chương 95/ 130

Hành động cùng lời nói tiếp sau đó của Miểu Miểu đã thành công trong việc xóa bỏ nghi hoặc của mọi người đối với Ngân Tiêu, cho dù còn có nghi ngờ gì thì cũng bị khí thế của Ngân Tiêu khiến cho chấn động, vượt qua ải này thật dễ dàng.

Minh chủ Văn Liêm thấy vậy, cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng vẫn còn trào sóng, tiêu này quả thật thuộc về Tiêu công tử, có điều năm đó Ngân Tiêu không hề lợi hại như vậy. Thời gian hai mươi năm quả nhiên đã thay đổi nhiều thứ, hôm nay Ngân Tiêu đã vượt xa năm đó, muốn trấn áp nó lại càng khó khăn.

Tình huống cứ như thế mà kết thúc, tiếp theo chính là đến hội chiêu thân, Miểu Miểu đối với thời khắc này là vạn phần chờ mong. Mặc dù bản thân mình đã hết cơ hội rồi, có điều tính tình thích xem những thứ mới lạ vẫn không thay đổi, nam nhân tát thanh ti thật chưa từng thấy.

Thường hay nói ưu tiên nữ sĩ, ở đây cũng không ngọai lệ, trước hết tiến hành ném tú cầu. Trên đài đã có một vị cô nương chuẩn bị xong, mặt phấn má hồng, mặc áo cưới đỏ rực phi thân lên, tươi cười hào sảng, một bên tung hứng tú cầu, một bên nhìn quét qua tòan trường, không có chút biểu hiện ngượng ngùng. Miểu Miểu lôi kéo Dịch Thiên lui ra phía sau để quan sát, đám người Vụ Huyền cũng đứng một bên nhìn náo nhiệt.

Bắt đầu rồi, tú cầu từ trong tay cô nương ấy bay ra, hướng về phía đám người Miểu Miểu bay tới. Miểu Miểu liền hào hứng nhảy dựng lên phóng tới chỗ tú cầu. Dịch Thiên đưa tay kéo nàng lại: “Nàng làm gì vậy?”

“Đọat tú cầu a, không ngờ nhiều người muốn đọat như vậy, đừng kéo ta, nếu không là ta bắt hụt đó.” Miểu Miểu cố gắng rút tay khỏi tay Dịch Thiên. Dịch Thiên túm nàng lại cả giận nói: “Nàng muốn cưới thêm một nữ nhân về nhà nữa hả?”

Ặc, trong nháy mắt Miểu Miểu sực nhớ ra, trên đỉnh đầu trượt xuống ba đường hắc tuyến, nhìn Dịch Thiên cười hắc hắc: “Quên mất, quên mất, nhìn thấy nhiều người tranh như vậy, tưởng có trò gì vui.” Sau đó đứng lại bên cạnh Dịch Thiên, không nhúc nhích nữa, nàng không thích nữ nhân a.

Mọi người nghe vậy mặt đầy hắc tuyến, phu nhân vui quá hóa khờ rồi, phải biết là tú cầu này tiếp được thì không thể cự tuyệt, có điều thật ra chưa từng có nữ nhân nào đi đọat tú cầu của nữ nhân nha, không biết sẽ xảy ra tình huống gì, đóan chừng sẽ trở thành trò cười. Như vậy là ném hỏng luôn danh tiếng của Vụ Thiên Các, chủ thượng nổi bão, đến lúc đó chịu khổ chịu mệt là đám bọn hắn nha.

Đột nhiên tú cầu không biết bị ai đẩy một cái, bay thẳng tới chỗ Dịch Thiên. Dịch Thiên đang định lắc mình tránh khỏi, Miểu Miểu liền cất bước chắn trước người Dịch Thiên, xắn cao hai tay áo, dùng sức đánh mạnh vào tú cầu, tú cầu lập tức bay ngược về phía bên kia. “Con bà nó, có dũng khí cướp chồng của ta hả, muốn chết sao.” Đánh mạnh như vậy vẫn chưa nguôi giận, nên cả giận rống thêm một câu.

Mọi người run rẩy một trận, hô hô, phu nhân thật hung hãn nha, điệu bộ này, ngữ khí này, giống hệt một mụ điêu ngoa. Đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình chưa có lấy vợ, mắt mũi nhất định phải rửa cho sáng một chút, tìm một người ôn nhu như nước. Chỉ có điều câu này lọt vào trong lỗ tai Dịch Thiên liền vô cùng ngọt ngào, đó cũng chính là tâm ý Miểu Miểu đối với hắn.

Trong đám người truyền đến tiếng hoan hô ầm ĩ, xem ra là một vị tuấn mỹ nào đó đắc thủ rồi, cô nương đầu tiên thuận lợi tìm được lang quân như ý, người thứ hai lên đài.

Người này không cao lớn giống vị thứ nhất, người này thọat nhìn nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt tròn xoe, môi xinh nho nhỏ, cánh mũi cao thẳng, đáng yêu động lòng người.

Tuy nhiên phản ứng dưới đài có chút quái dị, những vị đứng ở hàng đầu đều lui về phía sau, tựa hồ như đang muốn trốn gì đó. Miểu Miểu khẽ nhíu mày nhìn về phía mọi người hỏi đây là chuyện gì xảy ra, mọi người đều lắc đầu, Vụ Thiên Các luôn luôn không tham gia Đại Hội Võ Lâm, cho nên bọn họ cũng không biết. Lâm Phong cũng lắc đầu, Dịch Thiên không biết, mình cũng không biết. Tiểu Vũ thì đừng nói, tên nhóc xấu xa này chỉ có một mình. Chỉ còn lại có mình Cô Thiên Ngạo, mọi người liền quay đầu nhìn về phía hắn. “Đừng nhìn ta, ta không biết.” Cô Thiên Ngạo lập tức nói thẳng, làm như hắn là tiền nhiệm Minh chủ thì cái gì cũng phải biết vậy, cái chức Minh chủ này vốn là bận rộn nhiều việc, mấy thứ lẻ tẻ này đương nhiên là không biết.

“Này, anh bạn tuấn tú, chuyện gì xảy ra vậy hả?” Miểu Miểu cười hỏi một vị nam tử bên cạnh, bọn họ không biết nhưng không có nghĩa là người khác không biết, miệng rộng là dùng để hỏi nha.

Vị nam tử này nhận ra nàng chính là phu nhân của Dịch Thiên liền gật đầu nói: “Phu nhân không biết hả, vị cô nương này thọat nhìn nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu nhưng thật sự là không dám đem lòng ngưỡng mộ, có thể nói nàng ta chính là một con cọp cái, đối xử với tất cả nam nhân đều rất hung ác, hơn nữa võ nghệ lại cao, nhìn nam nhân nào không vừa mắt liền đánh, ai dám lấy nữ tử như vậy về nhà a.”

Miểu Miểu nghe vậy nhướng mày, liền động động cái não xấu xa của mình, liếc liếc nhìn về phía hai người Vụ Huyền cùng Vụ Kiếm, hai mắt sáng lên. “Phu nhân, người muốn làm gì?” Vụ Huyền cùng Vụ Kiếm liền lui về phía sau, cách xa chỗ nguy hiểm, ánh mắt này của phu nhân không hay ho tí nào, tránh xa một chút cho an tòan. Bắn về phía Dịch Thiên một ánh mắt cầu cứu, chủ thượng, chúng thuộc hạ còn chưa muốn thành thân đâu, huống chi lại là một nữ tử như thế. Dịch Thiên nhìn ra xa xa, lơ đẹp ánh mắt của bọn hắn.

Hai người liền xệ mặt xuống, hu hu hu, chủ thượng thật quá đáng, chúng ta đi theo người nhiều năm như vậy rồi, lại không bằng một cái móng tay của phu nhân, xem ra chỉ có thể tự cứu mình rồi.

“Ta nhớ ra hình như tửu lầu còn có việc, ta đi trước.” Vụ Huyền vội nói.

“Đúng đúng, phải rồi, ta cũng sực nhớ ra bên kỹ viện cũng có chút chuyện chưa xử lý xong nên ta cũng phải đi rồi.” Vụ Kiếm nói tiếp.

Hai người quay đầu lại đang định rời đi, trong nháy mắt đã bị Miểu Miểu cản trước mặt, cười rất ngây thơ: “Ta nhớ rõ hôm nay tất cả mọi người đều đến tham gia lễ khai mạc rồi, chuyện ở tửu lầu cũng kỹ viện chờ thêm một ngày cũng không có chuyện gì to tát, việc này hình như quan trọng hơn a.” Cố ý đem ba chữ ‘quan trọng hơn’ kéo dài ra, đủ để khiến cho hai người mặt biến sắc.

“Phu nhân, người tha cho thuộc hạ đi. Thuộc hạ biết thuộc hạ không nên thường xuyên cười nhạo người, thuộc hạ sai rồi.” Bản lĩnh ngả theo chiều gió của Vụ Huyền rất là tốt, không đi được hả, vậy liền xin tha vậy.

“Phu nhân, người đại nhân đại lượng buông tha cho chúng ta đi.” Vụ Kiếm cũng gia nhập đội ngũ cầu xin tha thứ, aiz, không còn cách nào khác, ở dưới hiên nhà người khác thì phải cúi đầu a.

Miểu Miểu trong lòng sướng rơn, chỉ là một chút uy hiếp nho nhỏ đã khiến cho hai tên này nhận sai, ừm, không tệ không tệ, trẻ con dễ bảo, nhưng dù sao nàng cũng không có ý định này, chỉ muốn hù dọa hai người một chút.

Miểu Miểu lại đang định nói thêm cái gì, tú cầu đột nhiên bay nhanh tới, rơi trực tiếp vào lòng Vụ Huyền. Vụ Huyền không nhìn thấy rõ cho nên ôm lấy, cái này… xong hết rồi.

Chờ đến khi Vụ Huyền hoàn hồn nhìn thấy trên tay mình đang ôm cái gì, sắc mặt lập tức trắng bệch, cuộc sống độc thân của ta a. Miểu Miểu nhìn thấy vậy bật người giơ hai tay lên ý bảo bản thân trong sạch, không liên quan gì đến ta, ta chưa làm cái gì hết á. Có điều nhìn bộ dạng của Vụ Huyền thì trong lòng có chút áy náy, nếu không tại mình cứ quấn lấy hai người bọn họ, Vụ Huyền cũng sẽ không đến nỗi không nhìn thấy mà không né được, cái này làm sao cho phải đây.

Nữ tử trên đài đã đi xuống tới nơi, đi đến chỗ nào đều có người chỗ đấy lui lại mở đường. Miểu Miểu thấy vậy nghĩ thầm, lúc này thật sự là xong hết rồi, cô nương nhà người ta cũng đã tìm tới cửa rồi.

Đi đến trước mặt Vụ Huyền, nữ tử đưa tay nhận lại tú cầu, thanh thúy nói với Vụ Huyền: “Tú cầu là do chàng tiếp được, bắt đầu từ hôm nay ta là thê tử của chàng. Ta tên là Xu Xu, ta biết chàng là ai, chàng là Vụ Huyền, người của Vụ Thiên Các.”

Vụ Huyền không nói, nhìn qua Miểu Miểu cầu cứu, phu nhân, việc này không tránh khỏi liên quan đến người nha, người phải chịu trách nhiệm. Xu Xu thấy vậy quay qua mỉm cười nói với Miểu Miểu: “Phu nhân, chủ thượng, ta là Xu Xu, thê tử của Vụ Huyền, cho nên ta sẽ xưng hô với hai người theo giống Vụ Huyền.” Lập tức xác định vị trí của mình nhanh như vậy.

Miểu Miểu đáp lại bằng một nụ cười sáng lạn nói: “Xu Xu, người của Vụ Thiên Các chúng ta muốn thành thân cũng phải được Dịch Thiên đồng ý, đây là quy củ, ai cũng không ngọai lệ. Bổn ý của chúng ta đến đây không phải vì tú cầu chiêu thân, chỉ là do ta ham chơi mà khiến cho Vụ Huyền trong lúc vô tình tiếp được tú cầu. Ta biết tú cầu một khi tiếp được thì không thể từ chối, có điều Vụ Huyền cũng không muốn, cho nên trước mắt muội có hai lựa chọn, không biết Xu Xu có muốn nghe hay không?” Xin lỗi cô nương nha, Vụ Huyền cũng là người một nhà, đành phải nói xạo với ngươi.

“Phu nhân cứ nói đừng ngại.” Xu Xu thọat nhìn rất là hào sảng khí khái, Miểu Miểu không khỏi có chút hoài nghi lời đồn có đúng hay không.

“Thứ nhất, hy vọng muội có thể tự mình buông tha Vụ Huyền, đương nhiên Vụ Thiên Các chúng ta sẽ không bạc đãi muội, muội có thể đưa ra một yêu cầu, chỉ cần Vụ Thiên Các ta có thể làm, thề sẽ không từ chối. Thứ hai, hôn nhân là việc cả đời, ta nghĩ Xu Xu cũng rất hy vọng có thể tìm được người tâm đầu ý hợp cộng duyên cả đời, cho nên trước hết muội cùng Vụ Huyền hãy hoãn hôn sự lại đã, hai người ở cùng với nhau một khoảng thời gian, tìm hiểu xem đối phương có thật sự thích hợp với mình hay không, khi đó lại thành thân cũng không muộn, muội cảm thấy thế nào?” Miểu Miểu nói đến nói đi cũng đều có lợi cho Vụ Huyền, Vụ Huyền lúc này có chút cảm kích Miểu Miểu, phu nhân đúng là luôn đối tốt với người nhà.

“Phu nhân quả nhiên không hổ danh là phu nhân, rất là chiếu cố người một nhà. Xu Xu bội phục, phu nhân hẳn là có thể đóan được ta muốn chọn điều nào, không biết Xu Xu có thể đi theo đoàn người của phu nhân, như vậy có thể ở cùng với Vụ Huyền được nhiều hơn một chút.” Xu Xu cười hỏi.

Miểu Miểu mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Vụ Huyền, ta đã hết sức rồi, cô nương người ta cũng đã nhường như vậy rồi, chúng ta mà còn lấn lướt nữa dường như sẽ không thấu tình đạt lý, các ngươi nhân tiện cứ tìm hiểu nhau đi, nói không chừng thật sự là giúp ngươi nhặt được bảo bối.

Trưng ra bộ mặt đau khổ, Vụ Huyền không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý, trời ạ, tại sao vận khí của ta lại tốt như vậy chứ. Xu Xu cười vui vẻ chạy đến bên cạnh Vụ Huyền đứng, bộ dạng như chim nhỏ khép nép, hai người thọat nhìn thật giống người yêu.

Tiếp theo còn ba vị nữ tử muốn ném tú cầu, Vụ Kiếm liền đề nghị đi đến bên kia nghĩ ngơi, chờ đến lúc nam nhân tát thanh ti rồi hẵng trở lại xem, dù sao ném tú cầu cũng xem qua rồi. Tiểu Vũ cũng vội vàng phụ họa đồng ý theo Vụ Kiếm, hai người mới vừa bị cái vận khí tốt đến đáng sợ của Vụ Huyền hù cho hoảng, nếu bản thân mình cũng dính phải giống như vậy, thật đúng là muốn nhảy lầu.

Nhìn Vụ Huyền bộ dạng cúi đầu ủ rũ, ngẫm lại liền thấy thật đáng thương, đã từng năng động như thế nào a, bây giờ thì hay rồi, thêm một thê tử, lại còn nghe đồn là cọp cái, cuộc sống sau này không cần đóan cũng biết, khẳng định là nước sôi lửa bỏng a.

Mà lúc này Miểu Miểu cũng không có ý kiến phản đối, mới vừa rồi lúc Vụ Huyền đón được tú cầu, trong phút chốc bản thân cũng hoảng hốt, nói sao thì mình cũng có trách nhiệm, nếu Vụ Kiếm cùng Tiểu Vũ dính thêm hai người nữa, như vậy nàng còn không mệt chết hả, lập tức lôi Dịch Thiên bỏ chạy xa xa một chút. Cái đài đỏ lét đó, không nên đến gần, không nên đến gần.

Bình luận





Chi tiết truyện