chương 120/ 130

Chờ Dịch Thiên cùng Miểu Miểu ra khỏi mật thất thì đã là buổi sáng tiếp theo. Mọi người thấy vậy đều rất vui vẻ, nhanh như vậy chủ thượng đã luyện thành rồi, thật sự là đáng mừng.

“Chủ thượng, Nam Cung Việt cùng Thần Quang Dục muốn cùng hợp tác với chúng ta.” Vụ Kiếm thấp giọng nói trước, đây là tin tức mà hắn mạo hiểm cả ngày trời, bất chấp nguy hiểm đến tính mạng lao lên tiền tuyến mới có được, mặc dù ở giữa có một khúc nhạc đệm, nhưng nói chung là không ảnh hưởng đến đại cục.

“Hợp tác làm gì?” Miểu Miểu nhướng mày nói, Vụ Kiếm liền đem chuyện gặp mặt vào ngày hôm đó kể lại kỹ càng.

Hôm Miểu Miểu phân phó hắn, Vụ Kiếm không đi liền, mà trước hết theo dõi hai người này có động tĩnh gì không đã. Theo dõi một ngày trời cũng không thấy phát sinh sự tình gì. Đến ngày thứ hai, Vụ Kiếm liền hoa hoa lệ lệ lên đài.

“Hai vị đại giá quang lâm, có việc gì sao. Miếu nhỏ của chúng ta không dung nổi hai vị đại thần nha.” Vụ Kiếm vừa xuất hiện liền đâm ngay một câu, chẳng thèm kiêng nể.

“Chúng ta muốn gặp Dịch Thiên.” Nam Cung Việt làm giống như không nghe thấy lời Vụ Kiếm, mà nói thẳng vào ý đồ đến của mình

“Chủ thượng nhà ta bận rộn nhiều việc, không rảnh gặp nhị vị, có chuyện gì thì cứ nói với ta.” Vụ Kiếm ngồi xuống, bắt chéo hai chân đong đưa, cũng không thèm nhìn tình thế hiện tại.

“Tốt, nói với ngươi cũng chẳng khác gì mấy. Chúng ta hy vọng có thể hợp tác với các ngươi, cùng nhau diệt Hách Liên gia. Đến lúc đó, các ngươi tiếp tục tung hoành giang hồ của các ngươi, còn chúng ta bắt đầu triều đình của chúng ta.” Toan tính có vẻ nhỏ như thế nhưng thật ra là thả con tép bắt con tôm, nếu tương lai triều đình mạnh lên rồi, quay lại thống trị giang hồ cũng không muộn.”

“Vạn nhất tương lai các ngươi lại muốn diệt chúng ta thì sao, đây không phải là quá thiệt thòi cho chúng ta rồi sao. Hơn nữa, không phải huyết thống mà leo lên ngôi vị Hoàng đế rất khó ngồi vững.” Vụ Kiếm thật ra cũng chẳng ngu tí nào.

“Mấy chuyện đó chúng ta có thể thương lượng sau, trước hết ngươi đem những lời này nhắn với Dịch Thiên, chúng ta sẽ ở đây chờ ba ngày.” Nam Cung Việt trầm giọng nói, còn Thần Quang Dục vẫn im lặng uống trà, không nhìn ra được rốt cuộc là hắn đang suy nghĩ chuyện gì.

“Muội không đồng ý.” Đột nhiên một giọng nữ truyền đến, ba người cùng ngẩng đầu nhìn qua. Kẻ nào lớn gan như vậy, dám nghe trộm bọn hắn nói chuyện, mà bọn họ cũng không phát hiện ra.

Lập tức mở cửa nhã gian nhìn ra, thấy trên hành lang là một nữ tử đang la hét với một nam tử ở đối diện, thì ra là không phải nói với bọn họ. Đang định đóng cửa thì nữ tử liếc mắt nhìn qua, rồi vội vàng chạy vào, thân mật ôm lấy cánh tay Vụ Kiếm, thẹn thùng nói với nam tử kia: “Đại ca, kỳ thật ta đã hứa hẹn chung thân với vị công tử này rồi, cho nên ta không thể gả cho người khác được nữa.”

Ước định chung thân, không có nha, Vụ Kiếm không thốt nên lời, mình còn chưa kịp nhìn rõ bộ dạng của nữ tử này, đã bị gắn ngay tội danh ước định chung thân. Đang định mở miệng thì giọng đe nẹt của vị nam tử kia vang tới: “Mày không được cũng phải được, Nguyên công tử thì có gì không tốt, nhân phẩm hay nhà cửa đều là hàng đầu, mày được gả đến không lo ăn lo mặc, một nữ hài tử như mày còn muốn thế nào nữa hả?”

“Nhân phẩm hàng đầu, đại ca, con mắt nào của huynh nhìn thấy nhân phẩm hàng đầu vậy. Cả ngày lưu luyến kỹ viện, đã thế tiểu thiếp nhiều như vậy, sớm muộn gì cũng chết ở trong ngực nữ nhân.” Nữ tữ tức giận nói, không thèm để ý đến phong thái gì nữa.

“Theo tao đi về.” Nam tử vừa dứt lời, định đi đến kéo nữ tử. Vụ Kiếm thấy vậy liền mỉm cười, đứng dậy, ôm nữ tử nói: “Nàng đã cùng ta ước định chung thân rồi. Các hạ còn dây dưa không buông, cho dù là ca ca của nàng, ta cũng không bỏ qua.” Diễm phúc tự dưng đến, Vụ Kiếm cảm thấy hắn nên sử dụng tốt một chút, sau này mấy chuyện nguy hiểm không tới phiên hắn nữa rồi.

“Ngươi là hành tỏi ở đâu, đây là việc nhà của ta, không đến phiên ngươi chõ miệng vào.” Nam tử tức giận nói.

“Ta là vị này, ách…” “Uyển Nhi”

“Đúng vậy, ta là phu quân tương lai của Uyển Nhi, việc này ta đương nhiên được quyền chõ vào rồi. Bây giờ ngươi muốn đem thê tử của ta gả cho người khác, ta đương nhiên là không vui.” Vụ Kiếm khẽ cúi đầu, dựa vào bên tai của Uyển Nhi, đối đáp với nam tử.

Nam tử đang định nổi xung, chưởng quỹ liền dẫn người chạy lên: “Vụ Kiếm đại nhân, thuộc hạ sẽ lo liệu, ngài cứ tiếp tục.” Dứt lời liền cẩn thận đóng cửa lại.

“A, ngươi là Vụ Kiếm.” Nữ tử đột nhiên hét lớn.

“Đúng vậy, chuyện gì?” Vụ Kiếm có chút ngơ ngơ ngác ngác không hiểu, không nên hét lên thảng thốt như vậy chứ, gan hắn nhỏ lắm nha.

“Ta muốn ở chung với ngươi.” Uyển Nhi nói một cách kiên định.

Ách, Vụ Kiếm lại thêm một lần cứng họng, đừng có trực tiếp như vậy được không. Hắn biết vẻ ngòai của hắn rất đẹp, hòan cảnh cũng không tệ, nhưng lại cứ trực tiếp như vậy hắn sẽ bối rối lắm.

“Ta ở cùng với ngươi, ta có thể nhìn thấy phu nhân của các ngươi. Ta thật sự là rất sùng bái nàng nha, đúng thực là đại biểu cho nữ nhân chúng ta.” Uyển Nhi hưng phấn.

Ngất, Vụ Kiếm suýt chút nữa ngã nhào, thì ra không phải là coi trọng hắn, mà muốn dùng hắn làm cầu thang. Lúc này Thần Quang Dục lại lộ ra một nụ cười châm chọc. Vụ Kiếm thấy vậy, vội vã đứng dậy nói một cách nghiêm túc: “Chuyện này ta sẽ báo lại với chủ thượng.” Dứt lời liền rời khỏi phòng.

“Ai da, chờ ta một chút, chờ ta một chút…” Uyển Nhi thấy vậy vội vàng chạy theo phía sau Vụ Kiếm.

___________________________

“Mọi chuyện xảy ra như vậy đấy, chủ thượng, chúng ta có nên đáp ứng hợp tác với bọn họ không?” Vụ Kiếm hỏi. Dịch Thiên còn chưa kịp trả lời, đã nghe một tiếng thét chói tai truyền đến từ xa: “Vụ Kiếm, ngươi ở đâu, ta lạc đường rồi, tại sao lại lớn như vậy a.”

Ngất a, Vụ Kiếm nghe thấy thanh âm này đã muốn ngất. Mà những người khác đều mím miệng nín cười. Uyển Nhi này thật đúng là ngốc a, tới đây cũng được hai ngày rồi, mới có một nơi nho nhỏ như vậy mà cũng không tìm ra đường đi.

Vụ Kiếm phi thân ra, túm nàng đi vào phòng. “A, phu nhân, thật sự là người a, muội thật sự hạnh phúc nha. Phu nhân, người biết không, kính ngưỡng của muội giành cho người cuồn cuộn như nước sông liên miên chảy không ngừng, lại giống như núi cao tầng tầng lớp lớp, muội thật sự là…” Uyển Nhi còn chưa nói xong, Vụ Kiếm đã gõ cho nàng một cái, lại thao thao bất tuyệt rồi.

Miểu Miểu nghe xong cảm thấy vô cùng đắc ý, cảm giác cũng không tệ lắm, có chút lâng lâng phiêu phiêu. Đột nhiên bị Vụ Kiếm gõ một cái cắt đứt, lập tức trừng hắn, đánh cái gì vậy chứ. Mà Uyển Nhi cũng cực kì bất mãn với hành vi của hắn, ánh mắt phẫn nộ nhìn hắn, người ta gặp được thần tượng của mình nên hạnh phúc đến không kiềm lại được a. Vụ Kiếm nhất thời lui lui về phía sau, hai vị nữ nhân này quá mức kinh khủng rồi.

“Dịch Thiên, huynh thấy thế nào?” Lúc này Lâm Phong bước ra giải vây, gần đây Vụ Kiếm này thật sự là quá xui xẻo rồi, tốt xấu gì cũng là nam nhân, nên giúp đỡ hỗ trợ nhau.

“Không hợp tác.” Miểu Miểu nói vô cùng kiên định, lần trước Thần Quang Dục hạ độc nàng vẫn còn chưa báo thù, lại còn hợp tác với hắn hả, nằm mơ đi. Dịch Thiên gật đầu tán thành lời Miểu Miểu, hợp tác với tình địch hả, không có cửa đâu.

Tất cả mọi người cũng gật đầu, bọn họ cũng không muốn hợp tác cùng với hai cha con tên này. Kẻ nào cũng gian ác, lúc nào bọn họ cũng đầy âm mưu. Hơn nữa, nếu Hách Liên Hồng tấn công đến đây, bọn cũng không nhất định sẽ bại, hành sự tại nhân. Không tin một kẻ dựa vào giết người bò lên ngôi vị Hoàng đế có thể lôi kéo được tất cả nhân tâm.

“Thành nhi, khi nào tấn công Lâm thành? Bây giờ Vụ Thiên Các đã đem cả sào huyệt về đó rồi.” Hách Liên Hồng trầm giọng hỏi, mặc dù chính mình làm Hoàng đế, nhưng hiện giờ đối với đứa con trai này lại có chút sợ hãi, uy lực của Thất Tâm Hoàn thật sự quá lớn, bao nhiêu danh y cũng không thể trị khỏi cho Thành nhi.

“Người có bao nhiêu phần thắng?” Hách Liên Thành hỏi ngược lại.

“Đại khái là bảy phần.” Dù sao Lâm thành cùng Vụ Thiên Các hợp sức thì thực lực gia tăng không kém, không thể xem thường bọn chúng, đây chỉ là bản thân dè dặt đóan chừng thôi.

“Tìm được cha con Nam Cung Việt chưa?” Hách Liên Thành lạnh lùng hỏi lại, hại hắn ra nông nỗi này, không giết không được.

“Nghe nói mấy ngày trước đã vào Lâm thành, không biết định gây ra chuyện gì. Hai bên vẫn chưa xảy ra xung đột nào, xem ra có khả năng là đang thương thảo chuyện gì đó.” Trái lại tin tức lại cực kì nhanh.

“Lập tức xuất binh, tấn công Lâm thành.” Hách Liên Thành lạnh lùng nói, một lưới bắt hết. Chợt dừng lại: “Không được thương tổn đến Miểu Miểu.” Dứt lời bỏ ra ngòai. Hách Liên Hồng ở sau lưng khẽ lắc đầu, chẳng lẽ Thành nhi thật sự yêu nữ nhân đó?

_______________________________

Phụ thân của Lâm Phong đi vào thư phòng, trầm giọng nói: “Mới vừa truyền đến tin tức, Hách Liên Hồng xuất binh rồi, tiến thẳng đến phía Lâm thành chúng ta.”

“Bao nhiêu người?” Vụ Huyền hỏi.

“Phỏng chừng khoảng năm mươi vạn.” Phụ thân của Lâm Phong thấp giọng.

“Vụ Huyền, chúng ta có tổng cộng bao nhiêu người.” Dịch Thiên hỏi lại.

“Không tới năm vạn.” Dù sao những người đảm đương vai trò sát thủ cũng không nhiều đến thế.

“Thêm hai mươi vạn của chúng ta nữa nhiều nhất là được hai mươi lăm vạn, chống lại năm mươi vạn người.” Lâm Phong tiếp lời, nhân số của một thành làm sao có thể hơn cả thiên hạ.

“Sợ cái gì chứ, binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn, ta cũng không tin, bằng một cô gái xinh đẹp đến từ thế kỷ hai mươi mốt không thể đấu lại đám cổ nhân này.” Miểu Miểu nhướng mày nói.

“Thế kỷ hai mươi mốt là cái gì?” Uyển Nhi rất hiếu kỳ, liền áp sát hỏi han.

“Muội không biết đâu.” Miểu Miểu đẩy nàng ra, nói tiếp: “Chuẩn bị lương thảo nhiều một chút, vạn nhất bọn họ không tiến vào liền, có thể là sẽ bao vây chúng ta không cho nước cùng lương thực. Chờ chúng ta đạn hết lương cạn, lúc đó chúng ta phải đầu hàng rồi.” Mấy thủ đọan này phim trong TV vẫn thường xuyên chiếu nha, Miểu Miểu cảm thấy ngừa trước vẫn hơn, cẩn tắc vô ưu.

Mọi người gật đầu, nhớ kỹ. “Còn gì nữa không?” Uyển Nhi vội vàng hỏi, xem ra là phu nhân sắp trổ tài rồi đây.

“Còn nữa, triệu tập dân chúng đến cửa thành, phu nhân muốn nói vài lời. Uyển Nhi, nhiệm vụ này giao cho muội nha.” Coi bộ dạng hưng phấn của Uyển Nhi, nếu không cho nàng ta làm gì, nàng ta sẽ quấn lấy mình đến phiền chết mất.

“Nàng muốn làm gì?” Dịch Thiên thấy vậy hỏi.

“Ta muốn dùng ba tấc lưỡi lươn lẹo của mình kêu gọi thêm người, nhanh đi a, mau chuẩn bị đi, còn đứng suy nghĩ gì nữa.” Miểu Miểu hối thúc, đám người lập tức tản đi.

Đứng ở trên tường thành cao, nhìn đám người chen chúc bên dưới, Miểu Miểu cười nhẹ rồi đi lên trước, cúi người chào mọi người một cái, lớn tiếng nói: “Xin chào các vị hương thân phụ lão, ta là nghĩa nữ của thành chủ, Miểu Miểu. Phụ thân tuổi tác đã cao, cho nên ta thay mặt người đến chuyển cáo với mọi người một việc.” Miểu Miểu dừng lại một chút, đợi tiếng vỗ tay nhưng chỉ có yên tĩnh cùng yên tĩnh.

Nghĩa nữ, mọi người không biết nói sao, nàng thật đúng là đủ trò, sợ thân phận mình bất chính không được nói, liền lập tức tạo cho mình một danh phận đàng hoàng. Dù sao phần lớn người ở Lâm thành đều nghe sự chỉ huy của thành chủ, mà thế lực của Vụ Thiên Các ở đó cũng không lớn lắm.

Bình luận





Chi tiết truyện