Vụ Huyền đang bận rộn ở tửu lầu, đột nhiên Xu Xu khóc nức nở chạy từ ngòai cửa thẳng vào phòng, sau đó đóng sầm cửa lại, trốn ở trong phòng gào khóc thảm thiết.
Vụ Huyền kinh hoảng bật dậy ném đồ đang cầm trong tay đi, chạy đến đập cửa hỏi: “Xu Xu, có chuyện gì vậy, nàng mở cửa trước đi…” Thành thân cũng đã gần hai năm rồi, ngày nào Xu Xu cũng ríu rít cười đùa, chưa từng thất thố như hôm nay.
“Xu Xu, nàng đừng khóc nữa, mở cửa ra trước đã, được không?” Vụ Huyền ở ngòai cửa nhẹ giọng dỗ dành, ai dè Xu Xu nghe vậy tiếng khóc càng to hơn, rầm, vang lên một tiếng nổ lớn, cửa nát bét. Đầu tiên là Xu Xu sửng sốt, sau đó nhìn thấy Vụ Huyền đi vào, liền càng gào khóc lớn hơn.
“Sao vậy, ai ăn hiếp nàng, ta đánh hắn cho.” Vụ Huyền ôm Xu Xu, dỗ trái dỗ phải, nhưng nước mắt Xu Xu càng lúc càng rơi nhiều hơn, không nói gì cả cứ khóc nức nở như thế. Vụ Huyền cuống đến quắn cả mông, làm sao cho phải a.
Không còn cách nào, đành phải ôm Xu Xu, để cho nàng khóc cho đã. Cuối cùng, giống như đã trôi qua một thế kỷ, Xu Xu cũng ngừng lại. Vụ Huyền lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, phỏng chừng là Xu Xu đã đem hết nước mắt tích góp trong hai năm khóc hết rồi. Vậy cũng tốt, khóc hết một lần đi, chứ cứ tiếp tục thêm mấy lần nữa hắn chịu không có nổi.
“Sao nào?” Vụ Huyền một bên lau đi nước mắt cho nàng, một bên nhẹ nhàng hỏi, nhìn nàng khóc ra nông nổi này, chắc chắn là xảy ra chuyện trọng đại.
“Thiếp mang thai rồi.” Xu Xu khụt khịt mũi, mặt nhăn nhăn, khuôn mặt nhỏ nhắn rầu rĩ nói.
Mang thai? Ta sắp làm cha rồi? Vụ Huyền lặng đi một lúc lâu sau mới có phản ứng, ha ha ha, hắn sắp làm cha rồi. Có điều, nghi vấn cũng rất nhiều.
“Mang thai vốn là chuyện tốt a, chẳng lẽ chúng ta có bảo bối nàng lại không vui?” Vụ Huyền hỏi, mặc dù chuyện có bảo bối khiến cho hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn, thiếu chút nữa là hét to lên, nhưng dỗ dành mẹ của con mình mới là tiêu chuẩn hàng đầu, hưng phấn của mình để sau cũng được.
“Vui, nhưng lại càng lo lắng.” Xu Xu nói một cách ấm ức.
“Lo chuyện gì?” Bây giờ có thể nói bọn họ có tiền, có quyền, có thế, hơn nữa lại không có kẻ địch, không có chuyện gì để lo lắng a.
“Chờ cho con của chúng ta sinh ra, hài tử của phu nhân cũng đã lớn hơn nữa rồi, đến lúc đó, ngày nào cũng ăn hiếp bảo bối của chúng ta, làm sao bây giờ a, hu hu hu…” Dứt lời lại không nhịn được bắt đầu khóc tiếp.
Ách, Vụ Huyền vừa nhớ ra cũng nhíu mày, quả thật là một vấn đề nghiêm trọng, nhìn con gái của nhà Vụ Liệt là biết, thật bi thảm a.
“Chúng ta chuyển nhà.” Vụ Huyền vỗ ngực nói, bọn họ không thể ngày nào cũng đến nhà chúng ta được, ý kiến này không tệ.
“Phu nhân đã từng nói, có hài tử sẽ phải đưa tới Vụ Thiên Các, lúc đầu chúng ta cũng đã đồng ý rồi.” Xu Xu nhớ đến liền hối hận khôn nguôi, khi đó chưa nhìn ra bản chất của thiếu chủ cùng tiểu thư, bây giờ thì hay ho rồi, chỉ mới là đứa con nít ba tuổi, bản lĩnh hành hạ người khác càng ngày càng cao.
Ách, Vụ Huyền nghe xong mặt mày choáng váng, làm sao mà lại quên mất vụ này rồi. Người khác biết được bản thân sắp làm cha làm mẹ đều hạnh phúc vô ngần, chỉ có bọn họ là mặt chau mày ủ, số khổ a.
***
“Vụ Kiếm, chàng đứng lại đó cho thiếp.” Uyển Nhi chống tay lên hông hét lớn theo bóng lưng của Vụ Kiếm.
“Có chuyện gì cần chỉ giáo a?” Vụ Kiếm mặt cười như hoa nở quay đầu lại.
“Chàng ăn thiếp sạch sẽ không còn gì giờ định bỏ trốn sao?” Uyển Nhi vội vàng bước tới, nhìn chằm chằm Vụ Kiếm, chỉ sợ hắn xoay người một cái là chạy mất.
“Lúc đó là do chúng ta say rượu lọan ý, ta không có một chút cảm giác nào cả.” Vụ Kiếm vội vàng nói, nhưng không phải đâu nha, thật sự chỉ là uống một chút rượu mà thôi, căn bản là không có say, làm sao mà lại thành ra thế này chứ. Cũng tại ánh trăng lúc đó quá đỗi dịu dàng, cùng tại màu son trên mặt nàng quá đỏ đi, nhìn nàng đến mất cả hồn, trời ơi.
“Không có cảm giác, vậy chàng gọi tên thiếp làm gì?” Uyển Nhi càng nghe càng muốn giận.
“Lúc ấy chỉ có cô cùng ta, ta không gọi cô, chẳng lẽ tự mình gọi mình.” Vụ Kiếm càng nói thì giọng càng nhỏ.
“Cái gì, hừm. Không muốn chịu trách nhiệm, lão nương không thèm ngươi chịu trách nhiệm.” Uyển Nhi hét cho Vụ Kiếm một câu rồi thở hổn hển bỏ đi, nam nhân gì chứ, lại không muốn chịu trách nhiệm, tức chết nàng mất.
“Ta không có nói là không chịu trách nhiệm mà.” Nhìn bóng lưng đang thở phì phì của Uyển Nhi, Vụ Kiếm thấp giọng nói, chỉ là cần chút thời gian để thích ứng thôi. Mới vừa tỉnh lại, nhìn thấy chính mình đang quấn quít với thân thể Uyển Nhi, liền thấy trời đất u ám, tối hôm qua đã phạm cái chuyện tốt gì vậy a, ý nghĩ đầu tiên chính là trốn trước đã, không ngờ rằng Uyển Nhi đã đuổi theo nhanh như vậy. Bây giờ thì gay to rồi, phỏng chừng là đã xem hắn như kẻ thù không đội trời chung rồi.
“Cái tên Vụ Kiếm chết tiệt này, Vụ Kiếm thối tha, cứ như thế không muốn chịu trách nhiệm, chẳng lẽ ta tệ như vậy sao, hừ.” Uyển Nhi cứ hầm hầm đi về phía trước, vô tình đi thẳng ra khỏi thành.
“Uyển Nhi, quả nhiên là mày ở đây, đi, theo tao về.” Ca ca của Uyển Nhi không biết ở đâu nhảy ra.
“Ách, ha ha, ca ca, đã lâu không gặp rồi a.” Uyển Nhi đang định tìm cơ hội chạy trốn đã bị ca ca nàng túm lại: “Mày còn muốn trốn, tao tìm mày suốt hai năm, cuối cùng cũng tìm ra, theo tao về nhà thành thân.” Nam tử nói một mạch, lôi kéo Uyển Nhi đi.
“Ca ca, ca ca, chờ chút.” Vừa nói lại vừa ngóai đầu nhìn phía sau, Vụ Kiếm chết tiệt kia, tại sao lại không đuổi theo chứ.
“Không cần nói láo, tao đã hỏi thăm qua từ trước, mày chưa thành thân với tiểu tử kia, tao đã nói mà, lúc đầu ở đâu lại nhảy ra một tình lang, thì ra là giải mạo, cho dù thế lực của Vụ Thiên Các có lớn thế nào đi nữa cũng không thể đọat vợ người khác, đi, nhanh lên.” Nam tử đẩy mạnh Uyển Nhi một cái.
“Cho dù muội chưa thành thân với chàng, muội cũng đã là người của chàng rồi.” Lời Uyển Nhi nói ra thật dọa người.
“Cái gì?” Nam tử kinh hãi, nhưng sau đó lại nói ngược lại: “Mày tưởng rằng tao sẽ tin sao?” Coi gã là con nít ba tuổi chắc.
“Không tin thì có thể tìm một bà mụ đến nghiệm chứng.” Uyển Nhi bất cần, cho dù Vụ Kiếm không cần nàng, nàng cũng không muốn quay về gả cho tên công tử đào hoa kia.
“Tiện nhân, làm sao mà tao lại có một muội muội như mày chứ, làm ô uế cả bộ mặt nhà họ Quang chúng tao, mày chết ở đâu đó cho tao, đừng có bao giờ trở về.” Gã đó tát Uyển Nhi một cái, sau đó tức giận bỏ đi. Vốn là định gả Uyển Nhi vào một nhà tốt, bọn họ có thể dựa hơi một chút, bây giờ nó chỉ là tàn hoa bại liễu, có cho người ta cũng không thèm, thật sự là xúi quẩy mà.
Uyển Nhi ôm mặt mình, tại sao hôm nay xui xẻo vậy chứ, nhà không về được, nàng cũng chẳng cảm thấy đau lòng, từ nhỏ, cha mẹ cùng ca ca đã coi thường vì nàng là con gái, chờ nàng lớn lên một chút liền tìm cách gả chồng cho nàng, lúc nào cũng muốn tìm một người có quyền có thế, cuối cùng biến nàng thành trò cười cho hàng xóm láng giềng.
Không về nhà được, cũng không muốn đi Trầm Luân Sương, Uyển Nhi vừa đá đá mấy viên sỏi trên mặt đất vừa đi tiếp, vậy đi đâu đây. Đúng rồi, đi tìm Miểu Miểu, chắc chắn phu nhân sẽ thu nhận giúp đỡ mình.
“Uyển Nhi đã về chưa?” Vụ Kiếm kéo một hạ nhân lại hỏi, nguyên cả một ngày hôm nay không hề thấy nàng đâu, nha đầu kia có lẽ là bị chọc tức rồi.
“Tiểu thư chưa có về ạ.” Hạ nhân cung kính trả lời.
Vẫn chưa về nữa, Vụ Kiếm nhìn nhìn sắc trời, có chút lo lắng, trăng cũng đã lên đến ngọn cây rồi, nàng có thể đi đâu chứ. Lập tức đem hết công việc trong Trầm Luân Sương giao phó xong, còn chính mình thì vội vàng chạy ra ngòai tìm người. Aizzz, bản thân mình đang làm cái gì thế này, sáng sớm ngoan ngoãn nói hết tâm sự trong lòng không phải là xong rồi không.
Tìm hết cả Quang Đô cũng không tìm thấy Uyển Nhi, chỉ còn mỗi hoàng cung là chưa lục nữa thôi. Có điều cũng không nghĩ đi vào đó tìm, làm sao mà nàng đi hoàng cung được chứ, không có võ công, cũng không có lệnh bài, muốn đi vào cũng khó khăn. Vậy rốt cuộc là đi đâu chứ?
“Vụ Kiếm đại nhân, có người nói hôm nay có thoáng thấy tiểu thư ở ngoài thành, lúc ấy nàng bị một nam nhân lôi kéo, sau không biết xảy ra chuyện gì, nam nhân đó tát nàng một cái rồi bỏ đi, một lúc sau tiểu thư cũng một mình rời khỏi.” Một người chạy đến báo cáo tin tức mới nhất cho Vụ Kiếm.
Nam nhân, lại còn đánh nàng, ánh mắt Vụ Kiếm lập tức trở nên sắc bén, dám hiếp đáp Uyển Nhi. Chắc chắn là cái tên ca ca của nàng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, trong hai năm nay gã tìm nàng khắp nơi, hắn biết hết, lần nào cũng thu xếp gọn gàng, nể mặt gã là ca ca của Uyển Nhi nên không làm gì gã, không ngờ gã còn dám đánh Uyển Nhi, Vụ Kiếm vừa nhớ lại, sắc mặt liền sa sầm.
“Chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn đi Vụ Thiên Các.” Vụ Kiếm trầm giọng nói, quay về tìm chủ thượng mượn binh mã, lật nền nhà lão anh của Uyển Nhi lên.
***
“Hử, Uyển Nhi, muội đến một mình hả?” Miểu Miểu kinh ngạc nhìn Uyển Nhi xuất hiện một thân một mình ở Vụ Thiên Các, tại sao Vụ Kiếm lại không tới chứ.
“Ừm, muội đến một mình, có nước không, cho muội một miếng, khát sắp chết rồi.” Uyển Nhi nhớ lại càng tức thêm, trước hết uống miếng nước hạ hỏa đã.
“Để con đi lấy.” Dịch Khiếu nhỏ bé anh dũng đứng ra nhận nhiệm vụ.
“Không cần, không cần, thiếu chủ, người cứ làm việc của người, để ta tự làm là được.” Uyển Nhi vội vàng đứng dậy, tự mình chạy đến cạnh bàn cầm ấm trà đổ vào miệng. Cậu nhóc này mà cầm đến thứ gì nàng cũng không dám uống, nhớ lúc đầu cậu nhóc giúp nàng bưng nước đến, nàng liền chạy ba ngày, lần đầu nàng cứ tưởng là do mình ăn bậy ăn bạ. Lần thứ hai cũng uống nước cậu nhóc bưng đến, kết quả là ngày hôm sau mặt nổi đầy nhọt, lần này thì nàng liền nghi ngờ cái tên tiểu tử kia rồi. Khởi binh đến hỏi tội, không ngờ tiểu tử kia cây ngay không sợ chết đứng nói muốn thử thuốc do Tiểu Vũ cho có linh nghiệm hay không, khiến mọi người cười ngất.
Dịch Khiếu chép chép miệng, đi ra khỏi cửa phòng, chẳng thú vị gì cả, bây giờ chẳng có ai dám ăn cái gì do cậu nhóc cầm đến cả, aiz, phải đổi chiêu khác thôi.
“Vụ Kiếm đâu?” Chờ Uyển Nhi uống xong rồi, Miểu Miểu mới mở miệng hỏi.
“Cái tên nam nhân chết tiệt kia, đừng có nhắc hắn với muội, nhắc tới là muội muốn phát hỏa rồi, không thèm chịu trách nhiệm.” Uyển Nhi mặt mày óan hận.
“Không chịu trách nhiệm, hắn ăn muội rồi hả?” Miểu Miểu hoảng hốt kêu lên.
“Phu nhân, người muốn để cho mọi người đều nghe thấy hả.” Uyển Nhi vội vàng bịt miệng Miểu Miểu lại, thế nhưng đã bị một người khác nghe được rồi.
“Ăn xong mà sao cô còn ở đây?” Dịch Tiếu nhỏ xinh đang ngồi ở mép giường lạnh lùng hỏi, ăn xong không phải là biến mất sao.
“Ách, tiểu thư, ăn này không phải là ăn cái kiểu kia, không giống nhau.” Uyển Nhi không biết làm gì khác hơn là cố gắng giải thích đến cùng, tiểu thư này kế thừa hoàn toàn tính cách của chủ thượng, không, tiểu công chúa này còn nghiêm trọng hơn phụ thân, lạnh lùng đến chịu không nổi, ngọai trừ có chút ấm áp với Miểu Miểu, còn đối với người khác đều là lạnh như băng, đến như chủ thượng cũng phải nhìn sắc mặt của cô bé.
“Không giống ở chỗ nào?” Dù sao đến cuối cùng cũng là con nít, cho dù lạnh lùng thì vẫn có cái tính tò mò.
“Cái này, ta có nói qua cũng sẽ không hiểu đâu, chờ tiểu thư trưởng thành rồi sẽ biết.” Uyển Nhi mặt mày đau khổ, chuyện này làm sao mà nàng có thể giải thích với một đứa trẻ được chứ a.
“Hừ.” Thanh âm không vui phát ra từ lỗ mũi Dịch Tiếu, cô bé nhảy xuống giường đi ra cửa, không nói thì cô bé đi tìm người khác hỏi.
Miểu Miểu nhún nhún vai, nàng thật sự bó tay với hai đứa nhỏ này. “Vậy Vụ Kiếm có biết muội đến đây không a, à, mà trên mặt của muội là xảy ra chuyện gì vậy, hắn đánh muội hả?” Lúc này Miểu Miểu mới phát hiện một bên mặt Uyển Nhi hằn năm dấu ngón tay.
“Không phải hắn, là ca ca của muội. Bây giờ muội không còn nơi nào để đi, phu nhân, người phải thu nhận muội a.” vẻ mặt Uyển Nhi cầu xin. Đột nhiên lại nổi xung lên nói: “Nếu Vụ Kiếm hỏi tìm muội, thì nói không biết.” Cái tên nam nhân chết tiệt này không cho hắn chịu chút đau khổ còn tưởng mỗi ngày nàng sẽ lại quấn hắn sao, mơ đi.
“Yên tâm, cứ tin tưởng ta.” Miểu Miểu vỗ vỗ ngực nói, đã lâu không chọc Vụ Kiếm, đây chính là cơ hội tốt a.
Sáng sớm hôm sau, Vụ Kiếm chạy đến Vụ Thiên Các, dựng Dịch Thiên cùng Miểu Miểu đang ngủ say dậy. “Chuyện gì?” Dịch Thiên lạnh lùng mở mắt hỏi, hắn còn chưa ôm vợ hắn cho thỏa mãn, đã bị dựng dậy, tâm trạng này thật sự khó chịu nha.
“Ách, chủ thượng, có thể cho thuộc hạ mượn một vài binh mã không?” Vụ Kiếm thấy thế e dè hỏi, hình như mình đã làm hỏng chuyện gì tốt của chủ thượng thì phải, nhìn vẻ mặt khó chịu của chủ thượng như vậy, đến da mặt mình cũng căng cứng luôn.
“Ngươi muốn binh mã để làm gì?” Miểu Miểu vừa ngáp vừa hỏi, chẳng lẽ là định đi tìm Uyển Nhi.
“Thuộc hạ muốn san bằng nhà của ca ca Uyển Nhi, dám đánh Uyển Nhi.” Vụ Kiếm tức giận nói.
“Làm sao mà ngươi biết được, không phải là do nàng rời khỏi ngươi cho nên mới gặp phải ca ca nàng sao.” Tuyệt đối là Miểu Miểu chưa tỉnh ngủ.
“Có người nhìn thấy báo cho thuộc hạ biết, hở, khoan đã, mà sao người lại biết?” Có vẻ như Vụ Kiếm tỉnh táo hơn nàng nhiều.
“Hả, ta biết cái gì chứ, ta không biết, ta mệt.” Miểu Miểu đưa đầu gác lên vai Dịch Thiên nhắm mắt giả bộ ngủ.
“Muốn binh mã thì tự mình đi điều.” Dịch Thiên nói xong ôm Miểu Miểu đi về lại trong phòng.
Vụ Kiếm thấy vậy cũng không thèm vội vàng nữa, phu nhân giả bộ hồ đồ chứ hắn không hồ đồ, chắc chắn là Uyển Nhi đã đến đây. Lập tức chạy đến phòng mình nhìn, không có ai cả, lại chạy đến phòng trước đây Uyển Nhi đã ở nhìn một cái, cũng không có ai, chẳng lẽ không có ở đây thật.
Vụ Kiếm giống hệt quả cà bị mốc sương cúi đầu lủi thủi ra khỏi phòng, đột nhiên trước mắt sáng ngời, vội vàng chạy tới, vẻ mặt tươi cười hỏi han: “Tiểu thư, mới sáng sớm người đã rời giường rồi a. Thuộc hạ muốn hỏi một chút, hôm qua Uyển Nhi có đến đây không vậy?”
“Uyển Nhi?” Dịch Tiếu nhướng mày hỏi, Uyển Nhi là ai, cô bé không biết nha.
“Chính là nha đầu trước đây vẫn thường hay đi cùng thuộc hạ.” Vụ Kiếm vội vàng giải thích, vị tiểu thư này ngọai trừ người của Vụ Thiên Các thì chẳng nhớ rõ ai cả.
“Có tới, nói là bị ngươi ăn.” Nửa câu đầu làm cho Vụ Kiếm vui vẻ cực kì, nhưng nửa câu sau khiến cho hắn trợn tròn cả mắt. Ăn, tiểu thư nói ra thật trơn tru nha, không nhìn thấy đám nha hòan bên cạnh đang cười trộm sao.
“Ha ha, ha ha, bây giờ nàng ấy ở đâu vậy?” Vụ Kiếm đành phải cười khan vài tiếng rồi hỏi.
“Không biết.” Dịch Tiếu trả lời rất nhanh, hôm qua mẫu thân có nói, không được nói cho hắn biết.
“Tiểu thư, thật sự là người không biết sao?” Mặt Vụ Kiếm lập tức xìu xuống.
Dịch Tiếu cũng không thèm nhìn hắn nữa, trực tiếp đi thẳng, lời cần phải nói đều đã nói xong rồi, còn dây dưa làm gì chứ.
“Ta biết.” Dịch Khiếu xông ra.
“Thiếu chủ, người biết thật sao?” Mặt Vụ Kiếm lập tức phát ra ánh sáng của hy vọng.
“Chỉ cần ngươi uống cái này, ta lập tức nói cho ngươi biết.” Dịch Khiếu đưa ra trước mặt Vụ Kiếm một viên thuốc bất minh.
Vụ Kiếm lui về sau mấy bước, run run hỏi: “Thiếu chủ, đây là cái gì?”
“Không có gì, chính là thuốc xổ siêu mạnh, Tiểu Vũ nói có thể kéo đến năm ngày, ta muốn thử xem sao.” Dịch Khiếu nói cứ như không.
“Thiếu chủ, người tha cho thuộc hạ đi.” Vụ Kiếm vẻ mặt cầu xin, kéo đến năm ngày hắn còn là người sao.
“Không uống thì quên đi.” Dịch Khiếu chép chép miệng.
“Được rồi, chết thì cũng chết rồi, thuộc hạ uống, có điều uống xong thiếu chủ phải nói Uyển Nhi ở đâu đó.”
“Một lời đã định.”
Vụ Kiếm nhận lấy viên thuốc, nuốt xuống. Thần a, thời khắc đó thật lâu a.
“Nàng ta mới vừa rời giường đi đến hoa viên. Ồ, đúng rồi, chính là căn phòng mà ngươi mới đi ra đó.” Dịch Khiếu cười vô cùng gian trá nha.
Vụ Kiếm trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh, rất, rất, rất là hà hiếp người ta.
Kết quả Vụ Kiếm kéo suốt năm ngày, nhìn Vụ Kiếm hấp hối gần chết, Uyển Nhi liền dễ dàng tha thứ cho hắn, còn hơn là nàng xuống tay, hắn có vẻ còn thảm hại hơn thế nữa, thôi quên đi, không so đo.
Bình luận
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1