Người edit: sammy2201“Nương, đệ đệ lớn lên hảo đáng yêu nga.” Thanh âm ôn nhu của một nữ tử bỗng đâu vang lên, nàng dùng đầu ngón tay mượt mà khẽ vuốt khuôn mặt của Trì Phong, Trì Phong trong lúc ngủ mơ liền giật mình tỉnh giấc, hai bàn tay nhỏ bé vân vê dụi mắt, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của một tiểu cô nương phía ngoài nôi, đoán đây chính là tỷ tỷ của nàng sao? Lớn lên hẳn sẽ rất xinh đẹp, mi thanh mục tú. Nàng biết chính mình còn có một tỷ tỷ, gọi là Úy Trì Tuyết, trùng tên với tỷ tỷ kiếp trước, cũng lớn hơn nàng ba tuổi. Bất quá nàng đối với mình lại động tay động chân trêu ghẹo, cho nên Trì Phong tức giận vươn tay mà nắm lấy bàn tay của tỷ tỷ cho vào miệng cắn cắn. “Ha ha, nương, người xem đệ đệ…” Trì Tuyết tâm trạng vui vẻ, lại tiếp tục chơi đùa cùng Trì Phong. “Đừng phá đệ đệ của ngươi nữa, hắn không thích có người chạm vào nga.” Lâm Ngọc Lan nhẹ nhàng trách cứ Trì Tuyết một câu. Trì Tuyết tủm tỉm cười, lẳng lặng ghé sát mặt vào bên nôi chăm chú nhìn ngắm Trì Phong. Trì Phong rất muốn chơi đùa cùng nàng, nhưng vốn là hữu tâm vô lực, thân thể trẻ con rất yếu ớt, vận động một chút đã cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt là đối với những người hiếu động như Trì Phong. Hơn nữa mỗi ngày đều phải uống sữa, đây quả thật là một loại cực hình, mặc dù nàng được Lâm Ngọc Lan tự tay chăm sóc, cũng không khỏi cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên, Trì Phong biết rằng sữa mẹ đối với thân thể của chính mình rất cần thiết nên mỗi ngày đành phải cau có mà uống. Đó cũng không phải là điều khiến nàng cảm thấy khó chịu nhất, nhìn xem, vừa mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện. “Tướng công, như vậy không được? Trì Phong vừa mới ngủ a.” Lâm Ngọc Lan xấu hổ đỏ bừng hai má vội vàng đẩy Ùy Trì Tùng ra. “Sao lại không được, dù gì Trì Phong vẫn còn nhỏ, nó sẽ không biết đâu, hơn nữa chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên.” Úy Trì Tùng khe khẽ nói, móng vuốt lang sói đang sờ loạn trên thân thể của Lâm Ngọc Lan. “Nhưng ta vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hơn nữa lỡ có người nào vào đây thì sao?” Lâm Ngọc Lan mặc dù thở hồng hộc, vẫn cố gắng khước từ sự nhiệt tình của trượng phu. “Tướng công, bây giờ vốn là ban ngày, ngươi…” Lâm Ngọc Lan còn đang do dự, nhưng đã bị trượng phu tấn công tới tấp khiến cho nàng chống đỡ không được. “Ngươi…Uh, ngươi điểm nhẹ một chút…” Tiếng nam nhân thở dốc hòa cùng tiếng nữ nhân yêu kiều rên rỉ đáp lại, không ngừng vọng ra. Một hồi lâu sau từ trong trướng phòng bỗng nhiên vang lên tiếng thét chói tai của một người. Hả——– hả—— Trì Phong trong lòng rống to, “Cha nương à, ta còn chưa ngủ đây, các người có thể hay không chờ ta ngủ rồi hãy tiến hành?! Qủa thật là đã làm ô uế tâm linh thuần khiết của ta.” Ngay lúc lão cha lại muốn quấn quýt lấy lão mẹ, Trì Phong rốt cuộc bộc phát cơn thịnh nộ, gào khóc lớn tiếng, thanh âm đinh tai nhức óc, khiến cho sự hăng hái cả hai người hoàn toàn biến mất, từ đó trở về sau, lão cha cùng lão mẹ mặc dù không rõ có chuyện gì, nhưng cũng không còn tỏ thái độ thân mật ở trước mặt nàng. Lớn hơn một chút, Trì Phong đã có thể được ôm ra ngoài dạo chơi, nhưng vẫn bị giới hạn trong Tùng Lâm viện. Hơn nữa người lớn cũng không có khả năng nói với trẻ con đây là triều đại nào, đây là nơi nào. Căn cứ vào cách phục sức của bọn họ, Trì Phong chỉ biết đây chính là Trung Quốc cổ đại, những chuyện khác nàng vẫn chưa nắm bắt được. Trì Phong cũng không biết chính mình vì sao lại không chết, ngược lại còn tới nơi này, nhưng chứng kiến dung mạo của cha mẹ hiện tại và cha mẹ kiếp trước lại tương tự nhau, nàng ngẫm nghĩ chắc có lẽ Lão Thiên muốn cấp cho nàng thêm một cơ hội nữa, nếu là như vậy nàng đương nhiên sẽ sống thật tốt, điều quan trọng nhất chính là hiện tại, có một số việc cũng nên ngừng truy cứu. Thời gian như nước chảy, tuy nhiên Trì Phong lại cảm thấy rất vô cùng khổ cực, nàng không ngừng hướng tới Lão Thiên mà cầu nguyện, hy vọng ngày mai tái mở mắt đã có thể tự do bay nhảy, không còn bị mắc kẹt trong chiếc nôi chật hẹp kia. Hiển nhiên, đây chỉ là một nguyện vọng mà thôi. Dựa vào người không bằng dựa vào mình, vì vậy, nàng ra sức rèn luyện thân thể, rốt cuộc sau tám tháng, đã có thể bước đi vững chãi! So với những hài tử bình thường khác đã sớm hơn hai tháng, khiến cho cha mẹ nàng kinh hỷ không thôi. Từ đó trở đi, địa bàn hoạt động của Trì Phong đã được mở rộng đến cả Tùng Lâm hoa viên. Chẳng bao lâu sau, Trì Phong đã tròn một tuổi rồi, lễ đầy năm cũng đã cận kề, gia gia của nàng tuy còn đang trấn thủ ngoài biên cương, nhưng lại nắm rất rõ tình hình trong nhà, cho nên hắn đã nhanh chóng gửi về cho đứa cháu đích tôn độc nhất này một lễ vật vô cùng hậu hỷ. Sau khi cúng bái tổ tiên, Trì Phong được lão cha ôm đến đặt trước một chiếc bàn nhỏ, phía trên bày biện rất nhiều thứ, nào là vàng bạc thất bảo đồ chơi, tứ thư ngũ kinh, binh khí bằng mộc, bút lông nghiêng mực, nữ công may vá… Nhiều đồ vật như vậy, khiến cho Trì Phong cảm thấy hoa cả mắt. Nàng run rẩy đi qua đi lại một hồi lâu, sau đó vươn cánh tay bé nhỏ dùng hết sinh lực ôm lấy bảo kiếm của gia gia và chích bút lông của lão cha, rồi dõng dạc hô to: “Hảo nga.” Các vị cử tọa đều trợn mắt kinh ngạc, lão cha lão mẹ lại càng mất mặt ôm chầm lấy nàng mà khóc lớn, miệng không ngừng gọi: “Tiểu bảo bối, tiểu bảo bối”, tiếp đó lập tức gửi đi một phong thư. Tại biên cương, Úy Trì Hòe sau khi nhận được phong thư càng thêm kinh hỷ vạn phần, trong lòng thầm cảm tạ chư vị Bồ Tát đã phù hộ cho Úy Trì phủ có người kế nghiệp!Dân chúng Càng Châu đều kháo với nhau rằng tiểu thiếu gia Úy Trì phủ nhất định lớn lên sẽ là một nam tử văn võ song toàn.
Bình luận
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1