chương 24/ 130

Vừa đến Bồng Lai Các có thể thấy lần đãi ngộ này so với lần trước khác biệt một trời một vực, không chỉ đám người bên cạnh cực kỳ cung kính, còn có người hầu riêng, yêu cầu gì sẽ được đáp ứng lập tức. Đòan người Dịch Thiên vừa đến là bắt đầu bận rộn, chỉ còn lại bản thân cùng Tiểu Vũ mắt to trừng mắt nhỏ. Đến lúc nhàn rỗi chịu không nổi, lôi kéo Tiểu Vũ đi tìm đám người Dịch Thiên.

Mới vừa tiến vào thư phòng, liền nhìn thấy Vụ Liệt, Vụ Tiêm đang cùng Dịch Thiên thương lượng gì đó, nhìn thấy Miểu Miểu đến lập tức đứng dậy thi lễ với nàng. Dịch Thiên nhìn Miểu Miểu nhẹ nhàng hỏi: “Sao không ngủ thêm chút nữa?” Miểu Miểu quăng cho hắn một cái liếc mắt rồi hỏi tới: “Ta mới ăn cơm trưa xong, các ngươi lại bận rộn gì nữa?” “Tìm Hồng Lăng.” Dịch Thiên trả lời. “Ờ, vậy sao rồi?” Miểu Miểu lộ vẻ quan tâm.

“Nữ nhân trong Bồng Lai Các bao gồm đầu bếp, nha hòan tổng cộng có hơn năm mươi mấy người, lọai trừ những người lớn tuổi thì vẫn còn khá nhiều, còn khỏang bốn mươi mấy người, muốn từ trong đó tìm ra một người không dễ dàng gì, huống chi ả giấu mình rất kỹ, trước mắt vẫn chưa nghĩ ra được phương pháp nào tốt hơn, chỉ có thể từng bước từng bước mà tra.” Vụ Liệt ở một bên kể lại chi tiết. “Uhm, Vụ Liệt, tối nay đem các nàng triệu tập lại cùng một chỗ, nói là phu nhân muốn chọn thêm nha hòan.” Miểu Miểu phân phó, sau đó nhìn qua Dịch Thiên: “Ta cùng Tiểu Vũ đã thấy qua hình dáng của cô gái đó, cũng đã nghe qua giọng nói của ả, có thể lọai trừ thêm vài người.” Lại quay qua Vụ Liệt và Vụ Tiêm: “Các ngươi cũng gặp qua rồi nên cùng đến luôn.”

“Giọng nói có thể thay đổi.” Tiểu Vũ đứng bên cạnh giải thích cho nàng, “Bọn họ am hiểu dụng độc, những thứ tầm thường như thuốc đổi giọng chắc chắn là có.” “Mấy người đó có thứ như vậy hả, vậy thì nhìn hình dáng đi, có thứ gì dùng để thay đổi hình dáng không?” Miểu Miểu nhìn Tiểu Vũ hỏi, Tiểu Vũ lắc lắc đầu ý bảo không có. Miểu Miểu thở phào nhẹ nhõm, tốt rồi tốt rồi, nếu có thứ thuốc có thể biến đổi đủ thứ dạng chắc nàng tiếp thu không nổi.

Một đòan nha hòan đứng ở sân trước xì xầm trao đổi, nhìn thấy Miểu Miểu đến liền lập tức im lặng. Miểu Miểu đứng trên thềm đá cao, lớn giọng nói: “Nha hòan ta cần rất đơn giản, chỉ cần im lặng, không nhiều lời, tuy nhiên lúc nào cũng phải ở bên cạnh ta, một khắc cũng không rời, tiền lương gấp đôi, ai nguyện ý thì đến gặp Vụ Liệt báo danh, ta sẽ từ đó chọn ra hai người, bây giờ các người trước hết lần lượt đến trước mặt ta giới thiệu bản thân, chỉ cần nói tên, có thể nói thêm tuổi để giúp ta nhớ kỹ hình dáng các ngươi, dễ lựa hơn, bắt đầu đi.” Dứt lời, Miểu Miểu ngồi xuống ghế do Vụ Tiêm mang tới uống trà nghe các nàng giới thiệu.

“Phu nhân, nô tỳ Tiểu Thúy, năm nay mười sáu.”

“Phu nhân, nô tỳ Tiểu Thanh, năm nay mười bảy.”

“…”

Giới thiệu một hồi cuối cùng cũng xong hết, quả nhiên không nghe thấy giọng nói kia. Vụ Liệt đứng bên cạnh đều nhớ kỹ tên, Miểu Miểu mang theo Tiểu Vũ rời đi trước.

Sau nửa canh giờ, Vụ Liệt mang theo danh sách trở về. “Sao rồi?” Miểu Miểu hỏi. “Có hai mươi mấy người báo danh, lọai bỏ mười người hình dáng không giống.” Vụ Tiêm hồi đáp. “Ừ, hai mươi mấy người báo danh cũng lọai trừ.” Miểu Miểu nói. “Tại sao?” Vụ Tiêm không hiểu.

“Bởi vì tỷ ấy nói muốn lúc nào cũng ở bên tỷ ấy một khắc cũng không rời, mặc dù điều này thuận lợi cho thu thập tin tức nhưng lại giới hạn phần lớn thời gian và không gian, hơn nữa dễ dàng bại lộ thân phận, cho nên khẳng định là sẽ không báo danh.” Tiểu Vũ ở bên cạnh giải thích thay Miểu Miểu.

Cao kiến, nhanh chóng dễ dàng giúp bọn họ lọai trừ một lúc hai mươi mấy người, Vụ Liệt cùng Vụ Tiêm nhìn Miểu Miểu bội phục. Dịch Thiên ở bên cạnh cũng bình thản: “Cao kiến.” Miểu Miểu chắp tay cúi người nói: “Quá khen quá khen, còn lại khoảng mười người, các ngươi từng bước từng bước tra đi.” “Vâng.” Vụ Liệt cùng Vụ Tiêm lĩnh mệnh đi ra ngòai.

“Thật giống vợ chồng a, bây giờ phối hợp càng ngày càng ăn ý rồi.” Nhìn ra hướng cửa nơi Vụ Liệt cùng Vụ Tiêm vừa rời đi, Miểu Miểu cảm thán.

“Sao vậy, tỷ ghen tị hả?” Tiểu Vũ nghiêng mắt nhìn nàng. “Ghen tị không được hả, nhóc con đáng chết, ở đâu thì xéo về đó chơi đi, ta muốn thì ta cùng Dịch Thiên tình tứ.” Vừa nói vừa đưa tay ôm cổ Dịch Thiên, nhìn Tiểu Vũ khiêu khích. Tiểu Vũ lắc đầu, lững thững đi ra cửa phòng, thật sự không biết xấu hổ a.

Đợi Tiểu Vũ đi xa, Miểu Miểu liền đổi sắc mặt, buông tay đang ôm Dịch Thiên ra, nhìn Dịch Thiên hỏi: “Ngươi cảm thấy vì sao Tiểu Vũ lại đi theo ta?” Dịch Thiên lắc đầu, bình thản nói: “Không biết, đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra mục đích của nó.” “Ừ, ta cũng vậy, có điều ta có thể cảm thấy nó sẽ không hại ta.” Miểu Miểu nhìn về hướng Tiểu Vũ đã đi xa nói. “Nếu nó có dũng khí hại nàng, ta tuyệt đối không buông tha cho nó.” Dịch Thiên ngữ khí lạnh lẽo. Miểu Miểu trong lòng đột nhiên cảm động vô cùng, ở thế giới lạ lẫm này gặp được một nam nhân trân trọng mình như vậy, thật tốt a.

Thời gian nhoáng cái đã qua bốn năm ngày, Vụ Liệt cùng Vụ Tiêm đem chuyện tra được không khác nhau là mấy đang báo cáo cho Dịch Thiên. “Chủ thượng, phu nhân, mấy ngày nay thuộc hạ tra xét thân thế của những người này, cũng như phái người đi về quê quán của họ kiểm tra, cuối cùng còn lại ba người không xác định được, bao gồm Tiểu Bình ở phòng bếp, Tiểu Vũ* ở sân trước và Tiểu Hồng quét dọn phòng.” “Ừ” Dịch Thiên bình thản nói: “Lọai trừ Tiểu Bình ở phòng bếp, hòan cảnh cũng như vị trí không thích hợp, hơn nữa công việc lại bận rộn, còn lại hai người, phái hai cao thủ theo dõi sát sao, nữ nhân kia võ công không tầm thường, cẩn thận lộ ra sơ hở.” “Vâng, chủ thượng.” Vụ Liệt lại lên tiếng: “Vụ Thiên Các truyền đến tin tức, Doanh Tích hẹn gặp Hồng Lăng ba ngày sau.” “Được, bọn họ liên lạc như thế nào, đã điều tra được rồi sao?” Dịch Thiên thấp giọng nói.

*Chữ Vũ này nghĩa là Mưa khác với Tiểu Vũ đồ đệ của Dược Vương là chữ Vũ của Võ.

“Chính là tiều phu, Vụ Thiên Các cùng Bồng Lai Các dùng củi đều là do cùng một tiều phu đưa tới, hai nơi cách nhau một ngọn núi, người có khinh công tốt, không đi đường lớn, đi về không cần nhiều thời gian.” Vụ Liệt trả lời. Miểu Miểu nhướn mày, trách không được, lần trước thấy Vụ Liệt theo dõi Hồng Lăng trở về rất nhanh, lần này đến Bồng Lai Các lại đi hết hơn một ngày, thì ra là do đi đường lớn.

“Phái người dịch dung thành hình dáng của tiều phu, truyền tin cho Liễm Diễm, hẹn nàng thời gian, địa điểm gặp mặt giống vậy. Rừng cây kia địa thế phức tạp, phái người ẩn mình ở đó trước, tạm thời khoan động đến tiều phu để tránh đánh rắn động cỏ.” Dịch Thiên lạnh giọng phân phó. “Ngươi định một lưới bắt gọn?” Miểu Miểu tiến lên hỏi. “Ừ, nhất lao vĩnh dật*” Dịch Thiên nhìn về phía Miểu Miểu nói: “Doanh Tích đã mấy lần hạ thủ với nàng, khó chắc chắn rằng Liễm Diễm sẽ không.” Miểu Miểu ha hả cười nói: “Ta thích nhất một lưới bắt gọn, ngươi dẫn ta theo với.” “Được, có điều nàng phải luôn ở cạnh ta.” Dịch Thiên cầm lấy tay Miểu Miểu nói. “Tuân lệnh đại nhân.” Miểu cúi người kính lễ, mọi người nhìn khó hiểu, lại học được cái động tác này ở đâu.

* nguyên văn là “一劳永逸 nhất lao vĩnh dật” TQ dịch là ‘Làm một mẻ, khỏe suốt đời” bạn dịch ngắn gọn hơn “Một lần cho mãi mãi”

Đêm đó, theo yêu cầu của Miểu Miểu, mọi người cùng nhau quây quần ăn cơm tối, trước khi Miểu Miểu xuất hiện Dịch Thiên thường ăn cơm một mình, cho nên lần này đám người Vụ Liệt đều có chút ngại ngùng mất tự nhiên. “Lại đây lại đây, ăn nhiều một chút, đừng khách khí.” Miểu Miểu bận rộn gắp đồ ăn cho mọi người giống như nữ chủ nhân, có điều ở một khía cạnh nào đó có thể nói nàng thật sự là nữ chủ nhân. Mọi người nhanh chóng đứng dậy nhận lấy thức ăn, ăn cơm như vậy thật là mệt a, nhưng Miểu Miểu vẫn cố gắng bắt họ quen, mặc kệ bọn họ nghĩ sao. Liếc mắt nhìn Vụ Liệt một cái, lại liếc qua Vụ Tiêm một cái, Miểu Miểu đằng hắng rồi hạ giọng, thanh thúy nói: “Vụ Liệt, ngươi định chừng nào mới cầu hôn Vụ Tiêm hả?”

Vụ Liệt mắc nghẹn đồ ăn ngay cổ họng, mặt đỏ bừng bừng, ho khụ khụ một hồi, Vụ Tiêm thì mặt hồng lên, đầu cũng sắp cắm vào chén cơm rồi. Thật là cặp vợ chồng trẻ hay ngượng ngùng, nếu nàng không ở đằng sau thúc họ một cái, không biết còn kéo lê đến khi nào. Những người khác thấy vậy cũng nhanh chóng buông bát nhìn, vẻ mặt châm chọc nhìn hai người. Miểu Miểu đứng lên, đi đến cạnh Vụ Tiêm quay qua nói với Vụ Liệt: “Ở quê quán của ta, cầu hôn vốn là một sự kiện rất long trọng, không ít nam tử phải tự mình quỳ xuống cầu hôn với nữ tử.” Mọi người vừa nghe, cũng ồn ào muốn Vụ Liệt quỳ xuống cầu hôn, hai người vừa xấu hổ vừa không biết nói gì.

“Ngươi làm mẫu trước đi, có thể hắn không biết.” Tiểu Vũ ở bên cạnh tốt bụng đề nghị. Thực hành hả, Miểu Miểu nhìn quanh bốn phía một chút, chạy đến cạnh một bồn hoa trước sân, hái vài đóa, hoa này là mấy ngày trước nàng nhờ người mua, vừa lúc hữu dụng. Vừa tháo nhẫn trên tay mình xuống vừa nói: “Ở chỗ của chúng ta, cầu hôn phải có nhẫn, một tay cầm hoa, một tay cầm nhẫn, sau đó tự mình quỳ xuống.” Miểu Miểu đưa tay kéo đầu Vụ Tiêm xoay thẳng lại, sau đó chậm rãi quỳ xuống, hai tay cầm hoa với nhẫn đưa ra trước mặt Vụ Tiêm, nhìn thẳng vào mắt Vụ Tiêm, giọng chân thành: “Vụ Tiêm, nàng đồng ý gả cho ta không?” Cả phòng im re, phu nhân nhập vai thật là nhanh nha. Vụ Tiêm một hồi lâu cũng không nhúc nhích, Miểu Miểu cầm hoa gõ gõ đầu nàng nói: “Muội phải nói, ta đồng ý, sau đó Vụ Liệt đem nhẫn trao cho muội, che chở muội cả đời.” Miểu Miểu sau khi nói xong, đứng lên, đem hoa ném qua cho Vụ Liệt.

Bình luận





Chi tiết truyện