chương 12/ 119

Khiến Thượng Quan Khinh Vãn không tin được, thế nhưng trên đời này thật sự có quyển sách này, có chút ý tứ! Nhịn không được cẩn thận cầm lên xem, bên trong ghi lại phương pháp châm cứu huyệt vị cùng y học hiện đại có chút khác nhau, thậm chí còn có kết hợp phương pháp truyền máu cùng thảo dược, làm cho cánh tay đang cầm quyển sách của nàng chậm chạp không muốn để xuống.

Thượng Quan Khinh Vãn càng xem càng thích, đầu cũng không nâng lên, liền mở miệng hỏi :”Chưởng quầy, quyển sách này bán thế nào?”

“Nếu Thượng Quan đại tiểu thư thích, bổn vương không thu một xu, miễn phí tặng cho ngươi.” Tiếng nói trầm thấp thuần hậu nghe có chút quen tai, Thượng Quan Khinh Vãn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, gương mặt kia quen thuộc đến nổi khiến nàng lắp bắp kinh hãi, chưởng quầy tiệm này lại là tam hoàng tử Nam Cung Nguyên Thác, thật đúng là vô xảo bất thành thư (k hiểu a)!

Hồng Thược vừa nhìn thấy vị tam thái tử suất ca này, hai gò má nhất thời ửng đỏ, khẩn trương cực kỳ, nếu sớm biết cửa hàng đồ cổ này là do tam hoàng tử mở, nàng khẳng định sẽ không ngăn cản đại tiểu thư tiến vào như lúc nãy.

Thượng Quan Khinh Vãn nao nao, rất nhanh liền khôi phục thần sắc tự nhiên, cười mỉm, nhìn tuấn nhan nam nhân nói :”Không nghĩ tới tiệm này là do tam hoàng tử mở, hoàng tử cũng cần buôn bán? Ngươi thật thiếu tiền lắm sao?”

“Khụ… Tại hạ mở cửa hàng này thuần tuý là do sở thích, nếu quyển sách này Thượng Quan đại tiểu thư thích, lấy đi cũng được.” Môi mỏng của Nam Cung Nguyên Thác khẽ nhếch, bộ dáng thật trầm ổn.

“Nếu là huynh đệ thì cũng phải tính toán rõ ràng, tam hoàng tử vẫn là nói giá đi. Dân nữ cũng không có thói quen chiếm tiện nghi…” Thượng Quan Khinh Vãn nhàn nhạt nói.

Hôm qua vị tam hoàng tử này còn một bộ tư thái giống sư tử mẹ chạy đến Thừa tướng phủ giúp hoàng huynh từ hôn, hôm nay lại trước mặt nàng ra tay hào phóng làm người tốt? Nàng cũng không nhận nỗi phân tình này nha.

“Nhưng mà… chỉ sợ bổn vương báo giá ra, chỉ e Thượng Quan đại tiểu thư trả không nổi giá tiền này.” Khoé môi Nam Cung Nguyên Thác gợi lên một nụ cười tà mị yếu ớt ý vị thâm trầm, ngụ ý ý vị sâu xa.

Đôi mắt như nước của Thượng Quan Khinh Vãn xoẹt qua một tia tinh quang, đột nhiên đem vật trong tay thu vào tay áo, cười mỉm :”Nếu tam hoàng tử đã có thành ý như vậy, dân nữ liền không ngại thẹn, đa tạ!”

Nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt nàng, đáy mắt thâm thuý Nam Cung Nguyên Thác xẹt qua một tia dị sắc, từ hôm qua đến nay, hắn cảm thấy vị Thượng Quan đại tiểu thư này hìn như cùng lời đồn đãi không giống nhau, tuy rằng dáng vẻ vẫn là một người xấu xí, nhưng lại không biết có chỗ nào không đúng, ánh mắt kia thoạt nhìn đặc biệt rất có linh khí, mỗi một thần thái đều làm cho người ta cảm giác đầy trí tuệ cùng cơ trí.

“Đại tiểu thư, chúng ta… Vẫn nên sớm một chút quay trở về, phu nhân một lát nữa sẽ từ trong cung trở về.” Hồng Thược nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Thượng Quan Khinh Vãn, sắc mặt e lệ, nếu để cho phu nhân biết được nàng phụng bồi đại tiểu thư ra bên ngoài cả ngày, nhất định sẽ trách cứ nàng.

“Lại đa tạ ý tốt của tam hoàng tử, dân nữ xin cáo từ trước!” Thượng Quan Khinh Vãn cười gật đầu, nhìn bao lớn bao nhỏ trong tay Hồng Thược, lại sờ sờ bảo bối trong tay áo, hôm nay ra ngoài thật đúng là thu hoạch không nhỏ nha, ngày sau nếu có rảnh nhất định phải ra khỏi phủ dạo phố nhiều thêm một chút mới được, như vậy những ngày sau nhất định sẽ không nhàm chán.

Hai chủ tớ hai người hướng cửa tiệm đi đến, đột nhiên một bóng dáng cao lớn ngoài cửa hùng hùng hổ hổ đi vào, không khéo lại đụng vào người Thượng Quan Khinh Vãn, sách trong tay áo của nàng cũng cùng lúc rơi xuống đất, nàng gấp gáp muốn nhặt lên, lại bị một bàn tay lớn thô lệ nhặt lên trước một bước-----

A ha, Nam chính xuất ca của chúng ta chính thức lên sàn a.

Bình luận





Chi tiết truyện