Những ngày tiếp theo, Thượng Quan Khinh Vãn trừ bỏ phụng bồi bên mẫu thân làm nữ công, khi rảnh rỗi thì sẽ đi đến tiệm đồ cổ tìm hiểu tin tức.
Hôm nay, Thượng Quan Khinh Vãn mang theo Hồng Thược ra phủ đi đến tiệm đồ cổ, Nam Cung Nguyên Thác vừa nhìn thấy Thượng Quan Khinh Vãn, liền vội vàng đi ra kéo nàng đi ra ngoài:”Ngươi tới vừa đúng lúc, ta dẫn người đi xem cửa tiệm.”
“Tam hoàng tử đã tìm được cửa tiệm cho ta?” Thượng Quan Khinh Vãn đầu tiên là ngẩng ra, tiếp theo thì vui vẻ ra mặt, những cửa hàng trên mặt tiền phía trước nàng luôn chú ý đến, nhưng vẫn không có người chịu chuyển nhượng cho nàng.
“Phải. Nghe nói có chủ tiệm muốn sang nhượng lại cửa tiệm, bổn vương đã sai người hẹn với hắn rồi, nhưng mà còn chưa có bàn luận giá cả, đúng lúc ngươi đến đây, chúng ta cùng đi đến đó.” Nam Cung Nguyên Thác trải qua mấy ngày bình tâm lại, cảm xúc thoạt nhìn cũng khá ổn định.
“Hồng Thược, ngươi nhớ đuổi theo kịp, chúng ta cùng nhau đi xem cửa tiệm mới thôi.” Thượng Quan Khinh Vãn đầy mặt hưng phấn.
Nam Cung Nguyên Thác thấy dáng vẻ cùng nét mặt vô cùng vui vẻ của nàng, khoé môi không tự chủ nâng lên cao, tâm tình cũng theo lúm đồng tiền của nàng mà tốt hẳn lên.
“Hình như phía trước chính là cửa tiệm kia, nghe nói đã trang hoàng rất tốt, phong cách phỏng chừng giống như y quán vậy, vận khí của ngươi đúng là rất tốt, dạng tiện nghi này cũng có thể nhặt được.” Nam Cung Nguyên Thác cười ra tiếng.
Mắt thuỷ của Thượng Quan Khinh Vãn xẹt qua một tia nghi hoặc, nghe qua chuyện này đúng thật là quá khéo rồi, cửa tiệm trag hoàng giống như một y quán, bây giờ lại muốn chuyển nhượng cho người khác? Nghe thế nào cũng cảm thấy có nhiều chỗ không thích hợp thì phải…
Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, hắn đã nhanh một bước lôi kéo nàng đến trước cửa gian cửa tiệm kia, Hồng Thược một lần nữa lại bị bọn họ bỏ rất xa ở phía sau, cửa lớn mở ra, Thượng Quan Khinh Vãn đi tới cửa, xem như đã gõ cửa tiệm, lớn tiếng hỏi:”Có người không?”
Trang hoàng theo phong cách cổ kính, bình phong cùng ghế tựa được điêu khắc từ gỗ cây hoa lê rất tinh xảo, cửa trên cửa chính treo một tấm bảng hiệu thật lớn, bốn chữ “Diệu thủ hồi xuân” thật to được nạm vàng viết ở mặt trên, tin tức của Nam Cung Nguyên Thác thật đúng là không sai, cửa tiệm muốn sang nhượng này thật đúng là ban đầu muốn mở y quán đây mà.
“Khinh Vãn cô nương, chúng ta lại gặp mặt.” Tiếng nói trầm thấp chậm rãi của nam tử vang lên, theo thanh âm nhìn lại, từ phía sau tấm bình phong, một bóng dáng chậm rãi đi ra, y phục cẩm y ngọc bào, khoanh tay đứng, tóc dài đen mun dùng ngọc trâm cài lên, cặp mắt diễm liễm trên gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân kia, loé ra mị hoặc câu đoạt nhân tâm. Chỉ thấy môi mỏng của nam tử nhếch lên, từ trong khung toả ra sự phóng đãng không kềm chế được, hơi thở lạnh lùng nhưng cũng đầy cao ngạo.
Bởi vì hắn xuất hiện, làm cho không khí trầm lặng ban đầu ở trong phòng trong nháy mắt biến thành lộng lẫy đầy loá mắt, nhưng mà, cũng bởi vì hắn xuất hiện, làm cho nụ cười trên mặt của Nam Cung Nguyên Thác theo sau tiến vào trong nháy mắt thu lại sạch sẽ.
“Tại sao là ngươi?” Mi tâm của Nam Cung Nguyên Thác nhíu chặt, trong mắt xẹt qua một mạt ám sắc, nếu sớm biết cửa tiệm này đã bị hắn ta mua mất, nói thế nào hắn cũng sẽ không đến đây.
Giây tiếp theo, Nam Cung Nguyên Thác nhanh chóng túm lấy tay Thượng Quan Khinh Vãn, lôi kéo nàng đi ra ngoài:”Thượng Quan đại tiểu thư, chúng ta đi-----“
“Khinh Vãn cô nương, xin dừng bước!” Bạch Hoa Trần không thể không phân trần, cũng tiến lên một bước, khớp xương rõ ràng của bàn tay to một phen bắt lấy một cánh tay khác của nàng, ngăn cản Nam Cung Nguyên Thác mang nàng rời đi.
“Ngươi buông tay-----“ Nam Cung Nguyên Thác lớn tiếng cảnh cáo nói.
“Người nên buông là ngươi!” Bạch Hoa Trần lạnh lùng đáp lại.
Hai nam tử cứ thế kiên trì không ai nhường ai, không ai chịu buông tay, Thượng Quan Khinh Vãn bị kẹp ở giữa, lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, chỉ thấy đôi mi thanh tú của nàng nhíu chặt lại, đột nhiên dùng sức giằng mạnh thoát khỏi hai bàn tay to của hai nam tử, hờn dỗi ra tiếng:”Hai người các ngươi đem bổn tiểu thư biến thành cái gì?”
Bình luận
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1