Ánh trăng lưỡi liềm treo trên màn đen u tối, ánh trăng thanh lãnh, nhạt như sa mỏng*(vải mỏng), lại giống như giọt sương, tuỳ thời mà rơi xuống.
Không khí trong phủ thừa tướng không giống như bình thường, so với ánh trăng thanh lãnh còn muốn lãnh thanh*(lạnh) hơn, đương gia Thượng Quan Gìa trong phủ sắc mặt ngưng trọng, xanh mét một mảnh, đôi mắt như chim ưng phun ra ám tiễn đanh thẳng về hướng phu nhân vân thị đang ngồi cách đó không xa.
“Đều là do ngươi dưỡng tốt nữ nhi, chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi thừa tướng phủ đều bị nàng ta làm mất hết.”
Tiếng nói nam nhân lộ ra lệ khí khiến phụ nhân cúi đầu không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, tiếng nói như muỗi kêu dè dặt phát ra :”Vãn Nhi hiện tại còn chưa tỉnh lại, lão gia chẳng lẽ một chút cũng không lo lắng sao? Nói như thế nào nàng cũng là nữ nhi thân sinh của lão gia, lão gia chẳng lẽ không thể cho nàng nhiều thêm một chút quan tâm sao? Lại nói sự tình còn chưa biết rõ ràng…”
“Còn muốn biết rõ ràng thế nào? Thân thể trần truồng té xỉu trong phòng củi, như vậy còn ngại khiến lão phu xấu mặt chưa đủ sao? Nàng ta cứ như vậy thực sự chết đi mới là chuyện tốt, hiện tại hôn sự của nàng ta cùng nhị hoàng tử sắp tới, ngươi muốn lão phu như thế nào hướng Hoàng thượng giao phó…” Trên trán Thượng Quan Gìa gân xanh bạo phát, gặp loại sự tình như vậy, nếu đổi lại là bất luận kẻ nào cũng không có biện pháp nào mà tỉnh táo.
Đúng lúc này, một bóng dáng dáng người thướt tha xinh đẹp kiều mị lắc lắc hông, đi đến bên cạnh nam nhân ngừng lại, tam di nương Liễu thị mắt hạnh xinh đẹp nhìn trên người phu nhân Vân Tử Mạn không chút để ý khẽ quét đi qua, khoé môi câu lên một nụ cười lạnh vui sướng khi người khác gặp hoạ, bất quá rất nhanh liền khôi phục thần sắc tự nhiên.
“Lão gia xin ngài bớt giận chuyện của nữ nhi, hiện tại chuyện này cũng đã xảy ra, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác cứu vãn, tức giận chỉ khiến thân thể chính mình bị thương mà thôi.” Liễu thị ôn nhu quyến rũ lên tiếng, đầu ngón tay mềm mại không xương đặt lên bả vai nam nhân, săn sóc nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc là ai đụng vào đại tiểu thư Thượng Quan gia? Liễu Tâm Lan thực nghĩ không ra, nha đầu kia vừa ngốc lại vừa khờ, còn có một mặt tàn nhan ghê tỏm, sẽ có ai đồng ý chạm vào nàng ta chứ?
Nhưng mà đối phương hiện tại là ai căn bản một điểm cũng không quan trọng, quan trọng là…. Như thế lại giúp nàng giải hận, ai biểu Vân Tử Mạn cùng đứa ngốc kia trong phủ lại chiếm vị trí phu nhân cùng đích nữ, không phải là ỷ vào tầng quan hệ với Thái hậu nương nương sao? Nói đến cái khác, mẹ con các nàng có điểm nào hơn người chứ?
“Hôm sau chính là ngày đại hôn, lại vào thời điểm mấu chốt này, ngươi nói lão phu nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy mà gả nàng đi, chẳng phải muốn ta làm bẩn danh dư của nhị hoàng tử sao….” Thượng Quan Gìa có vẻ không kiên nhẫn gạt tay Liễu thị ra, nếu là ngày thường đối với một chiêu này đều sẽ rất hưởng thụ, nhưng hôm nay lại khiến hắn càng thêm phiền chán cùng bất an.
“Kỳ thật… Trong lòng thiếp có một chủ ý….” Liễu thị mắt hạnh buông xuống, che giấu một tia tinh quang giảo hoạt, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Nói nghe trước một chút…” Dưới đáy mắt Thượng Quan Gìa ánh lên một tia sắc bén, cũng không quan tâm cái khác, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, biện pháp gì trước hết cũng phải nghe thử.
“Đại tiểu thư cùng nhị hoàng tử hôn sự đã cận kề, nhưng lại xảy ra chuyện mấu chốt bên trong, đại tiểu thư lại… Xảy ra chuyện như vậy, lão gia không ngại thử nhìn xem, trong các vị tiểu thư mà lựa chọn một người đưa ra thay thế đại tiểu thư thành thân, chủ ý này nghe ra có chút hoang đường, nhưng mà lão gia cẩn thận ngẫm lại mà xem, so với cứ như vậy đem đại tiểu thư gả đi, khẳng định nhị hoàng tử càng vừa lòng người sau hơn.”
Liễu thị ý vị thâm trường trầm thấp lên tiếng, nàng đương nhiên biết nhị hoàng tử đối với hôn sự này từ đầu đến cuối cũng không có nửa điểm vừa lòng, trong đám nữ nhi của Thượng Quan Gìa, chỉ có đại tiểu thư Thượng Quan Khinh Vãn luôn khiến hắn mất mặt, bộ dạng xấu cũng thôi đi, lại là cái háo sắc điển hình, nhìn thấy mĩ nam liền không nhịn được mà rơi nước miếng a.(Hơ)
Bình luận
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1