chương 57/ 130

Sau khi Vụ Kiếm dẫn người đến tiếp ứng, mặc dù đường xá vẫn đầy bất trắc như trước, nhưng cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm [chỉ sợ chứ không gặp nguy] mà đến Nam Lĩnh. Có điều dân gặp tai ương nhiều vô số kể, một chút lương thực như vậy là không đủ, vì vậy Nam Cung Linh cũng chỉ có thể trước quay về Quang Đô. Tin Nam Cung Việt chết nhanh chóng truyền lại Quang Đô, khiến cả triều đình chóang váng, hiện tại triều đình chia làm hai phái, một phái ủng hộ Nam Cung Linh tiếp nhận vị trí của Nam Cung Việt, phái còn lại phản đối, cho rằng Nam Cung Linh không đủ tư chất để đảm nhiệm nhưng đối với việc Nam Cung Việt chết cũng tỏ vẻ tiếc nuối.

Cuối cùng Thần Quang Dục tuyên bố Nam Cung Việt hy sinh, Nam Cung Linh tiếp nhận vị trí của cha, nhưng lại thu hồi bớt binh quyền của hắn, lấy danh nghĩa tạm thời tiếp quản, kỳ thực vốn là thu hồi về tay mình. Cứ như vậy, sẽ không có ai dám phản đối. Nam Cung Việt vừa chết, các thế lực nhân tiện giảm đi rất nhiều, thế lực Hách Liên gia thọat nhìn là lớn nhất, cây to đón gió lớn, Hách Liên Hồng cũng hiểu rất rõ đạo lý này, phân phó mọi người tạm thời bất động, tĩnh quan kỳ biến*.

*Nguyên văn “静观其变 tĩnh quan kỳ biến” Bình tĩnh quan sát biến hóa

Đối với tình hình phong vân ám dũng [phong ba dậy sóng] của triều đình, trong Bồng Lai Các có vẻ an bình hơn nhiều. Triều đình đối với Vụ Thiên Các không có hành động gì, Miểu Miểu nhân tiện cũng an nhàn vui vẻ, mỗi ngày ăn no ngủ ngon, lâu lâu ngẫu hứng gạt Dịch Thiên mở một trận cá cược nho nhỏ, ngày trôi qua thật sự là nhàm chán muốn chết.

Nhìn bụng của Vụ Tiêm từ từ lớn lên, ốm nghén cũng ngày càng rõ ràng, mỗi ngày mới ăn vào đều bị nôn ra. Miểu Miểu không khỏi cảm thán, phụ nữ mang thai thật khổ cực, nếu Tiểu Vũ ở đây thì tốt rồi, hắn hẳn là nhanh chóng đưa ra biện pháp đối phó rồi. Người vừa nhắc tới liền xuất hiện. “A, Tiểu Vũ, đệ đã trở về rồi.” Miểu Miểu đi đến ôm lấy, nếu Tiểu Vũ không phải hơi lớn một chút, Miểu Miểu nghĩ không chừng còn muốn hôn thêm một cái.

Vừa mới ôm còn chưa được một giây đồng hồ, Miểu Miểu đã bị một lực mạnh lôi về. Nhìn lại thì thấy Dịch Thiên đang xám mặt nhìn nàng, aiz, vui mừng quá mà quên mất Dịch Thiên này là một bình dấm chua. Lập tức cười hắc hắc lấy lòng nói: “Ta chỉ là lâu rồi không gặp Tiểu Vũ, chỉ là vui mừng quá mà.” “Sau này không cho phép ôm nam nhân khác.” Dịch Thiên cả giận nói. Miểu Miểu khóe miệng co quắp, Tiểu Vũ cũng tính là nam nhân sao, nhiều lắm cũng chỉ có thể tính là một nửa nam nhân, còn cách trưởng thành xa lắm.

Người chung quanh nhìn thấy chủ thượng tức giận cũng liền lỉnh ra xa xa, nhưng nhìn vẻ mặt rút gân cũng đủ biểu hiện tâm tình của bọn họ. Chủ thượng chính là ăn dấm chua với một đứa con nít, mỗi khi có người tiếp cận phu nhân là nam, vẻ mặt chủ thượng liền thay đổi, chủ thượng chính là cái người hỉ nộ không lộ kia sao, bây giờ bọn họ rất là hòai nghi về điều đó.

Tiểu Vũ cười ha ha nói: “Không phải tỷ mang thai rồi sao, tại sao lại đi dụ dỗ nam nhân khác rồi?” Đối tượng ghen của Dịch Thiên này thật đúng là càng ngày càng rộng rãi rồi, không thể đi vào vết xe đổ, Miểu Miểu có con trai thì sao? “Biến, nói một hồi nói ra cái gì, ai dụ dỗ nam nhân khác, lòng ta chỉ có một mình Dịch Thiên nhà chúng ta thôi, nhiều hơn nữa không mang nổi đâu.” Miểu Miểu quay đầu nhìn lại Dịch Thiên, chiêu này rất linh nghiệm, mỗi khi bản thân thể hiện ra, tức giận của Dịch Thiên sẽ nhanh chóng tiêu tan, này không phải sao, tức giận đã tan đi, ánh mắt cũng chuyển thâm tình rồi.

“Chậc chậc chậc, vài ngày không gặp đã xấu xa như vậy.” Tiểu Vũ mỉa mai. “Ai cần đệ lo, tại sao lâu như vậy đệ mới về?” Miểu Miểu hăm he. “Ta vẫn còn chưa thành thục mà, lúc trở về nếu không có việc gì liền nhân tiện học tập thêm một chút, nghe nói tỷ có thai, ta mới quay lại, đến ta xem xem, mấy tháng rồi?” Tiểu Vũ vừa nói, vừa vươn tay ra xem mạch cho Miểu Miểu. Lúc này Dịch Thiên lại không đi lên ngăn cản, thân thể Miểu Miểu như thế nào hắn cũng quan tâm.

Tiểu Vũ càng xem mạch sắc mặt càng lúc càng sa sầm, cuối cùng là nghiêm mặt buông tay nàng ra. “Hắc hắc, ta biết ta không mang thai, là vì lừa đệ quay về, đệ không cần tức giận như vậy.” Miểu Miểu nhìn ánh mắt Tiểu Vũ cảm thấy hơi chột dạ. “Đồ đần, gần đây tỷ gặp ai?” Tiểu Vũ đột nhiên mắng nàng.

“Chuyện gì xảy ra?” Dịch Thiên bước nhanh tới trước mặt Tiểu Vũ, ôm lấy Miểu Miểu, vẻ mặt Tiểu Vũ không phải đơn giản vì bị lừa mà tức giận như vậy. “Tỷ ấy trúng độc, hơn nữa đã rất lâu, ta giải không được.” Tiểu Vũ nói một cách nghiêm túc. Miểu Miểu nghe vậy chóang váng, tại sao chính mình một chút cảm giác cũng không có. Dịch Thiên nghe vậy, ôm chặt Miểu Miểu trầm giọng nói: “Có biện pháp nào không?” Trước mắt giải độc là quan trọng, những cái khác là thứ yếu.

“Lập tức xuất phát đi tìm sư phụ của ta, cưỡi ngựa, độc của tỷ ấy không thể chậm trễ nữa rồi. Tiểu Vũ nói xong, đi ra cửa trước. “Nhanh, chuẩn bị ngựa.” Dịch Thiên quát lớn rồi ôm lấy Miểu Miểu nhanh chóng chạy ra khỏi cửa phòng. Tại cửa thoáng phân phó Vụ Huyền vài chuyện rồi mang theo Vụ Kiếm cũng Tiểu Vũ xuất phát.

“Làm sao vậy?” nghe tiếng Lâm Phong, Vụ Thiến cùng đám người Vụ Liệt chạy đến hỏi. “Phu nhân trúng độc rồi, hơn nữa trúng độc đã lâu mà chúng ta không phát hiện, bây giờ rất nguy hiểm. Nếu như không phải Tiểu Vũ trở về, không biết sẽ phát sinh chuyện gì, chủ thượng bảo ta điều tra việc này, bọn họ bây giờ chạy đến Vu sơn tìm Dược Vương rồi.”

Trúng độc? Mọi người nghe vậy đều trầm tư, phu nhân cơ hồ không có lúc nào là không cùng chủ thượng ở chung một chỗ, như vậy trúng độc lúc nào? Lập tức vài người tụ lại một chỗ, cùng nghiên cứu bàn luận, hy vọng phu nhân bình an vô sự.

Đêm khuya, hai con ngựa vẫn còn đang rong ruổi trên đường, Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ như trước đây vẫn là không cưỡi ngựa, phân ra do Dịch Thiên cùng Vụ Huyền mang theo. Càng huống chi bây giờ Miểu Miểu bị trúng độc, Dịch Thiên càng sẽ không cho nàng rời khỏi mình nửa bước. “Dừng lại nghỉ ngơi đi, ta có chút khó chịu.” Miểu Miểu cau mày nói. “Sao vậy?” Dịch Thiên rất lo lắng, lập tức ghìm ngựa, bế Miểu Miểu xoay người xuống ngựa. Tiểu Vũ liền đi đến bắt mạch một chút rồi nói: “Không có việc gì, chỉ là mệt mỏi.” Dịch Thiên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm nói: “Bây giờ nghỉ ngơi một lát.”

Miểu Miểu rất mệt, trước đây không biết bản thân mình trúng độc thì thấy tất cả đều bình thường, bây giờ đột nhiên lại biết mình bị trúng độc, cả người liền cảm thấy khó chịu. Trước không có thời gian hỏi Tiểu Vũ là độc gì, bây giờ Miểu Miểu nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Vũ, ta trúng là độc gì?” “Mị Thương.” Tiểu Vũ trầm giọng nói. “Mị Thương là độc gì?” Miểu Miểu không hiểu lắm, Dịch Thiên cùng Vụ Huyền nghe vậy sắc mặt cả kinh, rồi sau đó Vụ Huyền cùng Tiểu Vũ lặng lẽ nhẹ nhàng đi qua một bên.

“Mị Thương là độc mạn tính (độc phát tác chậm), người trúng độc không hề có bất cứ điều gì dị thường, nếu không có giao hoan nam nữ, như vậy cả đời cũng không bị độc phát. Nhưng một khi có triền miên, độc sẽ chậm rãi bắt đầu thẩm thấu khắp người, số lần gia tăng, độc tính càng gia tăng.” Dịch Thiên vỗ về Miểu Miểu thấp giọng giải thích. Chính mình cùng Miểu Miểu hằng đêm đều triền miên, cho nên độc của Miểu Miểu mới trở nên nghiêm trọng như vậy, mắt Dịch Thiên trở nên sắc bén, thương tổn đến Miểu Miểu của hắn, hắn sẽ khiến cho kẻ đó phải trả giá một cách đau đớn.

Miểu Miểu nghe vậy, cười khẽ một tiếng nói: “Ông xã à, nếu ta chết rồi, có tính là chết ở trong ôn nhu hương của chàng không a, ta trước kia tòan là mắng Nam Cung Linh sẽ chết ở trong ôn nhu hương, không nghĩ đến là ta.” “Ta không cho phép nàng chết, nàng dám chết, chân trời góc bể, địa ngục thiên đường, ta đều sẽ tìm cho ra nàng, khiến cho nàng không được yên ổn.” Dịch Thiên nghe vậy hơi giận nói. Đây chính là chồng yêu của nàng a, tâm tâm niệm niệm chồng yêu của nàng. Miểu Miểu cảm thấy trong lòng rất ấm áp, yên lặng rơi vào giấc ngủ.

Bình luận





Chi tiết truyện