Edit:NhokthoBeta:ss Lan HươngKích động rồi lại dằn xuống, như vậy là có chuyện gì xảy ra rồi. Như Phong buồn bực ngẫm nghĩ.Dục Tuyên cũng không chú ý đến vẻ mặt đội viên kia, chỉ ủy khuất nhìn Như Phong nói: “Như Phong vậy ngươi có đi cổ vũ cuộc thi vẽ tranh của ta không hả? Ta còn đang đợi một người động viên đây.”Như Phong không nhịn được trừng mắt với hắn một cái: “Bộ có ta thì toàn trường mới cố gắng thi hả, mà sao có thể chỉ xem trận đấu của một mình ngươi? Được rồi, nếu như đi được, ta nhất định sẽ đi. Còn nữa, ngươi có thể không chấp nhặt nhắc đến chuyện ngày xưa được không? Chuyện quá khứ cũng lâu như vậy rồi, mà ngươi còn nhớ, người gì mà thù dai.“Dục Tuyên có chút tức giận : “Ta mặc kệ, ngươi nhất định phải đi xem đó nha.”“Được rồi, được rồi, ta nhất định đi, nhất định đi.” Như Phong gật đầu cho có lệ, lúc này mới đuổi được Dục Tuyên .Xoay người, nghiêm túc nhìn chằm chằm đội viên đó: “Nói, sắc mặt ngươi mới vừa rồi là có ý gì?”“Học trưởng, không có, không có gì.” Đội viên nọ thấy Như Phong tới gần, vội vàng lui về phía sau từng bước, sắc mặt khẩn trương.Như Phong không tin, liền lại gần, thấp giọng nói: “Vậy tại sao hôm nay mỗi người thấy ta vẻ mặt cũng đều kỳ quái như vậy?” Đừng tưởng rằng Như Phong không để tâm, hôm nay nàng vừa xuất hiện chỗ đông người, liền phát giác vẻ mặt của mọi người nhìn nàng không bình thường cho lắm, vừa lúc đầu thì nàng cũng không chú ý, còn tưởng rằng mình quá mức mẫn cảm rồi, nhưng bây giờ ngay cả người này luôn luôn đi theo nàng cũng biểu hiện như vậy, cho nên không thể làm gì khác hơn là cố gắng tra hỏi hắn cho rõ ràng.“Học… Học trưởng, không phải ta không nói, thật sự là… Ôi!” Vừa nói liền thở dài, vẻ mặt giống như rất bất đắc dĩ, nhưng rồi lại quay đầu chạy.Như Phong chớp chớp mi, xem ra hắn chạy trốn so với con thỏ còn nhanh hơn, quay đầu lại nhìn, đảo mắt chung quanh nhìn, thì thấy tầm mắt mọi người nhìn mình vội vàng chuyển sang nơi khác, nàng xoay người lại với sắc mặt cũng thiệt không lời nào diễn tả.Như Phong không nói gì, trong lòng tựa như bị mèo cào, tim bứt rức, cả người đều ngứa ngáy, nhưng lại không có ai tốt bụng mà giải đáp ình.Trong lòng Như Phong lại có một dự cảm không tốt, đặc biệt sau khi tiếp xúc với ánh mắt ai oán phẫn nộ của Mộ Dung Nghênh Hà, dự cảm này trong lòng lại đạt tới đỉnh điểm.Thế nhưng bây giờ trận đấu đã bắt đầu rồi, cho nên muốn tìm người đều không được, hơn nữa đám người này đều ấp úng không nói, thôi mặc kệ đi, bởi vậy trong bụng Như Phong càng lúc lại càng tức nghẹn rồi phát hỏa.Như Phong tới bàn làm việc để sửa sang lại tư liệu, sau đó nhìn chung quanh một vòng hội trường, thấy mỗi người đều có đã vị trí và nhiệm vụ riêng, an vị tại ghế trên nhìn buổi sáng hôm nay nhận được bồ câu đưa tin.Đây là một phong thư ở nhà, gia gia như thường vốn oán giận Như Phong đã không lựa chọn Lạc Lâm viện học, nhưng phụ thân thì lại cao hứng, sau đó biết Như Phong đã làm Học trưởng Phong Hiền viện, lại càng tán thưởng Như Phong cuống quít, nếu không phải lần trước Như Phong ngăn cản, phỏng chừng Úy Trì Tùng đã đi tới viện xem Như Phong rồi.Còn Lâm Ngọc Lan vẫn với hàm xúc thẳng thắng, ý tứ trong lời nói với Như Phong rõ ràng, không phải muốn cho Như Phong tốt nhất là say nghĩ cho tương lai của mình hay sao? Mình dù sao cũng là một nữ hài tử, nữ giả trang nam trang chỉ là kế sách tạm thời, tương lai cuối cùng phải đối mặt với sự thật, cho nên bây giờ nên nghĩ cho tương lai thì tốt hơn.Nghĩ tới đây Như Phong lại phiền lòng, nương mỗi lần thấy mình có bản lĩnh nam nhân là sẽ nói những câu cắt đứt vọng tưởng của mình.Lại nhìn thư tỷ tỷ, rất ngắn gọn, chỉ là biểu đạt nỗi nhớ đối với mình, sau đó liền oán giận việc nhà nào là kể lại có người nào tới cầu hôn rồi, người này mình không thích, người thích thì lại không tới.Như Phong cau mày, mình năm lần bảy lượt thử dò xét, Như Tuyết chính là không chịu tiết lộ tên nam nhân, thật sự là… thôi mặc kệ đi, kiếp trước tỷ tỷ xui xẻo hơn mình nhiều, ôi —— tâm sự nữ nhi gia thật sự là khó đoán.Trong khi suy nghĩ, thời gian đã qua đi, Lan đại nương đưa cơm tới cho Như Phong.“Lan tỷ tỷ, cám ơn ngươi.” Như Phong rất là kinh ngạc, không nghĩ tới nàng sẽ đưa cơm ình .“Không có việc gì, ta cũng chỉ là đang nhàm chán, hôm nay mọi người rất nhiệt tình ha, năm này tất cả mọi người không ăn ngọ thiện [đồ ăn sáng], xem, ai cũng đắm chìm ở không khí trận đấu trúng, người nào còn nhớ rõ ăn cái gì.” Lan đại nương đặt mông ngồi xuống kế bên người Như Phong, động tác lưu loát, rồi lại có một mùi thơm thoang thoảng.Như Phong cười nói: “Tỷ tỷ, nếu như không phải biết ngươi không có võ công, ta còn tưởng rằng ngươi đến đây học lén võ công, nên động tác lưu loát như vậy.”Lan đại nương chỉ là cười hắc hắc một chút, nhìn xuống sân rộng, chỉ thấy đầy những mái đầu đen của đám người, thoạt nhìn rất náo nhiệt.“Được rồi, bình thường ngươi đã ở bên cạnh đám người nam nhân đó như vậy, thế ngươi thích người nào nhất?” Lan đại nương kính mắt nhìn xa xa, giống như lơ đãng hỏi.Như Phong vùi đầu vào bái cơm, nghe câu như thế lặng đi một chút: “Tỷ tỷ, ngươi nói lời này sao kỳ lạ như vậy? Ta đương nhiên đều là thích rồi.”“Ồ, không đặc biệt thích một người nào ư?” Nàng mỉm cười hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt Như Phong.“Nụ cười của ngươi rất kỳ lạ.” Như Phong nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói một câu, không trả lời vấn đề trước của nàng.Lan đại nương hắc hắc cười không ngừng: “Tiểu tử kia, ngươi bày đặt giả ngốc rồi.” Nói xong đã đi rồi, giống nhau đột nhiên khi đến.Như Phong nhìn bóng lưng của nàng, cảm giác là hôm nay tất cả mọi người đều kỳ lạ, chỉ còn lại một mình là bình thường thôi.Cơm nước xong, Như Phong bị cơn buồn ngủ kéo tới, thụ ấm hạ, gió nhẹ khẽ vuốt, cây cỏ xanh mùi thơm ngát, sau đó hai tay gác lên trên bàn bề bộn kê đầu ngủ một giấc là một việc tốt đẹp cỡ nào! Nhất là lúc tất cả mọi người đều vội vàng.Sau khi tỉnh lại, trận đấu vẫn chưa chấm dứt, ngược lại càng ngày càng náo nhiệt, bên thi cầm [nhạc cụ] kia là tiên nhạc tung bay tung bay, đấu cờ bên đó là một mảnh an tĩnh, trong đám người cũng chỉ có thanh âm rỉ tai thì thầm, thi đấu thơ bên này là một trận lại tiếp một trận hô hào cổ vũ, thi vẽ bên kia coi như là an tĩnh .Như Phong suy nghĩ một chút, lười biếng duỗi thắt lưng người, ý định đi đảo quanh, miễn cho người ta nói hắn là một Học trưởng mà vô cùng tắc trách, ngay cả trận đấu cũng không quan tâm.Tới trước nơi thi cờ nào đó, xem một chút, tổng cộng có hai đội nhân mã ở trận đấu, có lẽ hai vị cuối cùng sắp quyết đấu rồi. Như Phong thấy được Vân Thiên Trạch, hắn coi như là tài giỏi có thừa, ván cờ quân trắng chiếm một hơn phân nửa, mặc dù trên mặt ra rất nhiều mồ hôi, nhưng có Tiểu Thanh đi theo hầu hạ, cho nên cũng không có gì vấn đề lớn.Trái lại đối thủ của hắn, còn lại là sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng.Như Phong lén lút đứng ở phía sau đám người, cũng thuận tiện nghe được người ta thầm thì.“Xem kìa, công tử Vân Thiên Trạch Phong Hiền viện thật là uy phong ha, chơi một ván liền đem người ta giết không để lại phiến giáp, lần này vốn sớm có thể thắng, nhưng là hắn hết lần này tới lần khác chậm rãi hành hạ đối thủ, phỏng chừng nghĩ là muốn đem đối thủ giết một cách sạch sẽ, thanh âm này là của một nữ tử, giọng điệu nghe ra cũng rất hiểu biết về môn chơi cờ này.“Cái chính nữa là, công tử đó lại xinh đẹp biết bao, ngươi nói xem người như thế nhìn cũng thoải mái hả.”“Đúng là gương mặt thật đẹp, bất quá sắc mặt hắn hình như không tốt lắm, nghe nói là thân thể không tốt, thiệt là làm cho người ta đau lòng.”… …Như Phong liền biết, nói xong lời cuối cùng, các nàng sẽ thảo luận đến Vân Thiên Trạch thích nhất nữ tử như thế nào.Như Phong lắc đầu, nghĩ đến Vân Thiên Trạch đã có được một nhóm lớn nữ nhân hâm mộ rồi.Lại ghé qua nơi thi cầm nhìn một cái, Như Phong không phải rất cảm thấy hứng thú, chỉ là xem Dục Tước còn an tĩnh ngồi ở trên đài mỉm cười, mà trên đài cũng chỉ còn lại có ba người, lại nhìn xem và nghe được những lời si mê của đám người cùng với những khuôn mặt nữ tử đỏ bừng, Như Phong mặt nhăn mày cau, nhìn một chút đã đi.Nơi đấu thi[thơ] chỉ còn lại có Phong Hiền viện cùng Lạc Lâm viện ở trận đấu, song phương ngươi tới ta đi, giai câu tùy thời đâu ra, mọi người liền một mảnh nhiệt hỏa hướng lên trời, lúc trên đài ngâm thi, dưới liền an tĩnh.Như Phong chưa xem ai, liền nhìn Mộc Vấn Trần, gặp hắn ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa, hai mắt nhìn xuống mặt bàn, thỉnh thoảng ngó lên trời, ánh mắt không có không kiên nhẫn, cũng không có cao hứng phấn khởi, nhưng hắn lại bình luận làm ọi người tâm phục khẩu phục.Như Phong say mê mà nghe tiếng nói như ngọc thạch tương thân của Mộc Vấn Trần, vì cơ hội này rất hiếm có, bởi vì hắn rất ít mở miệng. Như Phong đứng thật lâu một hồi, có chút nhụt chí, vì vậy liền nhìn lăm lăm chằm chằm vào Mộc Vấn Trần, thật vất vả để Mộc Vấn Trần nhìn về phía bên này, Như Phong vội vàng vẩy tay, nhưng Mộc Vấn Trần lại chỉ là tùy ý thoáng nhìn, như nhìn một người người xa lạ, nhanh chóng quay mặt đi nơi khác.Như Phong cong miệng lên, Mộc Vấn Trần cũng quá lãnh đạm rồi, ình một nụ cười cũng tốt. Bất quá xem ra, mình còn chưa nhìn hắn cười tươi bao giờ.Bị đả kích như vậy, Như Phong quay lại xem trận đấu của Dục Tuyên, bắt gặp hắn thần thái chăm chú, ánh mắt chuyên chú, cả người trên dưới tỏa ra cảm giác yên bình trái ngược hoàn toàn với khí chất binh sĩ, làm Như Phong kinh ngạc một hồi.Nhưng nghĩ đến Dục Tuyên khi còn bé cũng đã lộ rõ ra khả năng họa thiên phú cùng với lòng nhiệt huyết, cho nên cũng không thấy lạ cho lắm.Cũng giống như Vân Thiên Trạch, nữ nhân hâm mộ Dục Tuyên cũng không ít, Như Phong vừa mới chịu đả kích, cũng chỉ là nhìn chăm chú một hồi, vóc dáng nàng khá lùn, nên không thấy được Dục Tuyên vẽ cái gì, nhưng tất cả mọi người bình luận bút pháp bức tranh, thủ thế chờ chấp bút Như Phong buồn bực, rất nhanh liền rời đấu trận, về tới nơi bảng thông báo.Hai tay ôm má, nhìn lá cây cùng một ít hạt bụi trên mặt đất, Như Phong suy nghĩ một chút, tất cả mọi người không rảnh, vì vậy mình nên quét.Vừa nghĩ như vậy, Như Phong liền hăng hái, nắm cái chổi bên cạnh giơ lên. Hô hô cuối cùng không phải không có hàn huyên.***************************************Cùng lúc đó, ở nơi thi đấu thơ, các môn sinh Phong Hiền viện và Lạc Lâm viện cùng trên đài vắt hết óc nghĩ câu thơ, song phương cũng xuất động toàn bộ tinh anh, vì chiến thắng mà đấu.Tiếng lòng Lạc Lâm viện: hừ, trận đấu ngày hôm qua chúng ta ngang hàng, hôm nay nhất định phải thắng, các ngươi không phải nói Lạc Lâm viện chúng ta thô lỗ sao? Chỉ cần chúng ta ở mục này thắng các ngươi, xem các ngươi này có lưỡi lẹo còn không phục? Xem sau này các ngươi lại còn có dám ở trước mặt chúng ta kiêu ngạo hay không, nói chúng ta đầu óc ngu si, tứ chi phát triển!Tiếng lòng Phong Hiền viện: đáng chết, trận đấu ngày hôm qua ngang hàng, hôm nay nhất định phải thắng, cũng không biết ba trận trận đấu khác thế nào rồi? Mặc kệ như thế nào, trước đem “Thơ” bảo trụ. Hơn nữa, nếu như nói thua, trời ạ, sau này sao đối mặt đám mãng phu kia? Làm thế nào đối mặt đồng đội khác, sao có thể nhìn mặt Sơn trưởng? Nhưng mà, tại sao bọn họ năm nay phái ra người nhiều đến như vậy, hơn nữa chúng cũng không thô tục, trong đó lại có một tên đặc biệt lợi hại? Ô ô… Học trưởng, chúng ta hảo hoài niệm văn tư nhanh nhẹn của ngươi, ra khỏi miệng thành văn, nhưng mà ngươi bây giờ ở nơi nào hả? Ngươi có biết chúng ta muốn thắng thật khó khăn không?Đương nhiên, đây chỉ là ước muốn trong lòng bọn họ, biểu hiện ra, mọi người đều là phe phẩy quạt, giống như vân đạm phong khinh, mặt ngoài như là hảo hữu, nhưng bên trong thì sóng lòng cuồn cuộn.Trận đấu vẫn đang tiếp tục, nhưng vẫn không cách nào hạ được đối phương, song phương đều giằng co.Vì vậy, một nam tử tuổi còn trẻ bước ra khỏi hàng Lạc Lâm viện, nói: “Này cách thi này quá bình thường rồi, không làm khó được chúng ta, ta đây có một ý nghĩ, có thể nhanh chóng quyết định thắng bại, các ngươi thấy thế nào?”Một người trọng tài tóc hoa râm cũng hiểu được trận này đã đấu lâu lắm rồi, vì vậy nói: “Ngươi nói xem nào.”“Tốt, ta có một câu thơ, không phải câu thơ chính quy bình thường, vốn cũng chỉ là để đến chơi đùa mà thôi, bây giờ lấy ra để ọi người xem xem, nếu như Phong Hiền viện các ngươi có thể ở trong hai nén hương quy định làm ra một câu thơ có nghệ thuật [1] giống câu thơ đó, chúng ta liền nhận thua.” Vừa nói liền huy hào phóng bút viết thơ, rất nhanh, trang giấy được để trên mặt bàn Phong Hiền viện .Người xem dưới đài cũng cầm một trang giấy khác truyền lại, đều than thở, hoặc cố suy nghĩ, hoặc xem kịch vui, hoặc sốt ruột nhìn Phong Hiền viện.Người Phong Hiền viện nhìn câu thơ trên giấy, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, đã có người bắt đầu suy đoán, nhưng theo thời gian trôi qua, một nén nhang đã hết, nhìn trọng tài bắt đầu đốt nén nhang cuối cùng, mọi người nhất thời cũng bối rối, nhưng là càng sốt ruột càng nghĩ không ra, cây quạt đều bị niết bị vặn vẹo, trên trán mồ hôi hột không ngừng lưu lại. [aay da, tội nghiệt nhở]Nam tử vừa nãy nhàn nhã mà phe phẩy cây quạt, ngồi ở trên ghế, uống một ngụm trà thơm, châm chọc nói: “Sao? Phong Hiền viện các ngươi không phải được xưng là văn viện tốt nhất cả nước sao? Sao bây giờ chỉ là một câu thơ nhưng lại làm khó các ngươi? Xem ra đồn đãi cũng chỉ thường thôi ha.” Lời này vừa nói ra, đối phương ồn ào cười to.Người Phong Hiền viện thật sự phẫn nộ, hung hăng trừng mắt liếc đối phương, nhưng lại vô kế khả thi.Có người mắt lại đột nhiên sáng lên: “Gọi Như Phong đến đi, hắn dám chắc được.”Có người phản đối: “Không phải nói Như Phong sẽ không tham gia sao?”” Giờ là lúc nào rồi, Như Phong khẳng định đồng ý .”“Vậy cũng được, nhưng mà, Học trưởng Như Phong đang ở đâu?”Lời này vừa ra, mọi người liền đứng ở trên đài liều mạng mà nhìn xung quanh, có người mắt the thé, chỉ một ngón tay : “Ở kia!”Nhất thời, “xoạt xoạt xoạt” mấy trăm con mắt cùng nhìn về phía ngón tay chỉ. .Sau đó, tất cả mọi người đều có hắc tuyến, thấy người mà mọi người chờ mong đang cầm một cán cây chổi hăng hái bừng bừng quét bụi trên đấy [điên>
Bình luận
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1