chương 53/ 119

Editor: tieudangnhi

Nhóm thần y, khám, xét, bắt mạch, ngươi một lời ta một câu, tuy rằng phụ nhân kia một câu cũng đều khôgng đáp, bọn họ cũng đều rất nhân thăm dò được thể chất phụ nhân rất hư nhược, vì càng muốn hiểu thêm tình hình của phụ nhân kia, vài vị thần y mỗi người đều hỏi thêm mấy vấn đề, nhưng mà phụ nhân kia vẫn một mực cuối đầu, không nói lời nào.

Thượng Quan Khinh Vãn lẳng lặng quan sát một màn này, nàng thấy rất rõ mười ngón tay phụ nhân gắt gao nắm chặt giao triền với nhau, thân thể khẽ run, cả người bắt đầu trở nên càng lúc càng nôn nóng bất an, đột nhiên không nói tiếng nào mạnh mẽ đứng dậy, vẻ mặt khẩn trương quýnh quáng liền hướng ra ngoài chạy đi, trong miệng lẩm bẩm nói :”Thực… Thực xin lỗi, ân công, ta… Ta đi trước đây.”

“Đừng để cho bệnh nhân đi nha, nàng ta đi rồi chúng ta làm sao chẩn trị cho nàng?” Tiếng nói của Diệu thủ thần y vang lên, vừa rồi chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn đã hoàn toàn biết rõ thân thể nàng ta có vấn đề gì.

“Đúng vậy, để nàng ta ở lại, lão bà tử ta còn phải châm cứu cho nàng vài lần, trước giúp nàng khôi thông kinh lạc, khí huyết tất nhiên liền thông thuận hơn.” Thần Châm bà bà cũng nhíu mày.

“Các ngươi đem bệnh tình của nàng ấy nói cho tại hạ là được rồi.” Bạch Hoa Trần trầm thấp lên tiếng, vươn tay chặn lại, ý bảo hạ nhân mang phụ nhân đi ra ngoài.

Thượng Quan Khinh Vãn lẳng lặng nhìn hết thảy, trong lòng nàng có chút buồn bực, Nam Cung Nguyên Thác cùng Bạch Hoa Trần hôm nay diễn tuồng này rốt cuộc là có mục đích gì? Cuộc chiến thần y cuối cùng lại mời ra một vị phụ nhân làm cái phao, như vậy liền tính là khảo nghiệm vài vị thần y kia ai là người có y thuật cao minh nhất? Hoàn toàn làm cho người ta không hiểu ra sao mà…

--- ------ ----dãy phân cách hoa lệ---- --------

Vài vị thần y tuy rằng cũng cảm thấy đề mục này quá mức đơn giản, lại nhìn đền tiền thưởng phong phú trên bàn kia, chỉ có thể nhẫn nhịn cầm bút viết xuống, một đám đem chẩn đoán của mình viết lên tờ giấy trắng.

Một thủ hạ cầm lấy sấp giấy giải đề giao đến trong tay Bạch Hoa Trần, Thượng Quan Khinh Vãn thấy nam nhân kia khuôn mặt tinh mỹ trong sáng, con ngươi màu hổ phách tuy rằng lộ ra vẻ lạnh nhạt thản nhiên, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy đôi mắt kia thâm trầm như biển sâu khó dò.

“Đây… Đều là đáp án các ngươi đưa ra?” Bạch Hoa Trần đột nhiên vung tay lên, giấy trắng trong tay đã biến thành phấn vụn giống như bông tuyết trên không trung tản ra, khoé môi hắn gợi lên một nụ cười tựa tiếu phi tiếu lãnh mị, mang theo vài phần khinh miệt.

Một màn thình lình xảy ra này làm cho vài vị thần y đều sững sờ ngây ngốc, không biết mình rốt cuộc đã viết gì sai, chỉ cần bọn họ phát hiện ra bệnh chứng gì đều một năm một mười viết vào trong giấy, tin tưởng bản thân sẽ không chẩn sai.

“Chẳng lẽ… Cũng không đúng?” Phúc thọ thần y hơi hơi run rẩy đứng lên, không thể tin nhìn chằm chằm Bạch Hoa Trần.

“Theo những lời các ngươi đều là bệnh thấy được, cái ta muốn biết… Là loại không nhìn thấy. Chẳng lẽ các ngươi đều không có phát hiện trạng thái tinh thần Lỗ Thẩm có cái gì đó không thích hợp sao?” Bạch Hoa Trần trầm thấp nói, giọng điệu thậm chí còn có thể làm cho người cảm nhận được hắn đang rất phẫn nộ.

Thượng Quan Khinh Vãn không biết vì sao tính tình nam nhân này lại đột nhiên thay đổi, cho dù là nhóm thần y này không thể chẩn đoán ra bệnh tình của Lỗ Thẩm, hắn hình như cũng không nên thịnh nộ như vậy, hay là… Ở trong đang cất giấu ẩn tình gì? Chẳng lẽ Lỗ Thẩm kia là thân thích của hắn?

“Có thể… Để cho ta một mình nhìn Lỗ Thẩm không? Có lẽ ta có thể sẽ giúp được nàng!” Thượng Quan Khinh Vãn đột nhiên lên tiếng, làm cho không khí đang buộc chặt chậm rãi buông lỏng xuống.

Bạch Hoa Trần nhìn nàng một cái, ánh mắt mang theo một chút nghi ngờ, do dự chốc lát, lạnh lùng liếc nhìn chúng thần y, thản nhiên nói :”Tại hạ trước mang Thượng Quan cô nương rời đi một lát, các vị thần y có thể nhân dịp này cẩn thận suy nghĩ lại…”

Bình luận





Chi tiết truyện