chương 55/ 130

Nam tử còn lại bị đưa vào địa lao, Miểu Miểu sai người tạt nước cho hắn tỉnh dậy. “Các ngươi muốn làm gì?” Nam tử sợ hãi nói. “Không muốn làm gì cả, chỉ muốn hỏi ngươi vài vấn đề, nếu ngươi trả lời thật tốt, ta liền để lại đầu lưỡi cho ngươi, nếu không ngươi cũng biết…” Miểu Miểu cười âm hiểm nói. “Ta nói, ta nói…” Thật sự là không có cốt khí nam nhân, như thế nào cũng phải giả vờ nói vài câu làm màu chứ, Miểu Miểu vẻ mặt khinh bỉ.

“Nói, người nào nói cho các ngươi Tĩnh Ngọc vì đắc tội với ta mà bị Vụ Thiên Các giết?” Miểu nhướn mày hỏi.

“Một gã đàn ông, đội mũ sụp, ta không nhìn thấy khuôn mặt, cũng không biết là ai.”

“Giọng nói thì sao, già hay trẻ?”

“Không thể nói là còn trẻ, có hơi già.”

“Tất cả điều ngươi nói có thật không?” Miểu Miểu tay cầm một thanh sắt nung nóng đỏ một bên ngắm nghía một bên hỏi, hình cụ này lưu hành như vậy sao? Trong TV chiếu về phòng giam cũng thấy không ít, ở đây cũng có, chính mắt nhìn thấy cũng thật có chút rùng mình.

“Đều là sự thật.” Nam nhân cũng khóc đến khan tiếng rồi.

Ừm, Miểu Miểu khẽ gật đầu, đột nhiên cầm lấy gậy gỗ bên cạnh, hướng nam tử đánh một trận mãnh liệt, gã ấy kêu thảm thiết vài tiếng rồi hôn mê bất tỉnh. Đám người Vụ Huyền ở bên cạnh nhìn đến ngây người, phu nhân … thật khốc liệt. Gậy gỗ đánh vào trên thân thể phát ra tiếng làm cho mọi người hơi hơi nhíu mắt, âm thanh rất chân thực, thật sự là đau a.

Phát tiết xong, Miểu Miểu ném gậy gỗ đi, phủi hai tay nói: “Người đâu, đem hắn ném lên núi hoang đi.” Để cho hắn tự sinh tự diệt đi, vận khí tốt thì còn có thể sống sót trở về, dám xúc phạm chồng nàng, giết không tha. Những chưởng quản nghe vậy đều giác ngộ, đắc tội chủ thượng chính là chết, đắc tội phu nhân cũng vậy, không có kết cục tốt, sau này nên thông minh một chút, thanh âm mới vừa rồi nghe rất rõ. Đắc tội phu nhân rồi không biết nàng sẽ lấy cái gì đến đánh bọn họ đây, mạng nhỏ trọng yếu.

Giải quyết gã đàn ông xong, mới ra khỏi địa lao liền nhìn thấy Vụ Liệt dìu Vụ Tiêm tới. Vụ Tiêm bình thường cơ thể có vẻ hơi gầy yếu, giờ vì mang thai trở nên đẫy đà, tăng thêm nét quyến rũ của người phụ nữ thành thục. Nhìn thấy Dịch Thiên cùng Miểu Miểu, lập tức thỉnh an. “Sao lại các ngươi tới?” Miểu Miểu cười nói. “Hồi bẩm phu nhân, Vụ Thiên Các gặp nạn, chúng ta nghĩa bất dung từ*.” Vụ Liệt chắp tay nói, nghĩ chắc là cũng nghe được phong thanh gì đó. “Vẫn chưa nghiêm trọng đến như vậy, cho ta sờ chút nào.” Miểu Miểu vươn ‘móng vuốt’ tới bụng Vụ Tiêm.

*nguyên văn “义不容辞 nghĩa bất dung từ” vì chính nghĩa nên sẽ không khoan nhượng

Mới mang thai ba tháng bụng cũng nhìn không ra cái gì, nhưng tay sờ lên liền cảm giác rõ ràng có thay đổi. Cảm giác kỳ lạ, vuốt bụng Vụ Tiêm, Miểu Miểu cảm thấy trong cơ thể chính mình cũng tựa hồ khơi dậy một tia mẫu tính, làm cho nàng cũng muốn làm một người mẹ tốt. Không khỏi lẩm bẩm: “Ta cũng muốn một hài tử.” Vụ Tiêm nghe vậy cười nói: “Phu nhân lời này người hẳn là nói với chủ thượng.”

Miểu Miểu cách mọi người rất gần, mọi người võ công lại cao cường, mặc dù Miểu Miểu thì thầm rất nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy được. Nhất thời có người hé miệng mỉm cười, Dịch Thiên thì bình thản nói: “Nàng muốn hài tử?” Lúc hội đấu giá nàng còn nói qua tạm thời không nên có hài tử, tình thế lúc này càng tệ hơn lúc ấy.

“Ha ha, nói tùy tiện đó mà.” Miểu Miểu cười nói, chính trong tâm nàng hiểu rõ ràng bây giờ muốn có hài tử thời cơ không đúng. Dịch Thiên không có nhiều lời, mọi người cũng đều tản đi hết, đây là chuyện của chủ thượng cùng phu nhân, bọn họ đều vội vàng bận bịu đi thôi.

Đêm khuya, sau khi ôn nhu triền miên, nhìn Miểu Miểu nép vào trước ngực mình, Dịch Thiên hỏi lần nữa: “Nàng muốn hài tử sao?” “Uhm, mới vừa rồi suy nghĩ có muốn một chút, bây giờ lại không muốn nữa rồi, chắc là bị Vụ Tiêm ảnh hưởng.” Miểu Miểu liền trả lời, hôm nay Dịch Thiên làm sao vậy, ra sức như vậy, giống như hận không thể đem nàng nuốt trọn vào thân thể vậy.

“Có hài tử, nàng liền không thể động võ rồi, mà ta không thể lúc nào cũng bên nàng từng khắc, cho nên ta nghĩ tạm thời không nên có hài tử.” Dịch Thiên vuốt ve lưng Miểu Miểu, nhẹ giọng nói. Vậy chàng lại liều mạng như vậy để làm gì, Miểu Miểu thật muốn trợn trắng mắt, có điều thật sự mệt không muốn mở mắt. Nhưng tâm lý lại có chút mất mát, mặc dù nàng biết Dịch Thiên cũng chỉ là vì tốt cho nàng, nhưng lại khiến nàng cảm giác như là Dịch Thiên kỳ thật không muốn hài tử, bởi vì hài tử sẽ liên lụy bọn họ.

Ngủ no nê đến khi rời giường, nghe nói Nam Cung Việt mang theo Nam Cung Linh đã lên đường vận chuyển lương thực rồi, hộ vệ đi theo trừ ra một nhóm của triều đình phái theo, còn lại những người khác đều là Dịch Thiên phái đi, hy vọng trên đường không xảy ra chuyện gì thì tốt hơn. Vết bỏng trên tay cũng đã khá hơn rồi, đột nhiên có chút nhớ Tiểu Vũ rồi, hắn đi đã rất lâu a.

Đung đưa lượn lờ đến thư phòng, nhìn thấy Dịch Thiên ở bên trong một mình một người, đẩy cửa tiến vào. Mỉm cười nói: “Ta rời giường rồi, nhớ ta không?” Dịch Thiên nghe tiếng ngẩng đầu, ánh mắt sâu lắng, dịu dàng nói: “Nhớ.” Ha ha, đúng là ông xã của ta, thật thành thực. Miểu Miểu đi đến, cười một chút, lại nói: “Tại sao Tiểu Vũ vẫn chưa trở lại, ta có chút nhàm chán, hắn nói sẽ cùng chơi đùa với ta.”

“Liễm Diễm bị cướp đi, ta dùng bồ câu đưa tin cho hắn, nếu không cần giải dược nữa, hắn cũng không cần vội vàng chạy đến.” Dịch Thiên nhẹ giọng nói. “Thật là, dùng bồ câu đưa tin lại cho hắn, nói ta mang thai rồi, muốn hắn đến giúp ta dưỡng thai.” Miểu Miểu cười nói. Mang thai, chẳng lẽ nàng lại muốn hài tử nữa? Hay là nàng đã có? Dịch Thiên nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn chằm chằm Miểu Miểu, nếu như nàng thật sự muốn như vậy, chúng ta liền sinh một đứa đi.

Ánh mắt như vậy là sao, ta chỉ là tùy tiện nói một chút, không cần cảm thấy ta lại vô lý nghịch phá, ta cũng biết bây giờ không phải là lúc muốn hài tử. Tâm lý có chút chua xót, mắt hạ xuống. Miểu Miểu lần đầu tiên hiểu lầm ánh mắt của Dịch Thiên.

“Ha ha, ta đi thăm Vụ Tiêm một chút.” Miểu Miểu cười chạy đi ra ngòai, đột nhiên không muốn đứng bên người Dịch Thiên, ánh mắt mang chút trách cứ như vậy làm cho nàng cảm giác không thỏai mái. Nhìn thân ảnh Miểu Miểu rời đi, Dịch Thiên khẽ nhíu mày, tiểu nữ nhân này có phải hiểu lầm cái gì hay không, rõ ràng là không vui vậy mà lại làm một bộ dạng cực kì cao hứng. Dịch Thiên cũng nhấc thân đi theo ra ngòai, hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng khổ sở của nàng.

Miểu Miểu vẫn chưa đi tìm đám người Vụ Tiêm, chỉ là thơ thẩn rảo bước vòng quanh Bồng Lai Các. Một câu nói thuận miệng của mình lại làm cho chính mình thương tâm, aiz, thật sự là tổn thương từ miệng mà ra a. Nhìn Miểu Miểu lang thang không có mục đích, Dịch Thiên liền phi thân tiến đến ôm thắt lưng của nàng, mang theo nàng phi lên nóc nhà. Đột nhiên có một lực mạnh úp tới hù hoảng Miểu Miểu, vừa định giãy dụa thì ngửi thấy một mùi quen thuộc, biết là Dịch Thiên đến, không khỏi nghĩ thầm, tại sao hắn cũng theo ra chứ.

Ôm Miểu Miểu ngồi vào chỗ của mình, Dịch Thiên nhẹ nhàng nói: “Nàng không vui.” Ngữ khí rất khẳng định. “Đúng vậy, thì sao?” Miểu Miểu cũng không phản bác, trực tiếp thừa nhận, thủ phạm chính là chàng.

“Ta thích bộ dạng vui vẻ của nàng.” Dịch Thiên dịu dàng nói.

“Bây giờ không có cách nào khác để vui được.” Miểu miểu nổi giận nói.

“Ta cũng không phải là không muốn hài tử, nếu như nàng muốn, chúng ta sẽ sinh.”

“Vậy ánh mắt mới vừa rồi của chàng là ý tứ gì? Bộ dạng cứ như trách cứ ta không hiểu chuyện.” Miểu Miểu nhướn mày nói.

“Hử…” Dịch Thiên mắt trợn tròn, hắn lúc nào từng có ánh mắt như vậy. “Ta không có ý đó, ta cam đoan.” Học bộ dáng cam đoan của nàng, một tay giơ lên trời nói.

“Vậy chàng nói mới vừa rồi nhìn ta chăm chú như vậy nghĩa là gì?”

“Ta muốn nói nếu như nàng thích, chúng ta sẽ sinh.”

“Thật sự?”

“Thật sự.”

“Vậy tại sao chàng không nói, chàng không hiểu sự quyến rũ của ngôn ngữ sao, nếu chàng nói, không chừng ta đã hạnh phúc rồi, hại ta khổ sở một hồi, khốn khiếp…”

Trên nóc nhà truyền đến giọng nữ nhân mắng người, aiz, người ở dưới lầu lắc đầu, phu nhân lại khi dễ chủ thượng rồi.

Bình luận





Chi tiết truyện