chương 156/ 166

Từ ngày chọc Vân Thiên Trạch tức giận bỏ đi, Như Phong bắt đầu một loạt hành động phản kháng.

Nàng bây giờ không phải là Nguyên soái uy phong lẫm lẫm, không phải Tướng quân Tử La quốc, cũng không phải một người giang hồ võ công cao cường, nàng hiện chỉ là một thiếu nữ trói gà không chặt, cho nên định trước hành vi phản kháng của Như Phong phi thường…ách…nữ tính.

“Đập chết ngươi này, đập chết ngươi này!” Như Phong cố hết sức mà giơ lên một cái bình hoa lớn chừng một cánh tay, dưới ánh mắt đau lòng của các thị nữ, xoảng một cái đập bể nó.

Như Phong vỗ vỗ tay, cười hì hì nói: “Ha ha, chơi thật vui, âm thanh này thật trong trẻo a, làm cho ta toàn thân vui vẻ.”

Bên cạnh rốt cục cũng có một thị nữ đủ dũng khí, khiếp sợ nói: “Tiểu thư, bình hoa này trị giá ba nghìn lượng bạc.”

Như Phong vừa nghe, nhướng mày nói: “Mới ba nghìn lượng thôi sao? Vân Thiên Trạch thật sự là keo kiệt, ta còn tưởng đáng giá mấy vạn lượng đâu, lớn như vậy lại không đáng nhiêu tiền.” Vừa nói đôi mắt liền đảo qua đảo lại ngắm xung quanh.

Thị nữa đó nghe xong tuyệt vọng lui về. Vị khách quý này là người bệ hạ phi thường coi trọng, bệ hạ vừa thấy nàng ấy thì mặt đầy ý cười, nàng ở trong cung hai năm vẫn chưa từng thấy bệ hạ đối tốt như vậy với nữ tử nào khác, chỉ là hình như…người ta không cảm kích nha.

Như Phong chớp chớp mắt, nhìn bình hoa lớn hơn cười âm hiểm, thật ra nàng đau lòng muốn chết a! Vừa rồi nàng đập là tiền là bạc a! Đối với người luôn luôn thiếu bạc như nàng mà nói, bạc tuyệt đối là đồ tốt, cho nên lúc đập bể nó, tim của nàng cũng rỉ máu nha!

Hu hu…bảo bối, xin lỗi nha, ai bảo ngươi có chủ nhân xấu làm chi? Hơn nữa tiền của hắn không phải là tiền của ta nha.

Như Phong vừa tự kỉ ám thị, vừa cố hết sức ôm lấy bình hoa cao hơn nửa người kia…

“Như Phong, nàng đang làm gì?” Vân Thiên Trạch chắp tay sau lưng đi vào, ánh mắt quét một vòng, chúng thị nữ tự động lui xuống.

Như Phong ôm bình hoa, quay đầu nhìn hắn, thiếu niên môi hồng răng trắng a, chẳng qua là quá nham hiểm, bắt mình tới nơi này.

“Vân Thiên Trạch, ngươi tới rồi.” Nếu hắn tới, vậy mục đích của mình cũng đạt được rồi, Như Phong buông bình hoa trong tay, chỉnh sửa lại quần áo, có chút thở hồng hộc tới trước mặt hắn.

Vân Thiên Trạch đột nhiên cười, nhìn Như Phong nói: “Nàng a, bây giờ thật giống một con mèo hoa muốn gây chú ý với chủ nhân.” Vừa nói vừa lấy ra khăn tay, cẩn thận lau mặt cho Như Phong.

Như Phong trừng hắn một cái, bắt lấy khan tay tự lau mồ hôi. Choáng a, vẫn là thơm như vậy, tên này vẫn giống như trước kia, ngay cả khan tay đều là thơm ngát.

“Đạt được mục đích là được.” Như Phong cũng không ngại Vân Thiên Trạch hình dung mình thế nào, dù sao cũng không chết ai, “Được rồi, ngươi chừng nào thì cho ta giải dược? Ta thật sự muốn về. Còn nữa, mấy đêm này đều có người nhìn trộm ta, ta đoán là cái gì Vân thúc của ngươi, hắn luôn luôn nhìn ta không vừa mắt.” Vừa nói vừa nhìn thoáng qua Vân thúc đang chờ ngoài cửa.

Vân Thiên Trạch kinh ngạc nói: “Nàng làm sao biết có người trộm nhìn nàng? Nàng không phải không có nội lực sao?” Trong lòng ấy thế mà vẫn cảm thấy vui, bởi vì Như Phong không cự tuyệt khăn tay của mình.

Như Phong tức giận trừng mắt, nói: “Nội lực ta mất rồi nhưng cảm giác của ta vẫn rất nhanh nhạy, ngươi cho rằng không có nội lực thì là phế nhân sao!”

Vân Thiên Trạch thấy thế liền nói sang chuyện khác: “Tốt lắm, nàng vẫn là ngoan ngoãn đợi đi, Mộc Vấn Trần người ta sắp thành thân rồi, nàng mong trở về làm chi nữa.”

Như Phong bay qua đánh một quyền vào eo hắn, nói: “Này có là gì, chính là Mộc Vấn Trần thành thân thôi, chỉ cần hắn không thích cô gái kia, ta đây liền đoạt hắn lại!” Ngữ khí vốn là ngang tàng, không quan tâm.

“Ờ, vậy thê tử của Mộc Vấn Trần thì sao đây? Nàng ta là vô tội.” Biết Như Phong có đôi khi mềm lòng, cho nên Vân Thiên Trạch sẵn tiện nhất châm kiến huyết* vạch trần.

[*nhất châm kiến huyết: [hình tượng] đâm một kim là thấy ngay mau = đi thẳng vào vấn đề = nói một phát trúng trọng tâm = đánh một cái chết ngay =…]

Như Phong nghẹn họng, giận dữ trừng mắt, nói: “Đây là cuộc chiến giữa ta và nàng ấy, ta cũng không phải là người không có nam nhân không sống nổi. Hơn nữa, ta không muốn ở Xuân Đằng quốc, không có cảm giác an toàn gì cả, thêm vào đó, nhà của ta ở Tử La quốc, ở Việt Châu thành, không phải ở đây. Thiên Trạch, ngươi để ta về thôi, xin ngươi đó.” Nói xong lời cuối cùng, Như Phong kéo kéo tay áo Vân Thiên Trạch, ai ai oán oán, bộ dáng mười phần đáng thương hề hề, đôi mắt trong suốt lấp la lấp lánh, mông mông lung lung nhìn hắn.

Tronglòng thế nhưng lại là soàn soạt mài đao, nếu Mộc Vấn Trần thật sự là thích Dịch Hàm, thật sự là cam tâm tình nguyện lấy nàng ta, vậy mình nhất định phải hành hạ Mộc Vấn Trần một phen, mình cũng không rộng lượng như vậy, tốt bụng như vậy, đi tha thứ nam nhân đã bỏ rơi mình. Đầu nghĩ là nghĩ thế nhưng tâm Như Phong lại rất rõ ràng, Mộc Vấn Trần không có khả năng thích Dịch Hàm, cũng không có khả năng cưới nàng ta, trừ khi là bất đắc dĩ, hoặc là bị lừa. Dù sao đi nữa, phân tin tưởng này Như Phong vẫn có.

Thiên Trạch? Tâm lý Vân Thiên Trạch có chút chấn động, Như Phong đã lâu lắm không gọi mình như vậy rồi, hắn nhìn Như Phong, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia đỏ bừng, ươn ướt, hiển nhiên mới vừa rồi dùng sức hơi nhiều nên đổ mồ hôi, nhưng nhìn đôi mắt của nàng, mình liền không tự chủ được mà muốn đáp ứng.

“Không được, hắn đã không muốn nàng rồi thì nàng ở lại đây đi, ta sẽ đối xử tốt với nàng, chúng ta có thể giống như hồi còn ở thư viện, nàng có thể đem ta trở thành bằng hữu, chúng ta từng bước tiến tới.” Giọng hắn tràn đầy ý cưng chìu, sờ sờ đầu Như Phong, nghĩ đến Như Phong là vì cái tên Mộc Vấn Trần luôn mặc đồ tang kia mà tới cầu xin mình, lòng lại cảm thấy không thoải mái.

Như Phong lập tức bực mình, nàng hất tay Vân Thiên Trạch ra, rầu rầu nói: “Thiên Trạch, ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần ngươi mới chịu hiểu đây? Ngươi xem, bây giờ ta chưa hết hi vọng đâu, ta đã thích một người nam nhân khác rồi, nếu hắn thật sự thành thân, ta sẽ không làm thiếp, cũng không cùng người khác chung chồng, cho nên nếu như lúc đó tâm ta chết, ta mới có thể tiếp nhận cảm tình của người khác, tỷ như của ngươi. Nhưng bây giờ, ta căn bản là không có biện pháp tiếp nhận người, ta chỉ xem ngươi là bằng hữu của ta mà thôi.” Trong lòng vẫn là chua xót không nguôi, vạn nhất Mộc Vấn Trần…hừ, thiến hắn! Như Phong âm hiểm cười.

Vân Thiên Trạch suy nghĩ nhìn bộ dáng nàng, hình như…lời Như Phong nói cũng có đạo lý. Tình hình bên kia hiện giờ đã tiến hành đâu vào đấy, mà từ nơi này đến kinh thành Tử La quốc nếu liều mạng chạy thì ít nhất cũng phải tốn hai mươi ngày, mà Mộc Vấn Trần còn mười tám ngày nữa thì thành hôn rồi, cho nên dù Như Phong có trở về, nàng cũng không thể thay đổi điều gì.

Như Phong thấy vẻ mặt Vân Thiên Trạch dãn ra, nhân tiện chêm thêm mấy câu: “Thiên Trạch, ngươi đáp ứng ta đi, nếu không ta phá nơi này gà chó không yên, ta còn có rất nhiều chiêu thức chưa sử dụng đấy, tỷ như nói tuyệt thực, một khóc hai quậy ba thắt cổ…” Như Phong bẻ ngón tay đếm cho hắn xem.

Vân Thiên Trạch cau mày nhìn Như Phong, mất hứng vô cùng, nhưng có thể làm gì khác sao? Nếu như yêu một người là không nỡ để nàng chịu chút thương tổn nào, vậy chắc là mình đã yêu nàng rồi.

Thấy ánh mắt thương cảm của hắn, Như Phong thu hồi biểu tình càn quấy lúc nãy, nghiêm túc nói: “Aii, Thiên Trạch, ta mười sáu tuổi đã quen biết ngươi, ta giờ đã sắp mười chín rồi, tính ra cũng đã được ba năm, lại còn là bạn học với nhau một năm, cho nên tình cảm giữa chúng ta cũng coi như sâu đậm đi, ngoại trừ các sư muội ra thì ta cũng không có bằng hữu nữ nào khác, cho nên các người chính là những bằng hữu mà ta coi trọng, vì thế, hy vọng ngươi có thể niệm tình, thương cảm ta.” Giọng điệu mười phần tình thắm ý thiết, thẳng thắng như vậy, ánh mắt đáng thương, ai oán như vậy…

Thấy Vân Thiên Trạch có chút không chống đỡ được, Như Phong thừa cơ hội rèn sắt khi còn nóng, nhân lúc cháy nhà đi hôi của, tiếp tục nói: “Nếu như thật sự không thể cùng Mộc Vấn Trần nên duyên giai ngẫu, ta sẽ đến Xuân Đằng quốc du ngoạn một phen, đến lúc đó ta quên được hắn rồi sẽ lại tới tìm ngươi, được không?” Trong lòng lại nghĩ, ai biết Vân Thiên Trạch lúc đó đã lấy vợ hay chưa? Hơn nữa chỉ cần mình thành thân với Mộc Vấn Trần rồi, hắn sẽ từ bỏ thôi, dù sao hắn vẫn là một hoàng đế, bây giờ trong hậu cung khẳng định cũng có vài người đàn bà.

“Tốt rồi tốt rồi, ngươi cho ta trở về đi mà.” Như Phong cố hết sức lắc lắc tay Vân Thiên Trạch, hy vọng kế sách của mình hữu dụng.

Biểu tình của Vân Thiên Trạch thoáng đổi, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài, nói: “Cho ta suy nghĩ một chút đi.”

“Chẳng lẽ ngươi chính là không nỡ bỏ mấy thứ gì gì đó đã trao đổi với hoàng đế Tử La quốc sao?” Như Phong bất thình lình hỏi.

Vân Thiên Trạch trong nháy mắt khẽ đông cứng, nhưng hắn vẫn nói: “Nói bậy bạ gì đó? Chúng căn bản không thể so với nàng.”

“Thiên Trạch, thời gian không đợi người a, ngươi muốn ta tự hành hạ mình, sau đó lăn vô quan tài phải không?”Như Phong nhíu mày, bực dọc nhìn hắn.

Vân Thiên Trạch đấu tranh nhìn Như Phong, cầm tay nàng, nói: “Nàng thế nào cũng không chịu thích ta phải không?”

Như Phong cũng mặc hắn nắm, nhẹ giọng nói: “Kỳ thực ta cũng thích ngươi, nhưng không phải là tình yêu nam nữ mà thôi, hơn nữa ta cũng biết ngươi đối với ta tốt lắm, chỉ là ta…” Cuối cùng nhìn ánh mắt khó chịu của Vân Thiên Trạch, lời cũng không cách nào ra khỏi miệng. Hành vi hiện giờ của mình cũng là thương tổn với hắn đi? Nhưng chuyện này cũng không có cách nào, người mình yêu, không phải hắn…

Vân Thiên Trạch tựa hồ cũng không vì lời nói của nàng mà xúc động gì, hắn chỉ chăm chăm nhìn nàng, phảng phất như muốn nhìn đến linh hồn của nàng, chậm rãi thì thầm: “Nàng, thật sự, thương hắn đến thế?”

Như Phong không chút do dự gật đầu, mở to mắt nhìn hắn.

“Một đời một kiếp một đôi người, bầu bạn bên nhau đến bạc đầu.

Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành.

Góc biển chân trời có khi tận, đôi tình lưu luyến chẳng lúc lìa.

Biển cạn đá mòn ngày ba bận, còn sống còn gặp, chết – nhớ hoài.”

[tạ tội, thơ này là chắp vá, mỗ chém, không hay cũng xin đừng ném đá.]

Vân Thiên Trạch buông tay Như Phong, khẽ than, sắc mặt tái nhợt, chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Kỳ thật, ý của Như Phong, hắn vẫn luôn hiểu, chỉ là làm bộ không biết mà thôi…

Dưới ánh mặt trời, Như Phong nhìn theo bóng dáng cô quạnh kia, y bào xanh nhạt mặc trên người hắn lại có vẻ rộng vô củng, khiến người khác cảm thấy hắn rất yếu ớt. Nhìn theo bóng lưng chậm rãi xa dần, nghe hắn ngâm câu thơ mình vô ý viết trên bàn, Như Phong không rõ cảm giác của mình là gì nữa, chỉ thấy mũi xót xót, nước mắt từng giọt vỡ trên mặt đất.

Có đôi khi rơi lệ, không phải vì yêu.

Vân Thiên Trạch ở một nơi mắt người nọ nhìn không đến, lảo đảo vài bước, cười như khóc.

Đến lúc này cũng không có cách nào lừa mình dối người rồi! Như Phong thật sự sẽ không yêu mình…Nàng yêu người khác. Trước kia một mực nghĩ rằng nàng còn nhỏ lắm, không biết cái gì là yêu, chỉ là bị Mộc Vấn Trần lôi cuốn, nhưng giờ thì sao đây? Vẫn là bị lôi cuốn sao? Đôi mắt kia tràn ngập ái tình…giống ánh mắt của mẫu hậu khi nhìn phụ hoàng.

Vân Thiên Trạch dừng chân, tấm lưng gầy luôn thẳng tắp thế nhưng khom xuống. Đời này kiếp này, Như Phong, ta chỉ muốn cùng nàng kết duyên, dù rằng, đó không phải là lương duyên.

Hồi đầu nhìn Tàng Phong các, bi thương chỉ tăng không giảm, qua bao lâu, hắn không biết, chỉ nghe một tiếng thở dài, một bóng dáng lảo đảo bước đi, phía sau chỉ còn lại một bóng dáng cao gầy Vân thúc.

Nhìn theo chủ tử, Vân thúc quay đầu, tàn ác trừng Tàng Phong các, trong mắt hiện lên suy tư cùng quyết tâm.

Lâu sau, Vân Thiên Trạch mới về tới hoàng cung, giấu sạch mọi tâm tình. Hắn chậm rãi nhìn cung điện huy hoàng dát vàng khảm ngọc, miệng khẽ nhếch, lòng lại là gió lạnh vù vù thổi, đầu không chủ ý lại hiện lên hình ảnh Như Phong, thân thễ ấm áp cùng nụ cười ôn nhuận.

“Bệ hạ, công chúa cầu kiến.” đang lúc Vân Thiên Trạch ngẩn ngơ lại nghe được những lời này.

“Nàng ở đâu? Trẫm đi tìm nàng!” Vân Thiên Trạch lạnh lùng nhìn tiểu thái giám truyền lời, khôi phục bộ dáng thường ngày.

Tên thái giám kia run rẩy, vội vàng cung kính dẫn đường.

Tới tẩm cung Hiên Viên Băng Ngữ, sau khi cho lui những người còn lại, nơi này chỉ còn hai người bọn họ.

“Hoàng muội, tìm huynh có việc gì?” Trước mặt muội muội ruột thịt, Vân Thiên Trạch cũng không muốn tỏ ra quá mức xa cách.

Hiên Viên Băng Ngữ dịu dàng cười, đáp: “Hoàng huynh, muội có việc tìm huynh.”

“Nói đi, nếu muội muốn nói muội không muốn hoà thân thì không cần phải nói nữa.” Đây là chuyện không có khả năng, dù sao chuyện kia vốn đã thảo luận xong cả rồi, chỉ là trong phạm vi cho phép, Vân Thiên Trạch có thể uội muội mình chọn một người hợp ý.”

“Nào có thể như thế?” Hiên Viên Băng Ngữ cười cười, nàng hiểu rõ trách nhiệm của bản thân, cho dù hoàng huynh nuông chìu mình, mình cũng phải biết có chừng mực.

“Hoàng huynh, nghe nói Tàng Phong các của huynh có người vào ở?” Nàng cẩn cẩn thận thận hỏi thăm, quan sát từng cử chỉ của Vân Thiên Trạch.

Vân Thiên Trạch vừa nghe, chén trà đang giơ lên dừng lại một chút, nhẹ nhàng hỏi: “Là ai lắm miệng cáo mật uội?” Thật ra ngẫm lại cũng biết là ai, trừ Vân thúc ra còn có người nào rảnh rỗi như vậy, coi Như Phong như cái đinh trong mắt, đâm trong thịt?

“Muội thế nào rồi cũng sẽ biết thôi, giấy không gói được lửa, càng huống chi là hành tung của ngài, người có tâm tìm hiểu ắt sẻ biết.” Hiên Viên Băng Ngữ qua loa đáp, tiếp tục nói. “Hoàng huynh, ở tửu yến thưởng hoa, muội đã trông thấy được Úy Trì Như Phong.”

“Ừm, nhìn thấy chỗ nào?” Vân Thiên Trạch ơ hờ hỏi, nhìn muội muội nhà mình.

Hiên Viên Băng Ngữ cười, chậm rãi nói: “Lúc ấy chúng muội chuẩn bị tới tham gia tửu yến thưởng hoa, huynh chậm hơn chúng muội vài bước, cho nên trên đường ta vô tình nghe được tiếng nói của nàng ấy. Lúc ấy ta cũng không biết nàng là thân nữ nhi, chỉ là cảm thấy người nam nhân này nhất định là không bình thường, cho nên có chút hảo cảm đối với hắn.” Mặt nàng nổi lên chút ngượng ngùng.

Khoé miệng Vân Thiên Trạch giương cao, nói: “Huynh biết Như Phong lúc nào cũng hấp dẫn sự chú ý của nữ tử.”

Hiên Viên Băng Ngữ gật đầu đồng ý, nói: “ Sau khi tới tửu yến thưởng hoa liền nhìn thấy hắn, quả nhiên là một nam tử phóng khoáng tiêu sái tựa gió, trên đời có mấy vật có thể giam hãm gió đâu. Lúc ấy ta đã nghĩ, nếu như có thể cùng hắn kết duyên chồng vợ cũng không tồi. Nhưng mà, nàng vốn là nữ tử.” Nàng se sẽ thở dài, nói: “Muội ngoại trừ kinh ngạc còn lại đều rất bội phục nàng, một nữ tử có thể đi được tới bước này như nàng rất không dễ dàng.”

Vân Thiên Trạch ngẩn ra, nhớ tới trước kia ở thư viện, chuyện Như Phong mỗi ngày dậy sớm luyện công, còn có mỗi lần nàng đau bụng, khó chịu đều muốn giấu diếm, không ình với bọn họ biết.

“Muội rốt cục muốn nói cái gì?” Giọng điệu Vân Thiên Trạch có chút không kiên nhẫn, chuyện hôm nay hắn gặp vốn đã rất nhiều rồi, hoàng muội còn muốn bồi thêm sao?

Bây giờ, hắn cũng không muốn nghe đến cái tên Như Phong nữa.

“Hoàng huynh, muội muốn nói, cho dù huynh giam nàng lại, nàng cũng không thuộc về huynh, trừ khi nàng nguyện ý, nàng vốn là một nữ tử tiêu sái, phóng khoáng, huynh sao không cho nàng một cuộc sống tự do tự tại mà lại đem nàng khoá bên người?”

Vân Thiên Trạch vừa nghe, thuận miệng phản bác: “Chẳng lẽ để nàng bên cạnh Mộc Vấn Trần nàng cũng vui vẻ sao? Tự tại sao?”

Hiên Viên Băng Ngữ nghe giọng điệu không kiên nhẫn của hắn, vội nhẹ giọng giải bày: “Hoàng huynh, ý của muội không phải như vậy. Muội muốn hỏi một câu, nếu như lúc còn ở thư viện, huynh biết được Như Phong vốn là nữ nhân, vậy huynh có để nàng đi nhập ngũ không?”

“Đương nhiên sẽ không.” Vân Thiên Trạch theo tiềm thức trả lời: “Như Phong sao lại đi nhập ngũ? Nơi đó nguy hiểm trùng trùng, hơn nữa xung quanh đều là nam nhân.”

“Đúng vậy, huynh chính là nghĩ như vậy. Nhưng huynh nhìn Mộc Vấn Trần xem, hắn sau khi khuyên không được liền ủng hộ Như Phong, bởi vì Như Phong không thể không đi, nàng đi là vì gia gia của mình.” Hiên Viên Băng Ngữ cười cười nhìn Vân Thiên Trạch, lời nói nhỏ nhẹ lẫn với giọng điệu nhu hoà rất nhanh khiến Vân Thiên Trạch tỉnh táo lại.

Hắn lạnh lùng nhìn Hiên Viên Băng Ngữ, chất vấn: “Muội sao lại biết được những chuyện này?”

Hiên Viên Băng Ngữ cũng không có ý định gạt hắn, thẳng thắng thành khẩn thưa: “Ngày hôm qua Vân thúc tới tìm ta, thúc ấy lo lắng cho huynh, cảm thấy huynh trầm mê sắc đẹp, sợ huynh trúng mỹ nhân kế của Tử La quốc. Huynh nhìn xem, huynh gần đây mặc dù không chậm trễ chuyện triều chính, nhưng mỗi ngày huynh đều ra bên ngoài, sớm muộn sẽ khiến ẫu hậu chú ý. Muội tin mẫu hậu tuyệt đối sẽ không cho phép huynh độc sủng một mình Như Phong, thậm chí muốn cho nàng tiến cung cũng khó. Bởi vì huynh yêu chìu Úy Trì Như Phong quá mức, này đối với một bậc quân vương mà nói là chuyện rất nguy hiểm. Hơn nữa, hiện giờ người Như Phong thích lại là người khác, huynh làm như vậy mất nhiều hơn được. Mẫu hậu và các đại thần không chấp nhận, Như Phong cũng sẽ hận huynh.” Nàng từng điểm từng điểm vạch trần, lặng yên quan sát Vân Thiên Trạch, tin tưởng hoàng huynh hơn ai khác càng hiểu rõ thủ đoạn của mẫu hậu. Hoàng huynh hắn sớm muộn sẽ thấu hiểu, chỉ là hiện giờ hắn nhìn không rõ mà thôi.

Vân thúc nói đúng, Úy Trì Như Phong có ảnh hưởng rất lớn với hắn.

Vân Thiên Trạch lẳng lặng nhìn nàng, lặng một lúc, mới nói: “Như Phong uội chỗ tốt gì sao? Bằng không muội như thế nào lại nói tốt cho nàng?”

“Không có, muội chỉ cảm thấy nàng rất tốt. Hơn nữa, muội nghĩ nói như vậy, Dục Tuyên sau này có thể thay đổi cách nhìn với ta, thậm chí sinh ra thiện cảm.” Hiên Viên Băng Ngữ cũng không giấu diếm ý đồ của mình.

Vân Thiên Trạch ngồi trên ghế, rũ mắt, hàng lông mi cong dài se sẽ che khuất đôi mắt của hắn, khiến cho người khác đọc không được những tình tự lưu chuyển nơi kia.

Cuối cùng, lúc Hiên Viên Băng Ngữ sắp hoá thành đá, hắn rốt cục mở miệng nói: “Được rồi, ta buông tay.”

Thanh âm trầm thấp mà vô lực, tựa như hắn đã dùng hết khí lực của mình rồi.

Hiên Viên Băng Ngữ nhìn vị hoàng huynh anh minh quyết đoán, tựa như Thái sơn vững chải không gì có thể làm khó được, đôi mắt, dường như có ánh nước…

Bình luận





Chi tiết truyện