chương 52/ 130

Dịch Thiên không nói gì nhưng Miểu Miểu lại cảm thấy tòan thân hắn đang tỏa ra giận dữ, sắc mặt cũng hòan tòan trầm xuống. Vụ Huyền ở bên cạnh bây giờ cũng là vẻ mặt cẩn thận đề phòng, chủ thượng nếu ở chỗ này tức giận ra tay, như vậy Vụ Thiên Các nhất định sẽ phải một trận tử chiến. Chỉ là bây giờ không phải thời cơ tốt, Vụ Thiên Các còn vướng Sát Huyết Minh chưa giải quyết xong, nếu triều đình cùng bọn họ hợp tác, như vậy Vụ Thiên Các rơi vào thế lành ít dữ nhiều rồi, chủ thượng, người ngàn vạn lần phải nhịn xuống, lấy đại cục làm trọng.

Dịch Thiên đột nhiên đứng bật dậy, ôm Miểu Miểu lập tức muốn rời đi. “Chờ một chút.” Thần Quang Dục chắn trước mặt hai người, cũng không thèm nhìn Dịch Thiên, chỉ lấy lệnh bài đưa cho Miểu Miểu nói: “Bổn vương không muốn làm khó Vụ Thiên Các.” Uy hiếp rất rõ ràng, làm cho ngừơi ta hận đến nghiến răng nghiến lợi. Miểu Miểu đưa cánh tay bị phỏng ra định nhận lấy, Dịch Thiên liền đưa tay nắm lấy cánh tay nàng kéo lại, hướng Thần Quang Dục lạnh lùng nói: “Chỉ cần ngươi có năng lực đó.”

“Được, bổn vương liền muốn xem thử Vụ Thiên Các ngươi có bản lãnh gì.” Thần Quang Dục đột nhiên phá lên cười cuồng vọng. Vụ Huyền ở bên cạnh liền đá mắt với Miểu Miểu, phu nhân của ta, người mau chóng nghĩ ra biện pháp, Vụ Thiên Các bây giờ không phải là lúc chống lại triều đình. Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn Thần Quang Dục nói: “Không biết hoàng thượng muốn làm khó Vụ Thiên Các như thế nào?”

Thần Quang Dục nhìn về phía nàng cười nói: “Chỉ cần nàng tiếp nhận khối lệnh bài này, bổn vương tạm thời sẽ không động chạm đến Vụ Thiên Các.” Tạm thời, đó chính là nói trước sau gì cũng sẽ động chạm. Miểu Miểu nhất thời cười khẽ một tiếng nói: “Nếu như chỉ là tạm thời, ta đây cần gì phải tiếp nhận, chỉ là vấn đề sớm muộn, ta sẽ cùng với phu quân của ta sóng vai tác chiến, Vụ Thiên Các chưa bao giờ tiếp nhận uy hiếp.”

“Ha ha, nói rất đúng, chỉ là nàng không nghĩ tới, liên lụy nhiều người vô tội như vậy, nàng nhẫn tâm sao?” Làm Hoàng đế luôn rất giỏi việc lợi dụng lòng người.

“Liên lụy nhiều người như vậy không phải ta, là ngươi, nếu như ngươi cũng không cần con dân của ngươi, ta hà tất phải thay ngươi quý trọng con dân của ngươi.” Muốn lợi dụng tâm địa thiện lương của nàng làm nhược điểm hả, mơ đi, nàng chỉ có lòng tốt quan tâm đến những người xung quanh nàng, không có đủ sức trông nom đến nhiều người không quen biết như vậy.

Nói rất đúng, Vụ Huyền sắp không nhịn được mà vỗ tay khen Miểu Miểu rồi, Dịch Thiên cũng siết chặt tay trên lưng nàng. Thần Quang Dục lại cười thêm một trận điên cuồng nữa: “Không hổ là phu nhân của Vụ Thiên Các Dịch Thiên, cuồng vọng lãnh huyết giống hắn, bổn vương thích, bổn vương rất chờ mong gặp lại các ngươi ở chiến trường, có điều tạm thời bổn vương sẽ không đụng gì đến các ngươi, Miểu Miểu, bổn vương nhất định phải đọat được nàng, còn có Vụ Thiên Các nữa.” Dứt lời, xoay người rời đi.

Dịch Thiên đột nhiên buông Miểu Miểu ra, thân thủ nhanh như chớp chặn đường Thần Quang Dục, rút ra Lưu Quang Phi Vũ chỉ vào hắn, sắc mặt u ám, không nói một tiếng. Hách Liên Hồng vừa nhìn thấy liền kinh hãi, nếu Hoàng đế chết ở nhà bọn họ, như vậy làm sao giải thích rõ ràng được a. Lập tức tiến lên che ở trước mặt Thần Quang Dục, một bên kêu lớn: “Bảo vệ hoàng thượng.” Thị vệ trong viện lập tức xông tới.

Miểu Miểu cùng Vụ Huyền thấy tình huống như vậy, cũng lướt đến sau lưng Dịch Thiên nhất tề rút kiếm ra. Thần Quang Dục sắc mặt cũng trầm xuống, cho tới bây giờ không có ai dám trước mặt hắn cầm kiếm chỉ vào hắn, đây là khiêu chiến với uy danh của hắn. Lập tức hướng đám người Hách Liên Hồng giận dữ hét: “Cút ngay cho bổn vương.” Chẳng lẽ đường đường là một đế vương của một nước như hắn lại phải sợ một tên thảo dân hay sao.

Trong mắt Dịch Thiên đã phát ra những tia khát máu, Lưu Quang Phi Vũ đã rung lên kịch liệt. Sắc mặt Thần Quang Dục cũng hòan tòan trầm xuống, bây giờ không động vào Vụ Thiên Các là bởi vì hắn vừa mới đăng cơ không lâu, chính cục còn chưa đủ ổn định, nhưng không có nghĩa là hắn có thể để người khi dễ, chưa có một đế vương nào bị người khi dễ mà không phản lại một đòn. Lập tức rút kiếm ra, chỉ vào Dịch Thiên.

Tình thế hết sức căng thẳng, đột nhiên một đạo thanh âm truyền vào: “Hoàng thượng ngài ở trong này hả, lão thần đi ngang qua cửa nhà Tả thừa tướng, nhìn thấy canh phòng sâm nghiêm liền tiện thể vào xem thử, không ngờ tới là ngài ở đây a.” Nam Cung Việt đột nhiên xông ra. Giống như không nhìn thấy hai người lúc đó hào khí quỷ dị, cười ha hả nói.

Trong khoảng thời gian ngắn giọng nói đột nhiên vang lên đã làm dịu không khí xung quanh, Thần Quang Dục nhướng mày nói: “Hữu thừa tướng tới đúng lúc a, bổn vương giới thiệu một người cho ngươi, Dịch Thiên, chủ nhân Vụ Thiên Các, thừa tướng có quen không?” “Ha ha, Vụ Thiên Các, có nghe qua.” Nam Cung Việt cười nói, quay qua chắp tay đối Dịch Thiên: “Hạnh ngộ, hạnh ngộ.” “Hừ” Thần Quang Dục thu kiếm, phất tay áo bỏ đi, Nam Cung Việt bám sát theo sau.

Dịch Thiên không đuổi theo, Nam Cung Việt đột nhiên xuất hiện, chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Thu hồi Lưu Quang Phi Vũ, mang theo Miểu Miểu cùng Vụ Huyền nhanh chóng rời đi. Hách Liên Hồng vẻ mặt bất đắc dĩ, cái này gọi là chuyện gì a, bây giờ đều đắc tội cả hai bên rồi.

Trở lại hoàng cung, cho hạ nhân lui ra, tựa vào trên long ỷ, tinh tế thưởng thức rượu ngon trong tay. Dịch Thiên, hừ, bổn vương không phải không dám động vào ngươi, chỉ là thời cơ chưa tới. Để cho ngươi kiêu ngạo một vài ngày, đến lúc đó bổn vương trước hết tiêu diệt Vụ Thiên Các của ngươi, mà phu nhân của ngươi bổn vương cũng sẽ thu luôn. Miểu Miểu, cười khẽ một tiếng, giống như tiếng mèo con kêu khẽ, rất mềm mại, chảy thẳng vào đáy lòng.

Đọan đường băng thẳng về lại Bồng Lai Các, Dịch Thiên sắc mặt âm trầm ôm Miểu Miểu đi lên lầu. Lâm Phong cùng Vụ Thiến đứng ngay cửa hai mặt nhìn nhau, chủ thượng lại bị làm sao vậy, tay phu nhân lại xảy ra chuyện gì vậy. May là còn có Vụ Huyền theo sau tới, hai người vội vàng kéo hắn lại, hỏi thầm, chuyện gì vậy. Vụ Huyền lắc đầu một cái, không hay rồi, lập tức đem chuyện nói sơ lại một lần.

“Oa, chủ thượng thật là lợi hại, có dũng khí cầm kiếm chỉ thẳng Hoàng đế.” Vụ Thiến sùng bái nói. Nha đầu kia còn không hiểu rõ tình trạng hả, chủ thượng mặc dù không vung ra một kiếm nào, nhưng đã khơi mào cuộc chiến ngầm giữa triều đình cùng Vụ Thiên Các rồi, sau này mọi sự cần phải cẩn thận. Lâm Phong nghe vậy chỉ bình thản nói: “Ta đây đã báo với gia phụ cẩn thận rồi, lần trước ở hội đấu giá hòang đế tự dưng xuất hiện, như vậy đối với Lâm thành của ta cũng có nhòm ngó rồi.”

“Này, ngươi sợ hãi hả?” Vụ Thiến thụi hắn một cái khinh thường, nhưng ánh mắt thể hiện ý tứ, ngươi dám sợ hãi thử xem. Lâm Phong không khỏi dở khóc dở cười, hắn làm sao mà sợ hãi được, Vụ Thiên Các cùng Lâm thành liên thủ, ai thắng ai thua còn rất khó nói, huống hồ hắn từ nhỏ cùng Dịch Thiên lớn lên, bằng hữu gặp nạn, giúp bạn không tiếc mạng.

Một vật từ trên lầu bay ra hạ cánh xuống đất, ba người đang đi nhìn về phía trước, nhướn mày. Chủ thượng lúc này thật sự là tức giận rồi, ngay cả thứ có thể bảo vệ phu nhân gì đó cùng ném, mặc dù thứ này chính là do Hoàng đế tặng.

Dịch Thiên ở trong phòng, vẻ mặt u ám, mặc dù đối tượng không phải là Miểu Miểu, nhưng Miểu Miểu vẫn có chút sợ hãi. Mới vừa rồi Dịch Thiên đột nhiên đưa tay lấy đi khối Đế Vương ngọc đó, nhoáng một cái đã ném bay ra ngòai, bọn họ lặng đi một hồi lâu. Dịch Thiên lúc này ghen thật là lớn, không biết như thế nào mới tốt đây, mà cái tên Hoàng đế chết tiệt đó, mới gặp có hai ba lần, liền đem đến liên tiếp hai ba cái phiền tóai cho nàng, đúng là cái đồ sao chổi mà.

Đi tới bên người Dịch Thiên, trực tiếp ngồi lên đùi Dịch Thiên, vòng tay qua thắt lưng nói nhỏ: “Dịch Thiên, chàng không cần tức giận, ta một chút cũng không thích tên hòang đế kia, ta chỉ thích chàng, chỉ cần một mình chàng.” Dịch Thiên nghe vậy, sắc mặt cũng thóang tốt hơn một chút, nhưng lập tức lạnh lùng nói: “Sớm muộn gì ta cũng giết hắn.”

Miểu Miểu nghe vậy im lặng gật đầu, nếu như tên Hoàng đế đó đối phó với Vụ Thiên Các, nàng cũng sẽ không bỏ qua hắn. Đưa tay choàng qua cổ Dịch Thiên, cánh môi hồng tiến lại gần…

Bình luận





Chi tiết truyện