Nhìn Miểu Miểu đang ngủ say trong lòng, Dịch Thiên nhẹ nhàng che tai nàng lại quát: “Vụ Huyền, giải quyết những kẻ phía sau.” Bọn họ bị theo đuôi không phải là không phát hiện, chỉ là bọn hắn đang chạy đua với thời gian, không có tâm trạng để ý đến những người này, bây giờ đã có thời gian, như vậy nhất định phải xử lý. Vụ Huyền lĩnh mệnh quay đi, chỉ trong chốc lát đã trở về: “Chủ thượng, cũng đã giải quyết xong hết rồi, không biết là người ngựa ở đâu, không tìm thấy dấu vết nào cả.” Dịch Thiên nghe vậy khẽ gật đầu, nếu có thể người không hay quỷ không biết hạ độc trên người Miểu Miểu, đương nhiên sẽ không lưu lại dấu vết gì để cho bọn họ phát hiện.
Sắc trời dần sáng, Miểu Miểu vẫn còn đang ngủ say, Tiểu Vũ đi đến kiểm tra, hô lên: “Không hay rồi, trước vốn là ngủ, bây giờ lại là hôn mê rồi, mau đi thôi.” Hai con ngựa chạy như tên bắn, ra roi giục ngựa nhanh chóng chạy tới Dược cốc.
Chưa vào đến cửa, Tiểu Vũ liền kêu to: “Sư phụ, sư phụ, mau ra đây…” “Làm sao vậy, không phải mới đi sao, sao nhanh như vậy đã về rồi?” Thanh âm ngạc nhiên của Viêm Ly vọng ra, nhìn thấy Miểu Miểu hôn mê trong lòng Dịch Thiên, đột nhiên hạ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Sư phụ, chính là Mị Thương, đã bị nhiều ngày rồi.” Tiểu Vũ vội nói. “Nhanh, bế nàng đặt nằm lên giường băng trước đi, Tiểu Vũ, ngươi dùng công lực duy trì tâm mạch của nàng, không, là ngươi đi” ngón tay chỉ vào Dịch Thiên, Viêm Ly lại nói: “Giải dược này chưa chuẩn bị tốt được, Tiểu Vũ lại đây giúp ta, cứ đứng đó như vậy để làm chi a, Tiểu Vũ, dẫn bọn hắn đi vào.”
Chờ đám người Dịch Thiên vừa rời đi, Viêm Ly lúc này ở một chỗ xoay vòng vòng, Mị Thương, Mị Thương, bản thân đã nhiều năm không nghe được cái tên này rồi. Cũng đã mấy năm, mẫu thân của Tiểu Vũ chính vì đợi không được chính mình nghiên cứu ra giải dược mới hồng nhan bạc mệnh như vậy. Nhiều năm trôi qua, mặc dù chính mình cũng có mày mò nghiên cứu nhưng cuối cùng không có thử qua trên cơ thể người, cũng không biết có hiệu quả hay không. Trước đây điều chế nghiên cứu đều thí nghiệm trên người động vật hết, bây giờ bắt đầu phối chế một lần nữa, quả thật tốn chút thời gian.
Nhìn Miểu Miểu nằm trên giường băng không có chút sinh khí, lòng Dịch Thiên đau đớn thống khổ. Nếu như không phải mình hằng đêm đều tìm nàng triền miên, có lẽ độc sẽ không phát nghiêm trọng như vậy. Đáng ra hắn phải sớm phát hiện, gần đây sau mỗi lần hoan ái, Miểu Miểu đều mệt đến không nhúc nhích, nguyên lai tưởng rằng mình khiến nàng mệt muốn chết rồi, bây giờ ngẫm lại, những ngày đầu Miểu Miểu vẫn có khí lực phản công lại hắn, vốn là chính mình rất sơ sót. Vươn một tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Miểu Miểu, nếu như nàng chết rồi, ta nên làm sao bây giờ.
Tiểu Vũ từ ngòai cửa đi đến, nhìn Dịch Thiên trầm giọng nói: “Không may bây giờ còn thiếu một vị thuốc, hơn nữa sư phụ nói, độc này người chưa bao giờ giúp ai giải qua, chỉ có thể thử xem sao.” Vụ Huyền nghe vậy, vội hỏi: “Thiếu cái gì, ở đâu, ta lập tức đi lấy.” “Tên là Tình Thương, là một lọai động vật, chúng ta chỉ cần một miếng thịt trên người nó làm thuốc dẫn, trước mắt trên đời chỉ có hai con, một con ở trong hoàng cung, một đã chết, mấy chục năm trước sư phụ từng điều chế qua, chính là lấy con Tình Thương đã chết. Hôm nay chỉ có thể đi hoàng cung lấy.” Tiểu Vũ giải thích.
Tình Thương? Vụ Huyền có chút chán nản, động vật kiểu gì mà tên này. Chỉ là, tại sao chỉ có hoàng cung mới có, chẳng lẽ là do tên Thần Quang Đế kia hạ độc, chẳng lẽ để dẫn dụ chủ thượng tới? Dịch Thiên lúc này vẻ mặt đã khó dò, chỉ quay qua phân phó Vụ Huyền: “Lại đây, dùng công lực bảo vệ phu nhân.” “Chủ thượng, hay là để thuộc hạ đi…” Vụ Huyền vội nói. “Lại đây.” Dịch Thiên nổi giận. Vụ Huyền đành phải đi tới.
Dịch Thiên xoay người ra cửa, Tiểu Vũ đi theo tới nói: “Ta không thể đi cùng ngươi, Tình Thương dài ngắn hình dạng như thế nào, ta cũng chưa từng nhìn thấy, chỉ có sư phụ từng gặp qua, ngươi tự mình phán đóan.” Dịch Thiên khẽ gật đầu, xuống núi giục ngựa rời đi.
Phụ thân bỏ mình ngòai ý muốn, làm cho ý chí tinh thần Nam Cung Linh sa sút một thời gian dài. Người cũng đã chết rồi, Nam Cung Linh cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, bản thân mình phải tỉnh táo lại, không thể để cho những kẻ xem Nam Cung gia là trò cười chiếm tiện nghi, đặc biệt không thể buông tha cái tên đầu sỏ kia, muốn làm cho Nam Cung gia diệt vong, hắn sẽ không cho phép.
Đêm khuya, Nam Cung Linh nằm trên giường chưa ngủ, đột nhiên nghe thấy trên mái hiên truyền đến tiếng động. Xoay người xuống giường, nhảy lên máy hiên. Xuyên qua ánh trăng, nhìn thấy Dịch Thiên đứng trên nóc nhà. Trong chốc lát mắt Nam Cung Linh chợt lóe lên, tại sao lại gặp hắn ở chỗ này. “Có việc?” Nam Cung Linh hỏi, trễ như vậy còn xuất hiện ở đây, khẳng định là có việc gì đó.
“Đưa ta vào hoàng cung, ta muốn tìm Tình Thương.” Dịch Thiên biết chính mình đối với hoàng cung không thông thuộc, cho nên vừa nghĩ đến trước tiên đi tìm Nam Cung Linh, hắn so với chính mình sẽ quen thuộc hơn nhiều. “Tình Thương là ai?” Nam Cung Linh khó hiểu, không phải hắn có Miểu Miểu rồi sao? Dịch Thiên phi thân nhảy xuống đất, đi vào phòng Nam Cung Linh, Nam Cung Linh khẽ nhíu mày, theo sau.
Chờ Nam Cung Linh đóng cửa lại, Dịch Thiên liền trầm giọng nói: “Miểu Miểu trúng Mị Thương, ta phải tìm thuốc dẫn, Tình Thương là một lọai động vật, chỉ có một con trong hoàng cung, ta muốn một miếng thịt trên người nó, ngươi đã nghe nói qua hay chưa?” “Cái gì, Miểu Miểu trúng Mị Thương, trúng như thế nào?” Nam Cung Linh kinh hãi.
Dịch Thiên khẽ lắc đầu, cái này hắn cũng không biết. “Ta chưa nghe nói qua, có điều ta đối với hoàng cung rất quen thuộc, chúng ta bây giờ nhân tiện đi vào tìm, không sợ tìm không ra.” Nam Cung Linh cũng biết sự tình nặng nhẹ cấp bách ra sao, có chuyện gì sau hẵng nói, trước tìm được thuốc dẫn quan trọng hơn. Mị Thương, lọai chất độc này hắn cũng nghe nói qua, không phải là lọai độc dễ giải. Nhìn vẻ mặt Dịch Thiên, có thể khẳng định Miểu Miểu trúng độc không nhẹ, nếu không Dịch Thiên cũng không xuất hiện lúc này.
Hai người thừa lúc giữa đêm chạy đến hoàng cung, nếu Tình Thương là một lọai động vậy, hơn nữa lại trân quý như vậy, nói vậy sẽ không ở nơi bình thường. Nam Cung Linh mang theo Dịch Thiên hướng đến nơi cất giấu nhiều bảo bối nhất, tìm đến khi trời gần sáng, vẫn không có một chút kết quả. Nam Cung Linh nói: “Ban ngày ngươi không tiện xuất hiện, trước đến nhà của ta, ta hôm nay lấy một vài lý do ở tại đây tiếp tục tìm, đến tối ngươi quay lại.”
Đợi đến tan triều, Nam Cung Linh liền nghĩ đến biện pháp ở lại, đi dạo lòng vòng trong cung. Thỉnh thoảng đùa giỡn trêu ghẹo tiểu cung nữ, thăm dò tin tức. “Tiểu Thanh, nàng càng ngày càng lanh lẹ rồi.” Nam Cung Linh cười tà nói. “Công tử, ồ không, bây giờ vốn là thừa tướng đại nhân, lại chọc ghẹo nô tỳ nữa rồi, nô tỳ không thèm để ý tới người nữa.” Nữ tử giận dỗi nói. “Mới đó đã không thèm để ý đến ta rồi a, ta thật sự là rất thương tâm a, Tiểu Thanh, nàng có biết Tình Thương là cái gì hay không a?” Nam Cung Linh lơ đãng hỏi.
“Tình Thương là cái gì a, nô tỳ không biết, có điều có lần nô tỳ dâng đồ lên cho hoàng thượng, nghe thấy hoàng thượng gọi một con vật cưng của người là Tình Thương, nô tỳ cảm thất rất kỳ quái, cái gì mà gọi là Tình Thương, thừa tướng đại nhân, người tìm Tình Thương làm gì?” Tiểu Thanh hỏi. “Ai nha, Tiểu Thanh của ta, nàng đang nói cái gì vậy a, ta nói tình thương là nàng không để ý đến ta, lòng ta rất đau, cái này không phải là bị tình đả thương sao?” Nam Cung Linh làm bộ dáng giả vờ thương tâm. Tiểu Thanh nghe vậy mặt đỏ lên, dậm chân bỏ đi.
Tìm được rồi, có điều lại ở bên người hòang đế, sợ là khó lấy, Nam Cung Linh xoay người rời đi, trở về tìm Dịch Thiên bàn đối sách.
Bình luận
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1