chương 15/ 130

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, ngày nào cũng giống ngày nào, gió êm sóng lặng. Mỗi sáng Doanh Tích đều mang theo bữa sáng đến tìm Miểu Miểu, có điều lúc này mang cả ba phần, đáng tiếc là phần thứ ba này Dịch Thiên căn bản không đụng tới. Doanh Tích buổi sáng đến càng ngày càng sớm, sắc mặt Miểu Miểu càng ngày càng tối, lâu ngày chưa được ngủ nướng a. Cô ta cùng Liễm Diễm chưa có bất cứ hành động nào bất thường, chắc là Hồng Lăng kia chưa cung cấp tin tức đến cho các nàng. Mấy ngày này thật sự rất nhàm chán.

Sáng sớm hôm nay, Doanh Tích theo lệ thường lại đến chờ Miểu Miểu rời giường, mang tiếng là chờ nàng rời giường, trên thực tế vốn là thúc giục nàng rời giường, Miểu Miểu đầu bốc hỏa. Túm tên Dịch Thiên đang bước khỏi giường mắt chớp chớp nũng nịu: “Thiên à, ta mệt mỏi quá a, ngươi bồng ta đi ăn bữa sáng đi.” Dịch Thiên sửng sốt, sau khi nhìn Miểu Miểu dài gần một thế kỷ mới đưa tay bế lấy Miểu Miểu đi vào trong viện, để coi thử cô nhóc này định làm cái gì.

Dịch Thiên ôm Miểu Miểu đi đến đối diện Doanh Tích ngồi xuống, Doanh Tích nhìn hai người ôm ấp nhau, tay để dưới bàn đã nắm chặt cái khăn đến mức tê dại, trên mặt vẫn tươi cười nhìn Dịch Thiên nhỏ giọng nói: “Dịch ca ca, thân thể Miểu Miểu không thỏai mái sao?” Miểu Miểu lập tức trả lời: “Không phải là không thỏai mái, chỉ là tối hôm qua quá mệt mỏi nên ngủ không ngon, bây giờ có chút buồn ngủ.” Dứt lời, nhìn lướt qua Dịch Thiên, ngáp một cái thật to. Dịch Thiên quay lại nhìn nàng một cái, tay để bên dưới căng cứng, người ngòai nhìn vào lại thấy hai người cực kỳ mập mờ.

Doanh Tích cười cười nói: “Vậy Miểu Miểu cứ đi ngủ tiếp đi, ta cùng với Dịch ca ca ăn sáng cũng được.” Miểu Miểu liền tóm lấy thời cơ, nhanh chóng trượt ra khỏi người Dịch Thiên, Dịch Thiên liền xoay tay, kéo Miểu Miểu trở về. Đứng lên, quay lưng về phía Doanh Tích nói: “Sau này buổi sáng không cần đến đây.” Sau đó bế Miểu Miểu đi thẳng về phòng. Phía sau Doanh Tích nhẹ nhàng đáp lại: “Vâng, Dịch ca ca.”

Trở lại trong phòng, Miểu Miểu liền giãy dụa, nhảy khỏi người Dịch Thiên, chạy đến bên cửa sổ, ngó thấy trong viện không còn bóng dáng của Doanh Tích nữa, tâm lý tự dưng cảm thấy sảng khóai a, từ nay về sau có thể ngủ nướng tiếp rồi. Xoay người lại đi đến cạnh Dịch Thiên, vỗ vỗ vai nói: “Ngươi phối hợp rất tốt, cảm ơn, cảm ơn.” Không đợi Dịch Thiên trả lời, liền bước ra khỏi phòng ngâm nga một khúc hát “Ngươi rốt cuộc có mấy người em gái tốt vậy, tại sao từng người một lại gả trong nước mắt…” Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của Doanh Tích, nhưng chắc chắn đang khóc thầm. Đi tới cửa phòng bên cạnh gõ mạnh, “Tiểu Vũ, dậy đi, đi ăn sáng…” Ánh mắt Dịch Thiên gắt gao đuổi theo Miểu Miểu, phát ra những tia sáng khó hiểu.

Lôi Tiểu Vũ ra Thiên Uyển, Miểu Miểu mặt mày hớn hở kể cho Tiểu Vũ nghe sự tích anh dũng vào buổi sáng, “Nếu tỷ không muốn nàng ta đến, bảo Dịch Thiên nói với nàng ấy một tiếng là được, bày trò như vậy không thấy trẻ con hả?” Tiểu Vũ sau khi nghe xong hỏi. “Nhóc thì biết cái gì, ở đây nhàm chán muốn chết, không bày trò ra làm, chắc ta mốc meo lên mất, ta vừa tranh thủ cho quyền ngủ của mình vừa khích cho cô ta ghen lên, nhất cữ lưỡng tiện, để xem tiếp theo cô ta làm trò gì, như vậy chúng ta mới có chuyện để làm chứ.” Miểu Miểu cực kỳ đắc ý nói.

“Lọai chuyện như thế này đừng có lôi ta vào …” Tiểu Vũ còn chưa nói hết, bị Miểu Miểu cắt ngang, “Nhanh, nhanh, ta vừa thấy Liễm Diễm đang cầm cái gì đi đến thư phòng của Dịch Thiên, chúng ta đi xem một chút đi.” Dứt lời, lôi lôi kéo kéo Tiểu Vũ chạy đi phía trước. Thật đáng xấu hổ, chẳng có một chút hình tượng nào cả, Tiểu Vũ trong lòng nghĩ thầm nhưng bước chân vẫn theo sát.

Cốc cốc, Miểu Miểu gõ xong thì đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Doanh Tích đã ở đó, mặt hơi đổi sắc, sau đó liền tươi cười chào hỏi: “Chào, tất cả mọi người đều ở đây a.” Vụ Liệt, Vụ Tiêm hướng Miểu Miểu thỉnh an xong đứng qua một bên, hai người nhìn nhau liếc mắt trao đổi một cái, phu nhân bình thường cũng không đến thư phòng, giờ mới hiếm hoi đến được một lần, vậy mà có hai người này ở đây, thật sự chọn đúng lúc a. Dịch Thiên nhìn Miểu Miểu đang đứng ở cửa hỏi: “Có việc gì?”

“Không có việc gì, chỉ là đang chán nên đến xem thử có việc gì làm không.” Miểu Miểu tiến tới, vừa thấy trước mặt Dịch Thiên hai phần điểm tâm, hét lên: “Ngươi thật sự cực kỳ hạnh phúc nha, còn có người làm điểm tâm cho ngươi ăn.” Dứt lời, đưa mắt liếc Doanh Tích, Liễm Diễm một cái.

“Ngươi muốn ăn thì nói, bảo phòng bếp đi làm, Vụ Liệt …” Dịch Thiên đang chuẩn bị phân phó Vụ Liệt, Miểu Miểu liền xua tay cắt đứt lời hắn, “Không cần đâu, ta muốn nếm thử tay nghề của Doanh Tích và Liễm Diễm, hai vị không ngại chứ.” Cười cười nhìn hai nàng nói, vẻ mặt đầy khẩn cầu.

Doanh Tích cùng Liễm Diễm có chút kinh ngạc khi nghe Miểu Miểu đề nghị, chỉ trong nháy mắt, hai người liền trở mặt cùng trả lời nhưng khác nhau, “Được mà, nếu Miểu Miểu cảm thấy ngon, lần sau ta làm nhiều một chút mang đến.” Đây là Liễm Diễm trả lời. Còn Doanh Tích lại nói: “Miểu Miểu muốn ăn thì cứ nói ta, lần sau ta làm cho ngươi ăn là được.”

Chết thật, xem ra chuyện hồi sáng làm cho Doanh Tích ghi thù rồi. Miểu Miểu lập tức nhìn Dịch Thiên liếc mắt một cái, Dịch Thiên đưa một tay ra ôm lấy thắt lưng Miểu Miểu, kéo tới đặt nàng ngồi lên đùi nói: “Ăn đi.” Miểu Miểu không khách khí hướng về phía phần của Liễm Diễm mà tấn công, vừa ăn vừa nói: “Liễm Diễm, ăn ngon quá, ngươi thật lợi hại.” Bên cạnh, Vụ Liệt cùng Vụ Tiêm tròn mắt nhìn, sau đó liếc nhau, trong mắt lóe lên đầy nghi vấn, cứ tưởng rằng bởi vì phu nhân cứu mạng chủ thượng nên chủ thượng mới bất đắc dĩ trao cho phu nhân địa vị này, bây giờ xem ra không đơn giản như vậy, nếu như phu nhân có thể đi vào trong tim chủ thượng thì thật sự là quá tốt, chủ thượng cô đơn như vậy rất lâu rồi, bọn họ chỉ biết đứng nhìn mà không có cách nào khác thay đổi.

Tiêu diệt hơn phân nửa, Miểu Miểu mới nhớ ra còn có Tiểu Vũ, ngẩng đầu nhìn Tiểu Vũ nói: “Tiểu Vũ, nhóc có muốn đến cùng ăn không?” Tiểu Vũ vẻ mặt khinh bỉ nói: “Tự mình ăn đi, coi chừng tỷ béo chết.” Miểu Miểu mặt đầy hắc tuyến, cái tên nhóc này thật sự không đáng yêu chút nào. Dịch Thiên nghe thấy, nhìn Miểu Miểu nói: “Ăn đi, ngươi có béo cũng là phu nhân của ta” Khụ khụ khụ, Miểu Miểu bị một miếng đồ ăn mắc nghẹn ngay cổ, nuốt cũng không được, nhổ ra cũng không xong, Dịch Thiên thật thích làm chuyện hù dọa người khác nha, làm cho bọn ta có chút sợ. Dịch Thiên một tay nhẹ nhàng vỗ lưng, một tay cầm lấy cốc trà Vụ Liệt đưa qua cho Miểu Miểu, cuối cùng cũng nuốt xuống được. Miểu Miểu quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Dịch Thiên, trừng mắt liếc hắn một cái, ngươi muốn hại chết ta hả. [L: oi Thiên ca ơi, nếu là em chắc em phun cả cơm cả nước ra chứ không phải sặc như Miểu Miểu đâu =))]

Một bên Doanh Tích cùng Liễm Diễm đều là vẻ mặt tươi cười nhưng trong đầu đều đang có tính toán riêng. Doanh Tích sớm đã không chịu đựng nổi Miểu Miểu rồi, cái con ả này hôm nay hai lần làm trò trước mặt mình, cùng Dịch ca ca biểu diễn những trò thân mật, ngươi giỏi lắm, thật sự là không muốn sống mà. Liễm Diễm lại nhìn Doanh Tích, trong đầu nghĩ, cái con tiện nhân này lại không nhịn được nữa rồi, có trò hay để coi. Hai người nhìn lướt qua nhau rồi hướng Dịch Thiên cáo từ, lui về phía sau đi ra ngòai.

Miểu Miểu thấy các nàng đi, cũng không còn hứng thú diễn trò, có điều điểm tâm cũng không đến nỗi tệ. “Ngươi muốn làm trò gì?” Dịch Thiên nhìn Miểu Miểu đang ngồi trong lòng hỏi.

“Không có gì, nhàm chán quá nên kiếm chuyện bày trò, xem thử một chút tâm địa ghen tuông của phụ nữ.” Miểu Miểu nhảy khỏi đùi Dịch Thiên, quay qua Tiểu Vũ gọi “Đi mau, hết trò để coi rồi, về chuẩn bị để chiến đấu nữa.” Nói xong liền hùng dũng hiên ngang đi ra khỏi thư phòng.

____________________________________________

L: Bạn thích Liễm Diễm a, bạn ấy tính tình cũng ba trợn giống Miểu Miểu, thấy dân tình óanh nhau là khóai chí, coi như có chuyện vui để xem.

Bình luận





Chi tiết truyện