chương 47/ 119

Thuợng Quan Khinh Vãn cười mỉm, thoạt nhìn thong dong ưu nhã, toàn thân toả ra tinh quan tự tin, phong tình cười tươi một cái, cơ hồ đều làm cho nam nhân không dám thở mạnh.

“Được! Một khi đã như vậy, vậy chuyện này phải làm phiền tam hoàng tử dẫn đường, bổn tiểu thư nguyện ý tham gia cuộc chiến y thần lần này.”

Đợi Nam Cung Nguyên Thác lấy lại tinh thần, thì Thượng Quan Khinh Vãn đã cùng Hồng Thược đã đi vào cửa sau của Thừa tướng phủ từ lâu, chỉ còn lại một mình hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu lại không ngừng hiện ra một khuôn mặt tươi cười thanh lệ thoát tục, lắc đầu, hắn đây là làm sao vậy?

--- ------ ------dãy phân cách hoa lệ---- -------

Hai ngày qua đi, hôm nay cũng chính là ngày ước định tham gia chiến thần y của Thượng Quan Khinh Vãn cùng Nam Cung Nguyên Thác.

Hồng Thược lén lúc ló đầu ra khỏi phòng, đi trước nhìn xem phu nhân có ở trong sân không, trải qua mấy ngày nay, cán cân trong lòng của tiểu nha đầu này hiển nhiên đã hoàn toàn nghiêng về phía đại tiểu thư Thượng Quan Khinh Vãn, ban ngày bồi nàng ở trong phòng nghiên cứu chế tạo dược vật, buổi tối bồi nàng đi chợ mua dược liệu cần dùng cho hai ngày sau.

Chuyện này hết thảy đều được tiến hành vào buổi tối, lén lút, cũng rất kích thích, Hồng Thược bình sinh vẫn là lần đầu nếm trải tư vị khoái nhạc này, tuy rằng nội tâm không khỏi có chút sợ hãi bị phát hiện, nhưng vì thế cũng gây cho nàng thật nhiều vui vẻ, cả cuộc đời giống như trong nháy mắt liền biến thành ngũ vị, ngày so với trước kia càng phong phú hơn nhiều.

“Đại tiểu thư, không thấy phu nhân ở trong sân.” Hồng Thược ngoái đầu nhìn lại về phía Thượng nháy nháy mắt, đại tiểu thư hôm nay trang điểm rất anh tuấn, suất khí cực kỳ.

Thượng Quan Khinh Vãn hôm nay một thân đỏ sẫm, hoa văn được thêu bằng chỉ bạc, mái tóc dài được được Hồng Thược tinh tế búi lên, vài lọn tóc thưa bên tai khẽ rũ xuống, càng làm tăng thêm vẻ kiều mị của nàng, tay tuỳ ý từ cửa sổ hái một đoá mai trắng cài lên búi tóc, xa xa nhìn lại, phong thái giống như một đám mây trắng tinh mỹ.

“Vậy chúng ta nhanh chóng đi thôi!” Thượng Quan Khinh Vãn thu xếp lưu loát, không thèm nghĩ nhiều, bỡi vì Thượng Quan Gìa đã dặn, cho nên mấy ngày gần đây, Vân Tử Mạn ban ngày đều luôn đem nàng nhìn lom lom, không cho nàng đi ra khỏi Lê Hoa Uyển nửa bước, chỉ là nàng ấy không biết, nữ nhi bảo bối của nàng ban ngày đều ngoan ngoãn trốn ở trong phòng chế dược, ban đêm tắt nến liền mang theo nha hoàn ra ngoài du ngoạn.

Chủ tớ hai người cứ thế một đường chạy chậm, vẫn đi cửa sau như trước, rất xa liền nhìn thấy tam hoàng tử Nam Cung Nguyên Thác, hắn cưỡi một con ngựa trắng rắn chắc, bạch mã có bộ lông trắng như tuyết, cặp mắt tối òm kia cực kì hữu thần, vừa nhìn liền biết là một con ngựa tốt rất có linh tính.

“Tam hoàng tử vì sao lại chỉ cưỡi đến một con ngựa?” Đôi mi thanh tú của Thượng Quan Khinh Vãn nhíu lại, vậy nàng cùng Hồng Thược phải đi như thế nào?

“Bổn vương ban đầu cũng chỉ đồng ý mang theo một mình ngươi, là ngươi tự mình phá vỡ kế hoạch!” Ánh mắt Nam Cung Nguyên Thác nhàn nhạt liếc qua Hồng Thược, ý tứ rõ ràng nàng ta chính là một người dư thừa.

“Ý tứ của tam hoàng tử là… Vốn định để cho bổn tiểu thư cùng ngươi cưỡi trên một con ngựa?” Vẻ mặt Thượng Quan Khinh Vãn tà mị liếc nhìn hắn, ẩn ẩn hỏi lại.

“Tuy là có chút uỷ khuất bổn vương, nhưng trước mắt đang vội, cũng không thể quan tâm nhiều như thế.” Nam Cung Nguyên Thác khẽ thở dài, chỗ sâu nơi đáy mắt lại loé ra tia giảo hoạt nhè nhẹ.

Thượng Quan Khinh Vãn nhìn hắn một cái, khoé môi hơi hơi dương lên, thực nhìn không ra tên gay này còn rất kiêu ngạo.

“Hồng Thược, ngươi đi về trước đi, nếu nương ta có hỏi, vừa lúc cũng có thể giúp ta che giấu.” Thượng Quan Khinh Vãn nhìn về phía Hồng Thược, trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy, hiển nhiên Hồng Thược cũng không thể cùng nàng đồng hành.

Hồng Thược bĩu môi, dĩ nhiên có chút uỷ khuất, chi chi ngô ngô nói :”Nhưng mà đại tiểu thư đơn độc một mình ra ngoài, nô tì thật sự không yên lòng…”

Bình luận





Chi tiết truyện