên vội vàng hướng phòng bếp chạy đi, Dục Tước giúp nàng lau mồ hôi, đau lòng nói: “Ngươi hôm nay chưa ăn cơm đấy, có muốn ăn một ít hay không .”

Như Phong lắc đầu, nàng cảm giác định lực mình không tập trung nổi rồi, bụng đau muốn chết, ổ chăn trong vừa nhiệt lại ẩm ướt, càng lại làm cho nàng cả người khó chịu, nơi này có nhiều đại nam nhân, nàng mơ hồ có thể nghe được đến chính mình trên người phát ra “Mùi đặc biệt “, sợ bị bị người khác ngửi thấy được, cho nên càng lại vội vàng lui vào bên trong.

Rất nhanh, hồng đường thủy tới, Như Phong nghiêng đầu uống, nhưng là vừa chạm, liền không nhịn được cau mày, bởi vì nước rất lạnh, Dục Tuyên dĩ nhiên còn nói: “Ta thấy ngươi đổ mồ hôi, liền cố ý đem thủy băng [nước đá] qua, bây giờ tốt một chút không?”

Như Phong khóc “Oa” một tiếng, thật sự là rất đau đớn rồi, kỳ thật nàng hận không thể trước mắt mọi người biến mất, nhưng là bọn hắn như thế nào lại đồng ý? Bây giờ bụng đau nhức, liền đặc biệt tưởng nhớ hiện tại người nhà, nghĩ muốn người Uý Trì phủ, nghĩ lại muốn cuộc sống trước kia của mình, nói ngắn lại, một đống lớn chuyện loạn thất bát tao cũng nghĩ tới, tất cả mang áp lực mà đến, càng nghĩ càng ủy khuất, nhân tiện không nhịn được nhỏ giọng mà khóc ra.

Nàng vừa khóc, ba người càng lại kinh hoảng không thôi.

“Như Phong Như Phong, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta gọi đại phu đi?” Dục Tước thấp giọng kêu.

“Ôi, đáng tiếc thuốc của ta đối với Như Phong hoàn toàn không cần.” Vân Thiên Trạch đau đầu mà ở trong phòng đi tới đi lui.

Dục Tuyên một mực nhìn Như Phong, ngẫu nhiên nhìn cửa, tâm lý không ngừng giãy dụa, đã nghĩ có muốn hay không đi ngược lại ý Như Phong đem mời đại phu tới, như vậy đại phu sẽ ngụ ở trong thư viện, rất tiện.

“Không nên… Các ngươi… Ai dám đem… Đại phu gọi tới, ta nhân tiện… Ta sẽ chết cho các ngươi xem! Ô ô… Ta chán ghét đại phu! … Ô ô… Còn có… Hôm nay chuyện ta khóc không cho các ngươi nói cho… Nói cho người khác!” Như Phong vội vàng kêu lên, trên đầu mồ hôi hột càng lại không ngừng mà toát ra , tóc đen của nàng cùng gối đầu cũng dính ẩm ướt rồi, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đến dọa người, ngay cả đôi môi luôn luôn hồng nộn cũng trắng bệch rồi.

“Như Phong Như Phong… Chúng ta đây rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?” Dục Tuyên một tay bắt được bàn tay lạnh lẽo của Như Phong, tàn nhẫn quyết tâm đến, “Ta đi mời đại phu! Cho dù ngươi sau đó sẽ trách ta!”

Như Phong vốn đang xúc động, như vậy vừa nghe lại bỏ qua tay hắn, hung hăng mà nói: “Không cho đi!”

Dục Tuyên cùng Vân Thiên Trạch cũng không quen nhìn Như Phong suy yếu như bây giờ ,bộ dáng như con mèo nhỏ, cũng quyết tâm đến tàn nhẫn: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau chịu trách nhiệm.”

Thấy Dục Tuyên thật sự ý định xuất môn, dưới tình thế cấp bách, Như Phong vội vàng kêu lên: “Được rồi, bất quá ta muốn mời đại phu đến, những người khác ta SẼ không tin

Bình luận





Chi tiết truyện