Nghe vậy, Thượng Quan Khinh Vãn ngầm liếc mắt cùng Vân Tử Mạn, làm cho nương có thể biết, bây giờ đến phiên nàng ta xuất trướng, nhập vai quá sâu, thiếu chút nữa đã quên mất chính sự.
“Khụ… Thái hậu nương nương, kỳ thực hôm nay Tử Mạn mang theo Vãn Nhi tiến cung gặp ngài, cũng là vì chuyện này.”
Thấy Vân Tử Mạn muốn đi vào chủ đề chính, Thượng Quan Khinh Vãn đột nhiên đứng dậy :”Nương có chuyện nói cùng Thái hậu nương nương, vậy Vãn Nhi sẽ không quấy rầy, ta tự mình tìm nơi tuỳ tiện dạo một chút, các người từ từ tán gẫu.”
Nghĩ đến lúc trưởng bối các nàng nói chuyện nhất định sẽ rất dong dài rườm rà, Thượng Quan Khinh Vãn quả thực có chút ngồi không nổi nữa, giả vờ nhu thuận có hiểu biết vấn an, nhanh chóng đứng dậy, bàn chân lại như bôi dầu, nghĩ nhanh chóng chuồn khỏi đây.
Đúng lúc này, ngoài điện truyền đến thanh âm của cung nhân thông dẫn :”Nhị hoàng tử đến!”
Vừa nghe thấy danh hào nhị hoàng tử, Vân Tử Mạn cùng Thượng Quan Khinh Vãn đều nao nao, thật đúng là không khéo, hôm nay thế nào lại cố tình chạm mặt hắn, thật đúng là oan gia ngõ hẹp a.
“Thỉnh nhị hoàng tử vào đi!” Thái hậu nương nương ứng câu, không khỏi mờ ám thở dài, nói thầm :”Khéo như vậy? Thật đúng là nghiệt duyên nha!”
--- ------dãy phân cách hoa lệ---- ------
Nam Cung Nguyên Liệt hứng trí vội vàng đi đến, hắn cố ý mang theo hoa quế cao mà hoàng nãi nãi thích nhất, chỉ là vừa rảo chân trước tiến vào cửa điện, tuấn nhan tươi cười trên mặt nam nhân nháy mắt trở nên cứng đờ, bỡi vì hắn nhìn thấy Vân Tử Mạn đang có mặt ở Từ ninh cung.
Cơ bắp trên mặt hơi run rẩy hai cái, Nam Cung Nguyên Liệt lễ phép gật đầu, xem như đang cùng Vân Tử Mạn chào hỏi, đồng thời cũng chú ý trong điện còn có một khuôn mặt mỹ lệ xa lạ, mày liễu yêu kiều, tóc mai đen huyền như nhiễm khói xuân, thần thái điềm tĩnh thanh nhã, nhìn vào lại khiến người ta có loại cảm giác vui vẻ thoải mái.
“Tôn nhi thỉnh an hoàng nãi nãi, tôn nhi còn mang theo hoa quế cao mà ngài thích nhất đến.” Nam Cung Nguyên Liệt đem vật cầm trong tay đưa cho nha hoàn Điểu Ưng* (sr, ta tìm ko ra tên tiếng trung của tên này a, nếu ai biết thì chỉ dùm ta, nguyên bản là Diều hâu a) tâm phúc của thái hậu nương nương, chỉ cảm thấy ánh mắt nha hoàn kia hôm nay nhìn mình có chút là lạ.
“Hoa quế cao? Vừa đúng lúc, Thừa tướng phu nhân cùng đại tiểu thư có thể cùng ta thưởng thức một lát.” Thái hậu nương nương thoải mái cười cười, ý đồ muốn làm cho không khí khẩn trương trở nên thoải mái hơn, dù sao Nam Cung Nguyên Liệt cùng Thượng Quan Khinh Vãn mới giải trừ hôn ước, bây giờ lại ở Từ ninh cung gặp gỡ, quả thực khiến người lúng túng a.
Ánh mắt Thái hậu nương nương cố ý liếc qua Thượng Quan Khinh Vãn, đáy mặt lại xẹt qua một tia dị sắc, trước kia bên ngoài đem những chuyện ngốc nghếch của Thượng Quan Khinh Vãn đồn đãi khắp nơi, nhưng khi trải qua lần tiếp xúc này, bà lại vẫn kiên trì khẩn định nha đầu kia là một cô nương tốt, ngay khi Nam Cung Nguyên Liệt nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt nàng cũng vẫn bình tĩnh như nước, lạnh nhạt trấn định.
“Thái hậu nương nương cùng nương ở chỗ này vừa ăn vừa nói chuyện, Vãn Nhi muốn tự mình ra ngoài dạo chơi, như thế sẽ không quấy rầy các ngài nói chuyện chính sự.” Thượng Quan Khinh Vãn cười nói, nàng có thể cảm giác được không khí ở đây rất khác thường, nói đến cùng cũng đều là vì chuyện nàng cùng Nam Cung Nguyên Liệt vừa mới giải trừ hôn ước, cho nên nàng tự nhiên thanh thản cười mỉm, hoá giải không khí lúng túng này.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, biểu tình trên mặt Nam Cung Nguyên Liệt nháy mắt cứng đờ, rốt cuộc là do lỗ tai hắn có vấn đề, hay là do ánh mắt hắn bị hư? Giọng nói mới vừa rồi là của Thượng Quan đại tiểu thư của Thừa tướng phủ? Nhưng mà diện mạo của nàng…
Bình luận
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1