chương 84/ 130

* nguyên văn “峰回路转 phong hồi lộ chuyển” nghĩa là đột nhiên thay đổi 180 độ.

Dịch Thiên nhanh chóng phi thân vọt lên, đón được Miểu Miểu đang rơi xuống, sốt ruột nói: “Nàng bị sao vậy?” Miểu Miểu từ từ nhắm mắt lại không trả lời, mặc kệ chàng, đói sắp chết rồi, không có sức trả lời đâu.

Một dòng khí ấm áp đột nhiên tiến thẳng vào cơ thể của chính mình, trong nháy mắt tăng sức sống lên cho Miểu Miểu. Khẽ mỡ mắt, nhìn thấy Dịch Thiên đang mặt mày nôn nóng truyền nội lực cho nàng, vẻ bình tĩnh luôn luôn tại ở trên mặt giờ phút này chỉ có bối rối cùng khẩn trương, nam nhân này cho tới bây giờ đều thật sự là vì nàng mà lo lắng.

“Ta không có việc gì.” Miểu Miểu đưa tay ngăn Dịch Thiên truyền nội lực cho nàng lần nữa, bản thân chỉ đói, chứ không phải bị thương. Giãy nhẹ một cái định trượt ra khỏi vòng tay Dịch Thiên.

“Xin lỗi.” Tay Dịch Thiên siết chặt lấy Miểu Miểu, không để nàng rời đi. Miểu Miểu không nói, cũng không vùng vẫy nữa, chỉ im lặng nhắm mắt để tùy ý Dịch Thiên ôm. Một câu xin lỗi đã muốn ta quên rồi sao, mơ đi, lập trường của ta không đến nỗi yếu kém như thế.

Sự chờ đợi chính là nỗi thống khổ triền miên, thời gian chậm chạp nhích từng chút một, mà nữ nhân trong lòng không hề có một chút động tĩnh, mặc dù là tỉnh táo nhưng lại từ từ nhắm chặt hai mắt, chẳng lẽ là không muốn gặp hắn sao? Hay là không chịu tha thứ cho hắn?

“Xin lỗi, nàng đánh ta mắng ta cũng được, nhưng đừng mặc kệ không để ý đến ta được không?” Thanh âm thống khổ của Dịch Thiên vang lên bên tai, dù là nàng hô to gọi nhỏ ầm ĩ đi còn tốt hơn là cứ im lặng như vậy, nàng cứ như thế khiến cho ta cảm thấy rất sợ hãi, rất bối rối.

Miểu Miểu không biết nói gì, ta vốn là người như vậy sao, một khóc hai làm lọan ba đòi thắt cổ, cái trò này nàng luôn luôn khinh thường nha, có điều nếu như dùng được, lâu lâu đem ra xài cũng không đến nổi nào. Đồ ngốc, chẳng lẽ chàng không nhìn ra được là ta đói đến không còn sức sao. Bất quá ta cũng không muốn nhanh chóng tha thứ cho chàng, từ lúc đó đến giờ ta vẫn không quên được, mặc dù ta biết là chàng vô tâm buột miệng, chỉ là Dịch Thiên à, ta tin chàng vô điều kiện như vậy, mà chàng dường như không hề tin ta, lần này chàng thật sự đã làm tổn thương trái tim của ta rồi.

“Ta là một nam nhân bá đạo lại vô tình, cho tới bây giờ, chỉ cần trong lòng ta muốn thứ gì, mặc kệ người khác có đồng ý hay không, cuối cùng ta cũng phải nhất định đọat cho bằng được, tính mạng cũng giống vậy. Chỉ có nàng, chỉ một mình nàng là ta không muốn dùng bất cứ thủ đọan gì để có được nàng, ta chỉ muốn sự cam tâm tình nguyện của nàng. Ta rất muốn rất muốn không để ý đến suy nghĩ của nàng mà đưa nàng lên thiên đường xuống địa ngục, vĩnh viễn giữ chặt nàng bên người ta, nhưng ta làm không được. Nhìn thấy nàng thương tâm, khổ sở, ta ngọai trừ đau lòng cũng chỉ biết đau lòng. Ta rất muốn đem cả cuộc đời này để chiều nàng, yêu nàng, nuôi nàng. Nàng muốn có thứ gì ta đều muốn tặng cho nàng, nàng muốn làm gì ta đều muốn cùng nàng làm, chỉ cần nàng nguyện ý, thật sự, chỉ cần nàng nguyện ý.” Dịch Thiên đột nhiên lên tiếng, đem hết những điều trong tâm can ra thổ lộ, trong giọng nói đầy rối rắm, khẩn trương và bất an.

Miểu Miểu biết, hắn đang đợi câu trả lời của nàng. Đột nhiên nghe được tự bạch của Dịch Thiên, trong lòng Miểu Miểu đã nổi lên tầng tầng lớp lớp sóng ngầm hạnh phúc. Dịch Thiên không phải là một người biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng mỗi lần hắn nói đều là những lời khiến nàng chìm sâu vào bên trong. Nàng biết chứ, nàng vẫn luôn biết, Dịch Thiên vốn là yêu nàng, yêu đến tâm can. Một nam nhân bá đạo lạnh lùng như vậy, cho tới bây giờ đối với nàng đều là bảo vệ nàng, yêu nàng đến thiên địa xoay chuyển, nam nhân như vậy, cho dù hắn đối với người khác lạnh lùng, vô tình như thế nào thì đối với bản thân nàng đều là thâm tình cùng che chở, nàng làm sao mà dứt bỏ được đây, làm sao mà buông tay được đây.

“Ta đói bụng.” Miểu Miểu nhẹ giọng nói, vẫn như cũ không hề mở mắt. Nhưng Dịch Thiên lại vui mừng khôn xiết, chỉ cần nàng chấp nhận nói chuyện với hắn, tự lòng đem ý muốn nói cho hắn biết, vô luận là cái gì hắn cũng nguyện ý vì nàng mà hòan thành. Mặc dù nàng vẫn chưa trả lời gì cả, nhưng nàng không cự tuyệt ta, vẫn giống như trước đây nói cho ta biết nàng đói bụng, nàng vẫn là Miểu Miểu của hắn.

Dịch Thiên bế lấy Miểu Miểu nhanh chóng về lại tửu lầu, những kẻ trong tửu lầu đã từng khi dễ Miểu Miểu giờ phút này đều đã bị đám người Vụ Huyền bắt lại, đang chờ Miểu Miểu đến xử lý. Nhìn thấy Dịch Thiên bế Miểu Miểu xuất hiện, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may quá, phu nhân không sao, nếu không cái tửu lầu này nhất định là bị chủ thượng san bằng rồi.

“Phu nhân, mấy tên này xử lý thế nào đây?” Vụ Huyền bước đến hỏi. Miểu Miểu hé mắt nói: “Sao cũng được.” Lúc này không có tâm tình mà so đo mất thứ này, đói sắp chết rồi. Sao cũng được vốn là ý gì, hay là đem ra bêu đằng trước, Vụ Huyền ngẫm lại hay là cứ làm như vậy đi.

Ngồi ở trong phòng, Miểu Miểu chính là mồm to miệng lớn nhai nuốt thức ăn vừa đưa tới, tất cả mọi người đều đứng ở một bên không dám nói lời nào, bọn họ chỉ im lặng đứng nhìn bộ dáng e dè cẩn thận, tốt nhất là thông minh một chút đi, chứ không phu nhân đem tội của chủ thượng trút lên đầu bọn họ, như vậy không ổn tí nào, khẳng định là sẽ chết rất thảm.

Bất quá mấy thứ đó chẳng ảnh hưởng gì đến Tiểu Vũ, “Ta hỏi này tỷ bao lâu rồi không ăn gì hả?” Tiểu Vũ nhìn bộ dạng Miểu Miểu nhai nuốt ngấu nghiến như vậy, không nhịn được hỏi. Mọi người gật đầu, bọn họ cũng rất muốn biết vấn đề này, bọn họ ra ngòai tìm phu nhân cũng mới có một ngày, chẳng lẽ phu nhân đói đến như vậy sao?

“Tiểu Vũ, cũng chỉ có đệ tốt, đệ quan tâm ta nhất rồi.” Dứt lời, quay lại liếc mắt quét mọi người một cái bao gồm cả Dịch Thiên, các ngươi đều là người xấu, một chút cũng không quan tâm ta. Mọi người không biết nói gì, bọn họ là không dám nói nha.

“Được rồi, ta thấy tỷ lập mộ phần rồi, tỷ cũng thật là thiên tài a, lấy cây làm thành bia gỗ luôn.” Tiểu Vũ trêu chọc.

Nghe đến đó, Miểu Miểu đang ăn ngấu nghiến đột nhiên ngừng đũa, thở dài: “Tiểu Vũ, ta đã hại chết vị đại gia kia rồi.” Cảm giác tội lỗi lại dâng lên. Dịch Thiên đưa tay định nắm lấy tay Miểu Miểu an ủi, Miểu Miểu lại rụt tay về, né ra, tay Dịch Thiên bị hẫng, chậm rãi thu tay.

Sắc mặt mọi người nhất thời khẽ động, chẳng lẽ phu nhân vẫn chưa tha thứ cho chủ thượng? Từ lúc lên lầu đến giờ, phu nhân vẫn chưa nói một câu nào với chủ thượng, cũng không thèm liếc mắt nhìn chủ thượng một cái, là bọn hắn suy nghĩ quá lạc quan rồi sao, phu nhân vẫn còn để ý đến hai chữ đó sao.

“Thật ra là xảy ra chuyện gì?” Tiểu Vũ hỏi tiếp, bây giờ chỉ còn có Tiểu Vũ dám nói thôi, hơn nữa hình như phu nhân rất vui vẻ trả lời, Tiểu Vũ, hỏi nhiều một chút đi, chúng ta cũng rất muốn biết a.

Miểu Miểu mắt mũi tèm lem bắt đầu kể lại, nói đáng thương thế nào, ủy khuất thế nào, mọi người nghe kể trong lòng cũng xót xa nhưng lại cũng rất muốn cười, vận khí của phu nhân thật đúng là không thể nói là bình thường nha, đường xá bằng phẳng như vậy mà còn làm lật xe được, chỉ tội cho vị đại gia kia, không hiểu chuyện gì xảy ra liền mất mạng.

“Tiểu Vũ, tiền của ta không mang theo, đệ cho ta mượn ít tiền đi, ta đi hậu táng vị đại gia.” Miểu Miểu khụt khịt mũi nói, giọng ta nức nở như vậy mà tại sao không kiếm được một giọt nước mắt nào là sao hả, xem ra ta không phải là người giỏi diễn trò. Miểu Miểu đã quên mất, nam nhân không dễ dàng rơi lệ, mặc dù còn có Vụ Thiến nhưng nàng ta vẫn đủ định lực.

“Phu nhân, chủ thượng đã phân phó chúng ta hậu táng hắn rồi.” Lúc này Vụ Huyền nói chen vào.

“Ờ” Miểu Miểu lơ đãng đáp, đột nhiên ngẩng mặt lên trời nói: “Ta muốn tắm.” Mọi người lập tức vội vàng chạy ra.

Nước tắm đưa tới rồi, quần áo sạch sẽ cũng đưa tới rồi, Miểu Miểu trừng mắt nhìn mọi người vẫn còn ở lại trong phòng, sao hả, các ngươi còn muốn nhìn ta tắm nữa hả. Tất cả nhất tề lắc đầu, muốn hay không gì thì bọn họ vẫn muốn sống lâu một chút, trong nháy mắt mọi người đều biến mất.

Miểu Miểu nhìn chằm chằm một vị còn lưu lại không chịu đi. Dịch Thiên thấy vậy, chậm rãi xoay người đi ra cửa, Miểu Miểu nàng thật sự không tha thứ cho ta sao. [L: ối dào, gặp bạn là bạn giận cho 1 tháng.]

Nhìn Dịch Thiên nhẹ nhàng khép cửa lại, Miểu Miểu hừ một tiếng rồi ca hát khẽ khẽ đi tắm rửa, Dịch Thiên, đừng trách ta nhẫn tâm, ai bảo chàng khi dễ ta như vậy, ta cũng muốn ăn hiếp lại chàng.

Mọi người chờ ở dưới lầu, nhìn chủ thượng cùng phu nhân vẫn còn ở trong phòng, trong lòng tung hô một cái, như vầy chung quy cũng tốt hơn một chút rồi. Cuộc sống u ám bất ổn như vậy, bọn họ thật sự rất khổ nha. Vui sướng chưa được một khắc, khắc tiếp theo đã tròn mắt nhìn, tại sao chủ thượng cũng đi ra rồi, mà vẻ mặt lại ảm đạm như thế. Vẻ mặt chủ thượng mấy ngày nay đều đem chưng hết ra ngòai, vẻ mặt ảm đạm như thế nói lên cái gì, mọi người vừa nhìn là hiểu ngay. Phu nhân, thật sự còn đang tức giận.

Mở cửa phòng, Miểu Miểu đi ra, ăn uống no say, tắm rửa sạch sẽ, cả người cũng thỏai mái hơn nhiều. Tung tăng vui vẻ từ trên lầu chạy xuống. Ánh mắt mọi người lập tức đều tập trung trên người nàng, sợ nàng đột nhiên biến mất.

Miểu Miểu không có chút gì có vẻ là dừng lại, lướt qua mọi người đi thẳng ra cửa. “Phu nhân?” Mọi người cùng lên tiếng, phu nhân lại muốn đi đâu nữa?

“Cái gì?”Miểu Miểu dừng bước kinh ngạc hỏi, sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ, ta lại quên trả tiền, có điều ta không có tiền, Tiểu Vũ, đệ tốt với ta như vậy, sẽ giúp ta trả tiền chứ ha.” Miểu Miểu quay lại, lôi kéo Tiểu Vũ.

Sắc mặt mọi người trong nháy mắt thảng thốt, ý của phu nhân là gì, là muốn vẽ rõ giới hạn với bọn họ sao? Tiểu Vũ khẽ nhíu mày, chậm rãi lấy từ trong ống tay áo ra một xấp ngân phiếu, coi thử nữ nhân này lại muốn làm trò gì nữa.

Miểu Miểu đưa tay cầm lấy, rút ra một tờ, đập cái rầm lên quầy: “Chưởng quỹ, tính tiền.” Chưởng quỹ liếc Dịch Thiên một chút, lại nhìn Miểu Miểu một cái, lại ngó qua tờ ngân phiếu, ba chỗ cùng làm khó, ông trời ơi, rốt cuộc muốn sao đây, cái mạng của ta tại sao khổ như vậy a, không đối đãi phu nhân đàng hoàng vốn đã là chỉ có con đường chết rồi, bây giờ còn như vậy, hắn nên làm cái gì bây giờ a.

Nhìn chưởng quỹ một hồi lâu vẫn bất động, Miểu Miểu hào sảng phất phất tay nói: “Quên đi, không cần thối lại. Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi.” Dứt lời, liền muốn rời đi. Tiểu Vũ lắc đầu, mới vừa rồi còn không thèm để ý đến ta, cần tiền rồi mới nhớ ra ta.

Dịch Thiên từ lúc mới bắt đầu đều không nói tiếng nào, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Miểu Miểu, sắc mặt ngày càng thâm trầm, Miểu Miểu, nàng đúng là vẫn muốn rời khỏi ta sao? Ta chỉ muốn ích kỷ giữ nàng lại, ích kỷ yêu thương nàng, nhưng nàng thật sự không muốn sao?

Thẳng cho đến khi thân ảnh Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ biến mất ở trước cửa, tất cả mọi người hòan tòan sững sờ đứng ngây ra, phu nhân, người thật sự cứ như vậy mà đi sao, vậy còn chủ thượng phải làm sao bây giờ?

Nhìn thân ảnh Miểu Miểu nhanh chóng biến mất, Dịch Thiên đột nhiên cảm thấy trong lòng thiếu mất một thứ gì đó, trống rỗng, trước tửu lầu người đến người đi nhưng hắn cũng không còn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia rồi, sẽ không còn ai làm nũng với hắn, cười đến mê mẩn với hắn, Miểu Miểu, đã vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc đời hắn rồi.

“Dịch Thiên, ngươi còn sững sờ ở đó làm gì, ta không biết cưỡi ngựa.” Giọng Miểu Miểu đột nhiên truyền đến, một cái đầu nho nhỏ ngòai cửa lớn thò vào ngó nghiêng, sau đó cả giận nói: “Vụ Huyền nữa, Tiểu Vũ cũng không biết cưỡi ngựa, tại sao ngươi còn ngốc ra ở đó.”

Vụ Huyền có phản ứng đầu tiên chạy lại: “Vâng, phu nhân, thuộc hạ đi liền.” Lại đẩy đẩy những ngươi khác, đi đi, còn muốn ở lại nhìn cái gì.

Miểu Miểu đầu vẫn chưa quay đi, cả người liền rơi vào trong vòng tay ấm áp của ai đó. “Nàng không bỏ đi?” Dịch Thiên ôm Miểu Miểu, cằm đặt ở trên vai nàng lẩm bẩm.

“Phu quân của ta ở đây, ta còn có thể đi đâu.” Miểu Miểu quay lại ôm Dịch Thiên, nhẹ nhàng dựa vào trước ngực Dịch Thiên hít thật sâu mùi hương của hắn.

___________________________

L: Không biết là do bạn đọc đi đọc lại nhiều quá hay sao mà giờ thấy Dịch Thiên sủng Miểu Miểu cứ là thấy sến vô bờ bến nha. Chỉnh xong chương này chỉ biết nói một câu: “Ớ, hết cãi rồi à.” =.= mình có quá tàn nhẫn ko ọ_ọ

Bình luận





Chi tiết truyện